chương 53

Qua nhiều năm như vậy, mặc dù Kim Taehyung có bực bội cỡ nào cũng chưa từng nói những lời độc ác trước mặt ông ta.

Kim Namjoon ngây người, lập tức ngưng cười, "Nhiều năm như vậy, mày rất không thoải mái đúng không? Nghĩ vô số biện pháp rời khỏi Kim gia, cuối cùng vẫn không thể không quay về."

Trong mắt Kim Taehyung xuất hiện một tia chán ghét, không hiểu tại sao kẻ đầu sỏ tạo nên tất cả chuyện này lại có thể thản nhiên đắc ý nói chuyện với anh như thế.

Kim Namjoon dựa vào ghế, nụ cười đầy sâu xa, "Tao muốn cho ba mày ở dưới hoàng tuyền biết được tư vị khi phản bội tao, cho nên mới đón mày về Kim gia. Trong khi mày hận tao, thì cũng không coi đôi ba mẹ theo đuổi tình yêu kia cao thượng bao nhiêu."

Khiến cuộc sống của mày bất hạnh, là ba mẹ ruột của mày. Còn ông ta, chẳng qua chỉ giúp đỡ tăng thêm sự bất hạnh của anh mà thôi.

Kim Taehyung nhớ đến lời của thư ký Oh, Kim Namjoon cô độc là thật, nhưng với anh, người này đã thảm hại đến mức kẻ khác không thể đồng tình nỗi.

Cảnh sát canh giữ bên ngoài phòng bệnh đưa Kim Namjoon đi điều tra, để lại một tình hình rối loạn cần dọn dẹp.

Kim Taehyung làm việc đến tận 11 giờ đêm, bệnh tuột huyết áp lại tái phát, đứng lên trước mắt liền tối sầm. Anh đỡ vào bàn ổn định vài giây, đợi cảnh vật trước mắt trở về bình thường mới rời khỏi văn phòng.

Trở lại chung cư ở trung tâm thành phố, khi đẩy cửa vào lại đối mặt với căn nhà tối đen.

Có một loại cảm xúc không thể nói rõ xuất hiện trong lòng.

Kim Taehyung không nói gì thay giày, trên đường đến phòng bếp, anh thoáng nhìn thấy đèn phòng ngủ mở lên. Anh sửng sốt, nhẹ chân đi qua đó.

Cửa phòng ngủ khép hờ, cái chăn màu xám trên giường có một thứ gì đó, dưới đất là hai chiếc dép tán loạn.

Màu hồng nhạt, có tai thỏ.

Kim Taehyung đi đến một bên giường, rũ mắt nhìn cô gái đang ngủ say lộ ra hơn nửa khuôn mặt. Anh thả lỏng môi, cười nhẹ ra tiếng, nếu có thể ngoan ngoãn nghe lời anh ở nhà cũ, thì không phải Hong Soyoung.

Ngủ đến 8 giờ sáng hôm sau, triệu chứng hay ngủ trong thời kỳ mang thai có hơi gian nan.

Hong Soyoung duỗi người, cánh tay lại chạm phải người đàn ông đang ôm mình.

Một tuần này đều là một mình cô chiếm cả cái giường, đột nhiên thế này có hơi không quen.

Kim Taehyung ngủ không sâu, bị cô chạm phải liền mở mắt ra, trong mắt có chút buồn ngủ còn sót lại.

Hong Soyoung xoay người tiến vào lòng anh, nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua không đợi được anh, rất mệt."

Kim Taehyung hừ nhẹ, không ăn bộ dạng cố ý lấy lòng của cô, hơi thở quấn quýt lấy nhau, lai ngửi được mùi hương thơm ngát chỉ thuộc về cô.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Kim Taehyung có hơi bực bội khi vừa ngủ dậy, có lẽ là quản lý công ty mệt hơn dạy học, mỗi ngày tích góp từng chút phẫn nộ rồi bắt đầu lộ ra lúc vừa tỉnh giấc.

Hai chân Hong Soyoung ôm lấy anh, ngón tay xoa xoa mái tóc mềm mại của anh, không dấu vết vuốt tóc tên đàn ông ngây thơ này.

Cả người cô dán lên, chút buồn ngủ còn sót lại của Kim Taehyung lập tức biến mất. Có một làn da mềm mại không ngừng cọ vào ngực anh, vô tình làm bừng lên một ngọn lửa.

Hong Soyoung lại quên mất mình chưa mặc nội y, nhưng cũng kiên quyết cho rằng ba tháng đầu anh không dám làm gì cả.

Kim Taehyung nâng tay nắm cằm cô, ra vẻ nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: "Cho rằng anh không có cách nào dạy dỗ em, hả?"

Loại sinh vật như đàn ông này, có thể chuyển đổi qua lại như đổi giữa hộp số tự động và hộp số tay vậy.

Hong Soyoung chớp mắt mấy cái, như nhớ đến chuyện gì đó, hai tay hai chân đang dán trên người anh chậm rãi rút về, mặt đầy vô tội: "Tae Tae, Bảo Bối đói bụng rồi, phải ăn cơm."

Kim Taehyung: "Bảo Bối đang ở chỗ Park Jimin, nó không đói bụng."

Hong Soyoung cong môi, kéo tay anh đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình, "Bảo bối này đói bụng."

Mắt Kim Taehyung trầm xuống, đôi mắt tối đen bị ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào làm càng trong trẻo hơn. Đầu mùa xuân, tiết trời còn hơi lạnh, nhưng thời tiết hôm nay lại tốt đến kỳ lạ.

Anh đứng dậy, bàn tay chui vào lớp vải, ngón tay ấm áp dừng ở bụng cô, "Có trách anh không?"

Hong Soyoung sửng sốt, "Cái gì?"

"Trách anh không cẩn thận để em làm mẹ." Dưới tình huống không hề chuẩn bị.

Hong Soyoung mở mắt, dáng vẻ mặt mày cong vô cùng đẹp, "Kim Taehyung nim, anh cũng là lần đầu tiên làm ba."

Ngoài ý muốn xảy ra, nếu là chuyện tốt, thì gọi là bất ngờ.

Kim Taehyung rũ mắt, ôm chặt người trong lòng thêm chút nữa, cúi đầu nói ba chữ bên tai cô.

Người nội tâm như anh, đúng là sẽ không treo lời yêu bên miệng. Nhưng lần đầu tiên nghe anh nói "Anh yêu em", tim Hong Soyoung vẫn không nhịn được run rẩy.

Cơm nước xong, Kim Taehyung tìm hộ khẩu của hai người để lên bàn.

Hong Soyoung vẫn luôn ngồi trên sô pha xem TV sáng mắt lên, nhận được tin nhắn đối phương liền mang dép chạy về phòng

Không đến 15 phút đã trang điểm tinh xảo, đeo đồ trang sức xong, lại tìm ra ba cái áo sơ mi trắng đặt trên giường.

Kim Taehyung khẽ dựa vào cửa nhìn, không yên lòng để một mình cô đi qua đi lại như thế.

Hong Soyoung quay đầu lại hỏi: "Ba cái này cái nào đẹp?"

Kim Taehyung nhíu mày, cẩn thận nhìn một lát, không tìm ra chỗ nào khác nhau cả, "Có gì khác nhau à?"

Hong Soyoung kiên nhẫn giải thích: "Cái này có ren ở cổ áo, cái này làm bằng voan, cái này có túi tiền ở trước ngực."

"... Cái đầu tiên đi."

Hôm nay không phải ngày đặc biệt gì, người đến cục dân chính không nhiều lắm. Làm theo trình tự, Hong Soyoung trải nghiệm được cảm giác chênh lệch "Trang điểm hai tiếng, chụp ảnh hai phút" vô cùng sâu sắc.

Đợi ở khu nghỉ ngơi hơn mười phút, nhân viên đưa hai cuốn sổ hồng cho bọn họ.

Hong Soyoung nhìn chằm chằm cái thứ không mỏng không dày nhưng vô cùng chói mắt này, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, tài khoản cá nhân của cô đều là bạn bè thân thiết, chỉ vài giây đã có người nhắn lại.

【 Jeon Jungkook: Má ơi!! Chị Hong lén lĩnh chứng sau lưng bọn em kìa!!! 】

【 So Goon: Anh rể phải mời ăn cơm nhé!! 】

Tâm trạng của Kim Taehyung không tồi, lướt mắt nhìn điện thoại, chậm rãi sửa đúng lại: "Không phải lén, là quang minh chính đại."

Hong Soyoung : "..."

Chu Từ Lễ đột nhiên nhớ đến gì đó, nhấn vào giao diện nhắn tin riêng với Min Yoongi, lời ít ý nhiều tuyên bố: 【 Tôi lĩnh chứng rồi. 】

Hong Soyoung bắt gặp hành động vô cùng kỳ lạ của anh, bĩu môi: "Ấu trĩ thật đấy."

Kim Taehyung cười nhạt không nói, lại thêm một dao nữa: 【 Mời cậu làm phù rể. 】

Trong đầu Hong Soyoung không khỏi hiện lên hình ảnh Min Yoongi kiêu ngạo, mặt lạnh đứng bên cạnh chú rể. Không giống kết hôn, mà giống... cướp hôn hơn.

Rời khỏi cục dân chính, Kim Taehyung lái xe đến khu dân cư mới xây. Khu biệt thự nằm ở gần biễn, thiết kế của mỗi căn đều giống nhau.

Kim Taehyung dừng xe lại, "Xuống xe."

Căn biệt thự này anh đã mua từ trước, trang hoàng trong hai tháng nay, tuần trước mới hoàn thành liền muốn đưa Hong Soyoung đến xem.

Biệt thự ba tầng, tầng một là phòng khác, tầng ba là rạp chiếu phim. Phòng ngủ ở tầng hai, có ba căn phòng ngủ, ngoài ra còn có một phòng dành cho con nít.

Hong Soyoung khẽ dựa vào cái bàn đánh giá bên trong phòng, phong cách tương tự với căn nhà ở trung tâm thành phố của cô. Có điều, gần đây có nhiều khu dân cư xa hoa xuất hiện, nơi anh chọn cách xa công ty, lái xe phải hơn nửa tiếng.

Kim Taehyung kéo rèm cửa che mất ánh mặt trời ra, xuyên quan thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy hòn đảo nhỏ cách đó không xe.

"Căn này gần hòn đảo đó nhất, hơn nữa cũng yên tĩnh hơn."

Hong Soyoung sửng sốt, anh định để hòn đảo làm sân vườn sau à?

Bình tĩnh lại, cô nghiêm túc ngẩng đầu, "Ông chủ Kim, xin anh hãy bao nuôi em."

Kim Taehyung vừa định trả lời, điện thoại trong túi đã vang lên, tên hiện thị là Lim Jaewon.

Nửa phút trước, cảnh sát gọi điện thông báo cho anh ta, trong quá trình thẩm vấn Kim Namjoon bị trúng gió hôn mê, đã được đưa đến bệnh viện chữa trị.

Hong Soyoung phát hiện anh đổi sắc mặt, "Xảy ra chuyện gì à?"

Kim Taehyung ngưng cười, ánh mắt lạnh nhạt, "Kim Namjoon trúng gió, bị đưa đến bệnh viên."

Người luôn kiêu ngạo nhất định là không chịu nổi cảnh sát tra hỏi nên bị kích động đến mức phát bệnh.

Hong Soyoung đi với Kim Taehyung đến phòng khách ngồi bình tĩnh hồi lâu, cho đến khi Kim Taehyung đứng dậy, cô hấp tấp nói: "Em đi với anh."

Kim Taehyung rũ mắt nhìn cô vài giây, rồi nắm tay cô, "Được."

Trên đường đến bệnh viện, Lim Jaewon lại gọi điện đến báo tình hình mới nhất.

Kim Namjoon thuộc loại trúng gió bị chảy máu trong đầu (xuất huyết não), trong quá trình giải phẫu xuất hiện tỉ lệ ngoài ý muốn rất cao. Bác sĩ đã tạm thời ổn định tình hình của người bệnh, cần người nhà đến ký tên đồng ý mới có thể giải phẫu.

Kim Taehyung khàn tiếng hỏi: "Ông ta sẽ chết à?"

Lim Jaewon sửng sốt, nói quanh co vài câu mới bất đắc dĩ trả lời, "Xuất huyết não dẫn đến cái chết là rất bình thường."

Trong mắt Kim Taehyung nổi gợn sóng, người mình oán hận bước một chân vào quỷ môn quan, nhưng anh lại không cảm nhận được chút thoải mái nào.

Trước cửa phòng phẫu thuật có một đám người vây quanh, sau khi Kim Taehyung xuất hiện, hộ sĩ lời ít ý nhiều đưa hợp đồng phẫu thuật ra, giải thích có lẽ trong khi phẫu thuật sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, hy vọng người nhà đọc kỹ hợp đồng rồi quyết định.

Ngòi bút trong tay Kim Taehyung viết lên giấy, "Có mấy phần thành công?"

Hộ sĩ do dự vài giây, "Ba phần."

Park Jimin nghe tin liền chạy đến, đứng ở bên ngoài đám đông nhìn thấy người đàn ông ở giữa, anh ta muốn tiến lên vài bước nhưng bị cô gái bên cạnh giữ chặt.

Hong Soyoung nghiêm mặt, "Anh để cho anh ấy tự quyết định đi."

"Quyết định cái rắm!" Park Jimin nhỏ giọng mắt, "Kim Taehyung cực kỳ trọng luân lý, cần gì phải làm người lương thiện với ông ta."

Hong Soyoung liếc anh ta một cái, "Vừa rồi Kim Seokjin gọi đến nói hy vọng có thể, cứu sống ông ta."

Nghe vậy, Park Jimin không nhắc lại nữa, mím môi đánh giá cô, "Cảm giác lĩnh chứng thế nào?"

Đề tài thay đổi quá nhanh, mặt Hong Soyoung kỳ lạ, "Có phải đường đi của não anh có thêm nhiều đường mới không?"

Park Jimin hừ một tiếng, dù sao anh ta cũng không quan tâm chết sống của Kim Taehyun "Người thông minh đều như vậy."

Kim Taehyung ký hợp đồng xong, quay người đi đến trước mặt bọn họ, "Để Jimin đưa em trở về đi, buổi tối nhớ ăn chút gì đó."

Hong Soyoung cố chấp lắc đầu, "Em có thể chờ với anh."

Park Jimin lười biếng dựa vào tường, "Phẫu thuật mất bao lâu?"

"Mười tiếng." Kim Taehyung lạnh nhạt đáp, "Soyoungie mang thai, không hợp ở bệnh viện."

Park Jimin cả kinh, "Chuyện khi nào vậy?"

"Liên quan gì đến anh?" Hong Soyoung lại không nhịn được cảm thấy lo lắng thay chỉ số thông minh của cháu nhỏ, "Anh hỏi cái này làm gì, muốn tìm hiểu quá trình tạo ra em bé à?"

Park Jimin nhướng mày cười cười, mặt người dạ thú nói, "Có thể không?"

Hong Soyoung ôn hòa đáp lại: "Cút."

Sợ Kim Taehyung lo lắng, Hong Soyoung kéo Park Jimin xống lầu định tìm một quán ăn cơm, sau đó mang một phần đồ ăn lên.

Có lẽ đêm nay sẽ không suôn sẻ, chuyện người điều khiển Universe ác ý cạnh tranh bị truyền thông bên ngoài chú ý, nếu bệnh nhân qua đời thì sẽ thành chủ đề quốc dân của mọi người.

Kim Taehyung làm Tổng giám đốc, 100% sẽ bị người khác nghị luận.

Kim Seokjin và Lee Ji Soo đêm đó ở Singapore về nước, 11 giờ tối hai người đến bệnh viện.

Ba tháng không gặp, khí sắc của Kim Seokjin đã tốt hơn rất nhiều, lúc đi ngang qua Hong Soyoung gật đầu chào hỏi, rồi nâng bước đến chỗ cảnh sát trực ban tìm hiểu tình huống.

Sau khi Lee Ji Soo nghe nói Hong Soyoung bị bắt cóc thì vẫn luôn không an tâm, nhìn thấy giấy kết hôn của bạn tốt, trái tim đang treo lơ lửng mới dần bình tĩnh lại.

"Cậu luôn nhanh hơn tớ một bước."

Hong Soyoung ôm lấy người trước mặt, "Lần này nhanh hai bước."

Lee Ji Soo không phản ứng kịp, "a" một tiếng, dưới ánh mắt ra hiệu của Park Jimin mà nhìn vào bụng cô. Lâm chủ biên luôn luôn dịu dàng không nói tục, không biến sắc mở miệng: "Mẹ nó."

Hong Soyoung kéo tay Lee Ji Soo, "Lần này đợi hôn lễ xong lại đi?"

Trước phòng phẫu thuật không phải nơi tốt để nói chuyện, hai người đến quán cà phê dưới lầu ngồi xuống, cuối cùng Lee Ji Soo cũng có cơ hội hỏi cô: "Lúc giáo sư Kim cầu hôn có phải rất lãng mạn không?"

Hong Soyoung chống cằm lắc đầu, "Không phải."

Lee Ji Soo phản ứng nhanh, điềm tĩnh nói: "Không sao cả, đàn ông luôn luôn rất thô tục mà, bài nào như bài nấy."

"Anh ấy còn chưa cầu hôn cơ." Hong Soyoung cười khẽ ra tiếng, "Chúng ta vẫn có thể chờ mong một chút, buổi cầu hôn thô tục của giáo sư Kim."

Lời nói của cô giống như bọc mật, ngọt đến nỗi sắp tràn ra ngoài.

Lee Ji Soo chống cằm nghiêng đầu, nghiêm túc dặn: "Gần đây cậu phải biết tự chăm sóc mình đó, ba tháng đầu không được qua loa."

Hong Soyoung cong môi, "Biết rồi, tớ sẽ."
2 giờ sáng, Hong Soyoung nhận được điện thoại của Kim Taehyung, nói lão gia Kim đã ra khỏi phòng phẫu thuạt.

Giọng nói của người đàn ông mát lạnh, thời gian dài không nghỉ ngơi nên có thể nghe ra chút mệt mỏi.

"Tình huống... thế nào?"

"Như trước." Kim Taehyung ngồi trong phòng hút thuốc, trong cái gạt tàn thuốc bên cạnh đã có vài mẩu thuốc lá, "Có thể tỉnh lại không thì xem số phận. Cho dù tỉnh, cũng sẽ vì não xuất huyết mà không rõ ý thức."

Hong Soyoung thả lỏng ra, "Vậy anh, chừng nào trở về?"

"Sáng mai." Anh từ từ hỏi, trong lời nói có ý cười, "Tuần sau em có rảnh không, bà xã?"

Suy nghĩ mơ màng của Hong Soyoung bị cái xưng hô cuối cùng của anh làm tỉnh táo ngay, chậm chạp nhỏ giọng trả lời: "Có."

Kim Taehyung tiếp tục nhỏ giọng cám dỗ cô: "Về Anh một chuyến với anh, được không?"

Có lẽ là, trở về cúng bái ba mẹ với anh.

Hong Soyoung không hỏi nhiều, buông môi dưới bị cắn chặt ra, "Được."

Bên kia, Kim Taehyung một mình ngồi trong căn phòng trống trải hút thuốc, ánh đèn chói mắt chiếu về phía trước, anh nheo mắt lại nhìn chằm chằm ngón tay mình.

Tay trái đút vào túi tiền lấy một cái hộp hình trái tim ra, mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn.

Sau đó, khi anh định kêu cô ngủ nhanh đi, thì nghe thấy cô gái đối diện không được tự nhiên mở miệng, muốn nói hai chữ kia rõ ràng.

Chỉ một cái xưng hô mà thôi.

"Nếu em cảm thấy tầm thường thì có thể đổi xưng hô khác." Kim Taehyung dung túng, "Anh không ngại."

Hong Soyoung lập tức sửa miệng: "Ồ, ba Kim, em ngủ đây. Ngủ ngon."

Kim Taehyung : "..."

Kim Namjoon tỉnh lại vào buổi chiều ngày hôm sau, vốn là một ông cụ 80 tuổi, những năm còn lại chỉ có thể vượt qua trên giường bệnh.

Trước khi đến Anh, Hong Soyoung có đến phòng bệnh xem ông ta một lần. Ông cụ nằm trên giường không ngừng chảy nước miếng, không hề nhìn ra được là người trước đó không lâu thường xuyên ra vào xã hội thượng lưu, được gọi là kỳ tài của một thế hệ.

Kim Seokjin tìm một người phụ trách chăm sóc cuộc sống của ông ta, cảnh sát đến cửa muốn tiếp tục điều tra, nhưng thấy dáng vẻ không rõ ý thức của ông ta thì chỉ có thể lắc đầu rời đi.

Ông ta không còn nhiều thời gian nữa.

Hong Soyoung rời khỏi phòng bệnh, đi đến bên cạnh Kim Taehyung, "Anh có muốn vào xem một chút không?"

Kim Taehyung rũ mắt, nắm lấy tay cô lập tức rời đi. Cần gì phải làm bộ làm tịch để duy trì thể diện chứ, khoảng khắc anh ký cái hợp đồng kia, thì trần về trần, đất về đất.

Bọn họ đã không liên quan nữa.

Buổi tối là chuyến bay đến Luân Đôn, hành trình 13 tiếng. Lim Jaewon đến sân bay gửi hành lý ký gửi, thuận tiện liên lạc với nơi Luân Đôn lái xe đưa bọn họ về nhà cũ Kim gia.

Hong Soyoung do dự nói, "Hay là chúng ta ở khách sạn đi?"

Cô nghĩ, có lẽ anh không quá thích cái tòa nhà đó, mặc dù quốc vương hung ác trong đó bây giờ đã nằm trên giường bệnh, nhưng vẫn còn rất nhiều ký ức không tốt.

Kim Taehyung nhéo nhéo tầng thịt mềm dưới cằm cô, "Muốn để em xem nơi anh từng sống."

Hong Soyoung thấy anh bình tĩnh liền mềm giọng đồng ý, "Được rồi, nghe lời anh."

Lên máy bay, tối qua Hong Soyoung ngủ không ngon, cơn buồn ngủ trỗi dậy, gần như là cô ngủ ngay tức khác. Máy bay đến đến tầng bình lưu, luồng khí làm lắc lư.

Kim Taehyung lấy chăn mỏng đắp lên người cô, cẩn thận ém chăn.

Hong Soyoung gật gật cằm, mơ hồ kéo chăn lên che nửa mặt.

13 tiếng, đến Luân Đôn ở Anh, nơi này đã vào đêm.

Tài xế chờ ở lối ra gặp được người, lễ phép ân cần hỏi thăm một câu, "Từ khi Kim gia rời khỏi Luân Đôn, tôi đã mười mấy năm chưa gặp ngài."

Kim Taehyung ôn hòa cười lại, "Cảm ơn đã lo lắng."

Hong Soyoung cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, cố nhịn cười, nhất định anh không nhớ rõ người ta là ai, thế mà còn muốn giả vờ khiêm tốn nói cảm ơn đã lo lắng.

Xe dừng lại trước cổng lớn khắc hoa, ở đây vẫn có người hầu phụ trách chăm sóc vườn, những bụi hoa hồng mọc thành mảng lớn không chịu nổi thời tiết lạnh lẽo của Luân Đôn, có vẻ héo úa.

Quản gia cầm vali đồ, dẫn hai người đến phòng khách.

"Seokjinie đã nói với bác một tiếng, phòng ở đã chuẩn bị rồi."

"Làm phiền."

Kim Taehyung nắm tay Hong Soyoung lên lầu ba, mở cánh cửa phòng ở cuối hành lang ra, "Đợi ngày mai nghỉ ngơi xong, chúng ta ra ngoài."

Hong Soyoung nhìn thấy khung ảnh trên bàn, Kim Taehyung trước đây lạnh nhạt, có hơi khó chịu đối mặt với ống kính. Ngoại trừ cái khung ảnh này, nhìn cả phòng, không còn các đồ dùng cá nhân khác.

"Anh thật sự từng ở đây à?"

——————

Hôm nay là một ngày đặc biệt vì... chính là sinh nhật mình 🎉
Thay vì nhận quà, mình muốn gửi món quà nhỏ đến mọi người – một chương mới đã sẵn sàng!
Cảm ơn các bạn đã đồng hành và ủng hộ mình suốt thời gian qua, mong mọi người sẽ thích món quà này, borahae💜

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro