Chap 5: Eleven
Hoseok dừng xe lại trước cửa nhà Jungkook, cả hai đều đang cười vui vẻ, cảm giác thoải mái dễ chịu sau khi đã dành thời gian nhảy cả buổi tối. Cậu ôm chặt lấy anh mình, dúi mặt vào cổ anh ấy và cả hai đều cười lớn. Đã lâu rồi sự yên bình này Jungkook không tài nào tìm thấy được nhưng giờ đây khi đã biết được rằng mọi chuyện đều dần trở về vị trí của nó và màn trình diễn sắp tới đủ để khiến đầu óc Jungkook tỉnh táo ra nhiều phần.
Hoseok đập lên vai cậu và nắm nhẹ.
"Tự chăm sóc cho mình được chứ?" Anh ấy thì thầm, mỉm cười. "Nếu ai đó cố tình đánh anh, thì chắc chắn anh đã nện cho lũ chúng nó một bài rồi."
"Vâng, hyung." Jungkook vui vẻ nói. "Biết rồi mà."
"Gặp em ngày mai vậy, nhóc!"
Jungkook dõi theo Hoseok đi xa khuất khỏi tầm mắt mới bắt đầu chỉnh đốn lại trang phục của mình. Nụ cười hạnh phúc vẫn dán chặt trên môi sau một ngày đầy tích cực bên Hoseok và các bước nhảy ngày một nhuần nhuyễn hơn. Có vẻ như mọi mục tiêu đặt ra hôm nay đều đã đạt được khi Hoseok đã chịu gật đầu thừa nhận hài lòng với bài luyện tập của họ, và buổi biểu diễn chắc chắn sẽ thuận lợi diễn ra. Mọi sự chuẩn bị của Jungkook đều đã sẵn sàng để bước lên sân khấu và cho mọi người thấy.
Bước vào căn hộ, cảm giác vui vẻ của Jungkook lan rộng xung quanh, ngay cả khi hàng xóm đi ngang và vẫy tay chào cũng thế.
"Jiminie!" Jungkook gọi lớn tiếng ngay khi vừa mở cửa, quẳng đôi giày vào góc tường. "Jimin!"
"Trong phòng ngủ đây."
Jungkook cởi bỏ beanie, quẳng lên bàn và đi vào phòng ngủ. Gõ nhẹ cửa phòng Jimin nhưng chẳng đợi anh ấy trả lời, cậu đã lập tức bước vào trong, nụ cười vẫn còn nở rộ trên mặt. Chỉ khi nhìn thấy gương mặt Jimin nó mới dần nhạt phai đi đôi chút.
Jimin có vẻ...đang giận dữ. Anh ấy ngồi ở góc giường với điện thoại nắm chặt trên tay, đang nhắn tin với ai đó mà chẳng có một chút hứng thú nào trong mắt. Dáng ngồi căng cứng nhưng thể anh ấy đang cố hết sức giữ bình tĩnh mặc cho sự thật là ai nhìn vào cũng có thể cảm nhận thấy ức chế đang sắp bùng nổ từ con người này. Khi Jungkook đã đứng trước mặt mình, Jimin nhìn lên.
Mắt anh ấy hoàn toàn xa cách. Bị bội phản, và luôn xa cách.
Đôi mắt ấy như đốt cháy da thịt Jungkook, nhìn xuyên cả tim cậu và Jungkook phải ngừng lại để quan sát Jimin thật cẩn thận.
"Jimin," Jungkook lặp lại nhưng lần này giọng nói đã vô cùng cẩn trọng và dặt dè. Cậu bước đến một bước và ngập ngừng đưa một bàn tay lên đùi Jimin. "Mọi chuyện đều ổn mà, dù họ có nói gì đi nữa-ổn mà."
Jimin cười cay đắng, trống rỗng và vô hồn. Nhìn chằm chặp vào Jungkook với một ánh nhìn thương tổn, ánh mắt ấy còn nói thay vạn lời so với môi miệng Jimin.
"Hayoon là ai?"
Niềm vui trong người Jungkook ngay lập tức cạn khô, khiến cả người lạnh cóng vì giọng nói của Jimin. Nó không còn thân thiện, nó trực diện và nhắm thẳng vào cậu, không có chỗ cho những hội thoại vô nghĩa, ngắn gọn và đầy tính yêu cầu.
"Hayoon?" Jungkook lặp lại với một nụ cười khó khăn. "Chỉ là một cô gái thôi...sao thế?"
"Anh nghĩ chúng ta khác biệt thật đấy."
Jimin hất tay Jungkook khỏi đùi mình, lùi người về phía đầu giường và từ chối việc đụng chạm của Jungkook. Tổn thương đong đầy trong biểu hiện của anh ấy, có vẻ như mọi chuyện không còn có thể giải thích nữa rồi.
"Khác biệt?" Jungkook lặp lại, nhăn mày vì khó hiểu. "Em không...không hiểu."
"Anh và em. Em không thích anh sao?"
"Em yêu anh." Jungkook thừa nhận. Không có nghĩa lý gì khi tiếp tục phủ nhận nó.
"Vậy thì, tại sao em lại ngủ với người khác vậy?"
"Jimin..." Jungkook lắc đầu quầy quậy. "Không, không phải, nghe này-"
"Một giờ sau khi vừa ngủ với anh xong? Có phải anh chỉ có bấy nhiêu ý nghĩa đó với em không?"
"Jimin, chuyện không phải như thế."
"Vậy thì nó là cái quái gì chứ?" Jimin thét lớn, gương mặt nhăn lại vì giận dữ, gần như sắp bật khóc nhưng rồi tính cách mạnh mẽ đã giữ mọi thứ lại, các thớ cơ căng cứng vì khó chịu. "Cái quái gì chứ? Hả? Bởi vì với anh chính là như thế, anh cũng chỉ là một trong hàng tá những người được em qua đường. Như những người đó thôi."
"Không phải vậy."
"Hayoon đã nói về chuyện này hôm nay ở trường, với tất cả mọi người," Jimin tiếp tục nói. Anh ấy khịt mũi và rõ ràng không còn muốn nói chuyện với Jungkook một phút giây nào nữa, nhưng anh ấy đang buộc bản thân mình phải làm thế. Nắm chặt tay để móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay đau đớn, Jimin nói tiếp. "Cô ấy khoe mẽ về chuyện đó. Nói rằng "ngôi sao khiêu dâm" Jungkook vừa mới ngủ với cô ta ngày hôm trước. Và đúng vào thời gian đó."
"Jimin..."
"Anh không thể tin em nữa," Jimin cuối cùng đứng dậy và đi vòng quanh phòng như đang cố tìm lại bình tĩnh. "Anh không thể tin anh đã để em vào đời mình như thế và em...em chẳng bao giờ quan tâm đến anh. Nó chỉ là tình dục, là làm tình với em. Anh chỉ là một người để em thỏa mãn mà thôi."
"Anh đang đùa đó hả? Ngày hôm qua, nó chỉ là làm tình thôi sao?"
"Vậy thì nó là cái quái gì chứ?"
"Chúng ta...vì yêu mà làm thế, Jimin."
Jimin cười khẩy và thất vọng càng in hằn trên mặt, anh ấy nhéo mạnh vào tay mình. Jungkook muốn mắng anh ấy, muốn khiến anh ấy không tự làm đau mình nữa nhưng rồi nhận ra mình chẳng có tư cách gì. Đau đớn nhìn Jimin tự cào mình, đau đớn nhìn anh ấy làm sáng tỏ mọi thứ một cách đầy mệt mỏi.
"Nó có phải tình yêu đâu. Tất cả mọi thứ đều không phải...em chẳng bao giờ quan tâm. Em chỉ lợi dụng anh thôi."
"Em làm quái gì lợi dụng anh chứ, Jimin."
"Vậy thì tại sao em lại ngủ với Hayoon?"
"Bởi vì...bởi vì em đã quá sợ hãi, okay?" Jungkook dài giọng, dù đã có phần vụn vỡ nhưng vẫn tiếp tục. "Anh không hề biết tí gì về đời em, Jimin. Anh không biết vì sao nó lại khiến em sợ hãi. Em nhận ra...em đã nhận ra em muốn anh nhiều hơn mọi thứ trên đời, và nó khiến em kinh hoảng. Em đã trốn chạy. Em đã là một thằng hèn, em đã muốn chứng minh cho bản thân mình thấy rằng em không yêu anh. Rằng anh không phải là người mà em-"
"Dừng lại đi." Jimin cười lớn. "Dừng đi. Nói dối thật là trơn tru quá."
"Em không hề dối gạt anh."
"Nó thật là giống kịch nhỉ. Em nhận ra em có thứ tình cảm trên mức bạn bè với một người nên quyết định hạ thấp họ, dùng họ chỉ để nhét cậu nhỏ của em vào sao?" Jimin hỏi, chậm rãi nhấn mạnh từng lời.
"Anh sẽ không hiểu đâu."
"Có gì cần phải hiểu? Làm thế nào mà em, một thằng nhóc giàu có, được sinh ra với thìa vàng trong miệng và thừa kế trong tên, hàng triệu đô và hàng hiệu xa xỉ đắt tiền- em thì làm gì có gì để sợ hãi?"
Và những lời này phá tan trái tim Jungkook.
Lặng im theo sau lời Jimin nói. Âm thanh như có sức nặng treo lửng lơ giữa hai người họ, khiến Jungkook ngạt thở vì sự khủng khiếp của nó. Để từng từ từng từ ngấm vào não mình, mỗi một lời đều cắt tim Jungkook chảy máu, chỉ còn mỗi sẹo phía sau. Thằng nhóc giàu có. Ngậm thìa vàng. Thừa kế. Em thì có gì phải sợ chứ?"
Nỗi sợ lớn nhất và duy nhất của Jungkook chính là bị đè nén bởi tên gia tộc mình, và mọi nỗ lực, mọi hy sinh, mọi phấn đấu đều không được nhìn nhận chỉ bởi vì họ nghĩ rằng xuất phát điểm của cậu đã cao hơn mọi người nhiều bậc.
Lý do để Jungkook phải dọn khỏi kí túc xá cũng chính là như vậy, theo đuổi một cuộc sống mà những từ này sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được quẳng vào mặt cậu một lần nữa.
Và giờ đây, người mà Jungkook nghĩ sẽ chẳng bao giờ làm mình đau đớn, sẽ chẳng bao giờ lôi cái quá khứ ấy ra mà làm cậu tổn thương, lại đang làm chính xác những điều ấy. Jimin lỡ lời, nóng giận và đã quẳng ngay sự yếu đuối nhất của Jungkook và mặt cậu bằng một cách tàn nhẫn nhất.
Jungkook bật khóc. Không có gì có thể ngăn được và cậu cũng chẳng hề muốn ngăn, tầm mắt mờ nhòe vì nước mắt và từng tiếng nấc nghẹn bắt đầu xuất hiện. Jungkook ôm chặt lấy hai cánh tay mình, cố gắng làm bản thân đứng vững.
"Kook..." Jimin nuốt khan, ý nghĩa của những từ ấy đã đến được với não cậu ấy. "Jungkook, Kook."
Jimin bước đến cạnh cậu, bản năng ngay lập tức muốn xoa dịu tình hình. Một cánh tay vươn tới người cậu nhưng Jungkook hất nó ra khỏi mình, lùi lại một bước và lưng va mạnh vào tủ quần áo phía sau.
"Jungkook," Jimin tha thiết gọi. "Anh không có ý vậy mà, xin em."
"Anh nghĩ em ngậm thìa vàng sao?" Jungkook nghẹn thở, nước mắt rơi xuống má không ngừng nghỉ. Mặc dù ngay cả khi đã cố chùi nó đi, nước mắt vẫn ngày một nhiều hơn trên mặt. "Anh nghĩ em có một gia tài, một gia đình chờ đợi em sao? Em cũng bị từ bỏ đó, Jimin. Anh có biết cái quái gì đâu chứ."
"Anh xin lỗi, Jungkook." Giờ thì ngay cả Jimin cũng bắt đầu khóc.
Jungkook không thể ở lại đây nữa.
Cậu cần phải khiến đầu óc mình tỉnh táo trở lại và trái tim mình bớt chút buồn thương. Jungkook không muốn nói hay làm bất cứ điều gì chỉ để rồi đây mình sẽ hối hận sau này. Ngực cậu càng ngày càng thắt chặt hơn, mong muốn được thoát khỏi nơi này. Jungkook cần phải đi.
Cậu chỉ lắc nhẹ đầu, bước ngay khỏi phòng Jimin và trở lại phòng mình. Jimin ngay lập tức chạy theo, kinh hoàng nhìn thấy Jungkook kéo balo và mở tủ quần áo.
"Kook," Jimin nghẹn lời, lắc đầu quầy quậy. "Đừng, đừng. Đừng đi mà. Chúng ta sẽ làm ro mọi chuyện, hãy-"
"Em cần phải đi."
Jungkook cất giọng đều đều, không có dù chỉ là một tí cảm xúc. Cậu không còn cảm thấy gì khi nói, máu như đã cạn khô và đông đặc lại trong huyết quản. Một phần nào đó trong não bộ đang điều khiển cho con người mất ý thức của Jungkook thu dọn quần áo, và làm tất cả những việc phải làm.
"Làm ơn mà."
"Con mẹ nó để em yên đi Jimin," Jungkook cười cay đắng. Kéo khóa cặp lại, trong tâm trí bắt đầu lướt qua một dọc những nơi có thể đến và ở nhờ được. Cậu biết Hoseok hoặc Namjoon chính là lựa chọn hàng đầu, những người thân thiết nhất với cậu và xa lạ nhất đối với Jimin. "Em chắc chắn là một thằng nhóc giàu sụ rồi, không phải sao? Là một kẻ thừa kế sống trong nhung lụa cơ mà? Sao anh lại phải liên quan đến thứ người như vậy chứ, mặc kệ em đi, làm ơn."
Jimin vẫn muốn giải thích và xin lỗi. Anh ấy đã cố gắng hết sức để chạm vào Jungkook, cố gắng hàn gắn lời nói tổn thương kia với vòng tay của mình. Nhưng Jungkook tránh thoát tất cả, từ chối để những đụng chạm vật lý đó chạm ngõ với da thịt mình.
Nếu còn ở lại đây nữa, cậu có thể sẽ làm một việc ngu ngốc như thổ lộ mất thôi. Thổ lộ về cuộc đời đáng nguyền rủa của mình, về việc mình vừa nhận ra tình cảm với người kia thì lại nhận ngay được những lời cay đắng như thế từ chính miệng người ấy về việc mà cậu tổn thương nhiều nhất. Jungkook không thể mở rộng lòng mình cho một người không bao giờ biết cách trân trọng nó dù chỉ là một tí chút.
"Bao giờ em sẽ về?" Jimin cố hỏi lần cuối, đứng giữa phòng khách một mình nhìn theo bóng Jungkook đứng giữa khung cửa chính, trông ra đường.
Jungkook nhìn lại lần cuối. Jimin như một đứa trẻ, yếu đuối và nhỏ bé khi đứng một mình ở đó, mặc một chiếc áo hoodie size lớn, nuốt chửng toàn bộ cơ thể và vẫn còn rơi nước mắt và sự việc khi nãy. Nước mắt nhạt nhòa trên má, khiến gò má càng thêm đỏ hồng vì khóc. Jimin trông thật đau đớn, thật mệt mỏi.
"Em không biết." Là toàn bộ những gì Jungkook để lại, cánh cửa đóng sập sau lưng, ngăn cách cậu với thế giới có Jimin phía sau mình.
-End chap 5
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro