CHAP 1

  CHƯƠNG 1: GRACE (-9°C)

Tôi nhớ mình đã nằm trên tuyết, một đốm đỏ nhỏ xíu âm ấm dần trở nên lạnh ngắt, vây xung quanh là một bầy sói. Chúng liếm láp tôi, cắn xé tôi, cào cấu, đè nghiến cơ thể tôi. Những con sói đứng sát nhau, chặn lại chút hơi ấm ít ỏi mà mặt trời ban phát. Băng sáng lấp lánh trên cổ chúng và hơi thở chúng phả ra tạo thành những hình thù mờ ảo lơ lửng trong làn không khí bao quanh. Mùi xạ trên lông chúng khiến tôi liên tưởng đến lũ chó ướt nhẹp và đám lá cháy, dễ chịu nhưng cũng thật ghê sợ. Lưỡi của chúng làm da tôi tan chảy, hàm răng bất cẩn xé toạc tay áo của tôi và dứt tóc tôi, gí sát vào xương đòn và mạch cổ tôi.
  Lẽ ra tôi có thể hét lên, nhưng tôi im lặng. Lẽ ra tôi có thể chống trả, nhưng tôi để yên. Tôi chỉ nằm đó phó mặc mọi chuyện, nhìn bầu trời mùa đông trên đầu dần chuyển từ trắng toát sang xám xịt.
  Một con sói dí mũi vào tay,vào má tôi, phủ bóng lên mặt tôi. Cặp mắt vàng của nó xoáy thẳng vào mắt tôi trong khi những con khác giằng xé cơ thể tôi bằng mọi cách.
  Tôi cố níu giữ cặp mắt đó càng lâu càng tốt. Màu vàng. Nhìn kỹ, cặp mắt ấy còn lấp lánh những đốm sáng rực rỡ tông vàng kim và nâu lục nhạt. Tôi không muốn nó nhìn đi chỗ khác. Tôi muốn vươn ra nắm lấy cổ nó, nhưng hai bàn tay tôi cứ co lại trên ngực, cánh tay đông cứng bên người.
  Tôi không thể nhớ nổi cảm giác ấm áp là như thế nào nữa.
  Rồi nó đi, và khi không có nó, những con khác càng lúc càng siết chặt vòng vây khiến tôi ngạt thở. Có thứ gì đó tuồng như run rẩy trong ngực tôi.
  Không có mặt trời; chẳng có ánh sáng. Tôi đang hấp hối. Tôi không thể nhớ bầu trời khi đó trông ra sao.
   Nhưng tôi đã không chết. Tôi lịm đi trong một vùng biển lạnh giá để rồi được tái sinh trong một thế giới ấm áp.
  Tôi nhớ một thứ: cặp mắt vàng kim của con sói.
  Tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ trông thấy cặp mắt đó nữa.

_____________________________

CHƯƠNG 2: SAM (-9°C)

  Chúng vồ lấy cô bé khỏi chiếc xích đu lốp xe ở sân sau rồi kéo tuột em vào rừng; cơ thể em để lại một dấu vết nhạt nhòa trên tuyến, dẫn từ thế của em vào thế giới của tôi. Tôi đã chứng kiến sự việc. Chẳng làm gì để ngăn chúng lại.
  Đó là mùa đông dai dẳng và lạnh lẽo nhất trong cuộc đời tôi. Ngày lại ngày trôi qua dưới ánh mặt trời tái nhợt chẳng chút hơi ấm. Và cơn đói - như một gã chủ nhân tham lam cứ thiêu đốt, giày vò tôi. Trong tháng đó, tất cả mọi thứ dường như bất động, cảnh vật đóng băng thành một bức tranh tầm sáu không màu, chẳng chưt sức sống.
Một kẻ trong đàn bị bắn trong khi cố lấy trộm rác trong sân sau nhà người ta, vì thế những kẻ còn lại phải trốn tiệc trong rừng mà dần chết đói, chỉ biết đợi trời ấm lên và cơ thể phục hồi. Cho đến khi chúng tìm thấy cô bé. Cho đến khi chúng tấn công.
  Chúng cúi mình vây quanh em, gầm gừ rồi táp nhau, tranh giành xé xác con mồi trước.
  Tôi chứng kiến tất cả. Tôi thấy sườn chúng run lên vì háo hức. Tôi thấy chúng kéo em bằng mọi cách, khiến lớp tuyết bên dưới cơ thể em bị cào mạnh. Tôi thấy mõm chúng lem nhem đỏ. Nhưng tôi vẫn không làm gì để ngăn chúng lại.
  Tôi là kẻ có uy thế trong đàn - Beck và Paul đảm bảo cho điều đó - vì thế tôi có thể xông lên ngay tức khắc, thế nhưng tôi do dự, tôi run rẩy vì giá lạnh, tuyết ngập tới mắt cá chân. Cơ thể cô bé còn ấm, em còn sống, và trên hết, em là con người. Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Nếu còn sống, sao em không đấu tranh?
  Tôi ngửi thấy mùi máu của em, thứ mùi tươi sáng ấm áp trong thế giới lạnh lẽo chết chóc này, tôi thấy mình Salem giật giật và rung lên khi hắn xé toạc quần áo em. Bụng tôi quặn lên đau đớn - đã lâu rồi tôi không ăn. Tôi muốn xô qua đàn sói để đến đứng cạnh Salem, vờ như không ngửi thấy mùi người hay nghe thấy những tiếng rên khe khẽ của em. Em quá nhỏ bé dưới sự hoang dã của bọn tôi, đàn sói đng đè nghiến em, muốn dùng em để đổi lấy sự sinh tồn của chính mình.
  Tôi gầm gừ nhe hàm răng lóe sáng rồi lao về phía trước. Salen gầm trả, nhưng tôi săn gọn hơn háng, bất chấp cơn đói khát và sự non trẻ của mình. Pau cất tiếng tru đe dọa để yểm trợ tôi.
  Tôi đến bên em, cô bé đang nhìn lên bầu trời vô tận với cặp mắt xa xăm. Có lẽ em đã chết. Tôi gí mũi vào bàn tay nhỏ; thứ mùi đọng lại trong lòng bàn tay ấy, những muối, những bơ, những đường gợi nhắc tôi về một cuộc đời khác.
  Rồi tôi bắt gặp ánh mắt em.
  Em còn tỉnh. Em vẫ sống.
  Em nhìn thẳng vào tôi, cái nhìn níu giữ ánh mắt tôi với vẻ chân thành đáng sợ.
  Tôi lùi lại thủ thế, dợm lắc mình lần nữa - nhưng lần này, đó không phải cơn giận dữ khiến tôi đau đớn tột độ.
  Mắt của em trong mắt tôi. Máu của em trên mặt tôi.
  Lòng tôi tan nát, cơ thể vụn vỡ.
  Cuộc sống của em.
  Cuộc sống của tôi.
  Đàn sói thận trọng lùi về. Chúng cắm cảu với tôi, kẻ không còn đứng về phía bọn chúng nữa, và gầm gừ với con mồi. Tôi nghĩ đó là cô gái đẹp nhất mình từng gặp, một thiên thần nhỏ bé đẫm máu nằm trên tuyết, và chúng chuẩn bị giết em.
  Tôi trông thấy mọi việc. Tôi nhìn em, theo cách mà tôi chưa từng nhìn bất cứ thứ gì trước đó.
  Và tôi cản chúng lại.

____________________________
End chap 1.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro