Ngoại truyện: Lee Ji Soo & Kim Seokjin
Ngày gửi bản thảo mỗi tháng, Lee Ji Soo thức đêm xem xong bản thảo trong mai, ngày hôm sau cô đến tòa soạn liền kêu họp. Vừa vào đã mắng một tràng, "Mấy bản thảo này tôi còn tưởng là thực tập sinh viết đấy, trình độ của mấy người chỉ có nhiêu đây?! Còn nữa, buổi phỏng vấn cho 《 Doanh nhân 》 đâu, mấy người nuốt rồi à?"
Nhân viên phụ trách đợt phỏng vấn bị mắng đến nỗi không dám ngẩng đầu, "Chủ biên, ông chủ đã hẹn cho chúng ta leo cây, nói không muốn phỏng vấn."
Lee Ji Soo dựa vào bàn, "Ứng viên khác đâu?"
"... Lần này không chuẩn bị ứng viên."
Cơn giận Lee Ji Soo tích góp từng chút một lập tức dâng lên, "Tôi nói rồi, ít nhất cũng phải chuẩn bị kế hoạch B và C, mấy người không nghe được à?"
"Vì mấy cuộc phỏng vấn trước đó đều không dùng được nên tổ bọn em định tập trung vào một cuộc thôi."
Người được mời phỏng vấn kỳ này của 《 Doanh Nhân 》nói là bị loét mũi, Lee Ji Soo bất đắc dĩ phải tự mình đi liên hệ với các doanh nhân rảnh trong giới. Gọi một đống cuộc điện thoại, hoặc là đối phương ở nước ngoài, hoặc là vì lịch trình chật kín không sắp xếp được.
Bận đến 12 giờ trưa, Lee Ji Soo xoa xoa mi tâm, lấy bút gạch bỏ người đã gọi, chỉ còn vài người cuối cùng.
Điện thoại trên bàn sáng bên, Kim Seokjin gọi điện thoại đến.
Cô kìm chế chút không kiên nhẫn, trầm giọng nghe máy.
Giọng Kim Seokjin đã thoải mái hơn, "Ăn cơm chưa?"
Lee Ji Soo khựng lại, ngẩng đầu nhìn thời gian, "Bận quá, còn chưa kịp ăn."
Kim Seokjin dừng một chút, "Muốn ăn gì? Anh kêu thư ký đặt cho em."
Cuộc nói chuyện bình thường giữa hai người làm tâm trạng mệt mỏi của Lee Ji Soo tạm thời được thả lỏng, vô thức cong môi, "Người bạn trai như anh thật tri kỷ."
Tốc độ làm việc của thư ký Oh rất mau, quán cơm mới mở dưới tòa soạn đưa cơm lên lầu. Lee Ji Soo ăn xong, gọi cho Kim Seokjin video call.
Nói chuyện một lát, Kim Seokjin đổi đề tài: "Gặp khó khăn trong công việc nên vừa rồi tâm trạng không tốt?"
Lee Ji Soo hơi ảo não, đúng là một chút gió cũng không lừa được anh. Cô lời ít ý nhiều nói lại chuyện bực mình hôm nay, "Em cũng không muốn bực đâu, nhưng tình trạng chậm trễ công việc của họ khiến ai nhìn thấy cũng đều bất mãn."
Kim Seokjin suy nghĩ vài giây, "Bây giờ tìm được người chịu phỏng vấn chưa?"
Lee Ji Soo dựa vào bàn, "Chưa, còn đang tìm."
Người đàn ông gục đầu, kéo điện thoại lại gần, "Lee chủ biên, gần đây anh có thời gian."
Lee Ji Soo : "Nhưng mà em bận lắm, tạm thời không có thời gian thăm anh thì sao đây?"
"Ý của anh là, em có thể đến phỏng vấn anh." Kim Seokjin gãi gãi cằm, "Cũng không biết anh có đủ tư cách không."
Mắt Lee Ji Soo đột nhiên sáng ngời, "Vậy chiều nay em đi tìm anh!"
Kim Seokjin bất đắc dĩ xoa trán, muốn gặp mặt bạn gái một lần còn phải lấy danh nghĩa công việc mới có thể thực hiện được, người bạn trai như anh có thất bại quá không.
Lee Ji Soo đi một mình đến bệnh viện. Người phụ trách soạn bản thảo biết cô cướp được Kim Seokjin liền muốn lập công chuộc tội, chủ động xin đi giết giặc. Lee Ji Soo không muốn để nhiều người làm phiền Kim Seokjin nên liền lạnh mặt để bọn họ tỉnh táo lại.
Tờ kiểm điểm viết chưa đủ ba nghìn chữ thì đừng hòng đăng bản thảo.
Xe của cô vẫn còn ở chỗ sữa, người của Kim Namjoon ra tay rất tàn nhẫn, bên trong lốp xe có một cái lỗ rất sâu.
Gọi xe đến cửa bệnh viên, Lee Ji Soo lập tức xuống xe đi vào khu nằm viện. Vừa vào cửa đã gặp Jung Hoseok, chắc là mới kiểm tra phòng bệnh xong chuẩn bị về văn phòng khám bệnh, anh ta lên tiếng gọi người lại: "Lee Ji Soo."
"..."
Vốn chỉ định coi như không quen lẩn vào đám người, Lee Ji Soo bất đắc dĩ đứng lại, "Bác sĩ Jung."
Jung Hoseok xua tay để sinh viên thực tập và hộ sĩ phía sau rời đi trước, "Có thời gian không, tớ muốn tâm sự với cậu một chút."
Lee Ji Soo giơ văn kiện trong tay lên: "Tôi còn có chút việc."
Jung Hoseok rũ mắt, phức tạp nói: "10 phút cũng không thể chia cho tớ à?"
Người trong đại sảnh chen chúc, không ít người đi ngang qua nhìn về phía bọn họ, trong mắt là sự hiếu kỳ khiến Lee Ji Soo không quá thoải mái. Cô xoa tóc, không cảm xúc ừ một tiếng.
Hai người đi vào khu cà phê trong bệnh viện.
Jung Hoseok đi thẳng vào vấn đề: "Bệnh của Kim Seokjin nim rất khó chữa."
Lee Ji Soo im lặng, vừa mới ngồi xuống không đến một phút đồng hồ, cô đã muốn đứng dậy rời đi. Trong trí nhớ của cô, Jung Hoseok không phải là người thích xen vào việc của người khác, huống chi còn là chuyện riêng của một người bạn hồi trung học.
Lời này của anh ta, không khỏi rất không lịch sự.
Jung Hoseok: "Tớ biết cậu sẽ cảm thấy tớ xen vào việc của người khác. Nhưng tớ nói những lời này là đứng trên lập trường của một người theo đuổi. Lúc trung học cậu lấy lý do không muốn quấy rầy chuyện học hành từ chối tớ, tớ có thể hiểu. Bây giờ tớ vẫn có thiện cảm với cậu như trước, cậu có thể cân nhắc —"
"Một người thân thể khỏe mạnh có thể sống hết quãng đời còn lại với cậu, và một người chỉ có thể cho cậu sự hạnh phúc ngắn ngủi. Người nào càng xứng để cậu thích hơn."
Jung Hoseok im lặng nhìn cô, "Cậu là một cô gái thông minh..."
Lee Ji Soo nhíu chặt mày, không muốn tiếp tục nghe anh ta nói nữa, "Jung Hoseok, cho dù tôi buông bỏ Kim Seokjin thì dựa vào cái gì anh cho rằng tôi sẽ chọn anh? Cho dù cuối cùng tôi chọn một người thân thể khỏe mạnh đi chăng nữa, thì tại sao nhất định phải là anh?"
Jung Hoseok thấy Lee Ji Soo cố chấp bèn bất đắc dĩ buông tay, "Cá nhân tớ cho rằng, hai chúng ta là người hợp nhau nhất."
"Thích hợp mà anh nói, là khi thành tích đều song song đứng nhất trong đêm liên hoan hồi trung học, hay là tin đồn trong trường nói chúng ta xứng đôi?" Lee Ji Soo chọc cười, "Mấy việc nhỏ này có thể khiến anh cảm thấy chúng ta đủ xứng đôi?"
Jung Hoseok bị lời của cô làm nghẹn.
Lee Ji Soo đứng dậy, ngón tay đặt lên bàn, "Tôi không muốn vòng quanh với anh nữa. Chưa đến cuối cùng, không ai biết được mình sẽ có thể sống bao lâu. Kim Seokjin thế, tôi thế, anh cũng thế."
Tất cả chuyện bực bội cứ như hẹn nhau cùng một thời gian rồi xảy ra.
Lee Ji Soo bất đắc dĩ đi vào vệ sinh rửa tay để khôi phục bình tĩnh, cô nhìn vào gương vỗ vỗ hai má cứng ngắc, sau đó cố gắng mỉm cười một cái.
Nụ cười này còn khó coi hơn khóc. Cô thở dài, lau khô tay rồi đi đến phòng bệnh của Kim Seokjin.
Bác sĩ chính đang kiểm tra theo thường lệ ở bên trong, Lee Ji Soo đứng ngoài cửa chờ, không quá lâu, Kim Seokjin xoay người nhìn thấy cô liền vẫy tay kêu người vào.
Độ nóng trong hành lang ập vào mặt, bước vào phòng, nhiệt độ ổn định của điều hòa miễn cưỡng làm dịu nhiệt độ trên người xuống.
Những người khác trong phòng bệnh đều rời đi, chỉ còn lại hai bọn họ, Lee Ji Soo kéo ghế ngồi xuống bên giường.
"Em có vài vấn đề, anh viết đơn giản thôi, vài phần quan trọng là được. Thứ khác em bổ sung thay anh."
Kim Seokjin nhìn lướt qua, "Anh nhớ lần đầu tiên phỏng vấn, em còn muốn anh viết đủ một trăm chữ cho mỗi câu."
Mắt Lee Ji Soo lay động, đâu thể nói là sợ anh mệt, cô giúp viết thay cũng dược chứ.
Kim Seokjin cầm bút, đặt lên bàn bắt đàu viết.
Sau buổi trưa, ánh chiều tà chói mắt chiếu vào cửa sổ, bị một lớp vải thưa lọc bỏ, làm giảm độ sáng một chút. Sườn mặt sạch sẽ của người đàn ông có thêm một vầng sáng, sườn mặt bên kia rơi vào bóng tối, không nhìn rõ.
Lee Ji Soo nhìn mặt anh hồi lâu, kinh ngạc than vãn ông trời đúng là quá keo kiệt, đã ban cho anh ngũ quan tinh xảo rồi còn cho thêm một khí chất đủ tao nhã kiêu ngạo.
Đã hào phóng như vậy rồi, thì tại sao không cho anh khỏe mạnh như người bình thường chứ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Kim Seokjin đưa tờ giấy phỏng vấn đầy chữ cho cô, "Em nhìn xem có vừa lòng không?"
Lee Ji Soo rũ mắt xem sơ một lần, "Em tin tưởng anh làm rất tốt."
Cô đứng dậy, chuẩn bị, đặt giấy vào trong túi, cổ tay lại bị nắm lấy.
Lực tay Kim Seokjin tăng lên, dễ dàng kéo cô vào phòng, sau đó, anh buông tay cô ra, năm ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên đỉnh đầu cô.
Không tiếng động vỗ về.
Sau một lúc lâu.
Kim Seokjin ôm cô nhẹ giọng nói: "Anh sẽ cố gắng một chút, tranh thủ có thể ra ngoài chơi với em. Mỗi ngày đều ở trong cái phòng bệnh này, anh cảm thấy mình sắp mọc cỏ mất rồi."
Lee Ji Soo lùi lại vài bước, tư thế của họ bây giờ quá mức mờ ám. Đặc biệt là cô, dựa nửa người vào anh, tay còn đặt trước ngực anh.
Kim Seokjin lấy tay cọ hai má phiếm hồng của cô, cuối cùng được voi đòi tiên nắm lấy vành tai đỏ bừng của cô.
"Bộ dáng hiện tại của em, làm anh rất muốn hôn."
Không đợi Lee Ji Soo phản ứng, anh liền nâng cằm cô lên, hơi nghiêng đầu nhích lại gần. Môi bạc dừng ở môi cô, không có động tác nóng lòng muốn tiến thêm một bước. mà là vô cùng thân thiết lại dịu dàng triền miên.
Lee Ji Soo nghĩ đến bộ phim tình yêu mình từng xem lúc còn đi học, có phải bọn họ rất trong sáng không.
Cô học động tác của nữ chính, nâng tay ôm cổ anh, đổ mặt thật cẩn thận vươn đầu lưỡi cọ qua môi anh.
Ngón tay đang đỡ lấy cô của Kim Seokjin nắm lại, mười phần uy hiếp kéo kéo cổ cô. Không hề dừng lại ở nụ hôn đơn giản, động tác trên môi dần có chứa tính tiến công.
Giống như là muốn kéo người trong lòng khảm vào tận xương.
Lee Ji Soo không thở nổi, phát ra vài tiếng nức nở, người nọ cuối cùng cũng tốt bụng buông cô ra.
Nụ cười của Kim Seokjin không thèm che giấu, "Là em khiêu khích trước."
Lee Ji Soo bực bội đánh anh một cái, "Em phải về viết bản thảo, nếu không buổi phỏng vấn của Doanh nhân sẽ bị bỏ trống.
Kim Seokjin lập tức cúi mặt, "Giỏi lắm, trêu chọc bỏ chạy, bạn trai không quan trọng bằng công việc."
"Anh thật không nói đạo lý." Lee Ji Soo nhỏ giọng nói lâm, "Em có nói ngày mai không đến đâu."
Muốn nghe chính là những lời này.
Tốc độ đổi mặt của Kim Seokjin nhanh như lật sách, "Mau trở về đi, chú ý nghỉ ngơi."
Đêm đó, Lee Ji Soo mơ một giấc mơ không tốt lắm. Trên trời là màu đen đầy áp lực, và tiếng khóc lọt vào tai theo gió. Cô nhìn xung quanh, mọi người mặc lễ phục màu đen, đứng trong khu mộ viếng vong linh.
Lee Ji Soo đứng lẫn trong đó, cô không biết là lễ tang của ai, người xubg quanh cũng không nhắc đến, đẩy đám người ra, cô thấy ông cụ đứng trước mộ.
Rốt cuộc, là lễ tang của ai.
Lee Ji Soo không thể tin được, cô liều mạng chạy về phía trước, nhưng vẫn luôn có người ngăn cản đường đi của cô, ban đầu là Jung Hoseok, anh ta lôi kéo cô nói người đó đã chết rồi, cậu không cần cố chấp nữa. Cuối cùng là bạn tốt Hong Soyoung không ngừng dỗ dành cô.
Cô luôn chạy trong mơ, cho đến khi sắp điên lên, người đàn ông đứng phía cuối cười nhìn cô.
Không phải như cô nghĩ.
Lee Ji Soo đột nhiên bừng tỉnh, mới là 3 giờ sáng. Cô quay người xuống giường rót một ly nước lạnh uống, cơn buồn ngủ thoáng chốc bị xua tan. Kéo cửa ban công ra, tựa vào lan can tỉnh táo.
Cuộc sống thức đêm quanh năm suốt tháng làm giấc ngủ của cô mỗi ngày đều rất ngắn, chỉ bốn đến năm tiếng. Nếu không thể cam đoan có giấc ngủ chất lượng cao thì ngành sản xuất của bọn họ tuyệt đối là đám người có tỉ lệ chết cao nhất.
Lee Ji Soo chiếm lấy màn đêm, tiếp tục ngủ trên giường.
Ngày mai còn phải gặp Kim Seokjin, khí sắc không tốt sẽ làm anh lo lắng.
Không muốn anh phiền lòng vì những chuyện dư thừa, chỉ cần anh dùng hết sức lực để sống sót, thì cô nhất định tiếp tục đến cuối.
Lee Ji Soo nhớ rõ, mẹ cô từng nói rằng, khi con nguyện bất chấp dũng cảm quên mình vì một người.
Chính là yêu.
Cuối tháng 9, Kim Seokjin tiếp nhận đợt phẫu thuật đầu tiên. Chuyên gia Mỹ mổ chính, phẫu thuật hơn mười tiếng. Dùng từ phổ thông nói thì lần giải phẫu này chính là "Thay đổi nhân viên", cụ thể Lee Ji Soo không rõ lắm.
Cô đứng trước cửa phòng phẫu thuật chờ, hộ sĩ không ngừng vào vào ra ra, trong lúc đó viện trưởng còn tự mình xuống lầu thăm.
Nhưng mà, người thân duy nhất của Kim Seokjin – Kim lão gia lại chưa từng xuất hiện. Lee Ji Soo nghĩ, có khi nào cảnh tàn sát khốc liệt trên thương trường đã mài tim của ông ta thành sắt đá, không mềm lòng, cũng sẽ không đau lòng.
Thư ký Oh chờ với cô, "Lee tiểu thư, hay là cô đi ăn cơm trước đi."
Lee Ji Soo lắc đầu, "Ăn không vô, tôi chờ Seokjin ra rồi mới ăn."
"Nhưng mà chỉ còn ba tiếng."
Đã sắp đến 11 giờ đêm, đèn hướng dẫn trong hành lang vụt tắt, nhân viên sửa điện duy nhất trong bệnh viện cầm thang đến sửa bóng đèn, chỉ lát sau lại khôi phục sự yên tĩnh.
2 giờ sáng, Kim Seokjin bị đẩy khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh và 4 bác sĩ phụ trách trong bệnh viện vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
Lee Ji Soo đứng lên, vì thời gian dài không ăn cơm nên tầm mắt cô thành màu đen, đợi ổn định lại, Kim Seokjin đã được hộ sĩ đẩy vào phòng ICU cách vách. Cửa phòng bệnh khép chặt lại, cô chỉ có thể đứng ở xa xa trước cửa nhìn vào bên trong, vô số dụng cụ vận hành, trên cơ thể gầy yếu của người đàn ông cắm đủ loại ống.
Lee Ji Soo không nhịn được nữa, dựa vào tường che miệng thầm rơi nước mắt.
Trước khi Kim Seokjin tiến vào phòng phẫu thuật đã nắm tay cô nói, nhất định phải chờ anh.
Anh sẽ bình an đi ra.
Cho dù bị thần chết bóp cổ, anh cũng vô cùng vô cùng liều mạng giãy ra.
Em không vứt bỏ, anh cũng không được buông bỏ em.
Được không, Seokjin ?
Lee Ji Soo khó chịu che miệng lại, trái tim đập mãnh liệt trong lồng ngực làm cô vô cùng đau đớn. Cảm giác khó chịu trong dạ dày ngày càng mãnh liệt, cô chạy đến phòng vệ sinh gần nhất nôn khan, vì không ăn gì nên chỉ cảm thấy cuống phổi cực đau đớn.
Là do cảm xúc lên xuống quá kịch liệt.
Thư ký Oh mua đồ ăn trở về, "Cô ăn nhiều một chút."
Lee Ji Soo mạnh mẽ nhét mấy muỗng cơm vào miệng, ngăn chặn cảm giác bốc lên trong dạ dày, lại cúi đầu ăn muốn miếng rau xanh.
"Bác sĩ nói đại khái khi nào Seokjin có thể tỉnh?"
Thư ký Oh suy nghĩ vài giây, "Xem tình huống cá nhân, nếu tình trạng tốt, ngày mai có thể tỉnh, nếu..."
Lee Ji Soo thản nhiên cắt ngang: "Không cần nói nữa."
Thư ký Oh thở dài một hơi, "Lee tiểu thư, không biết cô có chịu nghe tôi nói một chút không."
Lee Ji Soo nuốt nước miếng, "Chú nói đi."
"Thiếu gia của bọn tôi vốn là dùng trị liệu bảo thủ, bác sĩ nói dùng thuốc kéo dài tính mạng 3 4 năm không thành vấn đề. Nhưng sau khi ở bên cô, cậu ấy muốn sống được lâu hơn nên chủ động nhận cuộc phẫu thuật mới do sở nghiên cứu Mỹ sáng tạo. Cậu ấy luôn luôn là người quy củ, lần này lấy tính mạng của mình để lệch khỏi đường, phần lớn nguyên nhân, có lẽ là vì cô."
Thư ký Oh liếc nhìn cô một cái, "Tôi nói những lời này không phải là cố ý gây áp lực cho cô, mà là muốn nói, thiếu gia rất thích cô, hy vọng Lee tiểu thư đừng buông bỏ cậu ấy."
Chóp mũi Lee Ji Soo chua xót, dùng sức xoa hốc mắt, "Tôi biết, tôi sẽ giữ anh ấy."
Thư ký Oh gật đầu, xoay người rời khỏi.
Kim Seokjin hông giống hình huống tốt trong miệng bác sĩ là ngày hôm sau sẽ tỉnh lại. Lee Ji Soo xin nghỉ đông, canh giữ trong bệnh viện.
Sáng sớm ngày thứ ba, hộ sĩ vô tình phát hiện tay của người trên giường động đậy vài cái, cô gọi bác sĩ đến kiểm tra, bị báo lại chỉ là phản ứng sinh lý tự nhiên, người bệnh chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đêm ngày thứ tư, khi khám bệnh phát hiện có triệu chứng tính mạng giảm xuống, Kim Seokjin một lần nữa bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Sau khi cấp cứu lại về ICU.
...Ngày thứ sáu.
Lee Ji Soo hẹn Hong Soyoung đến Butterfly mua say. Cô chỉ cần tỉnh táo sẽ suy nghĩ linh tinh, không biết đã uống bao nhiêu ly rượu vào bụng, cô mềm nhũn dựa vào quầy bar.
"Ai mà chẳng muốn sống chứ."
"Tại sao Seokjin phải chịu phần tội này."
Hong Soyoung trấn an cô, "Không sao cả, nhất định sẽ có kết quả tốt."
Từ khi bước vào quán bar cho đến một giây trước, Lee Ji Soo luôn duy trì vẻ bình tĩnh, không biết nghĩ đến gì, thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.
Hong Soyoung sợ cô về một mình sẽ không an toàn nên lên luôn theo taxi đưa cô về nhà. Tháo trang sức xuống, tẩy trang thay cô rồi nằm ngủ ở phòng cách vách.
Sáng ngày kế tiếp.
Kim Seokjin tỉnh lại, thư ký Oh gọi điện thoại đến. Lee Ji Soo say rượu tinh thần không rõ, ngồi trên giường bệnh thẩn ngờ, vài phút sau.
Hong Soyoung đi ngang qua phòng ngủ chính, nghe thấy bên trong có tiếng cười. Cô cầm ly nước mật ong, gục đầu xuống im lặng cong môi.
Cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro