Dain chạy vội ra khỏi nhà ngay sau khi mang xong đôi giày bata cũ, nó có hẹn với Asahi đi ra trung tâm thành phố để cho cậu nhóc mua truyện, nhưng lại làm về trể và lại mất một đống thời gian cho chuyện quần áo vì cái linh tính không biết ở đâu chui ra rằng nó không nên ăn bận quá xuề xòa hôm nay. Cuối cùng,nó cũng quyết định bận quần kaki màu kem và chiếc áo thun trắng ngắn tay, vì cả hai đều đã được mua khá lâu rồi nên cũng khá là chặt so với thân hình của nó,nhưng nhìn về mặt tích cục bộ đồ ôm body đó làm nó trông khá là quyến rũ
so với những bộ quần áo xộc xệch hằng
ngày, mái tóc ướt vẫn còn nhiều nước được nó chải gọn qua một bên, nếu nhìn kĩ thì nó cũng không phải là một đứa quá tệ so với mấy đứa con gái khác.
Nó hẹn với Asahi trước cổng căn biệt thự lúc ba giờ, nhìn đồng hồ thì nó đã trể vài phút rồi cố gắng hết sức chạy lên con dốc nhỏ dẫn đến nhà Asahi nó đột ngột dừng lại một phần vì để nhìn rõ người còn lại đang đứng kế nhóc ấy cô đi nữa sao, thầm cảm ơn cái linh tính bất thường lúc nãy, hít một hơi thật sâu nó bước lại chỗ hai anh em cô đang đứng.
"Xin lỗi chị tới trể "Nó nói vẫn chưa tin được là cô sẽ đi cùng nó hôm nay.
"Đi thôi chị, cho em em đi với nha, em ấy muốn đi nhà sách, mà có gần chỗ mua
truyện không vậy chị" Asahi hỏi
"Không xa lắm đâu, tụi mình đi thôi."
Nó nói, ánh mắt nhìn về phía trước tránh đi cái nhìn của cô. Nó thật sự không biết phải làm sao bây giờ, nó đang thực sự cố gắng để không phải nhìn chằm chằm vào cô không lẽ cứ nhìn cô hoài suốt nguyên buổi, lúc đầu tính chỉ có hai người đi thì nó khá thoải mái, còn bây giờ có cô nữa nó cứ lúng túng như con gà mặc đẻ vậy.
Cả ba bắt đầu đi, xếp thành một hàn ngang, nó, Asahi rồi tới cô, nó im lặng lắng nghe khi cô nói chuyện với Asahi,còn khi Asahi hỏi nó thì cô cũng chẳng nói một lời, cứ như thế cả ba tản bộ ra đường lớn đón xe bus ra trung tâm thành phố. Xe bus hôm nay khá đông, lúc cả ba cùng với một bà cô khác lên thì cũng chỉ còn hai chỗ ngồi, một cái đằng sau bác tài thì bà cô đó đã giành lấy, còn chỗ còn lại thì ở khoảng giữa xe thì nó và Asahi để cho cô ngồi còn hai đứa thì đứng ngay cạnh đó, xe đi được hai trạm tiếp theo
thì bà cô lúc nãy cũng xuống, chắc vì mỗi
chân hay làm biếng đi bộ nên mới bắt xe bus chứ từ đây tới đó nó đi bộ một lúc là
xong.
"Lên trên đó ngồi đi Asahi". Nó ra hiệu cho cậu nhóc lên trên ngồi, chân chừ một lúc thì cậu ta cũng đi để nó lại với cô, cô thì cứ chú tâm nghe nhạc còn nó thì cứ đứng đó nhìn cô.
Được một lúc khoảng 5-10 phút gì đó, bé gái nhìn cũng trạc tuổi Hyein, ngồi kế cô cũng xuống xe, cô nhìn nó rồi xích vào ghế trong tiếp tục nghe nhạc, cô cứ bình thản nghe nhạc lâu lâu lại nhìn ra bên ngoài, còn nó thì hoang mang cực độ không biết làm gì hết, nó không dám ngồi xuống chiếc ghế trống đó, được ngồi kế cô mà nó làm gì thế này, nó còn định lên trên kêu Asahi xuống đổi ghế với nó nữa.
"Có ghế đó sao không ngồi xuống đi con,
đứng chi cho mệt vậy". Một bà lão ngồi
ngay sau cô nói
"Dạ"
Nó dạ cho có rồi quay đi nhìn khắp xe coi
có đứa bé nào vì không có chỗ mà ngồi
trên đùi mẹ không, nó sân sàng nhường ghế, Dain chưa kịp tìm thấy vị cứu tinh của nó thì chiếc xe bus đã dừng lại trước cũng một công trường đang thi công để rước khách, một đám con trai loi choi bước lên, nhìn sơ qua cách ăn mặc và kiểu tóc trông chúng như những tay anh chị làm nghề bảo kê vậy.
"Dưới kia còn chỗ kìa mày. Một tên tộc vàng nói, gã hích cái cùi trỏ của mình vô đứa bên cạnh, mặt hướng về phía cô,người đang ngồi kế chiếc ghế trống. Như thấy được con mồi lý tưởng gã tóc vàng quay lại cười mỉm nụ cười chiến thắng với đám bạn rồi nhanh chóng tiến lại chổ trống duy nhất còn lại trong xe, trong khi vẫn nhìn cô bằng ánh mắt xổ sàng đó.Có lẽ vì quả chăm chú nhìn có gái xinh đẹp đó mà gã không chủ ý có một đứa khác đang đứng ngay sát chỗ đó, cũng đang nhìn gã bằng một ánh mắt không mấy gì thiện cảm. Không khí trên xe đột nhiên trở nên im lặng, khuôn mặt lộ rõ vẻ giận dữ của gã không giấu đi đâu được,
gã nhìn nó đầy phẩn nộ, kẻ đã cướp đi chỗ ngồi cùng người đẹp khi gã chỉ cách đó vài bước chân. Cảm nhận được không khí nặng nề đó một vài người xung quanh và bác tài xế đã kêu gã tóc vàng lên trên đứng, nếu đứng đó thêm một lúc nữa thì chắc chắn sẽ có ấu đã xảy ra thôi khi mà ánh mắt nó nhìn gã cũng này lửa không kém, nó không thích cái cách mà gã nhìn cô cứ như là mèo thấy mỡ vậy, nó sẵn sàng nhường ghế cho bất cứ ai chứ không phải những tên như hắn.
Sau khi lên trên, không biết gã nói gì với đám bạn mà Asahi từ phía trên quay xuống nhìn nó với ánh mắt lo ngại, nó cũng lờ mờ đoán được điều gì, miễn không phải là hôm nay được rồi. Nó nhích người đổi tư thế, nãy giờ nó vẫn chưa dám ngồi thẳng vào, hai chân vẫn để ra ngoài, gần cô thế này nó cảm thấy khó chịu lắm.
"Chị sao vậy? Người tôi có mùi gì sao?"
Cô hỏi, nhìn là có thể biết ngay cô đang chọc nó, nó thấy cô cứ cười từ nãy giờ kế từ lúc nó lật đật ngồi xuống cái ghế khi thấy tên tóc vàng bước đến.
Không nói gì, nó chỉ lặng lẽ lắc đầu rồi xoay người ngồi thẳng lại, mắt vẫn hướng ra ngoài, nó không dám nhìn, ở gần cô thế này nó sợ mình không tự chủ được mất, cái hương thơm đã từng làm nó chết mê chết mệt, bây giờ ngồi ngay bên cạnh thật sự làm cho nó không tập trung được nữa rồi. Cứ thế cô thì thoải mái ngồi, nghe nhạc còn nó thì gồng mình cố gắng để không đụng vào cô, dù là vô tình hay cố ý mỗi khi chiếc xe lắc lư hay thắng gấp, lúc lại xoay bên này, lúc lại ngã bên kia nó cứ như vậy cho đến khi chiếc xe dừng hẳn tại bến xe trung tâm thành phố.
Dain đứng bật dậy bước ra, ngay cả khi chiếc xe chưa kịp đứng hẳn lại, nó lùi về phía sau, dọn đường, chờ cô bước ra và
đi sát sau lưng cô ấy như một người yêu
đang bảo vệ cô gái của mình, nó không muốn mấy tên con trai còn lại phía sau cứ nhìn chằm chầm vào tấm lưng của cô,nhất là khi cô đang bận một chiếc áo sơ mi không tay được may bằng vải ren như thế này.
Asahi thì đã chờ sẵn ngay ngoài cửa xe, vì
ngồi trên nên cậu để dàng xuống trước
"Hồi này có chuyện gì vậy, em thấy tên đó có vẻ bực lắm, lúc hắn xuống hình như còn quay lại nhìn chị phải không?" Asahi hỏi liên tục, trông câu nhóc có vẻ khá lo lắng cho nó
"Không có gì đâu mấy thằng đó chị gặp hoài. Nó nói trấn an Asahi, rất may là bọn chúng xuống xe chỉ vài trạm ngay sau đó, nhưng nó cũng biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, cái ánh mắt "hẹn gặp lại sau" của gã trước lúc xuống xe cho nó biết như vậy, nhưng cũng rất may là không phải hôm nay khi có cô ở ngay cạnh nó thế này.
"Vậy thì đi thôi.' Cô nói, nhìn nó ra hiệu dẫn đường.
"Kiếm gì ăn hay uống đi em đói quá, ở đằng kia kia lại đó mua đi". Asahi nhanh nhãu nói.
"Thôi nếu cậu khát thì kiếm gì uống đi còn đồ ăn thì chút tôi dẫn câu qua phố đồ ăn, gì cũng có lại rẻ nữa, đừng mua ở đây."Nó nói, và dẫn đường cho cả hai đến một cửa hàng chuyên bán đủ loại truyện tranh, nó tình cờ biết được do một đứa bạn chỉ hồi còn đi học.
"Cô đi vào trong đi, để tôi đi phía ngoài chờ."
Thấy cô đi sát ngoài lề đường nó đề nghị.
Trong lúc cô chăm chú ngắm mấy tiệm đồ trên đường, Asahi kéo nó đi chậm lại nói nhỏ
"Hồi nấy em nghe thằng đó nói kiếm chị rồi tính sổ gì đó, chị nhớ cẩn thận đó, em thấy bọn chúng không vừa đâu."
"Tại thằng đó muốn ngồi kề cô ấy, cái con
bé học sinh xuống rồi, ghế trống mà chị
không cho nên nó hầm hực đó mà."
Nó kể liếc mắt nhìn cô, lúc này cô ở gần đó
nên nó không muốn đề cập tới
"Em em không phải hạng vừa đâu, chị đừng lo quá như vậy". Asahi bình thản nói, trông cậu không có vẻ gì lo lăng khi nghe chuyện về tên dê xồm ban nãy.
"Ừ, thì chị chỉ không thích thái độ của tên đó nên mới làm vậy". Nó cười nói, Asahi gật đầu thấu hiểu. Chuyện của nó ngoài cô thì chỉ có Asahi là biết được, có lần Asahi hỏi nó "Bộ chị thích em gái em hả "không còn cách nào khác, nó gật đầu thú nhận.
"Hồi sáng khi nghe em nói"
"Hai người uống gì không?" Cô quay lại hỏi khi đứng lại trước một cửa hàng coffee của Starbucks.
"Anh!!! Một Caramel Macchiato". Asahi nhanh nhãu nói, thấy thức ăn là cậu quên
luôn cuộc đối thoại đang dang dở với Dain.
"Tôi không sao đâu, hai người cử uống
đi" Dain đứng ngoài nói vào
"Chị muốn uống gì?"
Cô quay qua, nhìn thẳng vào mắt nó hỏi
"Tôi kh..... gì cũng được"
Nó trả lời đại, quay đi tránh cái nhìn chằm
chằm của cô.
"Lấy hai Caramel Macchiato và một Black
Shaken Ice Tea. Cám ơn"
Cô quay vô nói, biết thế nào cũng vậy mà
cô định kêu Asahi quay qua hỏi nó nhưng
biết thế nào cũng từ chối nên cô hỏi luôn
cho lẹ, trông nó cũng mắc cười thiệt mới
nhìn có tí xíu mà mặt đã đỏ bừng lên hết
rồi
Hôm nay trông nó hơi khác với mọi bữa cả về vẻ bề ngoài lẫn cách cư xử, trông nó có vẻ gọn gàng và tươm tất hơn nhiều so với mọi ngày, tuy không cao nhưng cô thấy nó có một thân hình khá chuẩn và khá tự nhiên, có được do làm việc nhiều chứ không phải nuôi tập tành mà ra, cô cũng thấy được sự khác thường trong thái độ của nó, nó tránh ở gần cô, cô ta cũng kì lạ thiệt trong khi tất cả bọn con trai con gái khác luôn muốn đến gần cô thì nó chỉ thích đứng từ xa thôi, mấy tên khác nếu được chọn sẽ đi bên cạnh mà tìm cách tiếp cận với cô còn nó chỉ âm thầm theo sau chăm sóc, có cảm nhận được hết những hành động bảo vệ của nó dành cho cô.
Chị ta là loại con gái gì không biết? Cô nghĩ
"Anh lấy thêm ít bánh nha?" Asahi hỏi làm
cô giật mình.
"Ừ, ít thôi" Cô trả lời liếc nhìn nó đang chăm chú nhìn cô từ xa.
"Lấy thêm cho tôi cái này, cái này, cái này
nữa, mỗi thứ một cái, rồi tính tiền giùm luôn" Asahi nói, đón lấy ba ly nước từ người nhân viên
"Chị lên đây ăn bánh nè" Asahi kêu, chỉ vào cái ghế còn lại
"Sắp tới chưa?"Cô ăn bánh hỏi
"Tới ngã tư kia quẹo trái là tới, cách đó cũng có một nhà sách lớn làm, không khó kiếm đâu"
Nó nói, tay giữ khư khư ly nước không dám đối mặt với cô, bàn ba người nhìn đâu cũng thấy mặt người kia thôi
"Chị không đi chung sao mà nói vậy?"
Asahi hỏi khi nghe Dain nói
"Không, tôi sẽ dẫn cả hai đền đó, rồi mới đi tôi có chút việc cần làm không lâu lắm đâu, sau đó mình hẹn gặp ở nhà sách lớn nha"
Hôm nay thật ra sẵn có việc nó mới rủ Asahi di chung, bà Park chủ tiệm tạp hóa
nhờ nó ra thành phố mua một vài thứ rồi
về sửa cái từ đồng giúm bà, không chồng
không con bà Park coi nó như con, có cái
gì cũng kêu nó làm.
"Cẫn thận nha chị, có gì gọi em liền nha."
Asahi nhìn nó lo lắng, cuộc nói chuyện của mấy đứa kia vẫn còn ám ảnh cậu
"Không có gì đâu" Nó cười xòa
.
.
.
.
.
.
"Wah, em không ngờ lại tồn tại một con phố như vậy, đâu đâu cũng là đồ ăn"
Asahi nói rồi kéo tay hai người vào một xe
thức ăn lưu động. Nó cười, nhìn Asahi cậu cứ như con nít, vừa thấy nó ngay trước cửa
nhà sách thì nằng nặc đòi nó dẫn đến khu
phố thức ăn này, miệng lúc nào cũng nói
hết chuyện này đến chuyện khác.
"Lấy cho mì lạnh ba phần, một thịt nướng loại lớn và ba ly coke luôn"
....................
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro