(Rujuli) For the night

Cp: Rúben Dias x Julián Álvarez.

https://archiveofourown.org/works/49859995?view_full_work=true

Vào ban đêm 
Tác giả: MIjoker
 
Tóm tắt (tác giả):
Julián, khao khát hơi ấm cơ thể của một ai đó, cùng với người bạn thân Enzo đến một quán bar để tìm kiếm một người đàn ông phù hợp. 

Nói ngắn gọn, đây là một câu chuyện về một đêm tình 319 (ê chắc là 419 (four one nine[for one night] chứ không phải là 319). 

Ghi chú (tác giả):
Ghi chú không quan trọng: Tự thiết lập rằng Julián sẽ gọi Enzo bằng biệt danh Enzi/Enzito. 

Chưa viết xong, đăng lên để tự ép mình phải hoàn thành nhanh. Hy vọng sẽ không lạc đề (tức là thêm cốt truyện hoặc chương mới). 

Chương 1:
Julián hít một hơi thật sâu, như thể đang cân nhắc từ ngữ, nhưng sau một lúc ngập ngừng, tớ mới lấy hết can đảm quay sang hỏi Enzo, người đang mải mê chơi Street Fighter: “Enzo, cậu có thể đi cùng tớ đến gay bar không?” 

Enzo chớp mắt vài lần, tay vẫn cầm tay cầm nhưng phản ứng không theo kịp. Phòng thủ của cậu liên tục bị phá vỡ, lợi thế ban đầu nhanh chóng chuyển thành thế hạ phong. Nhưng sự chú ý của Enzo đã không còn ở trò chơi nữa. Cậu bỏ mặc nhân vật bị đánh đến mất máu, ngẩn ra một lúc cho đến khi màn hình hiện chữ “K.O.”. Lúc này, cậu mới quay sang Julián: “Cậu muốn đi gay bar? Cậu chuẩn bị bắt đầu một mối quan hệ mới à?” 

Julián nhìn màn hình với vẻ áy náy: “Xin lỗi… Tớ chỉ tập trung vào những gì muốn nói, không nên chọn lúc cậu đang chơi để nói chuyện này.” 

“Hả? Đó không phải vấn đề, ván sau thắng lại là được. Quan trọng là, Julián, cậu muốn bắt đầu lại thật sao?” Enzo đặt tay cầm xuống, quay sang nắm vai Julián. “Cậu cuối cùng cũng vượt qua mối quan hệ trước rồi, đúng không?” 

Mối tình trước của Julián kết thúc vì bạn trai cũ chuyển đến nơi khác. Cả hai không thể vượt qua khoảng cách địa lý, tình cảm dần phai nhạt. Đã thế, em còn bị đối phương chia tay với lý do tệ hại: “Anh cảm thấy em không còn hấp dẫn nữa.” Tệ hơn, Julián phát hiện ra đối phương đã ngoại tình và có người mới từ trước. Kể từ đó, em không muốn yêu thêm ai nữa. Enzo biết bạn mình đã bị tổn thương tình cảm quá lâu. Khi nghe Julián đưa ra yêu cầu này, cậu vui mừng nhiều hơn là ngạc nhiên – dù sao cậu cũng là một trai thẳng, chưa từng bước chân vào quán bar đồng tính. Nhưng nếu Julián muốn đi, có gì mà không được? Chuyện nhỏ thôi. 

“Tớ không chắc…” Julián đỏ bừng vành tai vì câu nói này, giọng nhỏ dần, gần như chỉ là lẩm bẩm một mình: “Nhưng dù chỉ là một đêm tình thôi cũng được, tớ hơi nhớ hơi ấm của người khác rồi.” 

“Tớ hiểu mà, được thôi, không chần chừ nữa, cậu cho tớ địa chỉ, chúng ta đi ngay bây giờ.” Enzo định tắt trò chơi, nhưng bị Julián giữ tay lại: “Enzi… giờ mới có năm giờ, chẳng ai đi sớm thế đâu.” 

“Hả? Ừ, được rồi, đến giờ thì cậu nhắc tớ.” Enzo, người đã mải chơi game đến quên cả thời gian, nở nụ cười rạng rỡ, khoác tay lên vai Julián: “Yên tâm, tớ sẽ giúp cậu tìm một người đàn ông tử tế.” 

Julián mỉm cười nhìn bạn mình tiếp tục lao vào trò chơi, ngại ngùng không dám nói rằng mắt thẩm mỹ của một trai thẳng có phần khác biệt so với người đồng tính. 

Khi cả hai lái xe đến quán bar, Enzo liên tục lải nhải: “Này, lát nữa tớ không uống rượu đâu, không thì ai lái xe về? Với lại, nếu cậu say xỉn quá thì ai đưa cậu về? Bla bla…” Julián đứng bên cạnh cười khúc khích, trêu rằng Enzo giống như một ông bố già lo lắng đủ thứ. 

“Cái gì? Nghe này, nếu cậu tìm được người đàn ông ưng ý thì nhất định phải nói với tớ, tớ sẽ biết điều mà về nhà. Nhưng nhớ gửi địa chỉ cho tớ, sáng mai tớ đến đón cậu.” 

“Được rồi, Enzi ‘bố già’, vào thôi.” Julián nhún vai đẩy cửa quán bar, phớt lờ vẻ mặt phức tạp của Enzo khi bị gọi là “bố già”. 

Vừa bước vào, tiếng người ồn ào hòa cùng ánh đèn rực rỡ và nhạc dance chào đón họ. Trong quán toàn là đàn ông. Julián kéo Enzo đến quầy bar, gọi một ly rượu. 

“Thật không quen lắm, tớ tưởng… ừm, ít ra cũng có vài người khác giới chứ.” Enzo thì thầm vào tai Julián. 

“Ở đây không cho phụ nữ vào, họ có kiểm soát.” Enzo nhớ lại người đàn ông đứng ở cửa, đại khái hiểu ra, rồi gọi một ly nước uống, đồng thời bắt đầu giúp Julián tìm kiếm “mục tiêu” phù hợp. 

“Cậu thấy anh chàng kia thế nào?” Enzo vừa nhấp nước cam – cậu nghiêm túc tuân thủ quy tắc không uống rượu – vừa liếc về một người đàn ông đang lắc lư theo nhạc ở phía xa. Đôi khuyên tai của anh ta đung đưa theo điệu nhảy, chiếc nhẫn trên tay phản chiếu ánh đèn trần. 

Julián lắc đầu: “Không phải gu của tớ, Enzo. Anh ta chỉ đến đây để vui chơi thôi.” 

Enzo liếc Julián, nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi tiếp tục giúp bạn tìm người phù hợp. 

Julián nhấp một ngụm rượu, mặt đỏ bừng, vừa vì ánh nhìn của Enzo, vừa vì tác động của cồn. 

Enzo tiếp tục quan sát xung quanh, nhấp thêm vài ngụm nước; Julián cũng uống thêm vài ngụm rượu, lắc đầu trước mỗi gợi ý của Enzo, như thể đã sẵn sàng tinh thần, dù tối nay không tìm được ai thì cũng sẽ uống đến say mèm. 

“Thế nào?” Khi Enzo chỉ về phía bên hông sân khấu, Julián nhìn theo, và thấy một người đàn ông cao lớn. Đôi mắt sâu thẳm ẩn dưới gò má cao, ánh nhìn có phần u uất hướng về phía em. Nhưng khi anh ta nở nụ cười, nỗi u uất ấy lập tức tan biến, đôi mắt bị hàng lông mi dài che khuất phần lớn. Dáng người anh ta, dù bị che bởi chiếc áo thun rộng, vẫn lộ rõ vẻ săn chắc, thậm chí có thể thấy đường nét cơ bắp tay ẩn dưới tay áo. 

Julián lập tức biết người này chính là mục tiêu của mình tối nay, dù em không chắc liệu anh ta có để ý đến mình hay đồng ý qua đêm với mình không. 

Em thì thầm vào tai Enzo: “Enzi, cảm ơn cậu, tớ có mục tiêu rồi.” Thỉnh thoảng mắt thẩm mỹ của trai thẳng lại chuẩn bất ngờ, em nghĩ thầm. 

Enzo nheo mắt, nhìn lại hướng mình vừa chỉ: “Tớ chỉ đại vào đám đông bên đó, có… ừm, nhiều người đồng tính. Cậu nhắm trúng ai?” 

“Có râu, cao lắm,” Julián cố gắng mô tả ngoại hình người đàn ông mình để ý. “Ước chừng gần 1m9. Không phải cậu đang nói đến anh ta sao?” 

“Đúng là anh ta, và tớ còn chắc chắn một điều,” Enzo biết tính Julián. Khi thấy người đàn ông mà Julián mô tả đang tiến đến, cậu chờ Julián nói xong rồi bất ngờ đẩy em ra khỏi vị trí, khiến Julián lảo đảo dừng lại ngay trước mặt người đàn ông kia. 

Enzo nghĩ nếu hét lên thì có thể làm hỏng cơ hội của Julián, nên cậu lấy điện thoại ra, gõ vài dòng trên WhatsApp, nối tiếp câu vừa nói: “Tớ không giúp cậu lên giường được đâu, Juli. Chúc cậu đêm nay vui vẻ. Nhớ gửi địa chỉ cho tớ, kẻo cậu mỏi lưng không về được.” 

Julián bỏ qua tiếng rung điện thoại trong túi, định quay lại phàn nàn về hành động vội vàng của Enzo, nhưng đúng lúc đó, người đàn ông kia đưa tay đỡ lấy em khi tớ suýt ngã. Em vội cảm ơn, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi lập tức cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào anh ta. Tim em đập thình thịch, mọi bực dọc ban nãy bay biến. Em muốn bắt chuyện, nhưng vì tính cách nhút nhát, em mãi không mở lời được, lòng đầy lo lắng. May thay, người đàn ông lên tiếng trước: “Này, em ổn chứ? Em đi một mình à?” 

“Vâng… em đi một mình.” Julián vội ngẩng lên nhìn anh ta, vô thức nói bằng tiếng Tây Ban Nha. Thấy anh ta nhướng mày, tớ mới chuyển sang tiếng Anh hơi vụng về. 

“Anh cũng biết tiếng Tây Ban Nha, không cần lo.” Anh ta đáp lại một cách thân thiện, khiến Julián thở phào nhẹ nhõm. 

“Anh là Rúben, cũng đi một mình. Em tên gì?” 

Julián không giấu nổi niềm vui, cảm nhận được ý tứ của anh ta – rõ ràng anh ta có hứng thú với mình! 

“Em… em là Julián, rất vui được gặp anh.” Em nói, xen lẫn tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh, khiến anh ta bật cười. 

“Đừng căng thẳng. Đều đi một mình cả, nhảy cùng anh một điệu không?” Rúben ghé sát tai Julián thì thầm, khiến tớ run lên. Giọng anh trầm và quyến rũ hơn tớ tưởng, và vì khoảng cách gần, em nhận ra giọng anh không phải của người địa phương. 

“Được.” Em đáp ngắn gọn, bắt đầu lắc lư theo ánh mắt của anh ta. Rúben cũng thoải mái đung đưa theo nhạc. Theo nhịp điệu, đầu ngón tay họ chạm nhẹ vào nhau, rồi cơ thể dần tiến gần hơn, như muốn dính chặt vào nhau. Do chênh lệch chiều cao, Julián đứng ngang cổ Rúben, ngửi được mùi nước hoa nhè nhẹ trên người anh, từ hương rượu nồng chuyển sang mùi gỗ tuyết tùng và gỗ đàn hương. Mùi hương khiến tớ bất giác thả lỏng, thậm chí đặt tay lên lưng Rúben, ra hiệu thân thiện rõ ràng đến mức chỉ thiếu nước luồn tay vào áo anh. 

Julián nghe thấy Rúben cười khẽ, tiếng cười nhẹ như một tiếng thở dài. Đó là một bầu không khí kỳ lạ. Dù nhạc trong quán bar vang dội, Julián vẫn nghe rõ giọng Rúben, cảm nhận được từng cử động của anh, kể cả khi ngón tay anh từ từ trượt lên, dọc theo cánh tay em đến gáy, nhẹ nhàng nâng niu, như thể sẵn sàng cúi xuống hôn lên môi em bất cứ lúc nào. Julián toàn tâm toàn ý cảm nhận Rúben, dù em chẳng biết gì về anh ngoài cái tên – không biết họ đầy đủ, quê quán, tuổi tác. Nhưng đó chính là điều em muốn: một người hoàn toàn xa lạ, không cần quan tâm anh ta có yêu mình hay không, không cần lo nghĩ mình phải dành bao nhiêu tình cảm cho anh ta. Chỉ cần khoảnh khắc tiếp theo, họ có thể lên giường, có một đêm nồng cháy là đủ. 

Ngón tay Rúben hơi thô ráp, Julián cảm nhận được anh đang nhẹ nhàng xoa vành tai mình. Họ gần như quên mất nhịp điệu của điệu nhảy, chỉ đắm chìm trong những cử động cơ thể của nhau. 

Họ cố hết sức cọ xát cơ thể qua lớp vải, hơi nóng từ thân thể lan lên tận đầu. Julián chắc chắn mặt mình lại đỏ, nhưng không rõ – không rõ mình cương lên vì sự cọ xát vừa rồi, hay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Rúben. 

Đang lúc Julián bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, Rúben cúi xuống thì thầm bên tai em: “Julián, có lẽ hơi đường đột, nhưng em có muốn qua đêm với anh không?” 

Đã đến đây, lại nhảy gần gũi và ôm nhau thế này, ai mà không có ý đồ chứ? 

Julián nheo mắt, nở nụ cười dịu dàng và rạng rỡ nhất tối nay: “Tất nhiên rồi.” 

Em nắm chặt tay áo Rúben, cho đến khi lòng bàn tay anh đặt lên mu bàn tay em, đan chặt vào nhau: “Cảm ơn em.” 

Họ nắm tay rời khỏi nơi ồn ào đông đúc này. Julián không chắc Rúben sẽ dẫn mình đi đâu. Em nhìn đôi tay đan nhau, vô thức bỏ qua ánh mắt lướt qua từ hướng ngược lại. 

Em định lên tiếng hỏi, thì thấy Rúben quay lại nhìn mình, giơ chìa khóa xe lên: “Đi thôi.” 

Julián mím môi, siết chặt tay anh, hoàn toàn quên mất những lời Enzo dặn đi dặn lại. Đầu óc em chỉ nghĩ đến chuyện sắp xảy ra. 

Chương 2:
Ở bên hông sân khấu, Jack vừa nhảy xong với một ai đó, bước đến bên Rúben, hào hứng nói: “Thế nào? Cậu tìm được người ưng ý chưa?” 

“Đến chỗ này thì khó mà tìm được người hợp gu lắm.” Rúben lắc đầu, tiếp tục đung đưa theo nhạc. “Còn cậu thì sao? Mình thấy cậu nhảy với người kia vui lắm mà. Nhưng cậu ta trông trẻ quá, cẩn thận kẻo phạm pháp đấy.” 

“Cậu ấy trưởng thành rồi! Đừng lo, mình chưa đến mức thèm khát mà tìm người dưới tuổi vị thành niên đâu. Nhưng cậu nói đúng, mình đã bắt chuyện được, còn sắp xin được số liên lạc nữa. Tí nữa mình định hẹn cậu ấy.” Jack đẩy Rúben một cái. “Còn cậu cứ đứng đây, định uống cả đêm rồi về à?” 

“Nếu không tìm được thì đành vậy.” Rúben nhún vai đáp, rồi thấy Jack lộ vẻ mặt như phát hiện ra báu vật, nhìn theo ánh mắt cậu ta về phía quầy bar. “Mình tìm được một người hợp gu cậu rồi, trông ngoan ngoãn, mặt khá dễ thương, dáng người cũng không tệ.” 

Rúben cười, định đùa rằng mắt em tốt thật, nhưng ngay lập tức bị người đàn ông mà Jack nói là “hợp gu” thu hút. Đúng như Jack nói, người này hoàn toàn khớp với hình mẫu anh muốn tìm tối nay. 

“…Jack, đừng chơi quá trớn. Chúc cậu may mắn nhé.” Rúben đặt tay lên ngực, cố giấu đi sự phấn khích, bước đi, phớt lờ tiếng cười và tiếng hát của người đàn ông phía sau. Lúc này, trong mắt anh chỉ có “mục tiêu” kia. 

Gương mặt người đó trông trẻ trung, non nớt. Rúben thoáng nghi ngờ liệu Jack lại nhắm trúng người chưa đủ tuổi, nhưng khi thấy mục tiêu nhìn về phía mình, anh đẩy ý nghĩ đó xuống sâu trong đầu. Anh vừa bước tới vừa quan sát – từng nụ cười, từng cử chỉ, đôi má ửng hồng của người đó. Rúben ngạc nhiên vì dù đứng dưới ánh đèn sân khấu, cách nhau một khoảng, anh vẫn nhìn rõ từng chi tiết – đường cong khóe môi khi cười, đuôi mày hơi xệ xuống, tất cả khiến người đàn ông này trông… thật đáng yêu. 

Rúben phớt lờ nhịp tim đập thình thịch, tiến gần đến bên người đó. 

Julián, anh khẽ lẩm nhẩm cái tên, như thể nhấm nháp nó trong miệng. Càng nghĩ càng khó kiềm chế sự bồn chồn, anh chủ động mời người kia qua đêm cùng mình. Thế là họ cùng rời quán bar, đi về phía xe của anh. 

Trên xe, tiếng thở của cả hai bị tiếng động cơ và điều hòa át đi. Rúben quay sang nhìn Julián trên ghế phụ thật lâu, khiến em đỏ bừng mặt. Anh cong khóe môi và khóe mắt, nếp nhăn nơi đuôi mắt bị ngón tay Julián chạm qua. Cả hai đều ngẩn ra vì hành động đột ngột này, nhưng Rúben nhanh chóng phản ứng, nắm lấy bàn tay đang lơ lửng của em, hôn lên cổ tay. 

Julián lúng túng – dù lát nữa thôi, cả hai sẽ trần truồng đối diện nhau trên giường, thậm chí em sẽ mở rộng chân để anh cướp đi hơi thở của mình. Rúben dường như nhận ra sự bất an của em, anh nghiêng người, nâng mặt Julián lên, chậm rãi hôn lên đôi môi khẽ mở vì ngạc nhiên. Giữa nụ hôn, anh thì thầm: “Chờ chút nữa nhé.” 

Họ như một đôi tình nhân lâu ngày gặp lại, từng cử chỉ dường như đong đầy tình ý, nhưng cả hai đều biết đêm nay chỉ thuộc về nhau. Dẫu vậy, họ vẫn thở dốc dưới từng động tác của đối phương, không kìm được khao khát chiếm hữu, dục vọng dâng trào. 

Rúben đặt tay lên vô-lăng, lái xe đến điểm đến. Tốc độ không nhanh không chậm khiến Julián sốt ruột. Em khẽ đè lên chỗ phồng lên trong quần, quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cố ép mình kìm lại xung động. 

Khi đến khách sạn, lúc mở khóa cửa phòng, Julián nghĩ đêm nay họ sẽ như hai con thú chỉ còn bản năng chi phối. Nhưng Rúben rõ ràng là người cực kỳ tự chủ. Dù cửa đã khóa, anh không lột phăng quần áo rồi đè em lên tường để cướp đi hơi thở, mà lịch sự hỏi: “Em muốn tắm trước không?” 

Julián ngẩn ra một lúc, đáp rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Rúben mỉm cười, nói anh cũng thế. Anh cởi áo sơ mi, nhìn Julián bằng ánh mắt dò xét: “Hơi muộn để hỏi, nhưng em là số 0 (bottom), đúng không?” 

“Anh là số 1 (top),” anh bổ sung. Julián gật đầu mạnh, như thể chỉ muốn nhanh chóng dâng mình cho anh, rồi đỏ mặt đáp: “Vâng, đúng thế.” 

“Tuyệt.” Rúben nở nụ cười rạng rỡ nhất tối nay mà Julián từng thấy. “Vậy em có sở thích gì đặc biệt không?” Anh hỏi nhỏ, khiến Julián cảm giác máu dồn hết lên đầu. “Không… không có.” 

“Anh thích làm trực diện.” Rúben tháo vòng tay và đồng hồ, đặt lên bàn, để trần nửa thân trên, tiến gần Julián, tay nhẹ nhàng nắm cằm em, hơi thở hòa quyện. “Nói anh nghe, em muốn làm thế nào?” 

Julián hoảng loạn, chớp mắt, cuối cùng nhắm mắt lại dưới ánh nhìn của anh: “Anh muốn làm thế nào cũng được.” 

Vì nhắm mắt, em không thấy Rúben nheo mắt đầy suy tư, nhưng ngay sau đó, anh mỉm cười và đáp lại bằng hành động. 

Anh đặt đầu ngón tay lên môi dưới của Julián, khiến em hé môi, rồi luồn ngón tay vào miệng, nhẹ nhàng đè lên niêm mạc bên trong. Khi Julián thở im lặng, anh khẽ cọ qua mặt lưỡi em. Rúben ghé sát tai, gọi tên em bằng giọng trầm đầy mê hoặc: “Julián.” 

Julián đáp lại, hơi thở gấp gáp. Rúben rút ngón tay ra khỏi vùng ẩm nóng, thay bằng đôi môi mình, để đầu lưỡi chạm vào lưỡi em. 

Anh nhẹ nhàng xoa cằm Julián, từng chút một, đuổi theo phản ứng rụt rè của em bằng đầu lưỡi, lúc cuốn lấy, lúc buông ra để liếm lên mặt răng. 

Động tác của Rúben chậm rãi, ngón tay và lòng bàn tay nâng gáy Julián, không ngừng sâu thêm nụ hôn, như muốn hút cạn oxy trong phổi em. Anh không biết Julián có kinh nghiệm hôn ai chưa, nhưng em dường như đã lạc lối trong nụ hôn, quên cả thở bằng mũi. Rúben chuyển sang cắn nhẹ môi dưới của em, cho em thời gian hít thở. 

Julián không hoàn toàn thụ động. Trong khoảnh khắc thở dốc, em đưa tay chạm vào cạp quần của Rúben, vụng về kéo khóa xuống. Đã quá lâu rồi em không làm chuyện này, mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ, kỹ thuật và động tác đều vụng về. 

Rúben không hề che giấu sự phấn khích. Anh cắn nhẹ môi Julián, khiến môi em sưng đỏ, để mặc dương vật mình được giải phóng, thậm chí trong nụ hôn còn ra hiệu cho em đặt tay lên đó. Lòng bàn tay anh xoa da cổ sau gáy Julián, ngón tay không ngừng lướt qua vành tai, thỉnh thoảng tinh nghịch chọc vào tai em, đổi lại tiếng rên khe khẽ của Julián. 

Trong đêm này, màn dạo đầu của họ chậm rãi đến mức gần như tra tấn. 

Julián cảm nhận được Rúben vừa hôn mình, vừa đẩy dương vật vào tay em. Em hiểu ý, vòng tay ôm lấy nó, dù trên tay không có gì ngoài chút mồ hôi làm chất bôi trơn. Nhưng Rúben không dừng lại, anh thở dốc trong nụ hôn, đồng thời tiếp tục trêu chọc người đàn ông đang thẹn thùng trước mặt. 

“Juli, anh gọi em thế được không? Anh hỏi được không, em bao nhiêu tuổi rồi?” 

Rõ ràng là câu hỏi nên hỏi trước khi lên giường, nhưng giờ mới hỏi. Julián chẳng bận tâm, chỉ đáp trong lúc hôn lại anh: “Được. Em 22 tuổi rồi.” 

Đầu Julián bị bàn tay ở gáy giữ chặt, không thể dễ dàng thoát ra, dù em cũng chẳng muốn. Em chợt nhận ra họ gần như chưa nói gì ngoài cái tên mà đã lên giường cùng nhau. Em khao khát hơi ấm con người hơn mình tưởng, và có lẽ Rúben cũng hứng thú với em hơn em nghĩ – dù tớ không tự tin lắm về ngoại hình, nhưng điều này cho thấy sức hút giới tính của mình có lẽ không tệ như tớ lo. 

Trong lúc tớ phân tâm nghĩ ngợi, Rúben vén áo Julián lên, đặt lòng bàn tay lên xương sườn em, lần theo đường nét trượt lên núm vú, nhẹ nhàng kéo, rồi xoay vòng quanh đó. Khi Julián giật mình vì kích thích, quay lại đắm mình vào cuộc làm tình này và rên rỉ trong nụ hôn, anh chuyển sang dùng đầu ngón tay cọ xát nếp gấp của núm vú, động tác càng lúc càng chậm, như chỉ dùng móng tay chạm vào. 

Rúben dừng lại ở núm vú cương cứng càng lúc càng lâu, chuyển sang dùng cả lòng bàn tay xoa nắn, luân phiên trên cả hai bên ngực, khiến cơ ngực vốn đã đầy đặn mềm mại của Julián như được nắn to hơn. 

Anh ngừng hôn, nhìn vào mắt Julián, thấy ánh mắt em mơ màng nhìn lại. Rúben cảm nhận được dương vật mình trong tay em lại cương to hơn – anh nghi ngờ máu trong đầu mình lúc này đã dồn hết xuống dưới. 

Anh kéo tay em ra, vội vàng cởi hết quần áo của cả hai. Sự kiềm chế đã bị những động chạm qua lại này xóa sạch, dục vọng trần trụi phơi bày, và sự kiên nhẫn của anh cũng sắp cạn. 

Ghi chú (tác giả):
※ Ghi chú không quan trọng: Jack hẹn với Phil, nên có nhắc một chút đến 4710, nhưng sau này sẽ không nhắc lại nữa. 

Cuối cùng, chúc mừng Dias và Álvarez đều lọt vào danh sách đề cử Quả Bóng Vàng. 

Dù mình nghĩ đối thủ lớn nhất ở kỳ Quả Bóng Vàng này có lẽ là Messi và Haaland. 
(Dù ai thắng mình cũng vui XD) 

Chương 3 
Ghi chú:
Mất rất rất lâu mới viết xong chương này, vì mỗi lần viết đều cách quãng một thời gian, nên văn phong trước sau có thể hơi khác biệt. 

Nội dung:
Dự kiến năm chương là xong… hy vọng thế. Không phải chỉ là một đêm tình sao, sao lại tốn nhiều thời gian mà vẫn chưa viết xong! (Ngửa mặt than trời) Viết đến lúc vòng bảng Champions League đã lộ diện rồi! 

Rúben cúi mắt, một lần nữa đưa Julián lên giường. Mũi anh kề sát cổ em, cắn vào da thịt như một thợ săn ngoạm lấy con mồi, cắn từng cái cho đến khi để lại dấu đỏ. Julián đặt tay lên vai anh, vừa muốn đẩy ra vừa muốn níu lấy, giọng vốn đã mềm mại nay càng thêm nũng nịu: “Rúben, làm ơn.” 

Những vết chai trên đầu ngón tay Rúben chạm vào bất kỳ đâu trên cơ thể Julián cũng mang lại cảm giác ngứa ran khiến em gần như phát điên. Giờ anh lại hôn và cắn như thế, càng khiến em bồn chồn khó chịu. 

Đừng chỉ dừng lại ở trên. Julián không nói ra, nhưng ngôn ngữ cơ thể thay lời. Đôi chân trần của em cọ xát vào hông Rúben, gót chân khẽ chạm vào lưng anh, gần như muốn ôm trọn anh vào giữa hai chân. 

“Nói đi, làm ơn cái gì?” Rúben ra lệnh bằng giọng khiến Julián run lên. Em thì thầm, giọng mang khẩu âm đậm đà: “Đụ em.” 

Rúben nín thở, đè lên môi dưới của Julián, xoa niêm mạc bên trong: “Nói lại lần nữa.” 

“Đụ em, làm ơn.” 

Dù bị đè môi khiến phát âm không chuẩn, Rúben vẫn phấn khích. Ngay khi lời nói vừa dứt, anh banh chân Julián ra, ngón tay lướt trên mặt trong đùi em – nơi không bị ánh nắng làm sạm, khác biệt với da bên ngoài – từng chút một tiến gần gốc đùi. “Juli… em thật đáng yêu,” anh nói. Dù là ngoại hình, phản ứng, cơ thể hay giọng nói của Julián, tất cả đều hấp dẫn Rúben.  “May mà em trưởng thành rồi, không thì giờ anh chẳng biết phải làm sao,” Rúben cuối cùng nói ra lý do anh hỏi tuổi em trước đó. 

Nụ cười anh khiến mắt híp lại như vầng trăng khuyết. Dù nụ cười ấy ấm áp như anh hàng xóm, nhưng khi Julián cảm nhận được dương vật cương cứng, thô to của anh chạm vào hậu môn mình, nụ cười ấy bỗng chẳng còn hiền lành nữa.  Em muốn được anh xâm nhập, nhưng hậu môn đã lâu không tiếp nhận ai. Dù em đã chuẩn bị trước khi đến, em không chắc giờ có thể chứa nổi dương vật căng đầy máu của anh.  “Ru… Rúben, em…” Julián cắn vào ngón tay đang hoành hành trong miệng mình, nhưng không biết nói tiếp thế nào.

May mắn thay, Rúben dường như hiểu ý em, rút ngón tay ướt át ra: “Đừng lo, anh sẽ không để em khó chịu.” Anh lấy lọ chất bôi trơn trên tủ đầu giường, đổ vào tay, trộn với nước bọt, khiến lòng bàn tay và các đốt ngón tay ướt át trơn nhẵn.  Anh lại phủ lên chân Julián, lần theo cơ bắp em, lướt qua tầng sinh môn đến tinh hoàn, nhẹ nhàng vuốt ve dương vật của em – nơi chưa ai chạm vào – lòng bàn tay đè nhẹ lên thân dương vật, nhịp nhàng theo hơi thở của Julián. Đồng thời, môi anh hôn lên núm vú vừa được xoa nắn đến cương cứng, an ủi người thanh niên rụt rè bên dưới cả trên lẫn dưới. 

Dưới sự dẫn dắt của Rúben, Julián dần buông bỏ sự rụt rè, mở rộng cơ thể. Thân hình vốn hay co lại giờ từ từ giãn ra vì khoái cảm, phát ra những tiếng rên mềm mại hơn dưới sự vuốt ve của anh.  Tay em không biết đặt đâu, chỉ biết bấu chặt vào gối. Khoái cảm dồn dập, dục vọng từng chút chiếm lấy lý trí của Julián. Khi em cảm nhận khoái cảm đã chồng chất đến đỉnh, sắp sửa bùng nổ, tay Rúben lại rời đi.

Sự bất mãn và khó chịu khiến Julián rên lên một tiếng.  Rúben lặng lẽ đưa ngón tay dính chất lỏng tiền xuất tinh vào cơ thể Julián. “Thả lỏng,” anh ra lệnh, rồi đè mở hậu môn chặt khít, đẩy đốt ngón tay sâu hơn, cho đến khi cả ngón tay chìm vào trong. Ngón tay trong hậu môn chuyển động chậm rãi, với tốc độ khiến da đầu Julián tê dại. Em gần như muốn hét lên bảo Rúben đừng tra tấn nữa, nhưng có lẽ nhận ra sự nôn nóng của em, anh nhanh chóng thêm một ngón tay nữa.

Chỉ hai ngón tay với độ dày và dài đã khiến Julián run rẩy toàn thân. Julián cảm nhận cơ thể mình đang được anh mở ra, từ cảm giác trên đến dưới, mọi thứ như một nghi thức chờ đón cao trào cuối cùng. Hai ngón tay của Rúben nhanh chóng nới rộng hậu môn của Julián, rồi anh thêm một ngón nữa, cho đến khi cả đốt ngón tay dễ dàng chìm vào mới rút ra, thay bằng dương vật căng cứng, đau nhức vì chưa được giải phóng, đẩy vào hậu môn ướt át. 

Nhưng ngón tay và dương vật khác nhau về độ dày và dài. Khi bị xâm nhập, mặt Julián trắng bệch, nhưng em không kêu dừng. Em để mặc người đàn ông trước mặt tiến vào từng chút, như ngón tay vừa rồi, cho đến khi toàn bộ dương vật chìm vào, gần đến mức tinh hoàn chạm vào mông em. Julián thở hổn hển, Rúben cũng chẳng khá hơn, cả hai đều bị cảm giác áp bách này làm bất động.

Mãi đến khi Julián quen dần với vật lạ trong cơ thể – phải nói rằng việc chuẩn bị trước chẳng giúp ích nhiều, em vẫn phải cố gắng lắm mới chịu được – em đưa tay lên gáy Rúben: “Được rồi.”
Em cắn chặt môi dưới, nhìn đi chỗ khác, như giờ mới lại thấy thẹn.

Rúben hôn nhẹ lên má Julián, rồi nắm lấy khoeo chân em, nâng cao chân lên vai, khiến hông em gần như lơ lửng. Khi ánh mắt Julián trở lại cơ thể anh, anh rút dương vật ra một chút rồi lại đẩy vào. Trong lúc em cố kìm tiếng rên, anh liên tục đâm chọc, biên độ và tần suất dần tăng, thậm chí đổi góc độ, cố ý phá vỡ nhịp điệu ban đầu, khiến Julián không kìm được mà rên lên. Rúben đặt chân em xuống hông mình, vuốt mái tóc lòa xòa trước trán em ra sau, rồi nắm lấy eo em, hung hãn đâm vào điểm anh vừa tìm ra – tuyến tiền liệt của Julián. Julián run rẩy, khoái cảm đánh thẳng vào đầu, tiếng rên đứt quãng và cao vút.

Vì kích thích bất ngờ, hậu môn em co chặt, khiến Rúben cũng rên lên vài tiếng, nhưng vẫn không dừng lại. 

Xương hông và tinh hoàn của anh đập mạnh vào mông và tầng sinh môn của Julián, âm thanh nước từ chuyển động hòa cùng tiếng rên, tiếng thở dốc, tiếng va chạm, và vài tiếng cọ xát khi Rúben vuốt qua dương vật em, tất cả hòa lẫn. Julián không còn khả năng suy nghĩ, mọi giác quan bị kích thích quá độ chiếm lĩnh. Em thậm chí không biết mình có đang gọi tên Rúben hay kêu anh mạnh hơn nữa không.

Em vô thức muốn đưa tay ôm mặt anh để hôn, nhưng lại bấu chặt vào chăn. Như có sự đồng điệu, Rúben cúi xuống hôn đôi môi đang rên rỉ của em, vẫn không ngừng chuyển động. Sự dịu dàng liếm môi trái ngược hoàn toàn với sự hung bạo bên dưới. Julián cảm nhận được cao trào lại đến gần, khoái cảm tràn ngập khắp cơ thể đẩy em lên đỉnh. Em thở hổn hển, tinh dịch bắn ra trên lồng ngực phập phồng, nhưng dương vật của Rúben vẫn đâm mạnh trong cơ thể em.

Em không kìm được mà cuộn chặt ngón chân và cơ thể, cuối cùng buông chăn ra, bấu vào cánh tay Rúben, để lại những dấu móng rõ ràng trên da dù móng tay đã được cắt tròn. Rúben nhắm mắt, trong hậu môn co chặt, anh bị siết đến gần cao trào. Anh vội rút dương vật ra, sau vài lần vuốt bằng tay, phóng tinh dịch lên bụng Julián, thậm chí một ít hòa lẫn với tinh dịch của em.  Cả hai thở dốc sau cuộc làm tình, không ai lên tiếng trước, cũng không cử động.

Rúben vẫn chống người trên Julián, cho đến khi em mở lời: “Anh đi tắm không?”  Rúben bật cười, như thấy thú vị: “Đây là mời anh làm lần nữa à?”  Mặt Julián không biết đã đỏ bao nhiêu lần tối nay, chỉ biết nhiệt độ trên mặt em dường như chưa bao giờ nguôi kể từ khi gặp người đàn ông này. “Không, em không có ý đó.”  Rúben khẽ véo má Julián, cử chỉ thân mật khiến em hơi lúng túng. May thay, anh nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm: “Lại đây, đừng lo, anh không làm nữa đâu. Tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi nhé.” Julián đứng dậy. Nhờ sự chu đáo của Rúben, giữa hai chân em chỉ có cảm giác khó chịu vì chất bôi trơn khô lại, còn lại đều ở trên ngực và bụng (tất nhiên, khi đứng lên, một ít đã chảy xuống).

Nhưng những thứ đó không khiến em khó chịu. Em nhìn Rúben – tóc anh hơi rối vì cuộc làm tình mãnh liệt, trên vai và cánh tay vẫn còn dấu móng chưa mờ, một ít tinh dịch dính trên người anh. Trông anh có vẻ nhếch nhác, nhưng vẫn… gợi cảm, em nghĩ.  Em nghĩ mình có lẽ không ngại làm thêm lần nữa, nhưng Julián không nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro