Chương 3

Buổi ký tên trôi qua đã ba ngày, nhưng dư âm trong lòng Dain vẫn chưa kịp nguôi. Cô giấu tấm poster Asa ký vào ngăn bàn học, như một báu vật không ai được chạm vào. Những lời nói nhẹ nhàng hôm ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô, như một bản nhạc nền khiến cô không thể rời khỏi giấc mộng đã bắt đầu.

"Hy vọng em sẽ luôn là fan của tôi, không phải vì tôi là ai, mà vì những gì tôi thể hiện."

Dain bắt đầu nghe lại tất cả các bài hát của Asa, không chỉ để thưởng thức mà để hiểu, thật sự hiểu cô gái ấy nghĩ gì khi viết những ca từ đó, khi cất giọng hát ấy. Và cũng từ ngày hôm đó, Dain không còn cảm thấy sân trường hay lớp học nhàm chán như trước nữa. Bên trong cô, có điều gì đó đã thay đổi.

---

Một buổi chiều cuối tuần, khi Dain đang ngồi trong phòng luyện thanh, thì điện thoại cô rung lên liên tục. Tin nhắn trong group chat fanclub của Asa hiện lên dồn dập.

[BIG NEWS!!!]
Công ty quản lý của Enami Asa – Stellar  Entertainment – thông báo tổ chức audition tìm kiếm thực tập sinh nữ mùa xuân!

Dự kiến chọn ra 5 người. Người đậu sẽ có cơ hội huấn luyện trực tiếp dưới team producer của Asa, thậm chí là... hợp tác sân khấu nếu đủ năng lực!!!

Tay Dain khựng lại giữa những phím đàn. Tim cô như bị bóp chặt trong lồng ngực.

"Audition... cơ hội huấn luyện trực tiếp dưới team của Asa?"

Cô ngồi im một lúc lâu, mắt dán vào màn hình điện thoại. Có cảm giác mọi tế bào trong người đang gào lên: "Thử đi! Chẳng phải mày đã muốn gặp cô ấy, thật sự muốn được đứng cạnh cô ấy sao?"

---

Tối hôm đó, Dain trùm chăn kín đầu, ngồi bật laptop để tìm thông tin chi tiết. Website của Stellar Entertainment rất rõ ràng:

Vòng hồ sơ online: gửi video cover hát & nhảy.

Vòng live audition: chỉ dành cho 100 người được chọn.

Hạn chót gửi hồ sơ: 4 ngày nữa.

Dain nhìn mình trong gương. Cô chưa từng luyện nhảy bài nào tử tế, chưa từng biểu diễn trước mặt ai trừ giáo viên trong phòng thanh nhạc. Nhưng có gì đó thôi thúc cô đứng dậy, bật bản beat bài "Dream Of Freedom" là một bản hit nổi tiếng của Asa, rồi bắt đầu tập theo.

Không bài bản, không đẹp đẽ, nhưng mỗi lần vấp, cô lại lặp lại. Từng cú xoay người, từng đoạn cao trào, từng giây cô cố hình dung ra Asa đang ở đâu đó phía xa và cô đang tiến đến gần hơn một chút.

---

Ba ngày sau, Dain gửi video của mình. Tay cô run lên khi bấm nút "Gửi". Cô không biết bản thân có đủ giỏi, nhưng lần đầu tiên trong đời, cô thấy mình dám liều, dám không chỉ là một cô gái sống trong chiếc vỏ im lặng nữa.

---

Một tuần sau, khi đang ngồi trong lớp, điện thoại của Dain rung lên. Tin nhắn từ Stellar Entertainment:

> "Xin chúc mừng, bạn đã được chọn vào vòng live audition của chương trình huấn luyện mùa xuân."

> Thời gian: 10:00 AM, thứ Bảy tuần tới.
Địa điểm: Tòa nhà chính Stellar Entertainment, tầng 7 – phòng audition A.

Dain nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình. Cô không kịp phản ứng, chỉ biết tim đang đập nhanh đến mức cô không thể nghe rõ tiếng gì khác nữa.

---

Phòng audition A rộng hơn những gì Dain tưởng tượng. Trần cao, ánh đèn trắng sắc lạnh, tường kính phản chiếu rõ từng chuyển động nhỏ. Có năm người ngồi ở bàn giám khảo, phía giữa là một người phụ nữ trong vẫn còn khá trẻ nhưng lại là người đứng đầu công ty giải trí Stellar Entertainment, Shin Haram, tay đang lật qua hồ sơ của cô, còn bên phải của cô ấy, không ai khác chính là quản lý chính của Asa, Ruka.

Không có Asa ở đây. Dĩ nhiên rồi, Dain tự nhủ, cố ép mình hít sâu, đứng vào giữa sàn tập đánh dấu bằng miếng băng đỏ. Tay cô khẽ run, nhưng ánh mắt vẫn giữ thẳng.

"Thí sinh số 14, Lee Dain, đúng không?" Giọng một giám khảo vang lên.

Cô gật đầu. "Vâng."

"Em sẽ thể hiện bài gì?"

"Bản cover ‘Dream Of Freedom’ của tiền bối Asa, em sẽ thể hiện phần hát và nhảy ạ."

Một cái gật đầu đồng ý. Nhạc bật lên.

Lúc beat vang lên, Dain thấy mình như rơi vào một thế giới khác, nơi không có giám khảo, không có áp lực, không có sợ hãi. Chỉ có cô, bài hát, và hình ảnh Asa mờ ảo trong tâm trí.

Giọng cô không hoàn hảo, nhưng có điều gì đó rất thật. Khi chuyển sang phần vũ đạo, từng chuyển động đều đầy quyết tâm. Có lẽ vì cô không được đào tạo bài bản nên vũ đạo của Dain không sắc bén như những thí sinh khác, nhưng nó có cảm xúc. Có lửa.

Khi nhạc dừng lại, cả căn phòng im lặng. Không ai vỗ tay. Dain chỉ biết cúi đầu thật sâu.

Một lúc sau, Shin Haram chủ tịch kiêm nhà sáng lập Stellar Entertainment cất lời:

"Em chưa từng học nhảy chuyên nghiệp?"

"Chưa ạ," Dain thành thật. "Em chỉ luyện ở nhà…"

Shin Haram khẽ nhướng mày, ánh mắt sắc như lưỡi dao nhưng không hề lạnh lùng. Bà lật lại hồ sơ lần nữa, như thể muốn chắc chắn mình không đọc sai.

"Em là học sinh trường Trung học Nghệ thuật Hanlim?"

Dain chợt siết chặt hai bàn tay. Cô không biết liệu đó là điểm cộng hay sẽ bị đánh giá là một đứa "đủ gần với giới giải trí nhưng lại không có thực lực".

"Vâng… em đang học chuyên ngành thanh nhạc ạ." cô đáp, giọng nhỏ hơn hẳn khi nãy.

Một vài giám khảo trao đổi ánh nhìn. Ruka, quản lý của Asa, chép miệng khe khẽ, cúi xuống ghi chú gì đó vào bảng đánh giá. Shin Haram lại nhìn Dain, lần này là một ánh nhìn không giấu được sự tò mò.

"Thường thì học sinh Hanlim không chọn cách này để ‘gây chú ý’. Các em có rất nhiều cơ hội audition thông qua trường, thậm chí là lời mời casting trực tiếp. Vì sao lại chọn con đường gửi video tự do như những thí sinh ngoài ngành?"

Dain cắn môi, ngẩng đầu lên. Cô có thể cảm thấy rõ ràng cổ họng mình khô khốc, nhưng cô vẫn trả lời, lần này là thật sự từ trái tim.

"Vì em muốn tự mình chạm đến cơ hội này. Không phải nhờ trường, không nhờ ai mở đường... Em muốn nếu có ai đó chọn em, thì là vì em thật sự xứng đáng."

Một khoảng lặng.

Rồi Ruka ngẩng lên, nhìn cô chằm chằm, hỏi như lướt qua:

"Em là fan của Asa đúng không?"

Dain cứng người, nhưng rồi gật đầu, không chút do dự.

"Em biết gì về Asa?"

Câu hỏi như lưỡi dao thứ hai. Nhưng Dain không tránh. Cô trả lời mà không cần suy nghĩ:

"Em không biết hết mọi thứ. Em chỉ biết những gì chị ấy chia sẻ qua âm nhạc, qua ánh mắt, và cả những khoảnh khắc nhỏ nhặt trên sân khấu. Em không cần biết chị ấy là ai ngoài đời. Em yêu những gì chị ấy thể hiện và em muốn đủ giỏi để một ngày có thể cùng đứng trên sân khấu ấy… dù chỉ một lần."

Cả phòng yên lặng.

Ruka quay sang Haram, khẽ cười.

"Có vẻ fanclub của Asa đang bắt đầu chuyển mình rồi đấy."

Haram nhướng mày, gập hồ sơ lại, rồi nhìn thẳng vào Dain, lần này, ánh mắt không còn là đánh giá mà là… một chút hứng thú.

"Được rồi, Dain. Chúng tôi sẽ liên lạc lại trong vòng ba ngày nữa. Cảm ơn em vì phần thể hiện."

Dain cúi đầu thật sâu, rồi lùi bước rời khỏi sàn audition.

Cánh cửa khép lại sau lưng cô.

Cô vẫn chưa biết liệu mình có đậu hay không. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô biết một điều chắc chắn:

Mình đã không lùi bước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #rorasa