Ngoại truyện: Lee Ji Soo & Kim Seokjin
Mấy ngày sau khi chuyển vào phòng bệnh thường, thư ký Oh dẫn Lee Ji Soo đến thăm anh. Lúc đó, Kim Seokjin đang tựa đầu vào giường xem văn kiện, hôn mê mấy ngày nên công việc chồng chất.
Lee Ji Soo đứng ở cửa, dáng vẻ hơi mất tự nhiên.
Kim Seokjin ngả ngớn nhướng mày: "Sao không vào?"
Nghe vậy, Lee Ji Soo chậm rãi đi đến bên giường, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, ngón tay cô run rẩy, sau khi chạm vào mặt anh liền rút về.
Kim Seokjin nắm tay cô lại, "Xác định chưa?"
Lee Ji Soo liếm liếm khóe miệng khô khốc.
"Còn sống." Anh nới lỏng môi, "Chỉ là mùi trong bệnh viện quá khó ngửi, trên người tôi cũng dính không ít."
Lee Ji Soo lắc đầu, rũ mắt nói, "Rất tốt. Mấy ngày nay tôi lo lắng muốn chết."
Kim Seokjin buông tay cô ra, "Ngồi đi, muốn uống gì thì kêu thư ký Oh chuẩn bị cho em."
"Không cần phiền phức." Lee Ji Soo nhìn anh, không kiềm được muốn quan tâm, "Còn khó chịu không?"
Hai má của anh có hơi hóp lại, hốc mắt sâu, môi rất trắng, không có tí máu nào.
Kim Seokjin suy nghĩ một lát, trả lời bằng một câu không quá đứng đắn: "Sau khi thấy em thì tốt hơn nhiều."
Lee Ji Soo gật đầu, hít sâu một hơi nói lời từ tận đáy lòng ra: "Hôm nay tôi đến, là muốn hỏi rõ ràng một chuyện."
Giọng của cô rất trịnh trọng, hỏi: "Kim Seokjin nim, anh thích tôi à?"
"..."
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, im lặng đến nỗi chỉ còn mỗi tiếng chuyển động của kim đồng hồ.
Kim Seokjin nhất thời im lặng. Anh thích cô, thích muốn chết. Chỉ là, thích thì thế nào đây.
Lee Ji Soo nhẹ giọng, "Em rất thích anh, đã từ một năm trước. Em chờ anh hơn một năm, cuối cùng vẫn không muốn buông bỏ."
Kim Seokjin nâng mắt, nói từng chữ: "Anh có bệnh, trị không hết."
Lee Ji Soo không để ý nhún vai: "Em biết chứ, không sao cả, em có thể tìm cách trị liệu với anh. Dù sao kỹ thuật chữa bệnh bây giờ phát triển như vậy..."
"Tôi sẽ chết."
Giọng điệu người đàn ông bình tĩnh ôn hòa, giống như đang nói đến một chuyện nhỏ nhặt. Anh mím môi, cảm thấy lời này có hơi không ổn, nhưng lại không tìm ra câu nào có lực sát thương hơn.
Lee Ji Soo nhăn mặt, rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Sau một lúc lâu, cô nâng mắt nhìn về phía Kim Seokjin, trên mặt dần bình tĩnh, "Anh phải biết rõ là khi em đã sắp buông bỏ thì anh lại cố ý xuất hiện trước mặt em, là anh chủ động trêu chọc em. Em muốn ở bên anh là em cam tâm tình nguyện, anh không ép buộc em gì cả. Em không cần tình trạng cơ thể của anh, cái em thích là con người anh. Cho dù chỉ còn lại một ngày, em cũng muốn ở bên anh."
Nói hết toàn bộ lời dưới đáy lòng ra, đôi môi căng thẳng của Lee Ji Soo thả lỏng hơn nhiều, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Kim Seokjin sững sờ hồi lâu, nhớ đi nhớ lại lời cô nói.
Lee Ji Soo nhìn anh, vô cùng tri kỷ hỏi: "Anh không nghe rõ à?"
Kim Seokjin : "..."
"Nhưng mà em sẽ không nói lần thứ hai đâu, vì em cũng không nhớ vừa rồi mình nói cái gì."
Lee Ji Soo thở phào một hơi, giả vờ rất bình tĩnh, "Anh có thể cân nhắc, có muốn ở bên em không."
Kim Seokjin gục đầu, đột nhiên cười ra tiếng. Bả vai anh run rẩy, cuối cùng giơ tay che mặt không ngừng cười.
Lee Ji Soo có hơi buồn bực: "Anh cười cái gì?"
Kim Seokjin lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Oh, trong lúc đợi đối phương nghe máy, anh quay đầu nói với cô: "Đây là em chủ động đưa đến cửa."
"Đừng hòng bỏ chạy giữa đường." Tay anh đặt lên môi, khẽ nghiêng đầu, "Nếu không anh thành quỷ cũng sẽ quấn lấy em."
Kim Seokjin thay đổi hợp đồng, trị liệu như trước sẽ không chống đỡ được bao lâu, anh muốn nhận phương án trị liệu mới do sở nghiên cứu của Mỹ phát minh ra. Cho dù nửa đường có thể sẽ áp dụng đủ loại cách làm anh sống không bằng chết cũng không sao, chỉ cần có thể sống là được rồi.
Chiều nay Lee Ji Soo còn có công việc, không tiện ở lâu. Cô dặn anh nghỉ ngơi cho tốt, đợi rảnh lại đến thăm anh.
Kim Seokjin giữ chặt tay cô, biểu cảm không quá đứng đắn, "Lúc rảnh là lúc nào?"
Hai người vừa mới xác định quan hệ, Lee Ji Soo rất khó nhập vai ngay, cô nói theo lẽ thường: "Lúc anh và em đều rảnh."
"Ồ, vậy là ngày mai?" Kim Seokjin miễn cưỡng nói.
Anh nhéo ngón tay cô, "Anh ở bệnh viện một mình, vô cùng nhàm chán."
"Anh có thể xem tài liệu, nghỉ ngơi..."
"Em ở bên cạnh, bệnh sẽ khỏi nhanh hơn."
Lee Ji Soo chần chừ hai giây, "Sao anh lại dính người như vậy?"
Không đợi Kim Seokjin mở miệng, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, thư ký Oh nhìn thấy hai bọn họ nắm tay, ho nhẹ vài tiếng che giấu sự xấu hổ, "Thiếu gia, Kim lão gia sắp đến."
Kim Seokjin không muốn để Kim Namjoon làm khó dễ Lee Ji Soo, anh nhanh chóng buông tay cô ra, "Ngày mai găp."
Lee Ji Soo xuống lầu rời đi, chạm mặt Kim lão gia, ông ta đã gần 80, tướng mạo cũng không hiền lành gì, ngược lại còn có cảm giác sắc bén được mài dũa vì nửa đời trên thương trường.
Cô không chủ động mở miệng chào hỏi, chỉ hơi dừng chân nhìn thoáng qua ông ta. Người đã đi được hai bước bỗng lên tiếng: "Cô đến tìm Kim Seokjin?"
Lee Ji Soo nghiêng người, nhỏ giọng ừm một tiếng.
Kim lão gia đánh giá cô từ trên xuống, "Nếu Lee tiểu thư có chút tự mình biết mình thì sẽ không đến đây."
Lee Ji Soo không giận mà cời, im lặng nhận lấy tất cả ác ý của ông ta, "Chuyện của tôi và Kim Seokjin, không liên quan đến ông."
Kim lão gia hừ một tiếng, chống gậy xoay người rời đi.
Xuống bãi đậu xe, Lee Ji Soo khởi động xe lại phát hiện bánh xe đã bị chọc lủng, cô đến phòng giám sát coi camera, thấy có một người đàn ông xuống từ chiếc Lincoln cách đó không xa, không chút che giấu xoay người chọc lủng lốp xe cô.
Lee Ji Soo : "Chiếc xe đó là của ai?"
Bảo vệ tiếp tục tua nhanh, cho đến khi có một ông cụ đi xuống xe.
Lee Ji Soo tức quá hóa cười, không ngờ Kim Namjoon trong miệng người ngoài lại không phải là thân sĩ Hàn kiều về từ Luân Đôn. Đầu tiên là phái người phá rối, rồi gặp mặt nói xấu cô.
Đây không phải chuyện một ông cụ được người khác kính nể làm.
Lee Ji Soo gọi điện thoại cho bên sửa xe kêu họ lái xe tải đến, cô đứng bên ngoài bệnh viện chuẩn bị kêu taxi, giờ đang là giờ cao điểm tan làm, đợi 15 phút, không gặp chiếc nào.
Lee Ji Soo mang giày cao gót, vết thương ở mắt cá chân cũng chưa khỏi hẳn, cô ngồi xổm trên đất đợi vài phút, một chiếc xe màu đen dừng trước mặt.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc.
Jung Hoseok : "Lee chủ biên, tôi thấy cô đã đợi 10 phút rồi, có muốn tôi đưa một đoạn không?"
Lee Ji Soo theo bản năng từ chối, cô đi về phía trước, cảm giác khó chịu ở mắt cá chân ngày càng mãnh liệt. Cô khẽ kêu một tiếng, mặt nhăn nhó.
Jung Hoseok lập tức xuống xe, "Tôi nhớ mình có nói là không nên mang giày cao gót."
Lee Ji Soo bị anh ta nhìn chằm chằm, không hiểu sao hơi chột dạ, "Lời của bác sĩ Jung tôi nhớ rất rõ, nhưng hôm nay có một cuộc họp rất quan trọng."
Jung Hoseok mở cửa ghế lái xe, "Lên xe đi."
Lee Ji Soo cảm thấy nếu cái chân này còn đi vài bước nữa thì có lẽ phải chặt bỏ, vì vậy cô chui vào xe, "Ngự non sông trang hai kỳ, cảm ơn."
Kim Seokjin nhìn màn hình điện thoại, phía trên là ảnh do Kim lão gia kêu bảo vệ tư gia chụp lại. Cô gái đi ra khỏi cửa bệnh viện, không đợi bao lâu liền ngồi lên xe một người đàn ông.
Vẻ mặt anh thản nhiên, không hề dao động cảm xúc vì mấy bức ảnh này.
Kim lão gia lạnh lùng nói: "Cô ta không phải phụ nữ tốt, đừng tiếp tục dây dưa mờ ám với cô ta."
Kim Seokjin biết rõ tranh luận với ông ta vô ích, "Ông nội, cháu có kêu thư ký Oh sửa hợp đồng phẫu thuật."
Ba của Kim Seokjin là con thứ hai của Kim lão gia, từ nhỏ cơ thể đã suy yếu mang bệnh di truyền của gia tộc, vì vậy rất ít khi được Kim lão gia gặp mặt.
Chú của anh cơ thể khỏe mạnh, từ nhỏ đã bày ra được thiên phú người thường không thể đặt đến, nhưng lại yêu một người phụ nữ không được Kim lão gia tán thành, cuối cùng bằng lòng buông tha tất cả của Kim gia.
Từ tận đáy lòng, Kim Seokjin khâm phục chú mình.
Nhưng anh khác với chú ấy, anh không có thân thể khỏe mạnh, chỉ có thể phụ thuôc vào sự che chở của Kim lão gia nếu có dũng khí chạy ra khỏi thì cũng chỉ có một kết cục là chết thảm do không có tiền chữa bệnh.
Kim lão gia nhếch môi, "Cháu thật sự nghĩ kỹ?"
Một khi bắt đầu điều trị sẽ không thể dừng lại. Người bệnh nhận diều trị bên Mỹ phần lớn đều trên trong quá trình điều trị.
Nhưng nếu phẫu thuật may mắn thành công, Kim Seokjin có thể sống lâu như người bình thường.
"Nghĩ kỹ rồi." Kim Seokjin nói đầy chắc chắn, "Không thử một lần sẽ không biết thế nào."
Từ đầu Kim lão gia đã không đề nghị anh thử nghiệm, "Cháu đừng vì tình cảm cá nhân mà làm việc lỗ mãng."
Kim Seokjin nhìn ông cụ đối diện, từ khi còn nhỏ ông ta đã dạy anh rằng phải bình tĩnh, phải cam chịu phục tùng, muốn đắp nặn ra một con rối có thể ra mặt đại biểu thay Kim gia.
Nhưng ông lại hay nói cả đời này ông ta đều bị phản bội, ông nội chỉ có người thân duy nhất là cháu.
Một tư tưởng vô cùng mâu thuẫn.
Kim Seokjin không hiểu ông nội mình, Kim lão gia cũng không cho anh cơ hội để hiểu.
"Cháu biết ông đang ép Taehyung về nhà, cho nên sinh tử của cháu đối với ông cũng chẳng quan trọng đến thế." Anh gục đầu xuống, mở giao diện nhắn tin với Lee Ji Soo ra.
【 Về đến nhà chưa? 】
Bên kia chưa trả lời.
Kim lão gia như bị chọc trúng tim, ánh mắt đục ngầu chậm rãi trợn to.
Kim Seokjin ngẩng đầu cười cười, "Ông nội, ông không cần lo lắng cho cháu. Nếu cháu may mắn sống tiếp, cháu sẽ tiếp tục để ý công ty giúp ông. Đến lúc đó hy vọng ông có thể buông tha Taehyung, nó không thích nhất là bị trói buộc."
Kim lão gia đứng phắt dậy, thở hổn hển, "Có thể sống trước rồi nói sau."
"..."
Nghe xem, một lời thật thâm độc.
Ông nội của anh, từ dưới đáy lòng đã nghĩ rằng anh sẽ sống không lâu rồi. Nói không chừng, trong khu mộ ở Luân Đôn đã để chừa một phần cho anh.
Kim Seokjin cắn răng chịu đựng, sau khi ông ta rời đi, anh liền ném mạnh cái điện thoại trong tay về phía mặt tường, tiếng vang dẫn đến sự chú ý của người ngoài cửa.
Thư ký Oh đẩy cửa đi vào, vẻ mặt kinh ngạc: "Thiếu gia."
Hốc mắt Kim Seokjin đỏ tươi, mùi tanh ở cổ họng lại dâng lên. Anh từ từ hít thở, "Làm phiền chuẩn bị giúp cháu một cái điện thoại."
Thư ký Oh gật đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lee Ji Soo về đến nhà, muốn nhắn tin báo bình an cho Kim Seokjin, vừa mở điện thoại đã thấy bên kia gửi tin nhắn trước một bước, miệng cô không kiềm được cong lên. Lúc này cô vẫn còn trên xe Jung Hoseok, biểu cảm của cô có thay đổi vào mắt người đàn ông.
"Hôm nay đi đến bệnh viện thăm người bệnh à?"
Lee Ji Soo rút lại biểu cảm, thản nhiên đáp: "Ừm, bạn trai."
Jung Hoseok sửng sốt, bàn tay đặt trên tay lái hơi nắm chặt, "Nằm viện à? Khoa nào vậy, tớ coi coi có bác sĩ quen không."
Lee Ji Soo : "Khoa máu. Anh ấy có bác sĩ riêng, không cần bác sĩ Jung lo lắng."
Nói xong, cô cảm ơn xuống xe, bóng dáng biến mất trong đại sảnh ở tầng trệt.
Jung Hoseok hồi hồn, bất đắc dĩ cười, người ta có bạn trai là chuyện bình thường, anh mất mát làm gì.
Mở điện thoại ra, trong nhóm nói chuyện có tin nhắn mới. Các hộ sĩ trong bệnh viện có xây một cái nhóm bát quái nặc danh, người trong khoa sợ anh chán nên cũng kèo anh vào nhóm bắp rang bơ.
Thật ra, cũng không mở xem bao nhiêu lần.
【 Nặc danh – Hổ đen 】: Mấy người nghe gì chưa, tổng tài của Universe nằm viện chỗ chúng ta đó. Mấy ngày hôm trước ở phòng ICU, xem ra tin này là thật.
【 Nặc danh – Tiên nữ bay trên trời 】: Không phải chứ, anh ta bệnh gì vậy?
【 Nặc danh – Hổ đen 】: Cái này không nói được, tôi vẫn còn có chút đạo đức nghề nghiệp mà.
...
Ngón tay Jung Hoseok giật giật, không chắc chắn hỏi một câu.
Seok: 【 Khoa máu? 】
【 Nặc danh – Hổ đen 】: Bác sĩ Hong anh mau cài đặt nặc danh đi!! Đây là nhóm nặc danh đó.
Jung Hoseok không rảnh quan tâm chuyện đó: 【 Anh nói rốt cuộc là có phải hay không trước đi. 】
Hổ đen thật lâu không nói lời nào, sau khi màn hình đen lại vài giây lại sáng lên. Đối phương trả lời một chữ.
Thái tử của Kim gia đúng là nằm ở khoa máu.
Mà bạn trai của Lee Ji Soo, cũng là khoa máu.
Trên thế giới sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao? Jung Hoseok rũ mắt, tìm ba chữ Kim Seokjin trên thanh tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro