Chap 7
"Hôm nay em bị gì vậy, sao không tập trung gì hết?" Jaehyuk hỏi nó, trông nó cứ như người mất hồn vậy.
"Không sao đâu, chỉ cảm thấy hơi mệt một chút thôi anh".
Nó cười nhẹ, nói qua loa cho xong chuyện, thực sự bây giờ chính nó cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa.
"Qua nhà anh uống chút gì không?" Anh họ nó nói " Asahi nữa, đi không? Anh thật không ngờ em đã hay như vậy đó nha."
"Dạ, cũng thường mà anh". Asahi cười nói
"Mà chắc em không qua nhà anh được, giờ em phải về nhà rồi".
"Dain cũng không đi luôn sao?"
"Em có việc phải làm rồi, để lần khác đi anh." Nó nói rồi đi thẳng ra bến cảng, nó muốn được yên tĩnh một lúc.
Sao mọi thứ lại phức tạp như thế này cơ chứ, nó chưa bao giờ cảm thấy khó chịu đến vậy, nó đơn giản chỉ là say nắng cô thôi mà, hay là cái cảm xúc khó hiểu trong lòng nó bây giờ không chỉ đơn giản là say nắng nữa.Càng ngày nó càng không thể kiểm soát bản thân nó rồi, nó cứ mong muốn được nhìn thấy cô, cũng chẳng để làm gì, những lúc như thế nó chỉ lặng thinh đứng nhìn, không hô hoán hay ngưỡng mộ có một cách ồn ào như những người khác. Nó thấy mình bạo dạng hơn khi nhìn cô, không còn
quay đi hay ngại ngùng lén lút nữa
"Bạo dạn hơn? Mắc cười thiệt hay là mày không thể rời mắt khỏi người ta?"
Nó nở một nụ cười mỉa mai cho chính mình.
Những giấc mơ về cô cũng thường xuyên xuất hiện trong giấc ngủ của nó, đẹp có, đau buồn có, nó cảm thấy mình thật khốn nạn khi có những giấc mơ về cô như vậy. Kể từ ngày cô đến và mang theo bao thứ mới mẻ làm choáng ngợp cuộc đời nó, như là một cơn gió lạ thối vào một cuộc sống vốn vô cùng nóng bức và ngột ngạt của nó, có bao giờ nó ngồi một mình suy nghĩ về ai rồi
tự mỉm cười như thế đâu, nhưng chỉ những phản ứng nhẹ của ai đó cũng khiến nó hân hoan, vui vẻ cả ngày và cũng chưa bao giờ nó mơ về người khác. Nó thật sự suy nghĩ rất nhiều về cô,nó mơ về những thứ chỉ liên quan đến nó và cô thậm chí là những chuyện không đứng đắng. Mỗi lận như vậy nó lại cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình ,lỡ có một ngày nó làm cô tổn thương với những suy nghĩ ấy thì sao....
" Nếu mày làm cô ấy tổn thương tao sẽ giết mày Dain "
Cứ mỗi lần gặp cô, cô lại đem cho nó một cảm xúc mới, giống như một Asa khác vậy, người ta thường nói: "Bạn sẽ không có cơ hội thứ hai để tạo ấn tượng đầu tiên tốt đẹp". Nhưng với cô lại khác mỗi lần nhìn thấy cô thì nó lại có một ấn tượng mới không kém phần choáng ngợp so với lần đầu nó gặp cô. Lúc thì cô xinh đẹp vô cùng, lúc thì lạnh lùng quyến rũ, sau đó thì lại thân thiện cười nói và có lúc thì dễ thương vô cùng giống như lúc nãy vậy, mỗi lần cô nhăn mũi, trề môi dùng cái giọng aegyo đó nói chuyện với Asahi thì tim nó lại rung động thêm một chút, cô cứ như một công chúa nhỏ năm hay sáu tuổi vòi vĩnh cái gì đó vậy, bạn biết đó không ai có thể cưỡng lại sự dễ thương của các công chúa nhỏ
ở độ tuổi đó được.
"Người tình em đâu gọi qua bến nói chuyên đi?"
Câu nói của Asahi lại vang vọng trong đầu nó, nó cười nhạt... Cứ như là nó sẽ có một cơ hội nào đó nếu như cô chưa có tên người tình đó vậy, sao phải buồn chứ. Nó căm ghét bản thân mình cứ hi vọng về một thứ gì
đó mình không bao giờ có được, hi vọng không nhiều nhưng vẫn tồn tại trong tim nó. Bây giờ thì nó mới biết... tốt hơn là mình không nên hi vọng gì cả bởi vì nếu những giọt hi vọng đó tồn tại ở nơi chúng không
nên tồn tại thì dù chỉ có chút xíu thôi thì chúng cũng sẽ phá hủy mọi thứ, như trái tim nó bây giờ vậy.
Nó và cô không thể, nó biết, cô cũng nghĩ như vậy và nếu có một ai đó vô tình biết được cái tình cảm này của nó thì cũng nói như vậy thôi, đũa mốc mà chòi mâm son ư?... cũng có thể...chỉ khi chiếc mâm son đỏ cũng mong muốn đôi đũa mốc tội nghiệp kia..
Còn nó, đến mơ tưởng nó còn không dám mơ cô sẽ thích nó, làm sao mà có thể khi cô đã có một gã người tình nào đó ở nước Nhật kia chứ.
"Giành lại đi"
Nó bật cười với suy nghĩ của mình, nó tự ti đến mức không dám mở miệng ra bắt chuyện với cô nữa là... Mà chắc nó sẽ làm thế nếu nó không phải là con Dain nghèo rách mùng tơi như thế này. Không có học, nghề nghiệp thì không ổn định còn cô sau
này sẽ tốt nghiệp rồi học làm bác sĩ. Ngoại hình nó thì nhỏ con xấu xí, đen ồm vì suốt ngày giang nắng ngoài trời, người thì lúc nào cũng có mùi mồ hôi nó lấy gì để giành được tình cảm của cô đây? Còn nếu có được cô rồi thì nó đem lại gì được cho cô? Chẳng phải là sự mắc mặt và những lời đàm tiếu sao...? Nó không muốn làm một đứa chỉ biết núp sau váy người phụ nữ của mình, nó muốn cô ấy phải được hạnh phúc làm sao có thể khi bây giờ nó còn không lo
nói cho chính mình.
Nó chưa bao giờ muốn oán trách số phận như lúc này vì trong những ước mơ của nó bây giờ không chỉ có ba mẹ, Hyein má còn có nó và cô nữa, một ước mơ cho nó và cô giá như ba nó đừng nghã bệnh, giá như nhà nó không nghèo khổ thế này, giá như nó giỏi giang hơn thì nó không phải mệt mỏi như thế này rồi. Đứng dậy, nó bước đi để lại một viên đá còn lăn lóc và cái tên người con gái nó yêu.
Vét hết số tiền còn lại trong túi, nó đi về phía tiệm tạp hóa của bà Lee mua một chai rượu nhỏ và một bao thuốc,nó muốn say.
Asa chưa bao giờ nghĩ mình có cái sở thích ở một mình và nhìn ngắm mọi thứ chìm trong bóng tối như vậy,.nó giống như một thói quen hơn,một thói quen mới kể từ khi cô trở về Hàn Quốc. Bận một bộ đồ ngủ thoải mái, cô đứng ở ban công ngân nga theo vài bài hát Country cô thích hòa quyện cùng tiếng sóng biển xa xâm, tất cả như một bức tranh với màu đen làm chủ đạo, ở giữa con hẻm nhỏ lại có một màu vàng chóe của bóng đèn đường, cứ một khoảng
xa cái màu vàng ấy sẽ được lập lại nhưng mờ dần, mờ dần và cuối cùng cũng là hai khoảng đen thăm thẩm. Mọi thứ ở đây yên tĩnh thật, cứ khoảng chín mười giờ là không còn ai ngoài đường, lâu lâu thì lại có vài con
chó sủa làm vang dội cả một khoảng trời, một con rồi hai con rồi cả đám, được một lúc rồi lại im bật. Hình như con người trong thị trấn này có thói quen ngủ sớm, họ ngủ sớm rồi sáng lại dậy rất sớm, khoảng bốn năm giờ thì cô lại nghe tiếng chổi quét sân,
lâu lâu lại là tiếng những cái cửa được kéo ra, rồi tiếng chào hỏi của những người hàng xóm xung quanh.
Dòng suy nghĩ của cô bị ngất bởi tiếng chai lọ lanh canh đâu đây, hình như có ai làm rớt cái gì đó, mà giờ này còn có ai ở ngoài đường sao. Quay đầu về hướng phát ra âm thanh đó, ở trong khoảng giữa của hai căn
nhà nằm xéo nhà cô một khoảng, nép mình sau cây cột đèn sáng lóa hình như có ai đang ở đó, lúc đầu cô cứ tưởng lại là một gã bợm nhậu nào đó, say quá không tìm được đường về nhà, nhưng có vẻ không phải như
vậy, nhìn kĩ thì chỉ có một cái vỏ chai rượu nằm ngay sát bàn chân duổi thẳng của gã, còn lại là khoảng năm sáu cái đầu lọc thuốc lá rơi vãi xung quanh, gã co chiếc chân kia lên, gã dựa lưng vào tường một cách thoải
mái, kiểu ngôi của mấy kẻ sâu đời.
Vì chiếc cột đèn mà cô không nhìn thấy rõ mặt tên đó lắm, mà thôi kệ biết để làm gì, giờ này ngồi ở đó thì chắc cũng không phải là người tốt gì đâu, cô quay đi mở cánh cửa bước vào trong, phòng cô khá lớn nằm ở
tầng trên của ngôi biệt thự. Cô tìm cái remote không biết lúc này mở rèm cửa xong cô lại để đâu rồi, cô thích để rèm mở khi ngủ, cứ không ngủ được cô lại quay qua nhìn ra bên ngoài bầu trời đêm nhưng trời sáng thì nắng lại hất cả lên giường làm cô
cảm thấy rất khó chịu nên kể từ đó cô không để mở nữa.
"Là cô ta" Cô tiến lại của số để nhìn rõ hơn, khuôn mặt của cái người mà lúc này cô không nhìn thấy được, cô ta bây giờ không còn núp sau cái cột đèn nữa mà đang đứng trước căn biệt thự tay vẫn cầm điều thuốc đang hút dở, ngước nhìn lên... phòng cô.
"Cô ta điên hay sao mà còn uống rượu, hút thuốc nữa, nhìn bác Lee như vậy cô ta nên biết sợ mới đúng chứ." Cô nói nhìn ra ngoài, Dain vẫn đang đứng đó, ngước nhìn lên bằng một ánh mắt khát khao, một ánh mắt buồn, chan chứa đầy sự yêu thương dành cho cô, đúng như cô dự đoán có ta lặng lẽ bước đi khi cô tắt hết đèn trong phòng, không lẽ, ngày nào cũng vậy cô ta chờ cô ngủ rồi mới về nhà sao?
Nhiều lúc người đó thực sự làm cho Asa choáng ngợp về những tình cảm nó dành cho cô, thực sự quá nhiều, nhiều hơn tất cả những người bạn trai trước đây của cô, cái ánh mắt đó, chưa ai từng nhìn cô như vậy,
rồi còn chuyện hồi này nữa nếu có không tình cờ phát hiện thì nó sẽ vẫn cứ lặng lẽ, âm thầm đứng đó hằng đêm sao. Ban đầu, cô cứ tưởng rằng nó sẽ chỉ cảm nắng cô một chút rồi thôi nhưng sự thật hình như không chỉ đơn giản như vậy, cô chỉ mới đến
đây có hơn một tháng thôi mà. Nằm lên giường, cô bắt đầu suy nghĩ về nó, cô không nghĩ sẽ có một lúc nào đó mình thích nó, cô không khinh miệt hay chê bai bất cứ điều gì ở nó nhưng ở đây là chuyện cảm xúc, nó sẽ tự động làm những việc mà nó muốn làm, cô không thể sai khiến hoặc yêu cầu nó làm bất cứ điều gì được, một ngày nào đó nếu quá cảm động thì cô cũng không thể thốt lên rằng "Ừ cảm xúc ơi, trái tim ơi hãy vì những ánh mắt nồng nàng đó mà đáp trả lại đi, hãy khiến ta yêu cô ta đi " và bắt trái tim cô làm theo được, cảm xúc là cảm xúc, nó có cái lý lẻ riêng của nó, cô không thể nào tự mình quyết định và bắt chúng làm
theo được.
Asa nghĩ có lẽ chuyện này cũng đang xảy ra với nó - Lee Dain, dường như nó cũng không thể kiểm soát được nó rồi và cô cũng không nghĩ những chuyện mình làm như phớt lờ cô ta hay buổi nói chuyện về người tình của cô ban chiều đều không thể ngăn lại cái thứ cảm xúc đang hừng hực trong nó. Nhiều lúc cô thấy sợ hãi cái cảm xúc tình yêu ấy, nó chỉ làm những gì nó muốn làm không nghe lời ai hết, bướng bỉnh như những đứa trẻ vị thành niên vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro