Ngoại truyện: Lee Ji Soo & Kim Seokjin

Butterfly, ánh đèn mơ hồ. Lee Ji Soo đến uống rượu chung với Hong Soyoung, câu được câu không ứng phó với người đàn ông bên cạnh, có lẽ là thấy dáng vẻ lãnh cảm của cô nên anh ta xua tay rời khỏi.

Một ly rượu cũng không nỡ mời, làm bạn với tên đàn ông keo kiệt như vậy, cô sẽ bị tức điên.

Son trên miệng bị trôi, cô nói với Hong Soyoung một tiếng rồi cầm túi đến WC tô lại. Ra ngoài vội vàng, cây son bình thường hay dùng bị bỏ trên bàn trang điểm không mang theo, chỉ đành lấy một cây có màu sắc tương tự thay thế.

Cô gái trong gương vẻ mặt mệt mỏi, dù có son môi màu đỏ cũng không tăng thêm khí sắc. Lee Ji Soo đã mất ngủ rất nhiều ngày rồi, tuy rằng trong lòng luôn nói mình sắp 26 tuổi rồi, thức đêm nhiều sẽ khiến da bị chảy xệ, nhưng cô vẫn không ngủ được như trước.

Cứ như bị thôi miên.

Nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên gương mặt tuấn lãng của người kia, anh cách cô gần như thế, đương nhiên đã vượt qua phạm vi của bạn bè bình thường.

Nhưng cô không có phản ứng kháng cự gì.

Lee Ji Soo không thể không thừa nhận, từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã không muốn làm một người bạn bình thường với anh.

Kim Seokjin nói anh tham lam, cô thì không phải chắc.

Lee Ji Soo rời khỏi WC, đi trên hành lang đụng phải một người đàn ông.

Vẻ mặt người nọ vô cùng vội vàng, cầm điện thoại trong tay, thấy đụng vào người thì không vội chạy trước mà xoay người lại hỏi cô có sao không.

Lee Ji Soo cúi người đụng thử vào mắt cá chân, "Không sao cả, chỉ là có hơi đau."

Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của người đàn ông, cả hai đều sửng sốt.

"Jung Hoseok?"

Bạn học thời trung học, đã qua lâu như vậy, khiến Lee Ji Soo nhớ kỹ mặt chỉ có mấy người.

"Lee Ji Soo à, đã lâu không gặp." Anh cúp điện thoại, ngồi xổm xuống muốn nắm lấy mắt cá chân cô, "Có thể cử động được không?""

Lee Ji Soo nhớ người này thi vào ngành Y của Đại học INY, có điều bị một bạn nam đã lâu không gặp nắm lấy chân mình, ít nhiều cũng có hơi không quen.

Cô rụt chân về theo bản năng, "Thật sự không có gì đâu, không cần làm phiền bác sĩ Jung."

Jung Hoseok chống tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn cô, "Nếu lỡ bị thương đến xương thì phải rất lâu mới có thể khỏi hẳn. Trong giai đoạn dưỡng thương không thể mang giày cao gót, nữ cường nhân như Lee chủ biên có lẽ rất khó chấp nhận?"

Đúng vậy, bỏ giày cao gót, khí thế đã bị yếu đi hơn nửa.

Lee Ji Soo phồng má, "Mai tớ sẽ đến bệnh viện kiểm tra."

Jung Hoseok không miễn cưỡng, "Được rồi, cậu đã không cho tớ phụ trách thì tớ đi trước nhé, có cuộc phẫu thuật cần thay ban."

Lee Ji Soo gật gật đầu, đỡ tường khập khiễng đi về phía đại sảnh.

Hong Soyoung thấy cô bị thương trở về thì vội vàng đỡ cô ngồi xuống, nhưng độ cong ở khóe miệng lại không kìm được mở rộng, "Cậu vừa mới hôn đất mẹ à?"

Phong cách bạn bè độc địa điển hình.

Lee Ji Soo bực bội cào tóc, "Đụng vào người ta, còn là người quen nữa."

Hong Soyoung thắc mắc: "?"

"Bạn trung học, cậu còn nhớ vị học bá kia trong lớp tớ không, gương mặt rất đẹp, lúc đó không ít con gái gửi thư tình."

Hong Soyoung học cùng một trường với Lee Ji Soo, nhưng là lớp bên cạnh.

"Nhớ mặt, nhưng không nhớ tên." Hong Soyoung nói.

"Jung Hoseok."

Hong Soyoung được nhắc nhở, thuận tiện nhắc lại chuyện cũ: "À nhớ rồi, tớ còn nhớ anh ta từng thích thầm cậu một thời gian cơ."

"..."

"Rồi sao, đụng ra cảm tình à?" Hong Soyoung trêu chọc, "Cậu cũng đến lúc yêu đương rồi, đã 26 rồi đó, dì giục cậu bao lần rồi."

Lee Ji Soo cúi người sờ sờ mắt cá chân, không rõ cảm xúc trả lời: "Đúng là nên yêu rồi."

Về đến nhà, dùng cách trên mạng để tiêu sưng cho mắt cá chân, nhưng không thấy hiệu quả. Sáng sớm hôm sau liền làm đơn xin nghỉ, lái xe đến bệnh viện trực thuộc đại học Spring đăng ký khám bệnh.

Thời gian còn sớm, người trong khoa chỉnh hình không nhiều lắm. Ngồi hơn 10 phút bên ngoài, hộ sĩ cầm sổ ra kêu tên.

Lee Ji Soo khập khiễng đi vào phòng, nhìn người đàn ông ngồi phía sau bàn. Cô sửng sốt, dừng chân ngồi xuống.

Hộ sĩ: "Bác sĩ Jung, anh có chuyện gì gọi tôi nhé, tôi đi xem giường bệnh."

Jung Hoseok ừ một tiếng, nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân sưng lên của cô gái, "Sao lại bị thương?"

Lee Ji Soo giật mày, định giả vờ mất trí nhớ với cô à?

Jung Hoseok cong môi cười khẽ, "Không muốn nói cũng không sao, tôi chỉ hỏi có lệ thôi."

"Đau đến mức nào?" Anh lại hỏi, "Là đau như kim đâm hay đau trong xương?"

Lee Ji Soo cố nhịn xúc động muốn trợn mắt, "Đau đến nỗi muốn chết luôn."

"..." Jung Hoseok sửng sốt, sau đó cười, "Vậy có lẽ phải phẫu thuật."

Nói xong, anh xắn ống tay áo blouse lên, xoay người gõ cái kệ trước mặt, "Đặt chân lên."

Không biết có phải là vì đang ở bệnh viện không mà Lee Ji Soo không phòng bị nhiều, nghe lời đặt cái chân bị thương lên giá, "Tối hôm qua có xử lý đơn giản, nhưng không có tác dụng gì."

Jung Hoseok mím môi không nói, đặt tay lên nơi bị sưng, khống chế sức nhẹ nhàng đè lại, "Nơi này đau?"

Mặt Lee Ji Soo trắng bệch, rút chân về theo bản năng.

Jung Hoseok không ngăn cản, "Bị thương đến xương rồi, gần đây Lee tiểu thư không nên mang giày cao gót nữa."

Lee Ji Soo tưởng tượng đến hình ảnh mình chỉ cao hơn 1m6 mang giày đế bằng đi quanh tòa soạn bị vô số nhân viên nhìn chằm chằm, da đầu liền tê dại.

Dường như Jung Hoseok nhìn ra tâm trạng của cô, "Tạm thời từ biệt hình tượng nữ vương cũng không sao cả."

Lee Ji Soo khô khan cười vài tiếng, "Bác sĩ Jung hiểu thật nhiều."

Kim Seokjin nghe bạn nói gần đây thường thấy bà chủ của Mikrokosmos và chủ biên của Moon ở Butterfly, anh ôm suy nghĩ vô tình gặp kêu thư ký Oh đưa mình đến đó.

Trước khi xuống xe lại bị Oh Đường Tăng tụng kinh một lúc, anh bịt tai đẩy cửa đi ra.

Khi ở Luân Đôn, thỉnh thoảng anh vẫn đến bar, nhưng sau khi về nước thì đây là lần đầu tiên. Lúc đẩy cửa vào, ánh đèn chói mắt chiếu qua, đáy mắt nóng lên.

Anh nhướng mắt, lập tức đi về phía quầy bar, kêu một ly rượu ít cồn.

Vô vị ngồi đợi hồi lâu, thư ký Oh ở ngoài cửa thúc giục, Kim Seokjin nâng cổ tay lên nhìn thời gian, nếu qua 5 phút nữa không thấy người thì mai anh lại đến.

Ánh đèn quay vòng, phía sau truyền đến giọng nữ quen thuộc.

Kim Seokjin nhướng mày, xoay người đi đến nơi phát ra âm thanh, trên cái sô pha cách quầy bar không xa, Lee Ji Soo đang nói chuyện rất vui vẻ với bà chủ của Mikrokosmos.

Người trong quán bar bắt đầu đông lên, cô gái chăm chú nhìn vào sàn nhảy, không để ý đến đối diện.

Cho tới khi anh đến gần, "Lee chủ biên, thật trùng hợp."

Nói xong, Kim Seokjin cũng tự cười mình, trùng hợp gì chứ, rõ ràng là cố ý đến đợi cô.

Lee Ji Soo sửng sốt, mặt không đổi sắc chào hỏi anh: "Kim Seokjin nim."

Hong Soyoung một bên nhìn ra manh mối gì đó, không đến vài giây liền lấy cớ vào WC.

Lee Ji Soo nghi ngờ nhìn anh vài giây, "Sao anh lại ở đây?"

Kim Seokjin cầm ly rượu đặt lên bàn, ngồi đối diện cô, "Em có thể đến, tại sao tôi không thể?"

Lee Ji Soo : "Anh đừng uống rượu, không tốt cho cơ thể."

Kim Seokjin đè cái tay đang giơ đến của cô, "Không sao cả, chỉ là nước trái cây."

Lee Ji Soo không nghi ngờ anh, "Tìm bạn giải trí?"

Cái cớ Kim Seokjin suy nghĩ đã đến bên miệng đột nhiên nuốt xuống, thành thật nói: "Tôi đến tìm em."

"..."

"Không có lý do hẹn em, nên muốn vô tình gặp." Kim Seokjin thản nhiên bổ sung.

Lee Ji Soo không biết nên nói gì, nhất thời rất xấu hổ, nói cảm ơn thì không đúng lắm, cảm ơn anh đã cố ý muốn vô tình gặp tôi?

Kim Seokjin uống một ngụm rượu, lúc nuốt xuống, ở cổ họng có một cảm giác khó chịu, mùi cồn nhạt căn bản không đè được mùi máu rượu, hơi thở dốc đi vào khoang miệng.

Lee Ji Soo phát hiện biểu cảm anh thay đổi, "Anh làm sao vậy?"

Kim Seokjin mím môi, cầm điện thoại báo cho người đứng canh ngoài cửa. Anh đứng dậy, đỡ bàn ho hai tiếng, "Tôi phải đi trước."

Lee Ji Soo lo lắng đứng lên, đỡ cánh tay anh, "Anh không thoải mái đúng không, tôi đưa anh đi bệnh viện."

Tầm nhìn dần mơ hồ, Kim Seokjin dùng sức lắc đầu, sức lực cả cơ thể cứ như cạn kiệt trong nháy mắt, cuối cùng ngã lên sô pha.

Lee Ji Soo sợ hãi, hành động kỳ lạ khiến các bảo vệ chú ý, đã có người gọi cấp cứu.

Thư ký Oh đẩy đám người đang vây xem, lấy thuốc trong túi nhét vào miệng Kim Seokjin. Sau đó hai bảo vệ đưa người rời khỏi, trước khi rời đi còn đánh giá cô gái đứng bên cạnh.

Ánh mắt không gọi là thiện ý.

Thậm chí còn có cảm giác muốn gây sự.

Lee Ji Soo : "Xin hỏi, bệnh của Kim Seokjin nim..."

Không đợi cô hỏi xong, người đàn ông trung niên nhíu mày nói: "Lee tiểu thư, đây không phải chuyện cô nên hỏi."

Lee Ji Soo ít sâu một hơi, "Vậy tôi nên hỏi cái gì? Làm bạn bè, chẳng lẽ ngay cả quan tâm một câu cũng là thừa thãi à?"

Thư ký Oh: "Ý tôi không phải thế. Cá nhân tôi cho rằng thiếu gia không hy vọng cô biết."

Lee Ji Soo không lên tiếng, cánh tay chống ngay mép bàn động nhiên thả lỏng, cả người có chút hoảng hốt. Cô biết Kim Seokjin bị bệnh, cũng biết có khả năng không trị được.

Nhưng vào lúc anh khó chịu trước mặt mình như thế, mà cô lại bất lực, trái tim mềm mại cứ như bị đấm một cú.

Cô thích Kim Seokjin, đã thích từ một trăm trước.

Loại tình cảm này, cô không lừa người khác được.

Trong phòng bệnh chỉ có tiếng vang tí tách của các loại máy móc. Không biết hôn mê trên giường bệnh bao lâu, khi Kim Seokjin tỉnh lại chỉ thấy gương mặt lo lắng của bác sĩ chính. Anh vô lực cười cờt, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện cổ họng khô khan không phát ra được tiếng.

Kim Taehyung đứng ở cửa phòng bệnh, đợi bác sĩ kiểm tra các chỉ số xong liền rời đi theo ông.

Kim Seokjin dùng sức thở dốc, cảm giác đau nhức cả người nhắc nhở anh rằng mình vẫn còn sống. Hình ảnh trước khi té xỉu chính là Lee Ji Soo chạy đến đỡ anh. Té xỉu trước mặt cô, không biết cô gái có sợ không.

À đúng, cô nói mình không phải con gái.

Kim Seokjin kéo mặt nạ dưỡng khí ra, ngẩn người nhìn trần nhà.

— Mày còn bao nhiêu thời gian.

Thảm thật. Ngay cả bản thân còn bao nhiều thời gian cũng không biết.

003.

"Lần này thời gian ở bệnh viện còn lâu hơn trước kia, sau khi chuyển vào phòng bệnh thường, người ông nội phái đến rời đi. Bình thường đều là Taehyungie đến thăm, rất nhàm chán. Em ấy cũng không nói chuyện, cứ cố ý gạt tôi lời của bác sĩ. Tôi chỉ muốn biết mình còn bao nhiêu thời gian thôi. Tôi còn có thể dùng bao nhiêu thời gian, quấn quýt cô ấy."

— Nhật ký của Kim Seokjin.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro