(Rojuli)【1619】(5-9)别人捡小狗,我捡小蜘蛛(已完结)

Chương 5: Thằng nhóc không chịu mặc quần còn ngày nào cũng dụ dỗ tôi thì phải làm sao

Tóm tắt (tác giả): 
Cố gắng kịp deadline!! 
Ban đầu muốn viết cái gì vừa dâm vừa hài, kết quả phát hiện tôi viết chẳng hài chút nào 😇 

Nội dung:
Thời gian trôi nhanh, mùa xuân thoáng qua, vài trận cuối của giải đấu kết thúc, bước vào kỳ nghỉ hè. Qua thời gian kiên trì nỗ lực, Rodri cuối cùng cũng khiến Julián quen mặc quần áo… nhưng chỉ áo. Quần thì vẫn không chịu mặc. 

Có tiến bộ rồi, Rodri tự an ủi, từ từ thôi. 

Nhờ nỗ lực ép ăn, cải trắng héo trong vườn dần mọng nước. Nhưng thịt này, sao toàn mọc ở mông với đùi? Ồ đúng rồi, ngực cũng to ra… không, không, sao lại mọc không đều thế này?! 

Rodri ngồi trên sofa tìm kiếm thông tin trên mạng, gần đây anh lưu nhiều công thức dinh dưỡng. Phát hiện Julián nấu ăn ngon hơn mình, lòng hiếu thắng của người lớn bị kích thích. Anh điên cuồng học nấu, trình độ tăng đáng kể. 

Trời nóng, mở điều hòa vẫn hơi ngột ngạt. Julián đang nằm dài trên sofa chơi điện thoại, đột nhiên đứng dậy đi đến tủ lạnh. 

Ánh mắt Rodri dõi theo Julián. Nhìn cậu cúi xuống mở cửa dưới tủ lạnh, lục lọi tìm kem. Tuy áo mua cỡ lớn, nhưng khi cậu cúi, cặp mông tròn trịa lộ ra, khe thịt hồng phấn ép thành một đường, kích thích thần kinh Rodri. 

Con quỷ nhỏ này… cố ý tuyệt đối. Rõ ràng ngồi xổm tiện hơn để lấy vị kem yêu thích, nhưng Julián cứ phải cúi người, chổng mông cho anh xem. 

Lấy cây kem que, Julián vừa xé bao vừa đi về sofa. Cậu không nằm lại chỗ cũ, mà thuần thục ngồi vào lòng Rodri, vừa ăn kem vừa xem điện thoại. 

Cặp mông đầy đặn cọ vào háng Rodri, cố ý lắc qua lắc lại. Julián liếm kem, cố tình phát ra tiếng chùn chụt, ăn kem bằng cách cực kỳ không lành mạnh, cực kỳ dâm đãng. 

Rodri tựa lưng vào sofa, không có đường lui, bị cọ đến cương đáng xấu hổ. Quần ngủ mùa hè mỏng, Rodri nhanh chóng cảm thấy quần mình ướt. Cúi nhìn, Julián quay lưng, ngậm kem, vành tai đã đỏ. 

“Chiêu này vô dụng,” Rodri ôm Julián từ phía sau, cù lét hông cậu. Gần đây anh phát hiện chiêu này rất hiệu quả, cù lét nhanh chóng phân tán chú ý của Julián, giúp cậu thoát khỏi vòng xoáy dục vọng. Dĩ nhiên phải trả giá, Julián sẽ lập tức trả đũa cù lại. Nhưng vậy cũng tốt, dùng trò đùa để chuyển hướng chú ý rất hữu hiệu. 

“Áo đã quen mặc, hai tháng rồi, cũng nên quen mặc quần chứ,” Rodri nói. 

“Mặc khó chịu lắm,” Julián nói. 

“Vải không thoải mái à?” Rodri hỏi. 

“Không thích cảm giác… ừm… bị bó buộc?” Julián nói. 

Nhưng cứ mặc mỗi áo, ngày nào cũng để mông trần không phải cách. Nhìn cặp mông ngày càng cong, đùi ngày càng mũm mĩm, Rodri cảm thấy nếu nhịn tiếp sẽ mắc chứng rối loạn cương dương. Không được, chịu không nổi, Rodri nghĩ phải tìm cách xả. 

Thật ra không khó, với điều kiện của anh, chỉ cần ngồi trong một quán bar, người chủ động đến bắt chuyện không ít. Nhưng anh không thể qua đêm ngoài đường, để Julián một mình ở nhà anh không yên tâm. Trận muộn mấy lần về, Julián đều đợi ở phòng khách. Khi đi sân khách, gọi điện về khách sạn buổi tối, Julián thường chưa ngủ, thậm chí vài lần ngủ quên trên sofa, đèn vẫn sáng. 

Dù Julián không nói lý do, Rodri đoán cậu sợ ở một mình trong không gian tối và chật. Tuy phòng ngủ nhà họ khá lớn, nhưng với Julián, một mình vẫn khó chịu. 

Nếu anh không về tối, chắc Julián lại ngủ trên sofa. Sao nhỉ… cảm giác tội lỗi mạnh quá. Vậy anh chỉ có thể đi sớm về sớm. Nhưng thế cũng có cảm giác tội lỗi, như nuôi mèo ở nhà mà ngày nào cũng đi cà phê mèo, thấy có lỗi. 

Không, rõ ràng là lỗi của Julián! Ngày nào cũng nghĩ cách dụ dỗ anh, người bình thường nào chịu nổi! 

Rodri không quên lần trước có việc ra ngoài, đi được nửa đường, Julián nhắn bảo điều hòa hỏng. Anh định gọi thợ đến, nhưng nghĩ Julián chắc chắn không mặc quần, anh lo xảy ra chuyện. Nên anh quyết định về nhà rồi gọi thợ, có anh ở nhà ít nhất có thể trông Julián, ép cậu mặc quần hoặc tạm không ra ngoài. 

Khi Rodri về, trời nóng, Julián không mặc áo ngủ mà lấy một chiếc áo bóng của anh mặc. Áo bóng thoáng mát, mặc mùa hè thoải mái. Áo của Rodri với cậu quá to, như váy liền thân. Julián nằm sấp trên sofa, một tay cầm kem que, một tay chơi game nhỏ trên điện thoại, hai cẳng chân đung đưa. Do tư thế, áo dài bị cuốn lên, chỉ che nửa mông, cẳng chân đung đưa để lộ thịt ngao hồng phấn, vừa ngây thơ vừa dâm đãng, đù má, quá dụ hoặc, nếu cậu thêm đôi tất bóng… Rodri không dám nghĩ tiếp. 

Anh nuôi đâu phải một đứa trẻ, rõ ràng là một con yêu tinh nhỏ! Còn là phái thuần dục! Ngày nào thế này ai chịu nổi? 

Rodri mệt tâm, cặc còn mệt hơn, ngày nào cũng cương rồi dựa vào ý chí ép xuống, thật sự không chịu nổi. 

Không được, thật sự không chịu được, nhịn nữa anh phải đi khám nam khoa. 

“Anh ra ngoài chút,” Rodri đứng dậy nói. 

“Bây giờ?” Julián nhìn đồng hồ. “Sáu giờ rồi.” 

“Ừ, ừ, đồng đội bảo có việc tìm anh,” Rodri bịa lý do. “Chắc là bàn chuyện chuyển nhượng.” 

“Vậy anh còn về ăn tối không?” Julián hỏi. 

“Anh làm cơm xong rồi đi,” Rodri nói. “Em ăn đi, anh chắc ăn ngoài.” 

Làm cơm xong, Rodri rời nhà. Lái xe trên đường, anh thấy áy náy vì lừa Julián. Nếu Julián biết… ừ, anh có dục vọng cũng bình thường mà! Sao cảm giác như mình là gã đàn ông lén lút ngoại tình? Anh không thể thật sự xuống tay với Julián! 

Hay quay về thôi… tự giải quyết vậy. Rodri lái xe đến nửa đường, dừng ở đèn giao thông, nghiêm túc suy nghĩ, đến mức đèn xanh mà không biết, xe sau bấm còi inh ỏi mới kéo anh khỏi suy nghĩ. 

Đi đến đây rồi, quay về ngay thì khó giải thích với Julián. Nói thế nào? Đồng đội đột nhiên không tìm nữa? Đồng đội bận nên hẹn hôm khác? Sao cũng không ổn, dễ bị nghi ngờ. 

Rodri cắn răng, tạm gác suy nghĩ của Julián, lái xe đến quán bar quen. Lâu rồi anh không đến, từ khi Julián vào nhà, anh hầu như không ra ngoài. Lời mời của đồng đội anh cũng từ chối, ban đầu họ thắc mắc chuyện gì xảy ra. Vì anh hay hỏi đồng đội có con về nuôi dạy, họ từng nghĩ anh chưa cưới đã có con, mẹ đứa bé còn bỏ đi. Sau Rodri giải thích sơ, dĩ nhiên giấu những vấn đề không nên biết của Julián, chỉ nói anh nhận nuôi một đứa trẻ bị ngược đãi. 

“Cậu thế này hơi ảnh hưởng hạnh phúc tình cảm đấy,” Grealish từng nói. “Dẫn theo một đứa nhóc không nhỏ… nhưng với cậu chắc không lo, chỉ cần đứa trẻ chấp nhận người yêu cậu, chắc không vấn đề.” 

Rất có vấn đề! Tam quan Julián còn méo mó, cả ngày chỉ nghĩ cách quyến rũ anh, cái này… ừ… không tính là cha nuôi, hai người chênh mười hai tuổi, chưa đến mức làm cha. Anh trai nuôi? Không biết có từ này không, đại khái là quan hệ thế. Ngày nào Julián cũng nghĩ cách dụ Rodri làm tình, ai thấy cũng nghĩ anh biến thái cố ý dạy cậu thành thế! Nếu bị lộ scandal, dù giải thích dị tật của Julián là do tên biến thái đã vào tù huấn luyện, anh cũng khó giải thích tại sao giữ một đứa trẻ như vậy bên mình. 

Dù có uốn nắn Julián ngay thẳng, Rodri cũng thấy khó khi đột nhiên dẫn người yêu về. Nếu Julián giận dỗi, anh nên quan tâm ý kiến cậu hay người yêu hơn? 

Không, không phải bảo tạm không nghĩ đến Julián sao? Vì còn phải lái xe về, Rodri gọi một ly không cồn, ngồi đợi. Chẳng mấy chốc, một cô gái dáng đẹp ngồi cạnh. 

“Một mình?” Cô gái cười hỏi. 

“Ừ, một mình,” Rodri nói. “Uống gì? Tôi mời.” 

“Cậu galant thật,” cô gái cười. 

Mọi chuyện thuận lợi, họ rời bar, mở phòng ở khách sạn gần đó. Đúng lúc cả hai cởi đồ, chuẩn bị làm gì đó, điện thoại Rodri reo, là nhạc chuông riêng của Julián. Sao Julián lại gọi lúc này? Có chuyện gì sao? 

Rodri tạm gác cô gái, lấy điện thoại từ đầu giường. 

“Sao thế?” Rodri dịu giọng hỏi. 

“Nhà mất điện… em ở một mình sợ…” Julián nói. 

Chậc, sao đúng lúc này. 

“Anh còn bận không? Nhà có nến không? Em có thể đốt nến đợi anh,” Julián nói. 

Trời, Julián sợ tối thế nào anh biết, ánh nến sao đủ? 

“Ai thế? Cậu không phải… đã có người ở nhà rồi sao?” Cô gái bị lạnh nhạt, không vui. 

“Suỵt!” Rodri lúng túng ra dấu im lặng. 

“Ồ, hóa ra thật,” cô gái càng giận, cố ý nói to. “Úi chà, anh đẹp trai, sao đang nói chuyện lại nghe điện thoại, bỏ người ta qua một bên? Mau đút con cặc bự của anh vào, để người ta đợi khổ sở thế này! Ai gọi thế? Vợ anh à? Cô ấy biết anh ra ngoài ăn chơi không?” 

Xong, Julián bên kia im lặng. Xong, xong, cậu nghe thấy rồi. 

“Cái đó… Julián, nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ!” Rodri vội nói. 

“Em tìm thấy nến rồi,” Julián nói bằng giọng rất bình thản. “Chơi vui vẻ, đừng vội về.” 

Nói xong, Julián cúp máy. 

“Sao cô nói thế?!” Rodri đặt điện thoại xuống, giận dữ nói với cô gái. 

“Lạnh nhạt bạn hẹn, còn lý lẽ à? Sợ vợ thì đừng ra ngoài lăng nhăng, chưa thấy ai như anh,” cô gái càu nhàu, mặc đồ rời đi. 

Rodri ôm mặt, ngồi cạnh giường một lúc để bình tĩnh. Về nhà giải thích với Julián thế nào? Thành thật nhận lỗi? Giờ còn kịp không? Thôi, chỉ có thể vừa đi vừa nghĩ, anh phải nhanh về nhà, trước khi mọi chuyện tệ hơn! 

Lái xe gần đến nhà, Rodri thấy cả khu tối om, chắc đường dây ngoài gặp vấn đề. Sửa nhanh thì tối nay sẽ có điện lại. Nếu là đường dây trong nhà, chắc mai mới có thợ đến. Càng gần nhà, Rodri càng áy náy, trong lòng soạn sẵn cách giải thích với Julián. Trước tiên xin lỗi chân thành, hứa không lừa cậu nữa, rồi… rồi sao nữa… 

Đến trước cửa, Rodri không tâm trạng đỗ xe tử tế, quăng xe bên đường, chẳng quan tâm có bị phạt vì đỗ sai không. Anh quá căng thẳng, lấy chìa khóa mất bốn năm lần mới lôi được ra, dùng điện thoại soi sáng mở cửa. 

“Julián! Anh về rồi!” Rodri vừa vào cửa đã hét. 

Phòng khách tối đen, không ai. Rodri bất ngờ, anh tưởng Julián sẽ đốt nến đợi ở phòng khách, nơi rộng nhất. Không có ai, vậy Julián đâu? 

Nhà không có ánh sáng, Rodri vừa gọi tên Julián vừa chạy tìm. Phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm, bếp… cả biệt thự bị lật tung vẫn không thấy Julián, anh hoảng loạn, lẽ nào cậu bỏ đi? Cậu đi đâu được? Tiếp tục lang thang? Nếu gặp người xấu thì sao? Anh nên báo cảnh sát ngay! Nhưng khu này mất điện, chắc camera cũng hỏng, tìm người sẽ khó khăn hơn! 

Đang lúc đầu óc Rodri rối loạn, đột nhiên tiếng bóng va khung thành vang từ sân sau. Rodri mới nhớ mình chưa kiểm tra sân sau! Anh thò đầu qua cửa sổ gác mái, thấy Julián đứng một mình trong sân, mặc bộ đồ bóng hồi cấp hai của anh, đang đá bóng. Đúng rồi, giờ sân sau là nơi rộng và sáng nhất, anh lại không nghĩ ra. Nhìn Julián nhặt bóng từ lưới, cởi quần và giày, ngồi trên cỏ dùng chân tâng bóng. 

Rodri nằm sấp ở lan can nhìn xuống, vừa nãy anh chỉ muốn nhảy từ tầng ba xuống ôm lấy Julián, nói mình sợ hãi thế nào. Nhưng giờ, anh không chắc là thời điểm thích hợp để xuất hiện. Khu này mất điện, tối đen, ở sân sau dù trần truồng chắc cũng không ai thấy. Julián ngồi dưới ánh trăng, lặng lẽ tâng bóng. Giống lần mặc áo bóng của Rodri nằm sấp trên sofa đung đưa chân, vừa ngây thơ vừa dâm đãng. Rodri nuốt nước bọt, thật sự… sắp không chịu nổi. 

Julián đột nhiên đá bóng lên cao, ngẩng đầu thấy Rodri ở cửa sổ gác mái. Bóng rơi xuống đất, hai người cách ba tầng lầu nhìn nhau. 

“Anh về rồi à,” Julián nói. “Nhanh thế.” 

Rodri lao xuống lầu, chạy ra sân sau. Khi vào sân, Julián vừa đứng dậy, Rodri bước nhanh tới, ôm chặt cậu. 

“Anh về không thấy em trong nhà, sợ chết đi được, tưởng em bỏ đi,” Rodri cúi đầu, trán chạm trán cậu. “Sợ chết mất, xin lỗi, sau này anh không tìm ai nữa.” 

“Không sao, em biết sớm muộn cũng có ngày này,” Julián nói. “Dù anh dẫn ai về, chỉ cần anh thích, em sẽ chấp nhận. Em sẽ ngoan, không quấy rầy hai người.” 

“Không, không có nữa. Xin lỗi, anh không nên làm thế,” Rodri nói. 

Khi Rodri định nói thêm lời xin lỗi, tay Julián đột nhiên áp vào háng anh. 

“Anh còn cương, chưa làm đã về à?” Julián khó hiểu. “Sao thế?” 

“Anh… anh không nên đi,” Rodri nói. “Anh…” 

“Để em giúp anh nhé?” Julián nói. 

“Em mới 16 tuổi, anh không thể… không thể xuống tay với em!” Rodri nói. “Anh tự giải quyết!” 

“Để em giúp anh nhé?” Julián lặp lại. “Anh không cần đút vào, em có thể dùng tay, miệng, đùi. Được không?” 

Môi Rodri run rẩy, anh muốn nói không, nhưng nghe mình nói: “Được.” 

Julián thật sự mũm mĩm hơn nhiều, Rodri nhìn cậu nằm trên sofa, dang chân kẹp cặc anh giữa hai đùi, không khỏi cảm thán. Hai tháng ép ăn có kết quả rõ rệt. Hai đùi như hai miếng bánh kem tan chảy, dày và mềm. Julián nằm nghiêng, kẹp chân thuận tiện cho Rodri cử động. Tay cậu kéo tất bóng, muốn cởi. 

“Đừng cởi, cứ thế đi,” Rodri khàn giọng ngăn. “Anh thích nhìn em mặc thế.” 

Julián ngoan ngoãn rút tay. Cậu mong đợi nhìn Rodri, giờ anh chịu đụ đùi cậu, nghĩa là ngày thật sự lên giường không xa. 

“Xin lỗi, anh thật sự không nên làm thế,” Rodri chân thành xin lỗi, một tay giữ eo Julián, tay kia nắm mắt cá chân cậu. “Anh nhanh thôi.” 

Miệng nói xin lỗi, Rodri bắt đầu đâm mạnh. Đùi mũm mĩm ép cặc anh, cảm giác sướng không tả. Anh đầy áy náy, từ lừa Julián đến giờ dùng đùi cậu phát tiết, nhưng thật sự không nhịn nổi, nhịn nữa anh phải vào viện. Anh không muốn thông báo chấn thương mùa sau ghi là rối loạn cương dương, thật sự không muốn. 

Lo cọ vào âm hộ sẽ khơi dậy dục vọng Julián, Rodri bỏ qua phần đùi non nhất, chỉ đâm giữa đùi. Julián hiếm khi yên tĩnh, nếu là bình thường, cậu chắc đã đầy miệng lời dâm cầu Rodri thật sự đâm vào. 

Con cặc thô cứng cọ đùi trong của Julián đến đỏ, hơi tê, cậu từ yên tĩnh dần ủy khuất, Rodri đột nhiên nghe tiếng thút thít. 

“Sớm thế này không phải tốt sao… sao phải ra ngoài tìm người khác…” Julián thấp giọng oán trách. 

“Xin lỗi, nhưng, nhưng anh thật sự không nên làm thế,” Rodri cúi xuống hôn má Julián, liếm giọt nước mắt. “Anh không nên dùng em phát tiết.” 

“Nhưng em muốn, em muốn làm với anh, muốn anh sướng,” Julián nói, dịch sang bên, dùng phần đùi dày nhất kẹp cặc Rodri. “Em muốn thế, nên đừng vì cái này xin lỗi em, anh nên xin lỗi vì chuyện khác chứ?” 

“Xin lỗi, anh sẽ không lừa em đi tìm người khác nữa,” Rodri nói. 

Julián kẹp đùi, chủ động cử động xoa bóp cặc giữa đùi. Sự phục vụ bất ngờ khiến Rodri rên khẽ, dưới sự chủ động của Julián, anh đâm mạnh hơn chục cái, bắn lên đùi cậu. 

“Thế này mới đúng…” Julián nói. 

Quá tội lỗi, quá tệ, Rodri nhắm mắt thở dài, cảm thấy mình chắc chắn xuống địa ngục. 

---

Chương 6: Thằng nhóc cứ đòi hôn tôi thì phải làm sao:

Tóm tắt (tác giả):
Hôm qua bị deadline giết, không kịp 😇 Tóm lại hôm nay cập nhật. 

Nội đứng:
Qua nỗ lực không ngừng, Rodri cuối cùng khiến Julián mặc được quần. Ít nhất cậu đã hiểu và quen khi ra ngoài phải mặc quần, nhưng ở nhà vẫn không chịu. Để không bị cặp mông trắng mũm mĩm làm mù mắt mỗi ngày, Rodri bất đắc dĩ nghĩ ra chiêu. Không mặc quần thì mặc váy được chứ? 

Thế là Rodri mua một chiếc váy ngủ cho Julián. 

Nhìn chiếc váy ngủ in hình Bạch Tuyết, Julián thấy Rodri đúng là có gu thẩm mỹ hơi quê. Váy này chắc bé gái năm tuổi cũng không muốn mặc! 

“Không muốn mặc cái này thì tự mua online đi,” Rodri nói. 

Vài ngày sau, hàng giao đến, Rodri mở gói. Nhìn chiếc váy ngủ ren siêu ngắn, trong suốt, hở ngực hở lưng và cái quần lót dây, anh im lặng một lúc rồi ném hết vào thùng rác. 

Quần áo khác thì đưa Julián đi mua ngoài được, nhưng dẫn cậu đi mua váy thì không ổn, chắc chắn gây tranh cãi. Cuối cùng, hai người cùng chọn online vài chiếc váy ngủ cả hai thấy ổn. 

Váy che được mông tròn và đùi mũm mĩm, ngày tháng của Rodri dễ thở hơn. Từ hôm đó, Julián vẫn tìm cách khiến Rodri đụ mình, nhưng anh khó khăn giữ được ranh giới. 

Ba tháng trôi qua, nhận thức của Julián bình thường hơn nhiều, không cởi đồ bừa, cũng dần kiềm chế dục vọng, nhưng mỗi ngày vẫn phải tự sướng ít nhất một lần mới sống bình thường. Dù sao so với lúc mới đến đã tiến bộ nhiều, từ từ thôi. 

Làm Julián quen mặc quần khó chết Rodri. Từ quần lót đã bị cậu phản đối kịch liệt. Quần tứ giác bó quá, không thích. Quần tam giác thì sao? Hơi khá hơn. 

“Có thể mặc quần lót dây không?” Julián hỏi. 

“Vậy thà em để mông trần đi,” Rodri nói. 

Cuối cùng Julián quen mặc quần tam giác. 

Bí quyết thành công là ngày nào cũng dẫn Julián ra sân sau đá bóng. Muốn đá thì phải mặc quần đầy đủ, Julián dần quen mặc cả bộ. Nhưng về nhà, cậu vẫn để mông trần mặc váy ngủ, đánh chết không mặc quần lót và quần dài. 

Rodri thấy đã đến lúc, có thể đưa cậu đến Manchester City. Khi quen giao tiếp với người khác, chắc có thể đưa cậu vào trại huấn luyện trẻ. 

Mùa giải mới sắp bắt đầu, các thành viên đội lần lượt kết thúc kỳ nghỉ, trở lại Manchester. Hai ngày nữa là buổi tập toàn đội đầu tiên, Rodri quyết định dẫn Julián theo. 

Julián lâu rồi không ra ngoài, để tránh cậu phản ứng xấu với nơi đông người, Rodri quyết định dẫn cậu đi chơi một ngày trước. 

Dẫn trẻ con đi đâu chơi? Rodri hỏi trong nhóm. Dưới gợi ý đồng lòng của đồng đội có con, hai người đến công viên giải trí. 

Ở nơi đông đúc, để không bị gián đoạn, Rodri đeo khẩu trang tránh bị fan nhận ra. Anh định đội mũ, nhưng đội vào lại thu hút ánh nhìn hơn, nên bỏ. 

Đây là lần đầu Julián đến công viên giải trí. Từ khi đến Anh, cậu gần như bị nhốt trong nhà, thỉnh thoảng ra ngoài là như lần gặp Rodri, bị dẫn đi “dạo phố” chơi trò xấu hổ, hoặc đến vài bữa tiệc để chơi. Nên khi Rodri nói dẫn cậu đi chơi, Julián theo phản xạ từ chối ngay. 

“Đi chơi à?” Rodri ngơ ngác. “Đi công viên giải trí! Vui lắm!” 

“Công viên giải trí… là cái trên TV sao?” Julián hỏi. 

“Đúng thế! Sao không muốn đi? Vẫn chưa quen mặc quần à?” Rodri hỏi. 

Thật ra là phản ứng stress. Julián không nói lý do này với Rodri. Vì anh trông rất vui, nếu nói ra, Rodri sẽ lại lộ vẻ mặt vừa xót xa vừa tức giận. 

“Hơi hơi,” Julián nói lấp lửng. “Nhưng em muốn đi.” 

Đến công viên, mọi thứ với Julián đều rất mới lạ. Nhưng người đông quá! Cậu không quen, luôn nắm tay áo Rodri, núp sau lưng anh. Trong tiềm thức, cậu vẫn thấy mình trần truồng, ánh mắt người khác khiến cậu sợ. Nếu hôm ở ngõ không gặp Rodri mà là người khác, chắc kết quả như mọi lần ra ngoài trước đây, bị một kẻ xa lạ vừa sỉ nhục vừa dùng làm công cụ phát tiết trong ngõ. 

“Sợ đông người à?” Rodri hỏi. 

“Ừ,” Julián nắm tay áo anh. “Chúng ta… về nhà được không?” 

Quả nhiên bước này quá lớn sao? Rodri đại khái hiểu nỗi sợ của Julián. Nhiều năm gần như không ra khỏi cửa, thế giới của cậu bị giới hạn trong một căn phòng. Thế giới rộng lớn với cậu hoàn toàn xa lạ, mà xa lạ thường có nghĩa là nguy hiểm. 

Rodri chủ động nắm bàn tay đang túm áo mình, tay hai người đan vào nhau, để Julián trong thế giới xa lạ có một mảnh gỗ nổi an toàn. 

“Không sao,” Rodri nói. “Anh ở cạnh em, từ từ thôi, đừng nghĩ gì khác, bỏ qua người khác. Cứ xem đây là thế giới của hai chúng ta, ngoài em và anh không có ai khác.” 

Tay Rodri to, mạnh mẽ. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, len vào tim Julián. Cậu nắm chặt tay anh, có thêm chút can đảm. 

“Muốn chơi gì?” Rodri lấy bản đồ ở lối vào, hai người đứng dưới bóng cây mở ra xem. 

Mọi thứ đều thú vị! Julián hoa mắt, không chọn được, cuối cùng hai người quyết định đi theo chiều kim đồng hồ, chơi hết mọi trò. 

Bình thường xếp hàng, một ngày chơi được vài trò. Rodri quyết đoán mua hai vé VIP, dưới ánh mắt ghen tị của khách thường, hai người đi lối VIP, không cần xếp hàng. 

Ban đầu Julián chưa quen, vì công viên quá đông. Cậu cố gắng tự nhủ trong đầu rằng giờ khác xưa, cậu đã mặc quần áo, tuy chưa quen cảm giác bó buộc nhưng cậu mặc đồ như người bình thường. Người nắm tay cậu không phải kẻ biến thái ích kỷ mà là Rodri. Cậu không cần từ ngữ để phân biệt Rodri với chủ nhân cũ, vì Rodri là Rodri, thế là đủ. 

“Cảm thấy ổn không? Nếu vẫn khó chịu thì về nhà,” Rodri cúi đầu hỏi. 

“Em thấy… tốt hơn rồi. Em muốn chơi tiếp,” Julián nói. 

“Tốt, vậy hôm nay chúng ta tận hưởng cho đã!” 

Manchester mưa liên miên hiếm có ngày nắng đẹp như hôm nay, Rodri thật sự thấy Julián như ngôi sao may mắn, ở bên cậu luôn gặp may. Nhưng nắng quá cũng không hẳn tốt, ánh nắng hè thiêu đốt mọi người, làm bốc hơi nước trong cơ thể, chơi một lúc, cả hai nóng khát, chậm bước đi mua đồ uống lạnh giải nhiệt. 

Trước quầy bán kem ốc quế xếp kha khá người, hai người nhập hàng đợi. Chẳng mấy chốc, họ đứng trước tủ lạnh. 

“Chào anh! Đưa con trai đi chơi à? Giờ có combo gia đình, món thứ hai giảm nửa giá!” Nhân viên cười nói. 

“Vậy combo gia đình—” 

“Combo tình nhân,” Julián chỉ vào món khác trên menu, cũng giảm nửa giá món thứ hai, nhưng khác combo gia đình, combo tình nhân yêu cầu cặp đôi hôn nhau mới nhận được. 

“Đừng đùa,” Rodri kéo tay Julián, cúi đầu nói nhỏ.  “Xin anh chị quyết định nhanh, phía sau còn nhiều khách đang đợi,” nhân viên nhắc. 

“Combo gia đình,” Rodri nói. 

Lấy kem xong, Julián trông không vui, hai người rời quầy, đi tiếp đến trò chơi tiếp theo. 

“Không vui à?” Rodri cúi hỏi. 

“Sao không muốn hôn em?” Julián hỏi lại. 

“Anh là người nổi tiếng, lỡ bị chụp lén, rắc rối to,” Rodri nói. 

“Mối quan hệ của chúng ta đáng xấu hổ thế sao?” Julián hơi giận nói. Cậu muốn rút tay, nhưng bị Rodri kéo lại vào lòng. 

“Chính vì anh nhận nuôi em nên mới không thể hôn,” Rodri nói. 

“Chỉ vậy thôi?” Julián hỏi. “Quan hệ của chúng ta chỉ vậy thôi sao?” 

“Anh thật sự muốn xem em như em trai,” Rodri nói. 

“Vậy… được thôi,” Julián dường như chấp nhận câu trả lời. 

Vì ăn kem, Rodri tháo khẩu trang tạm thời, để tránh bị fan nhận ra, hai người không đi ngay đến trò tiếp theo mà đứng dưới bóng cây. 

“Thử của anh không?” Rodri hỏi. 

“Được,” Julián nói. 

Hai người đổi kem. Julián ngẩng nhìn Rodri, đột nhiên cười. 

“Sao thế?” Rodri nghi hoặc hỏi.  “Anh làm kem dính mặt rồi,” Julián cười nói. 

“Thật à?” Rodri lau khóe miệng. 

“Để em lau cho, cúi xuống,” Julián nói. 

Rodri không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn cúi đầu. Nhưng Julián không lau kem không tồn tại, mà kiễng chân hôn nhẹ môi anh. Mưu kế thành công, Julián cười, tiếp tục vô tư ăn kem của Rodri. Rodri ngẩn ra, sờ môi, nhìn quanh sợ có phóng viên vô đạo đức chụp được cảnh vừa rồi, may quá, xung quanh toàn khách du lịch tận hưởng kỳ nghỉ, chẳng ai chú ý góc nhỏ dưới bóng cây xảy ra gì. May mắn, may mắn. 

Quan hệ của họ giờ là gì? Ban đầu Rodri nghĩ đơn giản, muốn xem Julián như em trai, nhưng giờ mọi thứ dường như không đi theo hướng anh mong, mà lao về phía không ổn lắm. Sau này phải làm sao? Rodri hơi lo. Ôm và hôn là cần thiết để giúp Julián thoát khỏi bóng ma nghiện tình dục, nhưng khi cậu bình thường, anh làm sao thuyết phục cậu rằng anh em hay bạn bè không nên làm thế?  Con đường giáo dục còn dài và gian nan, Rodri nghĩ.

Chương 7: Thằng nhóc bị bắt nạt thì phải làm sao

Tóm tắt (tác giả):
82 chính thức ra mắt!! Vì vấn đề tuổi tác, thao tác một chút khiến Tiểu Lưu (Rico Lewis) lại thành anh trai 😋 

Nội dung: 
Hôm sau, Rodri dẫn Julián đến sân tập. Đây là lần đầu Julián đứng trên sân bóng chuyên nghiệp. Hồi ở quê nhà Argentina, cậu chỉ chơi bóng trên bãi cỏ trong làng với lũ trẻ cùng tuổi, đây là lần đầu cậu đặt chân lên sân tập chuyên nghiệp. 

Rodri chuẩn bị kỹ cho ngày này, xin nhân viên bộ đồ tập Manchester City đúng cỡ cho Julián, và mua giày bóng mới cho cậu. 

Đứa trẻ bí ẩn thường xuất hiện trong lời kể của Rodri cuối cùng lộ diện, khiến đồng đội tò mò vây quanh. Julián ngại ngùng, cứ núp sau lưng Rodri. 

“Thôi, thôi, đừng trêu cậu ấy,” Rodri cười nói. “Kẻo sau này cậu ấy không chịu đi với tôi nữa.” 

Đồng đội trêu thêm vài câu rồi tản ra chuẩn bị khởi động trước tập luyện. 

“Anh dẫn em đi dạo một vòng, rồi sau buổi tập sáng anh đưa em đi xem trại huấn luyện trẻ,” Rodri nói. 

Sau khi dẫn Julián đi một vòng, họ quay lại sân, Guardiola cũng đã đến xem đội tập. Đột nhiên, một quả bóng bay về phía họ. Người lỡ đá bay bóng hét lên cẩn thận. 

Julián lùi vài bước, khéo léo đỡ bóng, giữ chắc dưới chân. Mọi người chứng kiến đều ngẩn ra. 

Guardiola tiến đến, hỏi thăm tình hình Julián. 

“Cậu nhặt được đứa trẻ này ở đâu? Còn nhặt thêm được mấy đứa nữa không?” Guardiola đùa. “Kể về cậu ấy xem?” 

“Hồi nhỏ có chơi bóng, chưa qua huấn luyện chuyên nghiệp,” Rodri nói. “Ở nhà, tôi thử dùng cách huấn luyện thời thanh niên của tôi để dạy cậu ấy.” 

“Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi?” Guardiola hỏi. 

Julián lại trốn sau Rodri, bị anh kéo ra trước. Rodri ôm vai cậu, khích lệ. 

“Chào… tôi tên Julián, mười sáu tuổi,” Julián nói nhỏ. 

Julián ngước nhìn Guardiola, không hiểu sao thấy ông hơi giống Rodri. Cậu lo lắng – liệu sau này Rodri có thành hói đầu không? 

“Cậu có nghĩ đến việc làm cầu thủ chuyên nghiệp không?” Guardiola tiếp tục hỏi. 

“Ừm… muốn thử,” Julián nói. 

“Tốt lắm, chào mừng đến với trại huấn luyện trẻ của Manchester City,” Guardiola cười nói. 

Chiều đó, Rodri đưa Julián đến trại huấn luyện trẻ. Sau khi trao đổi với huấn luyện viên về tình trạng cơ bản của Julián, cậu chính thức gia nhập từ ngày mai, bắt đầu con đường bóng đá. 

Rodri ngồi trên ghế cạnh sân trẻ, nhìn Julián tập luyện theo huấn luyện viên, không khỏi nghĩ nếu cậu không bị bắt cóc sang Anh, có lẽ tài năng bóng đá của cậu đã được phát hiện sớm, giờ này chắc đã chơi cho đội trẻ của một câu lạc bộ nào đó. 

Thời gian sau, Rodri ngày nào cũng đưa đón Julián đi tập. Đôi khi tập xong, anh đến trại trẻ đón cậu. Sau một thời gian, tin vui đến: Julián sắp được gọi vào đội U18. 

Rodri thường hỏi Julián có kết bạn ở trại trẻ không, cậu luôn lắc đầu. Cũng không lạ, cách giao tiếp của Julián có lẽ là lặng lẽ chờ một người tốt bụng, hướng ngoại nhận nuôi. 

“Vài ngày nữa em sẽ tập với đội U18,” Rodri vui mừng nói. “Chắc vài năm nữa chúng ta có thể đá cùng nhau!” 

Đá cùng Rodri? Julián cũng háo hức. 

Từ ngày Julián vào trại trẻ, Rodri liên tục dặn cậu những điểm khác thường của mình là bí mật, không để ai biết, phải giữ kín. Julián ngoan ngoãn nghe, vài tháng sống cùng Rodri đã đảo lộn cuộc đời cậu, cậu dần nhận ra quá khứ đau khổ và đáng thương, tư duy cũng dần tiến gần người bình thường. 

Nhưng tai nạn vẫn xảy ra, dù Julián cẩn thận giữ bí mật, bị người khác nhìn thấy thì không phải lỗi của cậu. 

Vì cơ thể đặc biệt, Julián luôn tắm và thay đồ sau cùng. Ban đầu mọi người thắc mắc sao cậu phải đợi đến cuối, nhưng rồi quen, chẳng ảnh hưởng gì, cậu muốn tắm lúc nào thì tắm. 

Nhưng khi nghe tin Julián sắp vào đội U18, mọi chuyện thay đổi. Trại trẻ có nhiều người cùng tuổi, ai cũng mong được gọi vào đội trẻ. Một Julián đột nhiên xuất hiện, chỉ sau vài tháng tập luyện đã được gọi, khiến vài kẻ hẹp hòi ganh tị. 

“Cậu ta chắc chắn nhờ quan hệ với Rodri mới dễ dàng được chọn!” Một kẻ không quan trọng, tạm gọi là Lộ Nhân Giáp, nói với bạn thân Lộ Nhân Ất. 

“Đúng, đúng! Chắc chắn thế!” Lộ Nhân Ất phụ họa. 

“Tôi nuốt không trôi cục tức này,” Giáp nói. “Cậu ta lúc nào cũng tắm cuối, chiều nay đi đội trẻ rồi, lát tập xong tắm, chúng ta trêu một chút!” 

“Được! Đáng lẽ làm lâu rồi!” Ất nói. 

Sáng tập xong, như thường lệ, Julián là người cuối vào phòng tắm. 

Hai kẻ định úp một chậu nước lạnh lên Julián khi cậu tắm. Nhưng khi lén lút núp ở cửa ngăn, họ bất ngờ phát hiện bí mật của cậu. Cả hai ôm chậu, nhìn thấy âm hộ hồng phấn của Julián, mắt trợn tròn. Ở tuổi dậy thì, họ xem không ít phim người lớn, nhưng lần đầu thấy âm hộ thật, lại còn trên cơ thể một cậu con trai. 

Nhìn cặp mông cong, Giáp và Ất nuốt nước bọt. 

“Tôi nói… hay đổi cách khác?” Giáp nói. 

“Tôi thấy được,” Ất nói. 

Hai người vứt chậu, bước thẳng vào phòng tắm, chặn Julián bên trong. 

Julián giật mình quay lại, thấy hai kẻ không có ý tốt, lập tức căng thẳng. 

“Không ngờ… cậu là một đứa con gái có cặc,” Giáp hắng giọng nói. “Cậu dùng mông và âm hộ để nhờ Rodri trải đường đúng không?” 

Xong rồi, bị thấy rồi. Đầu óc Julián trống rỗng, dự cảm xấu ập đến, trong khoảnh khắc cậu như quay lại con ngõ tối tăm đầu xuân, mà cậu thậm chí không có chiếc áo gió mỏng để che chắn. 

“Xin rời đi! Không tôi sẽ hét lên!” Julián nói. 

“Hét đi, để nhiều người đến xem ngực và âm hộ của cậu hơn!” Ất nói. 

Đây là chuyện cần giữ bí mật, Rodri đã nói thế, nhưng giờ… 

“Các người làm gì?” Một giọng nói vang từ ngoài. 

Julián càng căng thẳng, giọng này cậu chưa nghe, không biết có phải thành viên trại trẻ, người này sẽ ngăn hai kẻ kia… hay gia nhập chúng? Với kinh nghiệm của Julián, cậu bi quan, chỉ thêm một kẻ bắt nạt thôi. 

Vì mai có trận đấu, Rodri bận không thể đến trại trẻ đón Julián đưa đi đội U18, nên anh nhờ Rico Lewis, đội trưởng U18, thay mình. Rico nghe loáng thoáng về Julián và Rodri. Mọi người bảo Rodri nhặt được một tiền đạo thiên tài, mọi thứ đều tốt, chỉ hơi hướng nội, vào trại ba ngày chỉ nói một câu chào. 

Rico hiểu lý do Rodri nhờ mình, một đồng đội hướng nội ban đầu khó hòa nhập, là đội trưởng, anh có trách nhiệm giúp cậu làm quen đồng đội. 

Đến trại trẻ, Rico tìm mãi không thấy Julián, đến khi có người bảo cậu luôn tắm cuối, có lẽ chưa ra. Rico đến phòng tắm, vừa vào đã nghe tiếng cãi vã. Anh nghĩ không ổn, tính cách hướng nội như Julián dễ bị bắt nạt, chẳng lẽ thật sự xảy ra? Rico vội bước nhanh, gọi hai kẻ kia. 

Hai người quay lại, thấy Rico Lewis, hoảng hốt bỏ chạy, để lại Julián và Rico nhìn nhau. Những lời hai kẻ nói, Rico nghe hết, và khi anh lao ra ngăn, Julián đã bị dồn vào góc, dạng chân, ngón tay một kẻ suýt đâm vào. 

“Tôi đợi cậu ở phòng thay đồ,” Rico nói. “Rồi tôi đưa cậu đi tìm Rodri.” 

“Không, không nói với anh ấy được!” Julián nói. “Anh ấy bảo không được để ai phát hiện…” 

“Bị bắt nạt phải nói với phụ huynh! Đi nào, anh ấy chắc chắn không giận cậu vì chuyện này, người chịu trách nhiệm là hai kẻ kia, cậu nhớ tên chúng không?” Rico hỏi. 

Julián gật đầu. 

“Tốt,” Rico nói. “Tôi đợi cậu ngoài kia.” 

Một lúc sau, Julián thay đồ xong bước ra. 

“Mai thi đấu rồi… hay đừng nói anh ấy chuyện này?” Julián đi được vài bước, dừng lại. “Em sợ ảnh hưởng tâm trạng anh ấy.” 

“Cậu nghĩ giấu được anh ấy sao? Nếu không nói ngay với Rodri, chặn miệng hai kẻ kia, để Rodri nghe phiên bản bóp méo từ người khác, cậu nghĩ cái nào ảnh hưởng tâm trạng và phong độ anh ấy hơn?” Rico nói. 

“Đây không phải lỗi của cậu,” Rico an ủi. “Đi, để chặn miệng hai kẻ kia, phải nhanh tìm Rodri.” 

Khi Rico dẫn Julián vào sân tập, đội một vừa tập xong, chuẩn bị ăn trưa. Rodri thấy Rico dẫn Julián đến, vui vẻ chạy ra đón. Nhưng đến gần, anh thấy Julián rất buồn, còn Rico thì nghiêm túc, xảy ra chuyện gì sao? Nụ cười của Rodri tắt ngấm. 

“Sao thế?” Rodri hỏi. 

Julián lao vào ngực Rodri, ôm chặt eo anh. Rodri ôm vai cậu, nhẹ giọng hỏi xảy ra gì, nhưng Julián chỉ vùi đầu vào ngực anh, không nói. Rodri đành nhìn Rico, hỏi rốt cuộc chuyện gì. 

“Cái này… tôi nói không tiện,” Rico nói. 

Rico không nói, Rodri đành tiếp tục dỗ Julián. Một lúc, cậu cuối cùng lên tiếng. 

“Bí mật… bị người ta thấy…” Julián nói nhỏ. 

“Cậu thấy à?” Rodri ngẩng lên hỏi Rico. 

“Không phải anh ấy, anh ấy cứu em,” Julián nói. 

“Cảm ơn cậu, Rico, thật sự cảm ơn. Giờ nói anh biết chuyện gì xảy ra?” Rodri nói với Rico. 

Rico kể lại những gì nghe và thấy, Rodri tức đến bốc khói. Chuyện này là sao?! Nếu không có Rico xuất hiện kịp thời, anh không dám tưởng tượng điều gì xảy ra! Hai tên khốn này suýt phá hủy thành quả mấy tháng trời của anh! Cải trắng mũm mĩm anh cực khổ nuôi dưỡng!! 

“Không sao, không sao,” Rodri ôm chặt Julián, cúi hôn tóc cậu. “Chúng ta đi tính sổ với chúng ngay.” 

Rodri dẫn Julián và Rico lao đến trại trẻ nhanh nhất có thể, giải thích tình hình với huấn luyện viên, dựa vào chỉ điểm của Julián và Rico, nhanh chóng tóm hai kẻ kia. Sau đó là xin lỗi, cam kết không nói ra, và các bước cần thiết. Xong xuôi, trời đã gần tối. Để cảm ơn Rico, Rodri mời anh ăn tối cùng. 

“Rico là đội trưởng U18, sau này em đi theo anh ấy,” Rodri nói với Julián. “Rico, tôi giao Julián cho cậu. Cậu ấy quá hướng nội, lại có bí mật khác thường, tôi lo ở đội U18 sẽ lại xảy ra chuyện như hôm nay.” 

“Sẽ không, anh yên tâm tuyệt đối,” Rico nói. “Giao cho tôi! Từ hôm nay, tôi xem cậu ấy như em trai ruột, không để ai bắt nạt.” 

“Vậy tôi yên tâm,” Rodri nói. 

Thấy hai người trao đổi liên lạc, Rodri mới hoàn toàn yên lòng. 

Trên xe về nhà, Julián vẫn không chút tươi cười, khiến Rodri rất lo. Nhờ nỗ lực của anh, cậu vừa có dấu hiệu cởi mở, giờ vì hai tên khốn, mọi thứ quay về vạch xuất phát! 

Về nhà, Julián vẫn thế, Rodri thử nhiều cách làm cậu vui mà không thành. Đến khi nằm trên giường chuẩn bị ngủ, Julián nép vào Rodri, đặt tay lên tay anh, Rodri nắm lấy tay cậu. 

“Lúc chúng xuất hiện, em tưởng mình quay lại con ngõ đó,” Julián nói. 

“Sẽ không, không quay lại nữa,” Rodri nói. “Em đã thoát khỏi địa ngục đó.” 

“Cũng may hôm đó gặp anh,” Julián nói. 

“Rodri… em thích anh,” Julián nói. 

Rodri không thể đáp lại tình cảm của một cậu bé 16 tuổi, anh muốn nói với Julián rằng cảm ơn và thích là hai chuyện khác nhau, không nên lẫn lộn. Nhưng anh lo người thật sự lẫn lộn không phải Julián, mà cậu hiểu rõ lòng mình mới nói thế. 

“Ngủ đi,” Rodri im lặng một lúc rồi nói. 

Julián không nói thêm, họ ôm nhau ngủ như mọi khi. 

---

Chương 8: Thằng nhóc đến kỳ kinh nguyệt thì phải làm sao:
 
Tóm tắt (tác giả): 
Một chút 8219 ra mắt. 
Cập nhật hàng ngày khó rồi, gần đây bận lắm. 

Nội dung: 
Rodri thấy mình đáng lẽ phải nghĩ đến ngày này từ lâu, từ lúc thấy âm hộ hồng phấn của Julián, đáng lẽ phải nghĩ đến! Cậu có thể có tử cung, anh đáng lẽ phải nghĩ đến!!! 

Giờ Rodri ngồi xổm trước kệ hàng siêu thị, đeo khẩu trang, tay trái cầm điện thoại gọi mẹ, theo chỉ dẫn chọn băng vệ sinh. Bên cạnh cũng có vài người đàn ông gọi điện, ngơ ngác nhìn kệ. Tầm nhìn xuất sắc giúp Rodri nhanh chóng tìm đủ món cần, đứng dậy định đi. Những người đàn ông khác vẫn gọi điện nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ. 

Rodri xách túi đồ lao về nhà, xe lại quăng bên đường, anh cầm túi chạy vào phòng ngủ. Đống không rõ hình dạng trên giường là Julián, đau bụng đến kiệt sức. 

“Anh mua về rồi!” Rodri lôi Julián ra khỏi chăn. “Em biết cách dùng không?” 

Julián gật đầu, khi Rodri đi siêu thị, cậu đã tra Google để biết cách dùng. 

Khi Julián vào nhà tắm thay băng, Rodri tháo ga giường dính máu đi giặt. Sáng nay cả hai giật mình vì vũng máu, Julián đau đến không nói nổi. Cuối cùng cố ép ra câu “em sắp chết rồi à?”, làm Rodri sợ hãi. 

Julián mặt như mất hồn nằm đó, điện thoại reo cũng chẳng buồn nhìn. 

“Điện thoại của Rico. Không nghe à?” Rodri nhắc. 

“Anh nghe giúp em,” Julián nói, ôm túi chườm nóng lật người. 

Rodri cầm điện thoại Julián, nhận cuộc gọi. 

“Juli, sao cậu không đến tập? Có chuyện gì à?” Giọng Rico lo lắng vang lên. 

Juli?? Nickname gì thế này?? Rodri nhìn Julián đang quay lưng, thầm lẩm bẩm. 

“Rico, là tôi, Rodri,” Rodri nói. “Julián không khỏe, xin nghỉ rồi.” 

“Ồ, vậy à. Cậu ấy bệnh sao?” Rico hỏi. 

“Không phải bệnh… ừ… đau bụng kỳ kinh,” Rodri nói. 

Bên kia im lặng một lúc. 

“Được, tôi biết rồi,” Rico nói. “Tôi lo lại có ai bắt nạt cậu ấy mà không nói… không phải vậy là tốt.” 

“Ừ, cảm ơn cậu bình thường chăm sóc cậu ấy,” Rodri nói. 

Cúp máy, Rodri thấy hơi khó chịu. Juli, cái tên này thân mật quá đúng không? Không bình thường đúng không? Anh nghĩ nhiều rồi sao? Bạn tốt có gọi nhau thế không? 

Nghĩ lung tung một đống, Rodri quyết định thăm dò. 

“Em với Rico thế nào? Quan hệ tốt không?” Rodri hỏi. 

“Ừ, tốt,” Julián nói. 

“Ừ… tốt thế nào. Có bạn mới không?” Rodri hỏi. 

“Có, mọi người đối tốt với em,” Julián nói. 

“Tốt.” 

Nhưng vẫn để ý! Rodri muốn lắc vai Julián hỏi cái tên thân mật này là sao? Chỉ Rico gọi thế, hay ai cũng gọi em là Juli? Theo cách phát âm tiếng Tây Ban Nha, phải là Juli chứ không phải Juli này, rốt cuộc là sao!? Quan hệ hai người có tốt quá không? 

Nhưng giờ Julián đau bụng chết đi được, không phải lúc hỏi. Rodri đành nén tò mò, đi thay túi chườm nóng cho cậu. 

Quay lại, Julián cầm điện thoại xem, có vẻ trả lời tin nhắn. 

“Khá hơn chưa?” Rodri hỏi. 

Julián ừ một tiếng, đặt điện thoại sang bên. 

“Vài ngày nữa khá hơn, anh phải đưa em đi kiểm tra sức khỏe kỹ lưỡng,” Rodri nói. “Kiểm tra định kỳ của Manchester City không tính đến trường hợp này, sau này không thể để chuyện này cản sự nghiệp em. Trước đây em chưa từng có kinh sao?” 

“Chưa,” Julián nói. 

16 tuổi mới có kinh lần đầu, đúng giới hạn tuổi tối đa bình thường, vẫn coi là ổn. Tình hình cụ thể phải đợi kiểm tra mới biết. 

Vài ngày sau, Rodri đưa Julián đến bệnh viện kiểm tra kỹ. Tình trạng lưỡng tính hiếm gặp khiến bác sĩ rất chú ý, gọi ngay bảy tám thực tập sinh đến xem, làm Julián ngại ngùng. 

“Ngoài việc có thêm một bộ phận sinh dục nữ so với nam giới bình thường, không có gì bất thường. Tử cung phát triển bình thường, đến giờ mới có kinh đầu có thể do trước đây suy dinh dưỡng và sinh hoạt rối loạn,” bác sĩ nói. 

“Vậy… cậu ấy có khả năng mang thai?” Rodri hỏi. 

“Theo lý thuyết thì có,” bác sĩ nói. 

Đầu Rodri lập tức hiện hình ảnh Julián ôm một đứa bé. Không, không được!! Cậu còn nhỏ!! Sự nghiệp mới bắt đầu, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra!! 

Khi đi lấy thuốc điều hòa, đầu Rodri lại hiện cảnh mình không kiềm chế được làm Julián mang thai. Khi tỉnh táo lại, anh đã cầm thêm một hộp bao cao su và một hộp thuốc tránh thai. 

“Cuối cùng anh chịu đụ em rồi à?” Julián mong đợi hỏi. 

“Không phải!!” Rodri lập tức nói. 

Không đúng, sao anh mua bao cao su!! Chúng ta đâu có làm!! Rodri cầm hộp bao, hối hận vì nhất thời bốc đồng. Nhưng thứ này không hẳn vô dụng, nếu Julián yêu và làm với người khác… Không!! Tuyệt đối không!! Tuổi này nên tập trung đá bóng, không phải yêu!! Càng không phải lên giường!! 

Bình tĩnh, Rodri, mày phải bình tĩnh. Đầu óc lạnh lùng trên sân đâu rồi? 

Ngồi trong xe, Rodri lái xe, bình tĩnh hơn. Julián yêu thì sao? Tuổi này không tính yêu sớm, cậu theo đuổi hạnh phúc là tốt. Chỉ cần biết tuổi này nên làm gì, không nên làm gì. Nhưng với tư duy của Julián, có lẽ yêu là lên giường. Thế thì tuyệt đối không được! 

Làm sao nói chuyện này với Julián? Rodri nghiêm túc suy nghĩ. Anh luôn thấy cái tên thân mật của Rico không ổn, hai người họ không phải đã có gì rồi chứ? Không đâu? Anh nghĩ nhiều rồi chứ? 

Về nhà, Rodri vài lần muốn nói lại thôi, muốn hỏi thẳng tình hình Julián nhưng không mở miệng được, cảm thấy chắc mình nghĩ nhiều. Rico là đội trưởng, luôn có trách nhiệm, anh nhờ Rico chăm sóc Julián, giờ hai người thân thiết cũng có công anh, sao anh lại nghĩ lung tung? Thấy họ quan hệ tốt, anh nên vui mới đúng. 

Ừ, đúng thế, Julián có bạn là tốt. 

Nhưng tối đó, Rodri nhận được tin nhắn dài từ Rico, rất lịch sự và chân thành hỏi liệu anh có thể theo đuổi Julián không. 

Rodri giận dữ gõ “Nghĩ cũng đừng nghĩ” rồi xóa. 

Quả nhiên không ổn!!! Không phải đa nghi!! Đầu Rodri lại hiện cảnh Julián còn nhỏ xíu ôm một đứa bé, lần này đứa bé giống Rico chứ không phải anh. Không!! Tuyệt đối không!! Yêu sớm và đứa bé này phải bị bóp chết từ trong trứng!! 

“Không được, hai đứa còn nhỏ, nên tập trung đá bóng, không phải yêu,” — Rodri. 

“Được, tôi hiểu,” — Rico. 

Haizz, nuôi con khó quá. Nhìn cải trắng ngày càng mọng nước, nhanh thế đã bị người ta nhòm ngó. Rodri nhìn Julián đang chơi điện thoại bên cạnh, hoàn toàn không biết gì, anh quyết định thăm dò thái độ cậu trước. 

“Em thấy Rico thế nào?” Rodri hỏi. 

“Tốt,” Julián nói. 

“Tốt thế nào? Tốt đến đâu? Tốt chỗ nào?” Rodri truy hỏi. 

“Sao đột nhiên hỏi thế?” Julián đặt điện thoại xuống, nghi hoặc hỏi. 

“Chỉ hỏi thôi, xem quan hệ các em thế nào, có bạn mới không,” Rodri tìm cớ cho câu hỏi đáng nghi. 

“Anh ấy tốt, có trách nhiệm, chăm sóc em nhiều,” Julián nói. “Mọi người ở đội U18 đều thân thiện, đối tốt với em. Sao anh hỏi lại lần nữa?” 

“Ừ, thế là tốt,” Rodri nói. 

Vậy rốt cuộc tốt đến đâu! Tốt đến mức nào!? Hỏi thêm nữa Julián sẽ nghi. Nếu cậu biết Rico thích mình và đồng ý, thì to chuyện! 

Nhưng vẫn để ý, làm sao đây? Rodri nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đổi góc độ thăm dò. 

“Julián, em có thích ai không? Ý anh là trong đội U18,” Rodri hỏi. 

“Có,” Julián nói. 

“Ai?!” Rodri hỏi. 

“Không nói anh,” Julián cười với anh rồi tiếp tục chơi game. 

Rodri lo lắng muốn nhổ lông mày, nhổ nữa chắc không hói đầu nhưng hói mày. 

Đắn đo một lúc, Rodri quyết định cầu cứu cư dân mạng. 

“Con yêu sớm mà không nói là ai, làm sao đây?” — Rodri. 

“Tôn trọng lựa chọn của con, miễn không quá đà là được, mong vị phụ huynh này bớt kiểm soát chút, cảm ơn,” — Cư dân mạng nhiệt tình đáp. 

Được, được. Có lẽ anh phản ứng thái quá… Rodri đặt điện thoại, nghĩ có lẽ nên bình tĩnh chấp nhận chuyện này. 

Anh làm được… đúng không?

Chương 9: Tôi ngủ với thằng nhóc thì phải làm sao… Dĩ nhiên là chịu trách nhiệm đến cùng!

Tóm tắt (tác giả): 
Cuối cùng cũng được ăn và cuối cùng cũng hoàn thành! 

Bên này cảm giác đạo đức quá mạnh, hơi không phát huy hết, nên tôi định viết thêm một fic 1619 nữa, viết về nuôi dưỡng mà lên đầu luôn 😋☝ Hẹn mọi người ở fic sau! 

Nội dung:
Hôm sau, như thường lệ, Rodri đưa Julián đi tập. Còn hai ngày nữa là trận đấu tiếp theo, Rodri đang trong kỳ nghỉ, không cần tập luyện. 

Tối, Julián tự về, tâm trạng tốt, mang theo nụ cười. Về nhà, cậu nhanh chóng cởi quần áo, mặc váy ngủ. 

Thấy Julián vui vẻ, Rodri đến ngồi cạnh, hỏi hôm nay có gì mà vui thế. 

“Hôm nay Rico tỏ tình với em, em đồng ý rồi,” Julián nói. 

“Cái gì?!” Rodri hét lên. “Chuyện lớn thế sao em dám tự quyết mà không nói với anh?!” 

Đầu Rodri nổ tung, như có gì đó phát nổ. Sóng nhiệt từ vụ nổ cuốn sạch bình tĩnh và lý trí. Cải trắng của anh!!! Cải trắng của anh!!! Anh còn chưa xào mà, không phải, anh còn chưa… ừ… không phải… anh, cái đó, ừ… 

“Em không được tự do yêu đương sao?” Julián hỏi lại. 

Được… được chứ… cậu đúng là có quyền đó, nhưng không phải bây giờ!! 

“Hai đứa… tiến tới đâu rồi?” Rodri hỏi. 

“Nắm tay,” Julián nói. 

Phù… Rodri thở phào. May quá, không ngờ Julián lại thuần tình thế trong chuyện yêu… không đúng!! Cuộc tình này vốn không nên bắt đầu!! 

Rodri cố bình tĩnh, bắt đầu soạn nháp trong đầu để giảng giải nguy cơ của yêu sớm cho Julián. Nhìn cậu nằm trên sofa, ôm điện thoại vặn vẹo, chẳng mấy chốc váy bị kéo lên eo, lộ cặp mông tròn, quả nhiên không mặc quần lót. Rodri nhìn chằm chằm, đột nhiên thấy đùi trong cậu lấp ló ánh nước. Thằng nhóc này lại lén kẹp đùi! 

Hai tay to nắm mắt cá chân Julián, mạnh mẽ kéo hai chân cậu ra. Rodri chẳng cần sờ cũng thấy cậu đã tự chơi một lúc, khi chân dạng ra, thậm chí kéo theo hai sợi chỉ bạc mỏng. 

“Không nhớ bài học à? Lại kẹp đùi?” Rodri hỏi. 

“Em muốn mà, anh cứ không cho, bảo em ngày tự sướng một lần rồi lại nuốt lời, em nhịn ba ngày, khó chịu muốn chết,” Julián bất mãn nói, mắt không nhìn Rodri mà dán vào điện thoại. 

Không đúng, rất không đúng! Bình thường lúc này, Julián đã vứt hết mọi thứ, nằm ngửa dang chân cầu Rodri đụ rồi, hôm nay lại chẳng có động tĩnh? 

“Nhìn gì mà chăm chú thế?” Rodri hỏi. 

“Chat với Rico,” Julián nói. 

Rodri không chỉ ghen, anh đã thành cái thùng giấm ủ ba mươi năm. Địt mẹ cải trắng của anh!!!! Cải trắng của anh!!! Cải trắng mũm mĩm anh nuôi!!! 

Không được! Không nhịn nổi! 

Rodri kéo chân Julián rộng hơn, mạnh tay tát một cái vào mông cậu. Julián kêu lên kinh ngạc. Từ khi Rodri phát hiện cậu bị đánh mông cũng sướng, anh không đánh nữa. Giờ bất ngờ bị đánh, Julián hơi ngơ ngác. Sau bảy tám cái tát, cặp mông trắng như bánh bao đỏ rực, đùi trong cậu càng ướt. 

Nhưng Rodri không dừng lại, thấy dâm thủy cậu chảy càng nhiều, anh càng tức. Hôm nay chỉ nắm tay, chắc mai Julián tự gói mình mang đến giường bạn trai nhỏ! Nên Rodri tát thẳng vào đôi môi hoa rỉ mật. 

Julián giật bắn người, kêu lên, Rodri giữ chặt mắt cá chân trái khiến cậu không khép chân hay né được, chỉ có thể chịu trận. 

Nơi nhạy cảm bị tát mạnh, vừa đau vừa tê. Bình thường chỉ xoa nhẹ đã ra nước, môi âm làm sao chịu nổi kích thích này, vài cái là co giật lên đỉnh. 

“Đừng đánh… đừng đánh!” Julián giãy giụa, khoái cảm lâu không nếm khiến cậu khó chịu đựng. 

“Đừng đánh? Em sướng đến phun nước rồi. Đây không phải thứ em luôn muốn sao?” Rodri nói, không hề dừng tay. “Bạn trai nhỏ của em biết em ở nhà không mặc quần lót, ngày nào cũng quyến rũ anh trai không? Hử? Nó biết em sáng nào cũng phải sờ cặc anh mới dậy không? Biết em ngày nào cũng nghĩ cách cầu anh đụ không?” 

“Không… không biết… cậu ấy không biết…” Julián bị đánh vừa đau vừa sướng, nước mắt rơi, nói chuyện nghẹn ngào, giữa chừng lại lên đỉnh lần nữa, Rodri tát một cái, dâm thủy bắn tung tóe. 

“Chuyện lớn như yêu đương sao em không nói với anh mà tự ý đồng ý?” Rodri lại hỏi. 

“Anh không chịu đụ em! Em tìm người khác đụ em không được sao?!” Julián ủy khuất hét lên. 

Lần này Rodri thật sự tức đến nổ tung, giờ anh làm sao? Chẳng lẽ thật sự chiều ý con yêu tinh nhỏ này, đụ cậu một trận khiến cậu không muốn tìm ai nữa?! 

Nghĩ vậy, tay Rodri dừng lại. Julián ưỡn eo cọ vào lòng bàn tay anh, rồi nắm tay anh nhét ngón tay vào âm hộ mình. 

Âm hộ lên đỉnh hai lần kẹp chặt kẻ xâm nhập, cảm giác mềm mại ướt nóng làm Rodri tê dại da đầu, anh không dám tưởng nếu đút vào sẽ sướng thế nào. 

“Cho em đi, chỉ cần anh đụ em, em sẽ không tìm ai nữa. Đụ em đi, em sẽ làm anh sướng lắm,” Julián nói. 

Lời tương tự Rodri gần như ngày nào cũng nghe, anh tưởng mình đã miễn nhiễm, nhưng giờ phát hiện nó đặc biệt hiệu quả – anh đã cương. 

“Em còn bốn tháng nữa mới 17 tuổi,” Rodri cố rút tay ra. “Anh nói bao lần là không thể làm thế.” 

“Nhưng vừa nãy anh làm em lên đỉnh hai lần rồi!” Julián bất mãn nói. 

Đáng ghét! Vừa nãy đầu óc bốc hỏa nên làm vậy! Nửa năm nay anh luôn tránh để Julián nghĩ đến chuyện sex, giờ chỉ muốn dạy dỗ thằng nhóc hư này, giờ mới hối hận, muộn rồi! 

Làm sao đây? Nếu anh không đụ Julián, hôm nay cậu tìm Rico, mai tìm Oscar, mốt ngủ hết cái đội trẻ. Không, tuyệt đối không thể mở đầu này! 

Đang giằng co, điện thoại Julián reo. Cậu cầm điện thoại, nhìn Rodri vẫn nắm mắt cá chân mình, nhận cuộc gọi và bật loa ngoài. 

“Này, Juli, còn sớm, đi bar chơi không?” Giọng Rico vang lên. 

“Được,” Julián dạng chân, âm hộ còn rỉ nước. Cậu hắng giọng, nhìn Rodri nói. 

“Được cái gì? Tuổi nhỏ đi bar gì? Không được đi!” Rodri giật điện thoại Julián, cúp máy, ném sang bên. 

Hai người im lặng một lúc. 

“Em với Rico rốt cuộc thế nào? Có thật sự yêu không?” Rodri hỏi. 

“Em nói không có, anh tin không?” Julián hỏi. 

“Không tin,” Rodri nói. 

“Thật không có.” 

“Thật không tin.” 

“Không tin thì anh hỏi làm gì! Đang yêu thì sao?!” 

“Sao á?” Rodri tức đến tê dại. “Em hỏi anh sao á? Được, yêu thì yêu. Dậy, đi tìm bạn trai nhỏ chơi, không ngủ với nó không được về!” 

“Anh nói đấy nhé!” Julián trừng anh, bò dậy vào phòng mặc quần áo. Bình thường sáng dậy cậu hay nấn ná vì không muốn mặc đồ, lần này lại mặc nhanh kỷ lục, ra cửa đi giày. 

Julián đi giày xong định mở cửa, Rodri từ phía sau nắm chặt cổ tay cậu. 

“Làm gì! Chẳng phải anh bảo em đi sao?” Julián nói. 

“Anh bảo đi là đi thật à?! Không thấy anh tức điên rồi sao?!” Rodri nói. 

“Anh tức gì chứ! Anh không thích em! Không muốn đụ em! Em đi tìm anh Rico đụ em thì sao?!” 

“Anh… Rico?!” Rodri nói. “Em chưa từng gọi anh là anh (kiểu ca ca đồ đó)!!” 

“Vậy anh đụ em đi! Em có thể gọi anh cả đêm!” 

“Được, được lắm! Tự chuốc lấy.” 

Rodri vác Julián, bước nhanh vào phòng ngủ, ném cậu lên giường. Hạnh phúc đến quá đột ngột, Julián hơi ngơ ngác, Rodri nghiêm túc thật? Hay chỉ tức đến nói bừa? 

“Cởi đi, bình thường cởi đồ nhanh thế, giờ sao không cởi?” Rodri nói. 

Thật sự! 

Julián vội cởi đồ, nằm xuống, dạng chân, mong đợi nhìn Rodri. Dù tức, Rodri vẫn giữ chút lý trí, lấy hộp bao cao su từ ngăn kéo, như chuẩn bị sẵn cho hôm nay. 

“Đừng đeo bao, em không thích, em có thể uống thuốc tránh thai,” Julián nói. 

“Uống thuốc gì? Không được uống! Thứ đó hại cơ thể lắm! Mai anh đi triệt sản!” Rodri nói, rõ ràng lý trí chưa trở lại. 

“Trẻ thế đừng triệt sản!” Julián vội nói. “Em còn muốn… muốn sau này sinh con với anh…” 

Giọng Julián nhỏ dần, đến cuối nhỏ đến chính cậu cũng không nghe rõ. 

Rodri nhịn nửa năm, thật sự không nhịn nổi. Nửa năm qua, gần như ngày nào anh cũng đối mặt với cặp mông trắng ngày càng đầy đặn và đôi đùi mũm mĩm, nhìn mãi nhìn mãi, dù liệt dương cũng chữa được. Con yêu tinh nhỏ này ngày nào cũng giở trò quyến rũ, anh thật sự không chịu nổi chút nào! 

Đeo bao xong, Rodri chẳng tâm trạng làm màn dạo đầu, bóp eo Julián, đâm thẳng vào. Âm hộ đã lên đỉnh hai lần, sẵn sàng, quá trình không đau, thậm chí quá sướng. 

Lâu quá, cả hai nhịn quá lâu. Rodri đầy bụng tức, cuối cùng được xả. Anh bóp eo Julián, nhấn mạnh xuống cặc mình, đâm sâu dần, điên cuồng như muốn mạng. 

Lâu không làm tình, Julián cũng phản ứng dữ dội. Cặc Rodri đâm sâu, làm cậu vừa đau vừa sướng, tay ôm đầu gối không giữ nổi tư thế. Rodri bóp eo, bế cậu ngồi vào lòng. Bình thường Julián thích dùng tư thế này, cố ý cọ mông vào háng Rodri để quyến rũ, giờ cuối cùng được toại nguyện. 

Julián ôm cổ Rodri, hôn lên. Trước đây nụ hôn của Rodri chỉ thoáng qua, hôm nay cuối cùng chịu hôn sâu. Lưỡi quấn lấy nhau, Julián nghịch ngợm cắn nhẹ, Rodri ôm cậu, nhấp vài cái đáp trả. 

Hôn dính dấp nửa ngày, đủ rồi, Julián nâng ngực đưa đến trước mặt Rodri, khí thế như muốn dùng ngực bóp chết anh. 

Món quà dâng tận cửa, sao từ chối, Rodri vùi vào ngực Julián, ngậm một đầu ti, tỉ mỉ nhấm nháp. Gặm đến đầu ti đỏ sưng mới buông. 

Julián đúng như hứa, liên tục gọi anh, anh. Gọi đến cặc Rodri cứng ngắc, đụ càng hăng. 

Đầu cặc nặng nề lướt qua cửa tử cung, Julián phát ra tiếng khóc vỡ vụn. Cửa sâu bị đâm liên tục, Julián không chịu nổi, khóc òa. Rodri nghe tiếng khóc, vội chậm lại, đâm nông, nhưng Julián chảy nước mắt cầu anh đâm sâu hơn, mạnh hơn. 

Rodri muốn đổi sang tư thế doggy, nhưng Julián khăng khăng phải nhìn mặt anh mới chịu tiếp tục. 

Đổi sang tư thế cưỡi ngựa, Julián chống tay lên cơ bụng Rodri, lắc người trước sau, nuốt nhả cặc to trong âm hộ, co bóp đều đặn, dốc sức làm Rodri sướng. 

Kỹ thuật của thằng nhóc quá tốt, làm Rodri vừa sướng vừa xót. Anh kéo Julián xuống, hai người lại hôn nhau. 

“Em thật sự không yêu Rico?” Rodri không yên tâm, hỏi lại. 

“Không… thật không… em chỉ… ừm… muốn chọc tức anh…” 

Tốt. Đá trong lòng Rodri rơi xuống. Chiến thuật thành công, mưu kế của con yêu tinh nhỏ cuối cùng được toại. Nó vẫn thành công! 

Cơ thể khao khát lâu ngày, được yêu chiều thì phản ứng mạnh, lúc đầu còn thong dong, sau hai lần, Julián ngây ngấy. Rodri càng làm càng hăng, mệt mỏi từ việc liên tục đá chính không nghỉ bị quét sạch, anh cảm thấy sảng khoái. Chẳng trách Guardiola từng đùa với phóng viên rằng làm càng nhiều, đá càng tốt. Dù là đùa, nhưng hình như cũng có lý. 

Lần thứ ba, Julián chỉ nằm ngây nhìn trần nhà, mắt có lẽ không còn tiêu điểm. Miệng hơi há, nước dãi chảy khỏi khóe miệng không kiểm soát. Cậu nói gì không nghe rõ, nhưng chắc chắn là mấy lời xấu hổ, vì Rodri đụ càng mạnh. 

Làm quá lâu, dù Rodri cố kiểm soát lực tay, eo và cổ tay Julián vẫn bị bóp đỏ. Đùi trong thì tan hoang, môi hoa bị đụ lật ra, đỏ rực. Vừa xoa vừa bóp làm âm đế cũng sưng đỏ. 

Rodri rút cặc ra, âm hộ còn co giật, đẩy ra chút dâm thủy. Julián nằm ngửa, tay che mắt, ngực phập phồng dữ dội, nhưng giọng khàn, không phát ra âm thanh lớn. 

Đùi Julián còn run, Rodri chu đáo bế cậu vào phòng tắm dọn dẹp. 

Ngón tay Rodri luồn vào âm hộ, kéo chất lỏng dính ra. Âm hộ mềm ướt hút ngón tay, Rodri cảm thấy mình lại có dấu hiệu cương. 

Để tiện dọn, Rodri mang ghế vào phòng tắm cho Julián ngồi. Nhưng khi anh chu đáo dọn dẹp, con yêu tinh nhện lại thò chân cọ cặc nửa cương của Rodri. Dùng lòng bàn chân mềm đạp nhẹ đầu cặc, rồi chà xát trước sau. 

“Âm hộ sưng rồi còn quậy?” Rodri nắm mắt cá chân Julián, gạt chân nghịch ngợm của cậu. 

“Em thấy anh lại cương, chỉ muốn giúp thôi,” Julián vô tội nói. 

“Rõ ràng em cọ làm anh cương,” Rodri nói, dùng ngón tay cù lòng bàn chân cậu. 

“Làm thêm lần nữa đi,” Julián nói. 

Còn nhịn được!? Không nhịn nổi chút nào! Thế là Rodri đè Julián lên tường làm thêm lần nữa. 

Làm đến cuối, Julián khàn giọng hỏi: “Đợi em trưởng thành, chúng ta cưới nhau nhé?” 

Rodri hôn má cậu, nói: “Được, thế nào cũng được.” 

Tối đó, Julián ngủ rất ngon, nhưng Rodri nằm trên giường, nghiêm túc suy nghĩ – thằng nhóc này rốt cuộc anh nuôi lệch hay uốn thẳng rồi? 

Dù sao cũng sống hạnh phúc. 

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro