Chương 18 : End
Liên tiếp hai ngày, tin đồn Jeon Jungkook hủy hôn với Park Chaeyoung lan ra nhanh chóng, còn có người bảo Jungkook sắp kết hôn với Lee Ji Eun. Vì những chuyện này mà công ty đã nhận được vô số cuộc gọi từ các phương tiện truyền thông.
Park Chaeyoung không khỏi thầm thấy mình may mắn vì tất cả các cuộc điện thoại đều không được tự động chuyển tới tầng 85, nếu không cô sẽ không thể ứng phó nổi. còn nhân vật chính Jeon Jungkook thì mãi không thấy bóng dáng đâu, anh chỉ làm xong việc trong phòng rồi rời đi luôn. Cô không khỏi hoài nghi phải chăng anh đã quên mất sự tồn tại của cô.
Những ngày này là ngày anh em Jeon Jungkook tổ chức tiệc cho ba mẹ vừa từ Mỹ về. Chaeyoung vẫn rất bận rộn, làm xong việc ngẩng lên đã là 5 giờ.
Park Chaeyoung hít sâu một hơi, cô căn bản không có thời gian trở về thay quần áo , bộ trang phục công sở này cũng coi như miễn cưỡng chọn đại. Cô đứng lên định đứng dậy tìm đồ đạc thì chợt thấy xây xẩm mặt mày. Cô vội ngồi trở lại nhưng cảm giác tức ngực ùa tới, cô chạy vội vào nhà vệ sinh.
Nôn khan xong Park Chaeyoung mới thấy hơi đỡ, nhưng cô vẫn rất mệt mỏi. Cô ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương mà không khỏi hoảng sợ. Sắc mặt tái mét đến dọa người, đôi mắt trong sáng bây giờ thật ảm đạm, chỉ còn lại đôi mắt đen không chút ánh sáng, đôi môi cũng chẳng còn hồng hào nữa.
Park Chaeyoung hoảng loạn lấy đồ trang điểm trong túi ra sửa soạn lại, cô muốn mình trông ổn hơn một chút.
Lúc đang vội vàng thì nhận ra Yeon Jun lại đến gần cô không một tiếng động.
"Trời đất của tôi ơi! Mới một - hai tuần không thấymà sao cô gầy yếu đến mức này? Anh trai tôi không nên tra tấn cô thành như vậy!" - Giọng nói sang sảng của Yeon Jun vang lên.
Chaeyoung hoảng sợ, "Đừng nói linh tinh, tôi không ăn được nên gầy thôi!" Cô tránh ánh mắt dò xét của Yeon Jun, không được tự nhiên trả lời.
Yeon Jun nhìn kĩ cô rất lâu, cuối cùng mới nói: "Nếu đã vậy thì đến nhà tôi cô nhất định phải ăn nhiều một chút, đầu bếp nhà tôi tay nghề rất cao đó nha!"
Park Chaeyoung nở một nụ cười mà dạo gần đây rất hiếm gặp, "Tôi nhất định sẽ không khách khí."
.
Lúc xe dừng trước cổng một tòa biệt thự trên núi, trái tim Chaeyoung không kìm được đập thình thịch. Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi, không biết Jungkook nhìn thấy cô sẽ có phản ứng gì, dù sao cho tới tận bây giờ anh vẫn không có lời nào bảo anh muốn để cô gặp cha mẹ anh.
Yeon Jun mở cửa giúp cô, tao nhã đưa tay ra, "Mời Xuống xe! Chi dâu tương lai!", anh lịch thiệp nói.
Chaeyoung vẫn ngồi im, cô dùng ánh mắt bất an nhìn Yeon Jun "Tôi...... tôi đổi ý rồi, hay cậu đưa tôi về lại nhà đi." Cô ấp úng nói.
"Như vậy sao được!" Yeon Jun ai oán kêu lên. "Em phụng mệnh đến đón chị, chị không đến Jeon Somi nhất đinh sẽ bôi bác, đè đầu em."
Chaeyoung vẫn do dự , hai tay bấu chặt vào nhau.
"Chị dâu, chị nhẫn tâm để em vì chị mà mất mặt với cả nhà sao?" Yeon Jun đáng thương tội nghiệp nói.
Chaeyoung nhìn vẻ mặt tội nghiệp của anh ta đành gật đầu bước xuống. Cô mang theo tâm trạng hồi hộp nặng trĩu cùng Yeon Jun đi vào nhà.
Bữa tiệc được tổ chức ở phòng khách của căn biệt thự, khách mời không nhiều lắm, phần lớn đều là anh em bạn bè với Jungkook, Yeon Jun, Somi hoặc là người quen của bà mẹ họ ở Hàn Quốc.
Phòng khách hiển nhiên rất rộng, bố trí ấm áp thanh lịch rất đẹp. Ở giữa đặt một chiếc bài dài bày rất nhiều đồ ăn chờ chủ nhân.
Chaeyoung căng thẳng đi vào phòng khách cùng Yeon Jun , hai chân cô run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Lúc Yeon Jun dẫn cô đến gần một nhóm người đang đứng quây thành một vòng tròn, Chaeyoung cảm thấy cô như ngừng thở!
"Chà! Nhìn xem là ai đến đây?" Người đầu tiên nhìn thấy bọn họ là Lee Jin, giọng nói của cô ta cao vút chế giễu.
Chaeyoung kinh ngạc nhìn Lee Jin, không ngờ cô ta cũng đến đây.
Trong nháy mắt tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cô, ánh nhìn có rất nhiều kiểu khác nhau, thậm chí còn ghé tai vào nhau bàn tán. Xem ra sự thay đổi trong chuyện tình cảm của cô và Jeon Jungkook đã rất nhiều người biết.
Chaeyoung nặn ra một nụ cười, cố gắng chống đỡ hai chân mình. Cô không thể để mình lỡ bước được.
" Không biết hôm nay cô lấy thân phận gì để tham dự bữa tiệc này?" Lee Jin cố tình hỏi, vẻ mặt cô ta như đang xem kịch.
Đối mặt với sự khiêu khích của Lee Jin, Park Chaeyoung nhất thời không nói nên lời.
"Đương nhiên là lấy thân phận là vị hôn thê của anh trai tôi! Sao? Lee tiểu thư có ý kiến à?" Yeon Jun thay Chaeyoung đáp trả, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lee Jin khiến cô ta vội vàng quay đi chỗ khác đánh trống lảng.
Yeon Jun dẫn cô đến trước mặt cha mẹ, " Cha, mẹ, đây là tiểu thư Park - tên là Park Chaeyoung, người mà anh hai đã tổ chức đính hôn, con giúp Jungkook dẫn cô ấy đến gặp mặt cha mẹ." Yeon Jun vừa nói vừa cố ý nháy mắt với Jungkook đang sa sầm mặt ở bên cạnh.
"Cháu chào hai bác!" Park Chaeyoung vội vàng ân cần thăm hỏi, ánh mắt cô dừng trên đôi vợ chồng quyền uy cao quý này.
"Ừm, quả nhiên là rất xinh đẹp. Đáng tiếc nhìn con có vẻ hơi gầy, là con gái phải biết chăm sóc bản thân con nhé! Jungkook nó không để ý con sao?" Mẹ Jungkook hiền hoà, thân mật nói với cô.
"Mẹ , mẹ còn chưa biết năng lực của Chaeyoung đâu!" Somi không biết khi nào đã đến cạnh Park Chaeyoung đỡ lời cho cô.
Hai người lớn tuổi mỉm cười gật đầu, sau đó mời mọi người tự nhiên dùng bữa.
Chaeyoung tìm một vị trí ngồi xuống, lúc này mới phát hiện ra Jungkook đang ngồi đối diện với cô, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô như ám thị bảo cô lại phía đó.
Chaeyoung miễn cương ăn vài thứ mà không cảm nhận được vị gì, cảm xúc căng thẳng khiến cô uống vài ly rượu, bỗng một thân hình ngồi xuống bên cạnh cô, cô quay sang liền thấy khuôn mặt tươi cười không có ý tốt của Lee Jin.
Lại nữa! Sao người này cứ thích cắn cô thế? Chaeyoung buồn rầu nghĩ.
"Không ngờ cô thông minh thật, hiểu được cơ hội này mà nắm bắt để lấy lòng bố mẹ Jeon Jungkook." Lee Jin cười lạnh.
Chaeyoung căn bản không muốn nhiều lời với cô ta, chỉ vì cô ta mà cô bị anh hiểu lầm thế này. Cô lạnh lùng ngồi im, không thèm liếc nhìn Lee Jin bên cạnh lấy một cái.
Cô ta có chút tức giận, vẫn mặt dày tiếp tục nói: "Chỉ tiếc cô phí công rồi! Ai chả biết Jeon Jungkook sắp hủy bỏ hôn ước với cô, kết giao với em họ tôi, mẹ Jungkook luôn rất quý Ji Eun, không sớm thì chú tôi cũng gả con bé cho nhà này."
Lời của cô ta khiến sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, đôi môi cũng khô đi, cô thấy bụng mình trào lên không kìm được vội quay sang một bên, nôn hết vào người Lee Jin.
Chứng kiến tình cảnh này khiến mọi người xung quanh chỉ biết im bặt, chỉ nghe thấy tiếng Lee Jin hét ầm lên: "Áaa Park Chaeyoung, cô cố ý phải không? Đáng ghét, bộ lễ phục của tôi tiêu mất rồi." Cô ta vừa nói vừa rũ áo, miệng không ngớt la hét, đôi lông mày cau chặt lại, thực sự tức giận...
Somi và Lee Ji Eun thấy thế, lập tức đến bên cạnh Lee Jin
"Đừng tức giận, đến phòng tôi rửa đi rồi thay quần áo." Somi xoa dịu, ngay lập tức cùng Lee Ji Eun kéo cô ta lên trên tầng.
Trước khi đi, Somi nháy mắt với kỉ Yeon Jun, anh vội nâng Park Chaeyoung đang mất hết sức lực dậy.
Yeon Jun nhanh chóng bế Park Chaeyoung đến thư phòng, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt đằng đằng sát khí Jungkook.
Vào đến thư phòng, Yeon Jun đặt Chaeyoung ngồi ghế, lấy khăn mặt ướt lau má và môi cho cô.
Nhìn khuôn mặt dịu dàng và ánh mắt chuyên chú của Yeon Jun, giống hệt như Jeon Jungkook ngày trước vậy, Chaeyoung không kìm nổi bật khóc thành tiếng.
Tiếng khóc của cô khiến Yeon Jun không biết làm thế nào, đành chỉ kéo cô vào trong lòng an ủi.
"Tôi làm hỏng hết mọi chuyện rồi đúng không?" Cô đáng thương hỏi.
Yeon Jun khẽ vuốt tóc cô, "Không phải thế!"
"Hai bác nhất định sẽ không thích tôi." Tiếng khóc của Chaeyoung hơi dịu đi.
"Sao có thể thế được? Cô đừng nghĩ lung tung!" Yeon Jun vỗ về cô , dịu dàng nói.
Chaeyoung ngượng ngùng gật đầu, lúc đang định rời khỏi lòng của Yeon Jun thì cửa phòng bật mở, Jungkook đi vào vừa lúc gặp được cảnh tượng tình ngay lý gian này, khuôn mặt anh sa sầm, đôi mắt bừng lên sự tức giận.
Yeon Jun thấy thế không khỏi sợ hãi nuốt nước bọt, "Anh hai, anh đừng hiểu nhầm, chuyện không phải như anh nghĩ đâu"
Lời còn chưa dứt đã bị tiếng hét lên giận dữ của Jungkook cắt ngang.
"Đi ra ngoài! Cậu lập tức đi ra ngoài cho tôi!"
Nhìn thấy sắc mặt anh trai tối sầm, Yeon Jun chỉ còn cánh im miệng ra khỏi phòng, chỉ còn lại Chaeyoung vẻ mặt hoảng hốt đối mặt với anh.
"Ai cho cô tới đây? Cô không có tư cách bước vào cái nhà này!" lời nói tàn nhẫn của anh như ngàn vạn mũi tên găm vào trái tim đã sớm rỉ máu của Chaeyoung.
Sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt đẹp lặng lẽ nhìn anh, một câu cũng nói không nên lời.
"Cô còn dám quyến rũ em tôi! Cô thật quá xảo quyệt! Cô biết không thể kiếm chác được gì ở tôi nên chuyển sang em trai tôi phải không?." Jungkook gằn từng tiếng một, giọng nói tức giận khiến người khác sợ hãi.
"Không phải như vậy, anh đừng có ngậm máu phun người!" Chaeyoung dùng hết sức lực phủ nhận, kinh hoàng nhìn ánh mắt hầm hầm của anh ghim trên người cô.
"Mau đứng dậy, lát nữa tôi sai người đưa cô về Myeong-dong, sáng mai sắp xếp đồ đạc biến khỏi nhà tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô thêm lần nào nữa."
Giọng nói lạnh như băng mà vô tình của anh đẩy cô vào vực sâu tuyệt vọng.
"Tôi sẽ công bố chuyện hủy bỏ hôn ước với cô ra bên ngoài. Chuyện giao ước của chúng ta cô không cần lo tôi sẽ nuốt lời, dù sao tôi cũng đã có được cái tôi muốn, cũng không hẳn là hài lòng, nhưng coi như là bỏ qua cho cô đi!"
Lời nói khinh miệt của Jungkook hoàn toàn nghiền nát cô, cô cảm thấy máu trong người mình như không còn chảy nữa.
"Nhớ cho rõ, dọn sạch sẽ đồ của cô ra khỏi nhà tôi, tôi không muốn bất kì thứ gì của cô còn sót lại." Anh chán ghét nhìn cô một cái rồi ra khỏi thư phòng.
Rầm một tiếng, tiếng đóng cửa đánh thức Park Chaeyoung đang chết sững.
Cô chậm rãi đứng lên, khuôn mặt tái nhợt vô thần nhìn về phía trước......
...
Đêm dài dần dần qua đi, hửng đông từ từ xuất hiện. Lúc ánh nắng mặt trời đầu tiên lọt qua ô cửa sổ, nước mắt của Chaeyoung cũng đã cạn.
Cô thức trắng một đêm, ngồi im một chỗ suy nghĩ,tại sao cô lại lâm vào tình cảnh này
Có lẽ đây đúng là số mệnh cô không thể tránh nổi, hiện nay cô đã không còn sống được ở đất thủ đô này nữa, nhưng một người không nơi quen biết như cô có thể đi đâu?
Hành lý đã sớm thu dọn xong, Park Chaeyoung mang đi tất cả đồ đạc của cô, nhưng tất cả những món trang sức lễ phục mà Jungkook tặng cô đều bỏ lại, những vật đó không quý giá bởi giá trị vật chất của nó mà là bởi tình yêu mà nó đại diện,hiện tại, tình yêu đã mất, những đồ vật đó với cô chỉ như một nắm sắt vụn vô giá trị!
Cô giống một hồn ma lãng đãng trong phòng, trời đã sắp sáng, cô phải mau rời khỏi nơi này, nhưng là đi đâu?
Đột nhiên một số điện thoại hiện lên trong đầu cô, số điện thoại cô đã biết từ rất nhiều năm trước nhưng mãi không dám gọi, hiện giờ cô khát vọng bù đắp lại thời thơ ấu kia. Chỉ mong tất cả đều còn có thể.
Hít sâu một hơi,cô bấm dãy số kia chờ đợi.
" Alô!"
Lúc điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói ấm áp quen thuộc, Park Chaeyoung không kìm nổi bật khóc......
.
Cô đi rồi! Lúc Jungkook mở cửa vào trong nhà, ngay lập tức anh đã biết Chaeyoung đi rồi! Bởi trong không khí thiếu đị hương sắc đặc trưng của cô.
Cũng tốt! Cô tự nguyện rời khỏi cuộc sống của anh, nhưng sao anh cảm thấy rất mất mát...
Không! Anh không hề sai, Jungkook lắc mạnh đầu, anh tuyệt đối không thể lụy tình mà dung túng cho một người phụ nữ đã lừa dối anh. Là tự cô hủy hoại tình yêu của họ, là cô sai chứ không phải anh! Trong lòng anh không ngừng tự nhủ, nhưng anh cảm thấy rất đau, trong không khí phảng phất một sự mất mát khiến anh sợ hãi.
Không được! Anh không thể ở trong này thêm một giây nào nữa, Jungkook vội đứng lên giật lấy áo khoác chạy ra phía ngoài, anh không thể ở lại nơi tràn ngập hình bóng của cô thêm một giây nào nữa.
.
Kim Jennie tức giận hầm hầm đi vào tòa cao ốc JKing Holdings, trong tay nắm chặt một tờ tạp chí, trên mặt tờ tạp chí đăng tin Jeon Jungkook hủy hôn với Park Chaeyoung, không ngờ cô vừa mới ra nước ngoài nghỉ ngơi một tuần mà đã xảy ra chuyện lớn đến thế này. Jennie gọi cho Chaeyoung đến cháy máy nhưng biết được tin người ở công ty nói cô ấy đã đi lâu rồi. bây giờ chỉ có nước đến tìm Jeon Jungkook.
Lúc cô tiếp tân bảo Jennie lên tầng 85, cô đã tức tốc chạy lên không chờ can ngăn.
Hôm nay cô đã chuẩn bị sẵn để đương đầu với anh ta!
Jennie vừa vào văn phòng của Jungkook đã đứng im không nói gì mà lườm anh, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
"Mời ngồi!" Jungkook coi như không có gì tiếp đón.
"Không cần! Tôi sẽ đi ngay!" Jennie lạnh lùng trả lời rồi vứt tờ tạp chí đang cầm lên bàn.
"Vì sao lại hủy hôn với Chaeyoung?" Lời này vừa là chất vấn cũng là trách cứ.
"Nguyên nhân thì hẳn là cô biết rõ rồi, tôi nhớ không nhầm thì lúc đó cô cũng ở đấy." Anh nhíu mày, mặt lạnh như băng.
"Vì cậu ấy nói những lời đó với Lee Jin sao? Vì thế anh hoàn toàn phủ nhân tình yêu Chaeyoung dành cho anh?" Jennie không thể tin nổi hỏi.
"Cô ta yêu tôi? Hừ!" Anh khinh miệt cười," Chỉ sợ là yêu tiền bạc và quyền thế của tôi thôi!"
"Anh không thèm nghe Chaeyoung giải thích sao! Cô ấy coi trọng tôn nghiêm của bản thân còn hơn cả tiền tài, Chaeyoung là người rất kiêu ngạo! anh tưởng cô ấy sẽ vì tiền tài mà vứt bỏ tôn nghiêm của mình sao?" Jennie vô cùng lớn tiếng nói. Khuôn mặt luôn luôn niềm nở trở nên thật sự nghiêm túc.
"Việc này là cô tự nói đấy nhé, cô là bạn của cô ta, tất nhiên sẽ nói đỡ cho cô ta!" Jungkook mím môi, không hề suy chuyển trả lời.
Lời nói của anh đã chọc giận Jennie vốn đã bất bình sẵn, chỉ thấy cô lấy một quyển sổ từ túi xách ra ném ra trước mặt Jungkook.
"Đây là nhật kí Chaeyoung đã viết từ khi cô ấy còn nhỏ, thực ra gần đây cô ấy đã tưởng mất nó, nhưng tôi nghĩ đây là thứ quý giá nên đã lén giữ lại. Anh cứ xem đi rồi thấm sau cũng được! Jeon Jungkook à, anh tưởng những kẻ giàu có theo đuổi Chaeyoung chỉ có anh thôi chắc..."
Nói xong Jennie quay người đi, đến cửa cô bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi thở dài: "Xem ra lần này anh thật sự đã làm tổn thương cô ấy rồi, nếu không Chaeyoung sẽ chẳng lặng lẽ bỏ đi mà không nói với tôi tiếng nào! Anh biết đấy, trên thế giới này cô ấy đã chẳng còn ai quen thân nữa......"
Đã nói xong những lời cần nói, Jennie ảm đạm cúi đầu rời đi.
Sau khi cô đi, Jungkook nhìn chằm chằm quyển sổ đã ố vàng trên bàn, dường như chủ nhân của nó đã giữ rất lâu, tay anh run run cầm lấy chậm rãi mở ra. Bút tích thanh tú đập vào mắt anh trong nháy mắt. Không thể dừng lại, anh lật từng trang từng trang như bị nhập......
Không biết đã qua bao lâu, từ văn phòng của Jeon Jungkook vọng ra tiếng thét ai oán bi thương, âm thanh hối hận vang vọng giữa tòa nhà rộng lớn......
.
Chiều hôm sau, Jennie đang ở nhà thì đột nhiên nghe tiếng chuông cửa, cô ngẩng đầu lên thì thấy người đến đúng là Jeon Jungkook!
Mới một ngày không thấy, anh đã thay đổi đến nỗi không nhận ra, ánh mắt u ám, quần áo cũng có vẻ xộc xệch, hai quầng thâm dưới mắt hiện rõ.
"Nói cho tôi, cô ấy ở đâu?" giọng anh khàn khàn khẩn thiết.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cơn tức của Jennie bỗng tiêu biến. "Thật có lỗi, tôi thật sự không biết! không nghĩ ra cô ấy còn có nơi nào để đi nữa!" Jennie trả lời.
Jungkook chuyển qua đau đớn nhắm mắt lại, bước đi hơi loạng choạng. Một lát sau, anh mở to mắt, cười thê lương với Jennie vẫn đứng trước cửa : " Cám ơn cô, dù thế nào tôi cũng sẽ tìm ra cô ấy!"
Hơn một tháng sau đó, Anh dùng hết mọi loại phương pháp và thủ đoạn, sai người lục tung đất Seoul vẫn không tìm thâý bóng dáng Park Chaeyoung, cô dường như bốc hơi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Kết quả này đã đả kích Jungkook rất lớn, gần như đẩy anh vào vực sâu không đáy.
Từ ngày cô đi, anh không còn cười nữa, vẫn ăn như bình thường, ngủ như bình thường, sống qua ngày nhưng bình thường, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, anh dằn vặt muốn chết đi được....
Jeon Jungkook héo mòn vùi đầu vào làm việc, nửa năm này chỉ có công việc bộn bề mới cứu sống được anh.
Bỗng nhiên điện thoại nội tuyến vang lên.
Jungkook ngẩng đầu lên nhấn nút nghe.
"Jeon tiên sinh, dưới lầu có tiểu thư Kim tìm ngài." Nhân viên tiếp tân báo cáo với anh.
Kim Jennie? Chẳng lẽ có tin tức của Chaeyoung?
"Mau mời cô ấy lên!" Anh kích động ra lệnh.
Lát sau tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào!" Jungkook vội vàng nói.
Jennie vui vẻ bước vào, nhìn thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của anh khiến cô càng hả hê hơn.
Nửa năm này tra tấn anh cũng đủ lâu rồi, coi như cũng đã thử thách được tình yêu anh dành cho người bạn tốt của cô.
"Mời ngồi! Cô...... Có tin tốt muốn nói cho tôi sao?" Jungkook không chờ được vội đứng bật dậy hỏi.
" Đừng vội, cứ từ từ nghe tôi nói." Jennie trấn an anh trước, rồi không kéo dài thêm nói: "Nửa năm nay cô ấy vẫn ở bên Mỹ cùng với cha dượng, mẹ và em trai cùng mẹ khác cha, mãi đến một tháng trước mới về Hàn." Jennie vừa nói vừa rút trong túi ra một tấm phong bì đưa cho Jungkook.
"Ở đây có hai tấm bưu thiếp của cô ấy gửi cho tôi, trong đó có hai bức ảnh, anh xem xong cố gắng đừng kích động quá." Trong đôi mắt của Jennie hiện lên một nét cười kì lạ.
Jungkook nín thở. Anh chậm rãi lật tập bưu thiếp ra, trong đó đều là những phong cảnh của nước Mỹ, hai tấm cuối cùng là chụp Chaeyoung, tay anh cầm lấy bức ảnh, bất giác run nhè nhẹ.
Park Chaeyoung trong ảnh thoải mái vui cười rạng rỡ, sắc mặt cũng hồng hào, đôi mắt trong sáng, có vẻ như cô cực kì vui vẻ...
Tầm mắt anh dời xuống phía bụng cô trong bức ảnh, tay cô đang ôm lấy cái bụng nổi lên như đã mang thai 7,8 tháng.
"Cô...... Cô ấy mang thai!" Cổ họng anh nghẹn ắng lại nói không nên lời. "Cô ấy đã có người mới!?" Sức ép đè nặng trong lòng, đầu anh cúi gằm xuống, không thể tin được..
"Ha ha......" Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Jennie làm sao nhịn nổi cười? Lát sau cô thu hồi vẻ mặt nghiêm túc nói với anh : " đứa bé trong bụng cô ấy là của anh!"
Lời nói của cô làm cho Jeon Jungkook đang ở địa ngục trong nháy mắt được vớt lên thiên đàng, vừa mừng vừa sợ nhìn thẳng vào bức ảnh. "Cô ấy mang thai đứa con của tôi?......" Anh thì thào tự nói.
"Nhưng đừng mừng vội, tôi lừa Chaeyoung để nói cho anh chuyện này đấy, còn tùy anh hành động thế nào!
Jennie rút ra một tờ giấy đưa cho Jungkook, "tôi đã ghi địa chỉ nơi ở của cô ấy ở đây, anh đến gặp bác gái trước rồi sẽ gặp được Chaeyoung, cô ấy thời gian này ở trong nhà suốt thôi." Jennie thở dài một hơi, cuối cùng cũng đã giải quyết xong rồi, chỉ mong hai người này có cái kết viên mãn, người làm bạn như cô cũng được vui lây.
"Cám ơn cô, tôi nhất định sẽ mang Chaeyoung và đứa bé về bên tôi!" Jungkook cảm kích nói, trong mắt anh ánh lên một tia hy vọng.
.
Phía nam thủ đô Seoul.
Một chiếc xe hạng sang dừng trước cổng một tòa nhà có kiến trúc kiểu cổ điển, sang trọng. Jeon Jungkook bước ra khỏi xe đi đến trước cổng, chần chừ hồi lâu anh mới dám ấn chuông.
Người ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên, có vẻ đẹp tao nhã và nụ cười ôn hòa. Bà nhìn thẳng vào Jungkook không ngần ngại khiến anh không biết nên bắt đầu như thế nào.
Một lát sau, người phụ nữ trung niên đột nhiên nói: "Thì ra cậu, chính là người trong bức tranh của con bé!"
Jungkook khó hiểu nhìn người phụ nữ.
Bà thấy thế liền mỉm cười," Tôi biết cậu là ai, mau vào đi!"
Jungkook theo người phụ nữ đi xuyên qua khu vườn vào đến phòng khách, hai người ngồi đối diện với nhau, nhất thời cả căn phòng chìm trong yên lặng.
"Chào bác, cháu họ Jeon - tên là Jeon Jungkook, cháu muốn tìm một tiểu thư tên là Park Chaeyoung, cháu được một người quen cho địa chỉ đến đây, không biết.... ." Anh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, lễ phép nói.
Người phụ nữ mỉm cười gật gật đầu nói : "Tôi là mẹ của Chaeyoung, chuyện của cậu và còn bé, Jennie đã nói cho tôi hết rồi."
Đôi mắt màu đồng của Jungkook ánh lên một tia ảm đảm. "Xin lỗi bác, cháu......" giọng nói của anh thoáng đau buồn, quả thật không thể dứt lời.
Mẹ của Park Chaeyoung - Ju In Na mỉm cười hiền hậu. "Cậu không cần giải thích với tôi, người cậu cần giải thích chính là Chaeyoung, con bé ở trong phòng vẽ sau nhà, đi thôi, tôi dẫn cậu đến đó!" Bà ôn hòa nói, trên mặt tỏa ra ánh sáng hiền dịu như thầm cổ vũ anh.
Jungkook vô cùng cảm kích nhìn bà, anh đứng dậy vội vã chạy ra phía sau.
Ju In Na đột nhiên dừng bước quay sang anh.
"Tôi...... tôi và bố Chaeyoung đã khiến con bé chịu nhiều đâu khổ. Người làm mẹ như tôi hy vọng cậu có thể đem lại hạnh phúc cho nó."
Đôi mắt Ju In Na ngấn lệ, bà nghẹn giọng nói.
Jungkook chậm rãi nở một nụ cười kiên định tràn ngập tự tin." Cháu sẽ làm vậy!"
.
Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua từng tán lá khẽ rải xuống mặt đất, len qua khe cửa sổ thành một vệt vàng dài trên nền nhà.
Đây là một gian phòng tràn ngập ánh nắng, giữa phòng bày rất nhiều ghế vẽ , những bức tranh có cái đã vẽ xong cũng có cái còn dang dở . Bên cửa sổ đang đặt một bức tranh, Chaeyoung vẻ mặt suy tư ngồi nhìn bức tranh đó.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng ấm áp khiến cô muốn ở đây thư giãn vẽ tranh. Mãi lúc sau cô mới đặt bút vẽ xuống, đứng dậy quay người về phía cửa sổ.
Jungkook mở cửa ra nhìn thấy khung cảnh ấy, ánh mặt trời chiếu thành một vầng hoàng kim sau lưng cô, mái tóc của Chaeyoung được tết sam gọn gẽ vắt lệch sang một bên, đương nhiên cô vẫn luôn luôn xinh đẹp như thế.
Dường như cảm giác có người đang nhìn mình, Park Chaeyoung quay người lại bắt gặp đôi mắt tràn ngập nhu tình của Jungkook, trong phút chốc không khí trở nên im ắng lạ thường.
"Anh đến đây làm gì?" Chaeyoung đột nhiên phá vỡ sự yên lặng, thanh âm lạnh lùng hỏi.
Jungkook kiên định bước về phía cô. "Anh đến đón em, về nhà, còn có con của chúng ta nữa!" Ngữ điệu của anh dịu dàng.
"Nằm mơ! Con là của một mình tôi thôi, tôi sẽ không về với anh đâu ."Khuon mặt cô lạnh lùng.
Jungkook nhanh chóng đến trước mặt cô không một tiếng động, một tay kéo cô vào lòng, một tay nâng cằm cô lên, đôi mắt tràn ngập tông màu tối khổ sở. "Chaeyoung, tất cả đều là lỗi của anh, xin em đừng bỏ anh đi, muốn đánh anh mắng anh anh đều không trách một câu." Giọng nói khàn khàn chưa đựng tình cảm sâu nặng.
Park Chaeyoung ngây người một lúc rồi sau đó cố lách người ra khỏi cái ôm của anh.
"Anh tưởng nói mấy câu mà bù đắp được tổn thương anh gây cho tôi sao?" Cô thở dốc lạnh lùng nói, nhưng mãi không thể thoát khỏi vòng ôm của anh.
Jungkook càng ôm chặt cô hơn, anh áp sát gò má mình vào mặt cô. "Đừng như vậy nữa, em sẽ tự làm tổn thương mình, em cứ việc đánh anh mắng anh nhưng ngàn vạn lần đừng tự dày vò mình, anh sẽ đau lòng!" Trong giọng nói chan chứa tình thương khiến người ta động lòng.
Chaeyoung tạm ngừng giãy dụa, cô đẩy Jungkook ra nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt lúc này đang ngân ngấn nhưng không dám khóc nhìn cô.
Chaeyoung bỗng dưng nhắm mắt lại từ chối anh.
"Anh đừng nghĩ có thể làm tôi thay đổi dễ dàng như vậy! Lòng tự tôn của tôi đã bị anh giẫm đạp, tình cảm của tôi đã bị anh hắt hủi... từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nhún nhường cầu xin người ta nghe tôi giải thích như vậy, thế mà anh không cho tôi lấy một cơ hội, anh lại nhẫn tâm phớt lờ, không suy nghĩ mà vứt bỏ tôi......"
Cô kích động nói, nước mắt đã lăn dài trên hai má.
Jungkook đau lòng không thôi kéo cô vào trong lòng lần nữa, để cô khóc thoải mái trong lòng anh.
'Tôi hận anh...... Tôi không muốn tha thứ cho anh! Vĩnh viễn vĩnh viễn đều không muốn tha thứ cho anh." Chaeyoung vừa nói vừa oà lên trong lòng anh.
"Anh xin lỗi, xin lỗi." Jungkook lẩm nhẩm bên tai cô, bàn tay vỗ vỗ vai dỗ dành cô, "Anh sẽ đem tất cả bù đắp lại những thiệt thòi của em,chỉ cầu xin em đừng bỏ anh...... Bởi vì anh thật sự thật sự rất yêu em." Anh cuối cùng đã không kìm chế nổi tình yêu mãnh liệt trong lòng mà chân thành bộc bạch.
Lời nói của anh khiến Chaeyoung ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh nói anh yêu cô, là thật sao? Hay chỉ là vì dỗ cô nên tiện miệng nói thế?
"Anh lừa tôi, anh sao có thể yêu tôi?" Chaeyoung giãy dụa lắc đầu.
Jungkook chăm chú nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự yêu chiều không gì tả nổi.
"Những lời anh nói đều là thật, từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã bị em hấp dẫn, em kiêu kì, lạnh lùng, bên cạnh em lại có rất nhiều kẻ theo đuổi, bởi vậy anh chỉ có thể lợi dụng lúc em sa cơ để biến em thành của anh." Jungkook vừa nói vừa vuốt ve mái tóc của cô.
Cô vui đầu vào vai anh, im lặng lắng nghe.
"Những ngày đó anh thầm cầu mong em yêu anh, bởi anh đã sớm yêu em rồi, thứ tình cảm mạnh liệt không kìm chế nổi này khiến anh sợ hãi. Bởi vậy, lúc nghe được em nói những lời đó với Lee Jin anh đã phát điên lên, anh cảm thấy anh đã bị lừa gạt, bị giễu cợt, trong phút chốc tình yêu sâu nặng trở thành cơn cuồng nộ. Vì đau đớn không chịu nổi nên anh mới có thể làm những chuyện nhẫn tâm như vậy với em!" Jungkook nói ra hết những lời sâu kín không một chút giấu diếm.
Lời bộc bạch của anh khiến cô nói không nên lời.
"Anh không mong em tha thứ cho anh ngay, anh chỉ mong em cho anh cơ hội để sửa chữa...... Hơn nữa hãy để anh yêu em!" Jungkook nhìn thẳng vào mắt Chaeyoung, chân thành và thẳng thắn.
Dần dần, khuôn mặt như đóa phù dung của Park Chaeyoung nở một nụ cười đẹp đẽ. "Em cũng rất muốn tha thứ cho anh......" Đôi mắt thông minh của cô hiện lên một tia tinh nghịch, "Nhưng thể diện và tự tôn của em không đồng ý rồi, làm sao đây!?
Cô cố ý làm anh khó xử.
Jungkook không màng vế sau trong caau nói của cô đã vui sướng phát điên lên, không ngừng mải miết hôn lên mặt cô, "Em muốn thế nào đều làm theo ý em, anh sẽ không nửa lời oán than, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh!" Anh vội vàng thổ lộ.
"Anh thật sự cái gì cũng chịu làm chứ?" Park Chaeyoung bày ra vẻ hoài nghi hỏi.
Jungkook gật mạnh đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh xắn của cô.
Park Chaeyoung để lộ ra một nụ cười tinh quái, "em muốn anh làm người mẫu cho em vẽ!"
Làm người mẫu cho cô vẽ!?? Hay quá, đơn giản quá!!
Jungkook nhếch miệng cười, "Dễ thế thôi sao? Không thành vấn đề!"
"Này, đừng có vội đồng ý thoải mái như vậy." Park Chaeyoung nói, "Ý em là người mẫu tranh nude ấy, anh hiểu không?"
Người mẫu tranh nude? =]]
Là cái loại người mẫu không chỉ không được mặc quần áo mà còn phải tạo tư thế gì gì đó sao!!
Khuôn mặt nghiêm túc của Jungkook chợt đỏ bừng lên, " Anh......" Anh ngập ngừng nói không nên lời.
"Sao, anh không muốn được em tha thứ à!" Park Chaeyoungkhông vui hỏi.
Bỏ đi, vì cô cái gì anh cũng làm hết. Anh cắn răng một cái, gật đầu nói: "Đồng ý, đồng ý, em nói thế nào thì là thế đó."
Park Chaeyoung vừa lòng gật đầu, nhìn thấy anh đỏ mặt cô hả hê trêu : "Thật ra cũng không có gì khó đâu, dáng người của anh rất được, không kém gì người mẫu chuyên nghiệp, huống hồ người anh em đã sớm nhìn hết rồi." Cô cố trêu chọc anh.
"Cái ý không giống với..." Jungkook bắt đầu bị bắt nạt.
"Hay là anh muốn để em đi vẽ người đàn ông khác?" Chaeyoung khờ dại hỏi han.
"Không được, em đừng có mơ!" Jungkook quát lớn. "Muốn nhìn chỉ có thể nhìn anh, muốn vẽ cũng chỉ có thể vẽ anh" Anh lộ rõ nguyên hình độc chiếm.
Chaeyoung vui vẻ cười, khuôn mặt quyến rũ động lòng người hút hồn anh.
Jungkook không kìm chế nổi cúi xuống chạm môi cô, khát khao cắt mút, chiếc lưỡi cực nóng của anh lùa vào trong miệng Chaeyoung
"Đúng rồi! em quên nói cho anh." Chaeyoung đẩy anh ra thở gấp, cô mỉm cười đem ánh mắt ngọt ngào nhìn anh nói : "Tất cả những bức tranh em vẽ đều có anh trong đó." Nói xong, cô hài lòng nhìn Jungkook tròn mắt ngạc nhiên.
Đến lúc Jungkook phục hồi tinh thần định lên tiếng đã nhận ra dưới môi mình có một cảm giác mềm mại, ngọt ngào xộc tới khiến anh quên hết những gì định nói, chỉ có thể để mặc bản thân đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy của cô......
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro