Chương 1: Tôi chưa bao giờ nghe nói về việc cuồng bụng
"Onii-chan, dậy thôi?"
Bên trong căn phòng yên tĩnh và lờ mờ sáng, không một âm thanh nào có thể nghe được ngoại trừ tiếng dế kêu và tiếng mày điều hòa chạy ù ù. Tiếng thì thầm du dương của một cô gái phá vỡ đi bầu không khí tĩnh lặng.
Tuy nhiên, cậu trai là mục tiêu của những lời thì thầm ấy chỉ khẽ nhíu mày, nhắm mắt và nằm dài trên giường.
"Nếu anh không dậy... em sẽ hôn anh đấy, biết không?"
Không hề bận tâm đến phản ứng người con trai kia, tiếng thì thầm du dương kèm theo một nụ cười nhẹ của cô gái thực sự vang vọng một lần nữa trong căn phòng yên tĩnh.
Tuy nhiên, cậu trai vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Thấy vậy, cô gái thay đổi nụ cười yếu ớt trên miệng... thành một nụ cười toe toét và hét lên sung sướng.
"Tiếc quá, hết giờ rồi!!! Trong trường hợp đó-"
"Oái?!"
Đột nhiên, một cơn đau nhói xuyên qua cổ cậu trai −−− cổ của Kuze Masachika khiến cậu giật mình tỉnh giấc.
"A, tỉnh rồi."
" 'A, tỉnh rồi' cái đầu gối em ấy!! Em đột nhiên làm cái quái gì vậy!!"
Trong khi ôm cổ và nâng phần thân trên của cậu lên, Masachika trừng mắt nhìn cô gái −−−− em gái ruột của cậu, Suou Yuki, người đang thu mình lại bên giường cậu. Tuy vậy, Yuki trông chẳng hề sợ hãi và nói với giọng điệu có phần quyến rũ trong khi cười toe toét.
"Đó là lý do tại sao em nói với anh. Phải, Em sẽ hôn anh nếu anh vẫn chưa muốn dậy."
"Anh chưa từng nghe nói về nó!! Hơn nữa, hôn bên nào thế?"
"Một vết cắn cũng giống như một nụ hôn, anh không biết sao?"
"Nó không còn là 'giống như' nữa. Thay vào đó, em thực sự cắn anh đấy à!?"
Yuki nhướng một bên lông mày với vẻ mặt như thể cô ấy ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng tsukkomi của Masachika. (#TVN: Trong hài kịch Manzai, giữa 2 người, sẽ có một người đảm nhiệm vai trò boke (là người tạo trò đùa, làm các hành động hài hước), người còn lại đảm nhiệm vai trò Tsukkomi, là người sẽ chỉ ra lỗi sai của Boke.)
"Wahh, anh đang chết gục chỉ vì một nụ hôn bình thường sao? Trời ạ, phải làm sao bây giờ... A, nhưng mới ngủ dậy nên miệng vẫn còn bẩn đó, súc miệng trước đi?"
"Em định hôn anh dã man đến mức nào hả? Không, anh không hề muốn nó một chút nào."
"Đừng ngại như vậy chứ. Không phải khi còn bé chúng ta vẫn thường hôn nhau sao?"
"Anh đã nói rồi, anh không có chút ký ức nào như vậy cả."
"Oi, oi, làm ơn đừng nó gì nghe buồn như thế. Anh đã quên nụ hôn của chúng ta sao? Đành chịu thôi... Em sẽ khiến anh nhớ lại lần nữa."
Vì áo Masachika không có cúc để cởi... thay vào đó, Yuki nắm chặt cổ áo sơ mi của cậu và cố gắng trèo lên giường. Nhìn thấy em gái bắt đầu tiếp cận mình với nụ cười ma quỷ giống như một chàng trai ikemen trong truyện tranh shoujo, Masachika thực sự...
"Không không, sao em lại lên đây."
"Guha!"
Masachika đẩy tấm chăn đã được cuộn lên để che mắt Yuki. Sau đó cô ngã xuống giường với một tiếng kêu khi bị ép chặt. Sau đó, cô nhấc chân rồi xoay ngoắt người lại, quấn mình trong chăn. sau đó lấy mép chăn che miệng giả vờ khóc.
"Đồ xấu xa! Mặc dù anh đã đánh cắp mất nụ hôn đầu của em!"
"...Nếu có sự việc nào như vậy thực sự diễn ra, thì phải là của anh bị đánh cắp."
Masachika nhìn Yuki, người đang hành động như thể cô ấy vừa bị một người đàn ông độc ác bỏ rơi. Tuy nhiên, Yuki dường như không đáp lại cái nhìn của Masachika và tiếp tục với vở kịch nhỏ của mình.
"Đó chính là cách anh khiến em trông giống như một kẻ xấu... thật là một tên đàn ông luôn hành động ích kỷ."
"Em không đủ hiểu về con người anh để có thể nói chuyện như vậy."
"Rốt cuộc chỉ có mỗi anh... anh là người duy nhất mà em biết!"
"Ồn ào~"
"Những hóa ra... em không phải là cô gái duy nhất ở bên cạnh anh..."
"Không, rốt cuộc là đang nói về cái gì."
Yuki lườm Masachika, người đang có vẻ mặt mệt mỏi. Masachika bất giác nao núng trước cái lườm bất ngờ nhận được.
"Anh còn giả bộ không biết nữa sao?! Em thực sự biết, thực sự đó?! Em biết rằng anh đã đưa một cô gái khác vào căn phòng này!!"
"!!!"
Khi nghe thấy điều đó, Masachika, người ngay lập tức hiểu ý của cô ấy, bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
(Làm sao mà em ấy biết được...?! Không, cùng lắm là em ấy đang bịp bợm thôi. Không đời nào nhỏ biết được. Mình không thể biểu lộ sự hoảng loạn của mình!)
Khi ngay lập tức đưa ra phán đoán đó, Masachika ngay lập tức kìm nén sự kích động của mình và tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Không hề, liệu trò đố vui nhỏ này sẽ tiếp tục trong bao lâu nữa?"
"Anh có muốn thay đổi chủ đề không?!"
"Không, không phải là anh..."
"Vậy, cái gì thế này!!"
Yuki đưa tay ra trong khi hét lên như vậy. Giữa ngón cái và ngón trỏ của cô ấy... có một sợi tóc trắng được vén vào, và nó dường như lấp lánh dưới ánh sáng chiếu qua các khe hở trên rèm cửa.
Mồ hôi lạnh chảy xuống lưng Masachika.
"Chắc hẳn là cô gái đó đúng không... Em vừa tìm thấy nó bên cạnh gối của anh! Anh đã làm gì mà lại đưa một cô gái khác ngoài em lên giường hả, đồ biến thái!"
"Không... không, không đúng! Anh thậm chí còn chẳng cho cô ấy vào phòng của anh!"
"Hừmm~ vậy thì, anh có thừa nhận rằng anh đã cho cô ấy vào ngôi nhà này không?
"Hả?"
Masachika đã cực kì bất ngờ khi Yuki đột nhiên ngùng diễn xuất và trở nên dịu dàng. Yuki nở một nụ cười giễu cợt, nhanh chóng duỗi ra một lọn tóc bị ngón tay véo.
"Hãy nhìn cho kỹ... đó là mái tóc hoa râm của Ojii-sama!"
"Gì--?!"
"Ha ha ha ha! Anh đang bị lừa dù không hề muốn như vậy, hahaha! Với điều này, em đã trả được món nợ tại lễ bế mạc ngày hôm qua rồi!"
Masachika cố gắng trả lời với vẻ mặt cay đắng với Yuki đang cười đắc thắng.
"Trả nợ... Nhưng chính em đã bắt đầu nó trước. Làm sao em vẫn dám nói điều đó sau khi tung ra một cuộc tấn công tâm lý khủng khiếp như vậy đối với Arya và đánh thuốc mê anh chứ?"
"Dù sao thì đó cũng là một trận đấu mà, phải không~? Bất kể đối thủ có là ai, em sẽ không ngần ngại mà chiến đấu với họ đâu, được chứ? Bên cạnh đó..."
"Bên cạnh đó?"
Yuki bỗng trở nên nghiêm túc và ngồi thẳng dậy bên giường. Masachika, người cũng bị cuốn theo sửa lại một chút tư thế của mình.
"Oniichan-sama, gần đây, em vừa nhận ra một điều."
"Nhận ra điều gì?"
"Điều đó..."
Yuki đột nhiên nhìn về một nơi xa xăm trong khi trông có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
"Có lẽ... có lẽ em thực sự là một cô gái quý tộc độc ác."
"...Ồ, bây giờ, hãy nghe phần cuối trước đã."
Masachika thúc giục cô tiếp tục, dù vậy ánh mắt cô ấy ngay lập tức trở nên dịu dàng.
"Hãy nghĩ về nó một cách khách quan... Em là con gái của một gia đình nổi tiếng cũng như được coi là nữ sinh cao quý trong trường. Trên hết, em thậm chí còn có một người giúp việc riêng tên là Ayano."
"Ừ, vậy sao?"
"Mặt khác, Arya-san chỉ là một cô gái có xuất thân bình thường và là học sinh chuyển đến từ bên ngoài. Mặc dù cô ấy có thứ hạng cao nhất trong việc học tập, nhưng anh ấy hơi vụng về ở trường."
"...Vậy à?"
"Sau đó, em và Arya-san đã chiến đấu trên sân khấu mang tên chiến dịch bầu cử."
"...Hừm."
Yuki sau đó nhướng mày và nhìn Masachika.
"..."
"...Không, điều đó vô dụng ngay cả khi em trưng ra biểu cảm 'Chà, đúng phải không?' ."
"Nếu anh nhìn nó từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, em thực sự trông giống một cô gái hư, phải không?"
"...Chà, không phải là anh không hiểu ý của em."
"Nếu mọi chuyện suôn sẻ, Onii-chan sẽ vạch trần mọi gian lận phía hậu trường trong chiến dịch bầu cử tại lễ tốt nghiệp vào tháng 3 tới, và em sẽ bị tẩy chay, sau đó bị đuổi học luôn."
"Ồ, vậy vai diễn của anh là một hoàng tử ngu ngốc hả."
"Và sau đó gia đình Suou sẽ đuổi em ra khỏi nhà, sau đó em và Ayano sẽ bị vứt bỏ mà chẳng có gì ngoài bộ quần áo dính trên người."
"Vậy là em đã đưa Ayano theo hả."
"Sau đó, em sẽ được Chủ tịch Hội học sinh Hachiouji tuyển dụng từ Học viện Hoàng gia ở thị trấn bên cạnh, và em trở thành Phó Chủ tịch Hội học sinh Học viện Hoàng gia."
"Vừa rồi là chủ tịch hội học sinh nào và của học viện nào vậy?"
"Vậy thù, em, người đã hợp tác với Hachiouji-senpai, sẽ tiếp quản trường cao trung Seirei!"
"Không, sức mạnh từ Hội học sinh của em là quá lớn. Vậy thì, chuyện gì sẽ xảy ra với anh và Arya?"
"Hở? Cả hai người sẽ bị xử tử với tư cách là đại diện của ngôi trường thua cuộc."
"Thật quá tàn nhẫn đi."
"Tuy nhiên! Cái ác vẫn chưa biến mất!! Đúng vậy, tất cả các sự kiện xảy ra cho đến thời điểm này đều được sắp đặt bởi Ayano, người đang đứng đằng sau hậu trường!"
"C-Cái gì cơ!"
"Và đây rồi! Chương thứ hai, "Cuộc nổi dậy của gia đình Kimishima." sẽ sớm bắt đầu! Một âm mưu khổng lồ liên quan đến toàn bộ Nhật Bản sắp xuất hiện!"
"Những diễn biến quá lớn cuối cùng cũng lộ diện."
"Vì vậy, giống như một cô gái hư, em quyết định dùng mọi cách để có thể giành chiến thắng trong chiến dịch tranh cử!"
"Woaahhh ~ hú hú ~"
Yuki, người đang nắm chặt tay hướng lên trần nhà trong tư thế chiến thắng, đột nhiên hướng ánh mắt về phía Masachika, người đang vỗ tay đều đều.
"Chà, gạt trò đùa sang một bên... nhưng nhờ mưu mẹo của em, điều đó cũng tốt cho Anii-ja vì Ayano đã chăm sóc cho bạn, phải chứ?"
"Đừng nói như thể nó có ý gì khác. Anh đã không làm bất cứ điều gì kỳ lạ với cô ấy, thực sự."
"Hình như vậy. Trời ạ~, mặc dù có những cô gái xinh đẹp cố gắng xoa lưng và ngủ với anh, nhưng anh lại chỉ từ chối tất cả. Anh có thật là con trai không thế?"
"Tại sao anh lại là người có lỗi? Mặc dù anh xứng đáng được ghi nhận là một chàng trai nam tính, phải không?"
"Thật xấu hổ khi một cậu bé không ăn đồ ăn trước mặt mình... Hơn nữa, Ayano đang mặc một bộ đồ hầu gái mùa hè rất hở hang, anh biết không? Đó là một thiết kế đẹp cho phép anh luồn tay vào khe ngực của cô ấy ngay dưới dây đeo cổ, anh biết chứ?"
"...Em đã bao giờ đặt tay vào đó chưa?"
"Thực sự đã từng rồi đó? Cảm giác thật ấm áp và mềm mại, thật tuyệt."
Masachika ngay lập tức ném cho Yuki ánh mắt lạnh lùng khi cô thú nhận hành vi quấy rối tình dục của mình với vẻ mặt sảng khoái, nhưng Yuki chả hề bận tâm đến ánh mắt của cậu và lắc đầu trong khi nói "Haa~ yare".
"Mặc dù anh có lý do chính đáng nhất là anh không thể đưa ra quyết định một cách bình thường vì anh bị sốt... Với giả thuyết bí ẩn rằng cảm lạnh thông thường có thể được chữa khỏi thông qua nhiễm trùng, đây là cơ hội hoàn hào để có một số làn da tiếp xúc với nhau mãnh liệt, tiếp xúc dưới vỏ bọc ấy chính là thuốc... Em cảm thấy thất vọng vì anh chưa sờ mò ngực cô ấy."
"Chính xác là tuyên bố của em gây thất vọng!?"
"...Hoặc là em nghĩ vậy, nhưng~? Không ngờ đó ~ hóa ra là anh đã đưa Arya-san vào nhà mình ~? Anh thực sự không thể bị đánh giá thấp ha~"
Masachika lúng túng rời mắt khỏi cô em gái đang tiến lại gần với nụ cười toe toét.
"...Không có gì đâu. Nó thực sự không phải là vấn đề lớn."
"Một lần nữa, thành thật mà nói em vẫn không muốn tin ~ ... một chàng trai và một cô gái cùng tuổi ở chung dưới một mái nhà. Hơn nữa, không hề có bất cứ thành viên nào khác trong gia đình. Không thể nào có chuyện đó có thể xảy ra trong tình huống như thế được, phải không?"
"Không, một cách nghiêm túc thì không có chuyện gì xảy ra cả... chỉ là..."
"Chỉ là?"
"Bọn anh chỉ... đang làm bài tập hè thôi..."
"Hả?"
Khi nghe Masachika nói, biểu cảm của Yuki đột nhiên trở nên nghiêm túc và cơ thể vốn đang nghiêng về phía trước giờ đã trở lại vị trí ban đầu. Sau đó, cô nghiêng đầu không chớp mắt.
"...Làm bài tập? Thậm chí còn thấy phiền khi mời Arya-san đến nhà?"
"...Đúng."
"Trong kỳ nghỉ hè thế này? Kỳ nghỉ hè của năm nhất trung học, nơi có rất nhiều học sinh trên toàn thế giới đang tận thưởng tuổi trẻ của mình?"
"...Đúng."
"...Xem ra, anh đã hỏi cô ấy không chỉ một lần, đúng không?"
"...khoảng ba lần, có lẽ vậy."
"Đồ khốn, đồ hèn!"
Masachika chỉ có thể nhìn đi chỗ khác, không thể phản bác những lời chửi thề ném vào mình. Không... thành thật mà nói, bản thân cậu cũng thấy tò mò về nó. Sau lễ bế giảng, trên đường về nhà, cậu đã hứa với Alisa rằng thỉnh thoảng họ sẽ gặp nhau trong kỳ nghỉ hè, nhưng khi cậu muốn rủ cô gặp mặt nhau, Masachika lại chẳng tìm được lý do,,, Tuy nhiên, nếu cậu cứ viện cớ, cậu sẽ đánh mất đi cơ hội gặp cô. Rất có thể, cậu cũng chẳng thể mong đợi một lời mời từ Alisa... Cuối cùng, sau nhiều cân nhắc, cậu hẹn gặp cô với lý do "Bạn có muốn cùng nhau làm bai tập hè không?".
Trong ba ngày tiếp theo, hai người họ âm thầm làm bài tập trong nhà Kuze. Không có gì giống như trong một bộ phim hài lãng mạn đã xảy ra. Nhờ đó, bài tập của cậu đã hoàn thành nhanh chóng, nhưng mặt khác, thái độ của Alisa dường như trở nên phức tạp hơn qua từng ngày, cho dù đó có chỉ là tưởng tượng của cậu hay không.
"Thật sự không thể tin được... hơn nữa, vì anh không đưa cô ấy vào phòng, nghĩa là hai người đang học ở phòng khác phải không?"
"...Thì ra là thế."
Khi Masachika gật đầu miễn cưỡng, đôi mắt của Yuki mở to và cô đập mạnh xuống giường.
"Đồ ngốc!!! Không phải việc sử dụng bàn học trong phòng khi có buổi học ở nhà đã là sáo rỗng rồi sao!!"
"Không, đó là dựa trên giả định rằng có bố mẹ trong nhà."
"Anh vẫn phải có được chúng ngay cả khi chúng không có ở đây! Rồi ngực của anh sẽ nóng lên khi bạn thoáng thấy ngực của Arya-san đột nhiên ưỡn về phía trước, hoặc đũng quần của anh bắt đầu nóng lên khi anh nhìn thấy cô ấy trườn trên bờ mông đầy đặn của mình!"
"Chớ có được đằng chân lân đằng đầu!"
"Và sau đó, sau khi làm đổ trà và khiến quần áo của cô ấy trở nên trong suốt, anh ngay lập tức điên cuồng lau sạch chúng và thực hiện hành vi đụng chạm một cách tự nhiên! Thêm vào đó, anh bảo cô ấy đi tắm và phơi khô quần áo, sau đó mang áo phông của anh để mặc tạm! Nhìn thấy Arya-san trong bộ quần của áo của chính anh sau khi tắm xong khiến tim anh đập loạn nhịp và đũng quần anh nhô lên−−"
"Ngậm miệng lại một chút đi!!"
"Hưmmmmmm."
Masachika ném một cái gối vào em gái mình, người đã lảm nhảm những điều vô nghĩa từ sáng. Sau đó, cậu lẵng lẽ đến gần Yuki, người đang cúi đầu xuống khi bị gối đập vào mặt, và bọc cô ấy lại trong một chiếc chăn gần đó, buộc chặt hai đầu và gói lại. Sau đó anh ném nó lên giường. Sau khi buộc em gái mình phải im lặng một cách thô lỗ, Masachika rời khỏi phòng trong khi ngáp. Sau đó, ánh mắt cậu bắt gặp Ayano đang mặc trang phục hầu gái và đang lau bàn ở trong phòng khác. Do đang trong kỳ nghỉ hè nên Yuki và Ayano đã ở nhà Kuze từ hôm qua.
"Chào buổi sáng. Masachika-sama."
"À... chào buổi sáng."
Masachika khẽ nhướng mày khi nhìn thấy Ayano đang đứng thẳng người và cúi chào anh.
"Cậu vẫn muốn thay quần áo sao? Chúng ta sắp ra ngoài rồi nên mặc quần áo bình thường cũng được."
Hôm nay, nhờ sự khăng khăng của Yuki, họ sẽ đi đến thăm một công viên giải trí. Vì họ dự định rời khỏi nhà vào buổi sáng. Masachika nghĩ rằng cô nàng có thể mặc bộ quần áo bình thường của mình cho tới khi đến giờ, nhưng Ayano vẫn trả lời như thường lệ.
"KHÔNG. Việc tôi phải mặc quần áo lịch sự khi làm việc nhà là điều hiển nhiên."
"...Là vậy sao."
Masachika nghĩ rằng thật phiền phức nếu phải thay quần áo tới tận hai lần, nhưng theo người hầu cận của cậu, một khi cô nàng tạo kiểu tóc và mặc đồng phục hầu gái, cô có thể kích hoạt chế độ hầu gái của mình, vì vậy Masachika gật đầu mà không nói gì thêm. Thành thật mà nói, không giống như Yuki, người buộc tóc đuôi ngựa và chuyển sang chế độ Imouto, Ayano không thực sự thay đổi nhiều khi tạo kiểu tóc và chuyển sang chế độ hầu gái... những, chắc chắn chỉ có bản thân cô mới hiểu được điều đó. Bị thuyết phục bởi điều đó, Masachika sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Rửa tay rửa mặt trong nhà tắm xong xuôi cho đỡ buồn ngủ rồi về phòng thay quần áo. Tuy nhiên ...
"Zzzz..."
"Con nhỏ ngái ngủ kia!!"
Masachika đặt gót chân lên người Yuki, người đang (giả vờ) ngủ trên giường khi quấn trong chăn. Nhưng trên thực tế, cậu không đá bằng gót chân mà chỉ dùng đùi đẩy nhẹ vào giữa người. Sau đó, Yuki nói "Hmm?" và mở một mắt trong khi ngáp.
"Chuyện gì thế? Đã đến giờ ăn sáng chưa?"
"Em vẫn hành động kiêu ngạo ngay cả khi em đang ở trong một nhà tù như thế sao."
"Haa, cai ngục, không có rượu sao?"
"Ồ, đây thường là kiểu sẽ tiết lộ thông tin từng chút một.'
"Rất tiếc... em không biết. Em đã quên tất cả những sự cố trong quá khứ."
"Tuy nhiên, khai một cách trung thực là không thể."
"Đó là quán bar anh ta thường đến. Vui lòng kiểm tra trên tầng hai. Anh có thể tìm thấy một cái gì đó thú vị."
"Nhưng nếu em cố gắng rời đi một cách giận dữ, anh ấy thường sẽ cho ta một gợi ý."
"Haa~..."
Cười thỏa mãn trước màn tsukkomi của anh mình, Yuki giang hai tay ra và cố thoát khỏi cái chăn....... bứt ra .......
"Rất tiếc! Hừm ~~~~!"
"..."
Ôi, thật khó để từ bỏ. Yuki lắc lắc chân trong khi vẫn quấn trong chăn. Masachika nhẹ nhàng quan sát nó một lúc, bắt đầu ngồi xổm xuống và cởi chăn ra. Sau đó, Yuki ngay lập tức cười toe toét và đứng dậy trong khi thực hiện các động tác khởi động trên cổ.
"Yare yare... cuối cùng anh cũng đến. Bây giờ, có lẽ đã đến lúc em phải hành động."
"Và trong khi trốn thoát khỏi nhà tù với sự giúp đỡ của người của mình, cô ta, người được cho là một nhân vật phụ, hóa ra lại là một kẻ thù mạnh mẽ,.... Không, đây là loại trò chơi gì vậy."
Sau khi nói điều này một cách mệt mỏi, Masachika đẩy Yuki ra khỏi giường và nằm xuống giường.
"Oi oi, mới sáng sớm đã mệt rồi sao? Làm sao anh lại không thấy cao hứng cơ chứ?"
"Ngược lại, tại sao em lại phấn khích quá vậy..."
"Đừng bắt em phải nói tất cả ra chứ... bởi vì Anii-ja trông giống như anh vừa gặp một giấc mơ tồi tệ vậy, nên em chỉ đang cố làm cho anh vui lên thôi, anh biết không?"
"Hả? Ác mộng?"
Masachika đang nằm ngửa và lướt qua dòng ký ức của mình khi nghe thấy những lời của Yuki. Sau đó, bằng một cách nào đó cậu nhớ rằng cậu đã mơ về những ký ức trong quá khứ. Yuki đặt tay lên ngực và nói với Masachika, người đã thay đổi khuôn mặt theo phản xạ, với một cái nhìn quyến rũ.
"Nếu nó làm anh thấy đau đớn, anh có thể khóc trên ngực em đó, anh biết không...?"
Masachika cảm thấy vừa biết ơn vừa xấu hổ trước sự quan tâm mà cô em gái giấu trong thái độ đùa cợt. Cô ấy thậm chí còn bận tâm và đến nhà với Ayano vì lo lắng cho người anh trai của mình, người gần như sống một mình và vội vã với Ayano. Cô gái ấy đã tự nói "Bởi vì em thấy cô đơn!", nhưng thực ra, có thể cô đến vì lo lắng rằng anh trai mình đang cảm thấy cô đơn.
(Chà, mình nghĩ rằng có hơi quá đáng khi cố kéo Ayano vào và ép mình ngủ với cô ấy...)
Cười khúc khích khi nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua, Masachika muốn trêu chọc Yuki một chút vì thái độ luôn đùa giỡn của cô ấy.
"Thật vô ích khi em cho mượn một bộ ngực nhỏ như vậy ~"
"Ít nhất nó vẫn có thể sờ mó được, đồ khốn! Hay là gì?! Ngực không thể bóp được, thì chúng không đủ tư cách là ngực?!"
Trước mặt Masachika đang dịu dàng nhìn cô, Yuki nâng ngực của mình từ bên dưới lên. Masachika sửa chữa sự hiểu lầm trong khi nheo mắt trước sự thiếu hấp dẫn về mặt giới tính trong hành vi ngớ ngẩn của em gái mình.
"Không, có bóp được hay không không quan trọng... Chỉ là, bởi vì toàn thân em có hơi gầy yếu, anh sợ rằng xương sườn em sẽ đập vào đầu anh."
"Vậy tại sao anh không tự mình trải nghiệm nó đi?! Anh chắc chắn sẽ ngủ thiếp đi trong hào quang của một người mẹ như em! Hayaaaaaaa~~~~~!"
"Guhaa."
Vừa hét lên, Yuki đã ở phía trên người Masachika, ngay lập tức cô nắm đầu Masachika ấn vào ngực của mình. Một cảm giác mềm mại và dẻo dai bao phủ khuôn mặt Masachika. Mặt khác, chóp mũi của cậu... có cảm giác như đang chạm vào xương ức.
"Hehe, như thế này thì sao'? Anh có thể cảm thấy hào quang của người mẹ từ em rồi chứ?"
"Anh thậm chí còn cảm nhận được hào quang của các quý ông. Em nên ăn nhiều hơn một chút."
"Em ăn nhiều lắm, thật đấy! Có ăn nhiều cũng không béo đâu, biết không hả!"
Bực mình, Yuki đẩy đầu Masachika ra và lảm nhảm. Sau đó, cô cưỡi lên bụng Masachika, đặt tay lên trán và lắc đầu ' yare~yare~' ."
"Hừm, em thấy rồi. Đúng như dự đoán, khi nói đến sữa, em thực sự không thể cạnh tranh với chị em nhà Kujou."
"Đừng có nói với anh là sữa nhé!?"
"Nhưng em cũng gặp khó khăn trong việc theo kịp hông và chân... ngoài ra, khi nói đến hông và chân, vẫn còn đó một con ngựa đen tên là Nonoa-san..."
"Không, anh không biết gì về điều đó cả."
"Anh không biết về những bờ hông rực rỡ đó sao? Chậc chậc, đúng là đồ đến từ hành tinh cuồng vòng 1..."
"Này, đây có phải là một câu chuyện quá dài không? Nếu vẫn mất nhiều thời gian như này, phiền em có thể đánh thức anh dậy sau khi kết thúc nó không?"
Khi Masachika cố gắng ngủ lần thứ hai một cách bình thường mặc dù em gái anh ấy đang ngồi ở phía trên anh ấy, Yuki đặt một bàn tay lên trán cô và nói "Haa" với một nụ cười toe toét.
"Chà, đừng vội kết luận như thế chứ, anh trai của em... Em chắc chắn rằng không thể cạnh tranh về ngực, hông và chân với ba người có dòng máu ngoại lai chảy trong huyết quản như họ... nhưng...!!"
Sau đó, Yuki bất ngờ xắn gấu áo lên. Cô ấy nói với khuôn mặt dài trong khi khoe chiếc rốn dễ thương và xương sườn hơi nhô ra. (#TVN: Dịch đến đây, tôi muốn tự hỏi rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai đứa này không phải anh em ruột...)
"Em quyết định sẽ thi đấu với cái bụng."
"Hô~ bụng hả."
"Fufufu~, sao rồi? Hãy nhìn vào cái bụng mịn màng và mềm mại này đi. Anh không thể không muốn dụi má vào cái bụng này đúng không~?"
"Cũng không hẳn..."
"Hehe~, anh không cần phải kiềm chế lại bất cứ điều gì đâu... một cánh cửa mới sẽ sớm mở ra, phải không?"
"Thật không may, không có thứ gọi là cánh cửa cuồng bụng trước khi nó có thể được mở ra."
"Nếu không có, chúng ta hãy tạo ra một cái đi, một cánh cửa cho sự tôn sùng."
"Có chuyện gì với câu nói lúc nãy vậy?"
"Này, anh có phải vừa tình cờ coi em như rác rưởi đúng không?"
"Anh ngạc nhiên là em phát hiện ra."
"Tất nhiên em có thể. Bởi vì cả hai chúng ta đều có chung suy nghĩ. Đặc biệt là khi anh nghĩ về những thứ dành cho otaku, nó sẽ trở nên dễ đọc hơn."
"Chà, anh đã lầm vậy."
Trên thực tế, Masachika có thể đọc được suy nghĩ của Yuki ở một mức độ nhất định, vì vậy cậu có thể hiếu được cảm xúc của cô ấy. Tuy nhiên, hành vi lập dị của Yuki là không thể đoán trước, và sự nhảy cảm của Yuki với lối suy nghĩ otaku của Masachika ở cấp độ của một siêu năng lực gia.
"Rồi sao?"
"Ý em là như thế nào?"
"Anh đang bắt đầu khuyến khích sự tôn sùng bụng?"
"Không có nhé."
"Chậc, đúng như em nghĩ, anh thích sữa hơn hử? Sữa có tốt hơn không? Đây~ có góc nhìn của sữa từ phía dưới đó, nè~?" (#TVN: Bạo vãi luôn :V)
Yuki xắn áo lên cao hơn nữa trong khi cười toe toét và lắc nửa thân trên sang trái và phải. Trước một cảnh tượng khiến hầu hết đám nam sinh trong trường đỏ mắt và vui mừng như thế, thay vào đó, Masachika lại...
"Zzzz..."
"Này, đồ khốn, đừng ngủ như vậy. Có một cảnh fans-service không mặc áo ngực đấy~ đồ khốn."
"..."
"Cái quái gì vậy chứ, mặc dù em đã nóng bỏng thế này rồi."
Nói với giọng điệu hờn dỗi, Yuki giơ chiếc điện thoại thông minh của mình lên, điều chình mông của mình một chút trong khi nhìn vào màn hình và nhanh chóng một bức ảnh tự sướng. Bức ảnh được chụp −− bức ảnh cô ấy với chiếc áo phông được xắn lên trên bụng, trong khi cưỡi lên bụng dưới của Masachika khiến Yuki lo lắng nuốt nước bọt.
"Cái này... giống như đã vào rồi."
"Này, đồ ngốc, em đang làm cái gì vậy!!"
"Yosh, em sẽ gửi nó cho Arya-san. Hừmm tin nhắn, [Sáng hôm nay nữa, Masachika-kun rất phấn khích.] "
"Em là thứ quỷ gì thế!"
"Ha ha! Em có cần phải giả vờ gửi nhầm và gửi [Masachika-kun, tối qua cậu thật tuyệt vời] không?!"
" Yosh, tốt hơn hết là cứ ngắn gọn đi nhỏ này."
Khi anh nhanh chóng đứng dậy và lấy chiếc điện thoại thông minh từ tay Yuki, Masachika lại quấn Yuki trong chăn. Tất cả điều đó chỉ mất bốn giây. Đó là một kỹ thuật xuất sắc.
"Phần còn lại chỉ cần xóa, xóa và xóa."
"Ahhh!! Này, đừng chạm vào điện thoại của em khi chưa được phép!!"
Phớt lờ sự phản đối của Yuki, Masachika đã xóa bức ảnh mà em gái cậu đã chụp.
"Đồ độc ác ~~? Em chắc chắn sẽ không ủng hộ anh!"
Khi em gái cậu đang liên tục la hét trong khi quằn quại như một con sâu bướm nhỏ, Masachika đã bế thốc cô lên và...
"Nào, nào, đã đến lúc để chui xuống gầm giường rồi."
Bằng một giọng nhẹ nhàng như thể đang đưa một con vật được bảo vệ trở lại với môi trường sống tự nhiên của nó, Masachika đẩy nó vào gầm giường.
"A, thật chật chội..."
"Vâng vâng, đặt cô em gái ồn ào vào gầm giường nào~"
"Đợi đã−, chuyện này hơi nghiệm trọng đó, anh biết đấy!! Đắp thêm cái chăn như này lại cảm thấy càng chật~hẹp hơn~~"
"Đừng ngại... em thích những thứ nhỏ hẹp, phải không?"
Chẳng mảy may bận tâm đến tiếng hét của Yuki, Masachika tiếp tục cố gắng đẩy Yuki xuống gầm giường. Sau đó, Yuki đột nhiên bắt đầu phát ra những âm thanh đầy tán tình và kích thích.
"Làm ơn, làm ơn dừng lại đi, Onii-chan! Ôi, đau quá! Đau lắm! Đừng đẩy nó quá mạnh! H-hơn nữa, nó không thể vừa được nữa!"
"........"
"Eh, anh thực sự muốn làm thế sao?! E-em thực sự rất đau, anh biết chứ−− Giúp mình với, Ayanoooo!"
"Tiểu thư đã gọi cho tôi, Yuki-sama!"
"Sao cậu toàn mang theo vũ khí thế, mau bỏ đi."
Ayano lao vào căn phòng trong khi trang bị ba cây bút chì kim loại có đầu ngọn trong tay phải, chậm rãi chớp mắt khi nhìn thấy tình huống trong phòng. Yuki quấn trong chăn, nửa người bên phải ở dưới gầm giường. Và có Masachika đang cúi xuống bên cạnh cô ấy. Trước tình huống khó hiểu đó, Ayano nghiêng đầu không cảm xúc trong vài giây..... trước khi quay đầu về vị trí ban đầu.
"...À, tiểu thư không thể ra khỏi đó được à? Masachika-sama, tôi cũng sẽ giúp cậu."
Nói xong, Ayano cúi xuống bên cạnh Masachika và bắt đầu kéo Yuki.
"...Em biết chính xác cách Ayano đang nhìn em bây giờ."
"Đó là thói quen của riêng em, em biết đấy."
Bị người giúp việc thân tín hiểu lầm vì cho rằng cô lại lẻn vào một mình, Yuki bị hai người kéo ra ngoài và ánh mắt cô hướng về phía xa xăm.
◇◇◇◇
"...vậy, cái đó là sao vậy?"
"Tất nhiên là để ngụy trang rồi, Ani-ue."
Yuki bình tĩnh đáp lại ánh mắt sắc bén của Masachika trong khi nhấc vành mũ lên. Sau khi ăn xong bữa sáng do Ayano làm, ba người họ tập trung lại trong phòng khác sau khi chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng... Yuki đang mặc một chiếc áo phông có nhân vật anime là một nữ sinh trung học chơi guitar bass và quần short buộc dây. Mái tóc đen dài của cô ấy được buộc thành hai bím, cô ấy còn đội một chiếc mũ nồi trên đầu và quan trọng nhất là cô đeo một chiếc kính râm quá khổ... Do tầm vóc nhỏ bé, cô ấy trông không giống như một học sinh cao trung. Dù có nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, cô ấy trông giống như một học sinh sơ trung... hay đúng hơn là trông giống như một học sinh tiểu học to xác.
"Hmm~, ngay cả lớp ngụy trang này cũng không thể che giấu được sự dễ thương của em..."
"Điều đó có dễ thương không vậy?"
"Đường nhiên là dễ thương."
Yuki trả lời với vẻ mặt the the "Ehemm~" trong khi giơ hai ngón tay ra hiệu hòa bình, và Masachika gãi đầu trong khi thầm nghĩ "Thật giống như một đứa con nít vậy.".
"Hơn nữa... tại sao em phải ngụy trang mọi thứ?"
"Giống như lần trước khi chúng ta bắt gặp Arya-san, có khả năng chúng ta sẽ gặp một người mà chúng ta biết, phải không? Bây giờ, hai chúng ta là kẻ thù trong cuộc bầu cử hội trường hội học sinh, vì vậy chúng ta phải cải trang để không gây ra những lời đồn đoán không cần thiết."
"Không, đó không phải là một vấn đề đâu? Dù sao thì hai chúng ta cũng đã được biết đến như những người bạn thời thơ ấu rồi mà."
"Chà, chỉ là đề phòng thôi~. Tốt hơn hết là nên đề phòng để không xảy ra chuyện gì, phải không?"
"Ha ha..."
Trong khi tự nghĩ: "Sẽ không rắc rối hơn nếu lớp ngụy trang của em bị bại lộ?" , nhưng cậu quá lười để nói ra điều ấy, vì vậy Masachika chỉ gật đầu một cách nửa vời. Và khi anh ấy hướng mắt sang bên cạnh Yuki... anh ấy nhìn thấy một cô gái với vẻ ngoài hoang dã và tỏa ra hào quang của một quả bom. Khỏi cần phải nói, cô gái đó là Ayano. Cô ấy mặc một chiếc áo cánh trơn và một chiếc váy trơn. Mái tóc đen của cô ấy vài phút trước được tạo kiểu gọn gàng theo phong cách hầu gái, giờ đây được xõa ra phía trước như muốn che đi khuôn mặt của cô ấy, và cặp kính lớn của cô ấy lại càng càng che đi khuôn mặt cô.
Đó là phong cách điển hình "thực ra tôi là một cô gái xinh đẹp và dễ thương".
"...Ayano."
"Vâng, Masachika-sama."
"Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì xấu về nó. Nhưng, làm ơn hãy thay quần áo đi."
"Nhưng..."
"Mau thay đồ đi. Làm sao mà một nữ sinh trung học xinh đẹp lại có thể trông như thế này được."
"..."
Khi nghe những lời của Masachika, Ayano có vẻ bối rối và quay sang Yuki. Đương nhiên, Masachika biết điều đó sẽ xảy ra, vì vậy cậu cũng thúc giục Yuki thay đổi quyết định.
"Muốn hoạt động bí mật hay không là tùy thuộc vào cậu, nhưng thế này là quá nhiều. Đó không phải là trang phục phù hợp với một cô gái xinh đẹp, cậu biết đấy."
"Không, nếu cô ấy không phải là một cô gái xinh đẹp, thì đó chỉ là một tai nạn,..."
"Mau xin lỗi những người phụ nữ bình thường trên khắp cả nước đi!!"
Sau khi lườm Yuki và nói vậy, Masachika quay lại nhìn Ayano.
"Cô gái xinh đẹp......"
"???"
Sau đó, Ayano đặt cả hai tay lên má với vẻ mặt đờ đẫn thường thấy. Trong tiềm thức, cô có thể cảm thấy rằng má mình đang ửng hồng. Tuy nhiên, ngay khi nhận thấy Masachika đang nhìn mình một cách nghi ngờ, Ayano nhanh chóng hạ tay xuống và đứng thẳng dậy.
"Mình đâu thể làm gì, được chứ? Cậu có thể thay đổi, Ayano."
"Đã hiểu."
Sau đó, cô ấy nghe theo lời của Yuki và đi đến phòng của Yuki, nơi mà cô để hành lý của mình. Sau vài giây nhìn vào bóng lưng của cô ấy đang đi xa dần, Masachika hét lên "Ah".
"Vừa rồi... cô ấy có cảm thấy đỏ mặt không?"
"Dù nhìn thế nào đi nữa, cô ấy chắc chắn đang đỏ mặt."
"Không... Anh không ngờ Ayano lại xấu hổ vì lời khen của anh."
"Hừm... em cũng vậy."
Masachika, người nghĩ rằng anh ấy sẽ thờ ơ trong khi có biểu hiện vô cảm đã bối rối trước phản ứng xấu hổ của Ayano. Sau đó, khi Yuki gật đầu như muốn nói "Em hiểu cảm giác của anh" , Masachika rụt rè hỏi một câu.
"N-Này... Ayano không hề có tình cảm lãng mạn với anh, đúng chứ?"
"Hửm? Dù sao thì chính cô ấy đã nói với em điều đó?"
"Đúng đúng....."
Tình cảm của Ayano dành cho Masachika và Yuki là sự kính trọng mà một người hầu gái dành cho chủ nhân của mình. Chính cô ấy đã nói như vậy, và Masachika chấp nhận nó như vậy. Cậu cũng nghĩ rằng nếu sự tận tâm của Ayano dành cho cậu là mong muốn được phục vụ chủ nhân như một người hầu, thì cậu buộc phải chấp nhận điều đó.
Tuy nhiên... nếu có một chút tình cảm lãng mạn nào dàng cho cô ấy, Masachika phải nghĩ cách đáp lại. Thái độ của Ayano đối với hai người họ về cơ bản là giống nhau, và cô chưa bao giờ cảm thấy bất kỳ sự khác biệt nào trong cách đối xử trên giới tính. Đó là lý do tại sao Masachika cũng coi lời nói của Ayano là sự thật, nhưng khi cô ấy hành động như vừa rồi,... nó khiến cậu do dự một chút.
"Anh không tò mò sao? Aniue-sama~."
"Chà, em thấy đấy... thông thường, mọi người sẽ không cảm thấy xấu hổ khi ai đó giống như người trong gia đình khen ngợi ngoại hình của họ..."
"Hmm~ à, đúng vậy."
Nghe Masachika nói, Yuki cũng vuốt cằm suy nghĩ... và sắc mặt của cô ấy ngay lập tức thay đổi như thể cô đã có một sáng kiến hay vậy.
"Vậy chúng ta hãy làm rõ điều đó."
"Hử? Bằng cách nào chứ?"
"Cách này."
Masachika có linh cảm xấu khi nhìn thấy nụ cười toe toét của em gái mình. Tuy nhiên, trước khi Masachika có thể hành động theo bản năng cùa mình, Yuki đã tạo ra một cái loa bằng cả hai tay và hét về phía phòng của cô.
"Ayano~! Đến đây nhanh nào~! Nào, nào nhanh lên~! Cậu có thể đến thẳng đây trong tình trạng hiện tại của mình!"
Ngay sau tiếng gọi của Yuki là tiếng đóng mở cửa, và tiếng bước chân nhanh chóng đến gần. Sau đó, cánh cửa phòng khách mở ra và...
"Tiểu thư đã gọi cho em, Yuki-sama?"
"Phụttttttttt!"
Masachika không thể không mở to mắt ngay lập tức và bị sốc khi nhìn thấy sự xuất hiện của Ayano bước vào phòng khách.
Bởi vì Ayano đang mặc bộ đồ lót màu tím nhạc. Ngoài ra, thay vì được gọi là đồ lót, từ đồ lót sẽ phù hợp hơn để mô tẻ về nó, và trông nó thời trang và gợi cảm hơn mong đợi (#TVN: Welp, cho mấy ai không hiểu thì ở đây đang so sánh giữa đồ lót thông thường và bikini). Ngực cô ấy tạo thành khe sâu trong chiếc áo ngực, và eo cô ấy thon đến mức trong nó như thể sắp gãy. Mông nhỏ và chân dài lộ rõ. Tuy không mảnh khảnh như Yuki nhưng Ayano cũng có thân hình mảnh khành và khá sành điệu. Mái tóc đen buông xõa trên làn da trắng của cô ấy trông gợi cảm đến mức khiến Masachika phải há hốc mồm.
"Được rồi Ayano, thật là một thời điểm hoàn hảo~"
"Hoàn hảo gì chứ! Ayano! Mau che cơ thể lại đi!"
"Tôi không có gì phải giấu Masachika-sama và Yuki-sama cả."
"Thường thì là có, phải không?!"
Masachika quay mặt lại trong khi hét lên. cậu không giấu được sự hoảng hốt khi nhìn thấy tình trạng bán khỏa thân của Ayano. Với những đường cong mảnh mai đầy nữ tính của cô, kể cả cậu có coi Ayano như người nhà của mình đi chăng nữa. Điều này rất khác với Yuki, người hoàn toàn khỏa thân, rất khác!
Mặt khác, Yuki bước đến chỗ Ayano và gọi Masachika phía sau cô ấy.
"Hora, nhìn này, Onii-chan, hình như Ayano có một nốt ruồi ở chỗ này đấy. Gợi cảm quá đi~"
"Anh không biết em đang đề cập đến chỗ nào, nhưng bây giờ, Ayano nên nhanh chóng thay quần áo của cô ấy."
"Yuki-sama..."
"Hmm~ thôi kệ, xin lỗi vì đột nhiên gọi cậu đến đây? Mình cũng xong rồi, cậu có thể trở về được rồi đó."
"Không vấn đề gì đâu ạ... vậy thì, em xin phép."
Tiếng cửa mở và đóng cửa cuối cùng cũng đưa khuôn mặt của Masachika trở lại phía trước. Rồi cậu lườm Yuki.
"Chỉ vì thế? Để làm gì cơ chứ?"
"Hửm? Em chỉ muốn xác nhận xem Ayano có xem Onii-chan là người khác giới không. Anh thấy đấy, có một câu nói rằng nếu một cô gái không coi con trai là người khác giới, cô ấy sẽ không cảm thấy xấu hổ ngay cả khi bị bắt gặp lúc đang mặc nội y."
"À, ra là vậy sao..."
Lý do hóa ra mạnh mẽ hơn cậu mong đợi, và Masachika không thể không cảm thấy bị thuyết phục. Thật vậy, Masachika cũng có thể hiểu rằng sẽ bớt xấu hổ hơn khi ở cùng với một người giống như thành viên trong gia đình.
"Vậy kết quả là?"
"Hử? Em không biết, em không biết."
"Hả?"
"Em nghĩ cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng nét mặt cô ấy vẫn không thay đổi chút nào. Có quá mơ hồ khi nói rằng cô ấy coi anh là người khác giới không?"
"Hãy trả lại cho anh ấn tượng mà anh đã cho em trước đó!"
Khi Masachika nhìn Yuki với ánh mắt lạnh lùng. Yuki nhìn lại anh với ánh mắt chăm chú.
"Nhưng đúng phải không? Ít nhất em có thể hiểu rằng Onii-chan nghĩ về Ayano như một cô gái."
"..."
Trước câu nói của Yuki, Masachika không nói nên lời. Trên thực tế, cậu tự nhận thức được rằng mình phải bị hấp dẫn bởi đồ lót của Ayano, vì vậy cậu không thể nói bất cứ điều gì. Yuki nở một nụ cười an ủi trong khi nhìn vào mắt Masachika đang im lặng.
"Nhân tiện, em thích Onii-chan hơn bất cứ ai trên thế giới này, nhưng nó chỉ giới hạn ở tình cảm giữa gia đình và anh chị em, nên hoàn toàn~ không cảm thấy xấu hổ ngay cả khi anh nhìn thấy em khỏa thân, phải chứ? Em xin lỗi? Em không phải là đứa em gái la hét và ném đồ đạc khi anh nhìn thấy em thay quần áo đâu/"
"Anh không biết em đang xin lỗi vì điều gì, nhưng thay vào đó, ít nhất em nên cảm thấy xấu hổ vì việc đó. Làm thế nào một cô gái tuổi teen có thể không xâu hổ vì điều đó chứ?"
"Oi, oi... anh có nghĩ rằng nữ sinh cao trung, những người có tính cách nhút nhát như hầu hết mọi người, sẽ xuất hiện với bộ dạng điên rồ như thế này không?"
"Đừng nói thằng nhu vậy! Đợi đã, vậy là em tự nhận thức được rằng ngoại hình của mình thực sự rất điên rồ!"
"Anii-ja... Thành thật đi, được chứ? Nếu anh đã qua 15 tuổi, kiểu tóc hai bím là quá khó."
" 'Hoàn toàn đúng' Là tất cả nhưng gì anh có thể nói."
Khi Masachika lạnh lùng đáp lại, Yuki nhìn ra xa với nụ cười hơi buồn trên môi.
"Nhưng, anh có biết không? Khi em nhìn vào gương... em đã run rẩy và hét lên 'Thật sao? Thứ này có vẻ hoàn hảo cho mình. "
"Thật khó để phủ nhận nó."
"Không phải phản ứng của anh quá yếu cho điều đó sao? Đúng như dự đoán, nếu không phải kiểu tóc đuôi ngựa, anh sẽ không cảm thấy nó tốt, phải không?"
"Tại sao em thậm chí còn buộc nó lên?"
"Hở? Rốt cuộc thì~ Onii-chan thích kiểu tóc đuôi ngựa hơn, phải không?"
"Hmm... chà, anh không thể phủ nhận điều đó, nhưng em vẫn còn hơi ngây thơ đấy, Imouto à."
Yuki nhanh chóng đáp lại thái độ diễn kịch kỳ lạ của Masachika. Nhìn thấy thái độ nghiêm túc của em gái mình trong khi nhướng mày, Masachika chỉ cười nói và nói với cô ấy.
"Tất nhiên, tóc đuôi ngựa trông rất tuyệt... nhưng điều thực sự tuyệt vời là khoảng trống khi ai đó thường để xõa tóc đột nhiên buộc tóc đuôi ngựa lên!!"
"Hmm~. Ah, nếu chúng ta rời đi bây giờ, chúng ta có thể bắt chuyến tàu khởi hành sau 25 phút nữa. Nhân tiện, anh có nghĩ rằng phát thanh viễn thông báo tàu hỏa đánh giá thấp tốc độ đi bộ của con người không?"
"Đừng có vô tư như vậy! Ngoài ra, anh nghĩ phát thanh viên thông báo trên tàu dựa trên tốc độ đi bộ của người già?!"
"Em không nghĩ có một người già cần nhiều thời gian để di chuyển giữa các nơi như vậy, anh biết đấy...?"
"Ừ, đó là bởi vì nó dựa trên ông bà quá hăng hái của chúng ta. Ý anh là nói chung người già, được chứ? Không phải kiểu ông già chạy nhanh để bắt một con chó cưng chạy thoát hơn 200 mét, được không?"
"Cũng đúng, bình thường anh không dùng xe đạp."
"Cũng không phải chuyện đó! Ồ không, đó cũng chẳng phải là nó."
Trong tầm nhìn, Masachika, người hơi mệt mỏi vì trả lời câu nói kỳ quặc của Yuki... nhìn thấy Ayano, người đã trở lại sau khi thay quần áo không biết từ lúc nào đã bí mật buộc tóc đuôi ngựa.
"..."
"À~ Ayano? Tại sao cậu lại buộc tóc đuôi ngựa?"
"?? Tóc xõa dài có thể quá bắt mắt ở các công viên giải trí, vì vậy tôi nghĩ mình nên buộc tóc đuôi ngựa để đề phòng."
"Ờ, à, tôi hiểu rồi..."
"?"
"Uweeiii~, Onii-chan quan tâm quá đấy~! Thật xấu hổ~!"
"Nhiều lời!"
Yuki ngay lập tức dùng cả hai tay chỉ vào mặt Masachika để trêu chọc cậu, và Masachika đã thốt lên để che giấu sự xấu hổ của mình. Ayano nghiêng đầu với khuôn mặt thẳng thắn.
Cuối cùng, vì sự ồn ào này nọ, họ đã lỡ chuyến tàu.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
#TVN: Cổ tay của tôi thật sự không ổn sau tất cả đống này ;-;
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro