Chương 12
Tin dữ vượt qua cả đại dương, đến tai ba mẹ Asa chỉ sau một cuộc điện thoại. Chuyến bay sớm nhất từ Tokyo đến Seoul được đặt trong vòng chưa đầy mười phút. Mẹ Asa run rẩy đến mức đánh rơi cả điện thoại khi nghe quản lý của Asa, là Ruka, bên đầu dây bên kia nói "nguy kịch".
Chiếc máy bay hạ cánh giữa trời mưa lất phất, hai vợ chồng Enami gần như chạy xuyên qua sân bay. Không kịp lấy hành lý, họ lên ngay xe taxi đến bệnh viện với gương mặt hoảng hốt và lo lắng tột cùng.
Trước cửa phòng cấp cứu, nơi ánh đèn đỏ vẫn chưa tắt, mẹ Asa suýt không đứng vững khi thấy Ruka, quản lý thân thiết của Asa, đang ngồi bệt xuống ghế dài, gương mặt bơ phờ, hai tay che kín mắt.
"Mẹ Asa..." Ruka nhìn thấy bà, lập tức đứng bật dậy. "Con xin lỗi… con xin lỗi…"
"Con bé sao rồi?" Ba Asa lên tiếng, giọng khản đặc vì lo lắng. "Bác sĩ nói sao?"
Ruka cắn chặt môi, nhìn về cánh cửa phòng vẫn đóng chặt. "Chấn thương nặng... gãy xương chậu, rạn xương mặt, nghi xuất huyết não... họ đang làm mọi cách có thể. Nhưng bác sĩ nói 48 giờ tới là thời gian nguy hiểm nhất."
Mẹ Asa bủn rủn chân tay, phải vịn chặt tay chồng mới không ngã quỵ.
"Trời đất ơi... Asa của tôi..." bà nấc lên, nước mắt trào ra, hai tay ôm mặt. "Con bé mà có chuyện gì… làm sao tôi sống nổi đây hả trời ơi…"
"Không thể nào… nó chỉ mới vừa debut solo được vài năm… nó còn bao nhiêu thứ chưa làm cơ mà…" giọng mẹ cô vỡ ra như tan thành từng mảnh, run rẩy ngồi xuống ghế.
Ba Asa không nói gì, chỉ siết nhẹ tay vợ. Gương mặt ông căng cứng, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt như muốn xuyên qua đó để tìm thấy con gái mình.
Bên trong, trong không gian lạnh lẽo của phòng mổ, Asa vẫn nằm đó, gương mặt xinh đẹp giờ tím bầm, bất động. Trên màn hình là nhịp tim chập chờn, và tiếng máy móc vang lên đều đặn nhưng nghẹt thở.
---
Trong phòng bệnh đặc biệt, ánh đèn trắng hắt xuống gương mặt tái nhợt của Asa, giờ đây đã không còn tím bầm như lúc mới được đưa vào. Dù vẫn còn bất tỉnh, nhưng máy đo nhịp tim đã ổn định, những âm thanh "tích… tích…" đều đặn vang lên như một tín hiệu mong manh của hy vọng.
Bác sĩ bước vào, tháo khẩu trang xuống, ánh mắt mỏi mệt nhưng tràn đầy tin tưởng.
"Cô ấy đã qua cơn nguy kịch. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi sát trong vài ngày tới. Hiện tại, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi tuyệt đối. Vẫn chưa thể nói trước điều gì… người nhà hãy theo sát cô ấy trong thời gian tới, nếu như có bất kì dấu hiệu gì hãy lập tức báo ngay cho chúng tôi."
Mẹ Asa bật khóc nức nở, lần đầu sau hai ngày hai đêm sống trong lo sợ. Bà chắp tay cảm ơn bác sĩ không ngừng, giọng run lẩy bẩy.
"Cảm ơn… cảm ơn bác sĩ… làm ơn… xin hãy cứu lấy con bé… nó là tất cả của tôi…"
Ruka ngồi kế bên giường bệnh, bàn tay nhẹ nhàng lau trán Asa bằng khăn ấm. Cô không dám chớp mắt quá lâu, sợ rằng nếu quay đi một giây, Asa sẽ biến mất như một giấc mơ.
"Chị đã hứa sẽ bảo vệ em khỏi những thứ bẩn thỉu ngoài kia… Asa, chị xin lỗi…" cô thì thầm như tự trách, nước mắt rơi xuống lặng lẽ.
Ba Asa đứng bên kia giường, bàn tay ông đặt lên bàn tay con gái đang được cắm kim truyền. Ông vốn là người ít thể hiện cảm xúc, nhưng giờ đây mắt ông đỏ hoe, vai run lên.
"Con phải mạnh mẽ, Asa. Ba mẹ vẫn còn ở đây… Chúng ta vẫn còn rất nhiều điều phải làm cùng nhau. Con chưa được phép bỏ cuộc…"
Căn phòng bệnh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy theo dõi nhịp tim như lời hứa âm thầm của sự sống.
Từ phía cửa sổ nhỏ, ánh nắng yếu ớt của buổi sáng rọi vào, phản chiếu lên gương mặt Asa một tia sáng mong manh. Và như một phép màu, mí mắt cô khẽ động.
Chưa đủ để gọi là tỉnh lại, nhưng đủ để mọi người trong phòng ngừng thở trong vài giây.
Ruka lao đến gần hơn, nắm chặt tay Asa. "Asa? Em nghe chị không? Là Ruka đây…"
Không có phản hồi, nhưng mí mắt lại động đậy lần nữa. Bác sĩ lập tức kiểm tra các chỉ số, gật đầu nhẹ.
"Có thể trong một hai ngày tới, cô ấy sẽ tỉnh. Cơ thể đang dần phản ứng. Là tín hiệu tốt."
---
Tin tức về vụ tai nạn kinh hoàng của Enami Asa nhanh chóng chiếm trọn các trang tin tức từ Nhật đến Hàn. Những dòng tít giật gân lần lượt được tung ra:
"Enami Asa ngã từ độ cao 2,5 mét – nguy kịch!"
"Sự thật sau hậu trường tổng duyệt của chương trình âm nhạc đình đám!"
"Trách nhiệm thuộc về ai? Người hâm mộ giận dữ vây kín Stellar Entertainment!"
Khắp mạng xã hội, làn sóng phẫn nộ lan ra như cơn bão dữ. Từng video fan quay được từ hôm tổng duyệt bị lục lại, phân tích từng khung hình, từng giây chuyển động. Các hashtag như #JusticeForAsa, #ProtectOurIdol và #StellarApologizeNow leo thẳng lên top trending toàn cầu.
Tại bệnh viện, khu vực trước cổng luôn chật kín người hâm mộ và báo chí. Họ mang theo ảnh Asa, băng rôn cổ vũ, và những chiếc xe tải đỏ rực với dòng chữ đòi lại công lý cho thần tượng.
---
TRỤ SỞ STELLAR ENTERTAINMENT – 11:00 SÁNG
Trên tầng cao nhất, phòng họp trở nên ngột ngạt. Chủ tịch kiêm nhà sáng lập Stellar Entertainment, Shin Haram, cô lật mạnh từng trang hồ sơ, giọng nói mang đầy sự tức giận.
"Làm sao lại để chuyện như thế xảy ra với Enami Asa?!" Cô đập tay xuống bàn, ánh mắt như thiêu đốt nhìn vào trưởng bộ phận sản xuất chương trình.
"Mọi thứ đều đã được kiểm tra…" một giọng nói run rẩy vang lên. “Chúng tôi không ngờ rằng… bộ phận hậu trường của nhà đài lại làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy.”
"Một câu ‘không ngờ’ khiến Asa suýt mất mạng!" Ruka gằn lên, đứng dậy. Mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, nhưng giọng đầy giận dữ. "Nếu công ty không hành động, fan sẽ hành động thay. Và khi đó, các người không chịu nổi đâu!"
Chủ tịch Shin Haram im lặng. Cô biết Ruka nói đúng. Và hơn ai hết, cô hiểu giá trị của Asa, không chỉ là một nghệ sĩ, mà là linh hồn của Stellar Entertainment. Nếu mất Asa… là mất tất cả.
---
BỆNH VIỆN SEOUL – PHÒNG BỆNH ĐẶC BIỆT
Ruka trở lại bệnh viện khi đồng hồ vừa điểm trưa. Asa vẫn chưa tỉnh, nhưng những cử động nhỏ, nhíu mày, ngón tay khẽ giật, cho thấy sự sống vẫn đang đập thổn thức trong cơ thể ấy.
Bên ngoài, một làn sóng mới lại dâng trào. Một bài báo điều tra vừa đăng tải:
"Nguồn tin nội bộ cho biết: Stellar Entertainment từng nhận được cảnh báo từ phía kỹ thuật đài truyền hình về sự thiếu an toàn của khu vực cầu thang tầng 2 – nhưng đã phớt lờ."
Phòng bệnh đột nhiên yên ắng. Không phải vì mọi người đã bình tâm. Mà vì họ nhận ra, chuyện này không còn là tai nạn nữa. Đây là tội ác của sự vô trách nhiệm.
---
PHÒNG BỆNH – 3:15 CHIỀU
Một tiếng nói nhỏ vang lên.
Ruka lập tức đứng bật dậy. Mẹ Asa giật mình, ba Asa vội tiến lại gần.
Asa… đang mở mắt. Chậm, nhưng rõ ràng.
"…Ruka…?" giọng cô yếu đến mức gần như không nghe được, nhưng đủ khiến cả phòng vỡ òa trong cảm xúc.
"Em tỉnh rồi… Asa, em tỉnh rồi!" Ruka bật khóc, nắm lấy tay cô.
Cô chỉ mỉm cười mờ nhạt, nước mắt trào ra nơi khóe mi, rồi lại rơi vào cơn mê mệt. Nhưng với mọi người, như thế đã là phép màu.
---
CUỐI NGÀY, TRÊN TRANG CHỦ STELLAR ENTERTAINMENT:
"Chúng tôi xin chính thức gửi lời xin lỗi sâu sắc đến Enami Asa, gia đình cô, và toàn thể người hâm mộ vì sự thiếu sót nghiêm trọng trong quá trình quản lý hậu trường. Stellar Entertainment sẽ chấm dứt mọi hoạt động với nhà đài, yêu cầu điều tra minh bạch vụ việc, và phối hợp chặt chẽ với bác sĩ điều trị để đảm bảo Asa được phục hồi tốt nhất."
"Asa vẫn đang chiến đấu, và chúng tôi sẽ không để cô ấy chiến đấu một mình."
Mạng xã hội tiếp tục bùng nổ sau bài đăng xin lỗi của Stellar Entertainment. Dù lời lẽ có vẻ chân thành, nhưng với phần lớn người hâm mộ, như vậy là chưa đủ. Một lời xin lỗi không thể xoá bỏ nỗi đau mà Asa phải chịu đựng, và càng không thể rửa sạch sự tắc trách khiến thần tượng suýt mất mạng.
#StellarOut
#AsaDeservesBetter
#ShutDownStellar
Các hashtag mới lần lượt xuất hiện và nhanh chóng leo lên top tìm kiếm. Các fandom lớn nhỏ cùng chung tay lan truyền tin tức, thậm chí các nghệ sĩ nổi tiếng cũng lên tiếng:
"Không thể im lặng khi một đồng nghiệp bị đẩy đến cửa tử chỉ vì sự cẩu thả trong tổ chức." Một bài đăng từ tài khoản chính thức của một idol nổi tiếng.
Fan quốc tế còn mở chiến dịch ký tên yêu cầu điều tra độc lập, kèm lời kêu gọi đình chỉ hoạt động của Stellar cho đến khi sự thật được phơi bày. Hơn 2 triệu chữ ký được thu thập trong vòng 24 giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro