Ngoại truyện: Lee Ji Soo & Kim Seokjin

Lại đến mùa xuân, chủ biên mang thai rời chức, tổng giám đốc kêu Lee Ji Soo làm chủ biên tiếp theo của Moon, dưới tay quản lý các tạp chí lớn như 《 Doanh nhân 》, 《 Mỹ nhân 》, công việc dần bận rộn hơn, bóng dáng luôn ở trong đầu từng phút cũng mờ nhạt theo thời gian, trở thành một hình bóng mơ hồ.

Mãi đến khi, tháng 6, trước khi mùa hè về.

Bóng dáng người kia lại bất ngờ xông vào tầm nhìn của cô.

Hong Soyoung lười biếng tựa vào sô pha kể những chuyện đã trải qua ở Magic, "Duyên phận đúng là kỳ diệu, giáo sư Kim quả thật rất hợp gu của tớ."

Lee Ji Soo lướt qua cô ấy, nhìn người đàn ông đứng thẳng tắp ở quầy bar. Vẫn bình thường như hai năm trước, áo trắng quần đen, tóc hơi dài hơn, khuôn mặt vẫn vô cùng tuấn tú.

Hong Soyoung nhìn qua theo tầm mắt của cô, "Người quen hả?"

Lee Ji Soo hơi gục đầu, "Thiếu gia của Kim gia, rất kiêu ngạo, lúc tớ vừa làm việc từng phỏng vấn anh ta."

Hong Soyoung nhướng mày cười, hai người đã quen biết nhiều năm, chỉ một ánh mắt cũng không gạt được đối phương.

"Sau đó thì sao?" Cô bình tĩnh hỏi.

Lee Ji Soo suy nghĩ một lát, "Chỉ vậy."

002.

"Ông nội quản rất nghiêm, đám bảo vệ đi theo phía sau càng làm tôi bực bội hơn. Có lẽ là do trước đó không lâu tự dưng bị té xỉu, đưa đến Mỹ trị liệu một năm, nên hôm nay sau khi máy bay đáp xuống, có một loại cảm giác đã lâu không về quê nhà. Ở Luân Đôn hơn 10 năm, chưa bao giờ có cảm giác muốn về nhà nhanh nhanh đến vậy... Cũng có thể là, muốn gặp lại cô ấy, giải thích với cô ấy."

— Nhật ký của Kim Seokjin.

Bác sĩ gia đình hoàn thành quá trình kiểm tra, dọn dẹp đống thiết bị trên bàn. Trong ống lấy máu có màu đỏ tươi, lớp lắng đọng dưới đáy ống càng chói mắt hơn.

Kim Seokjin sửa sang cổ tay áo lại, sau khi bác sĩ đi thì hỏi, "Ông nội có ở nhà không?"

Thư ký Oh: "Kim lão gia đi tham gia một bữa tiệc từ thiện, có lẽ tối nay mới quay về."

Tiệc từ thiện, nhất định sẽ mời phần lớn truyền thông xuất hiện. Anh sáng mắt, "Tổ chức ở đâu?"

"Khách sạn dưới trướng T.K." Thư ký Oh tạm dừng, "Bệnh cậu vừa mới khỏi, bác sĩ đề nghị không nên quá sức."

Kim Seokjin mở tủ quần áo ra, đẩy tầng tầng lớp lớp áo sơ mi, cuối cùng lấy một bộ màu trắng bình thường, làm ngơ với đề nghị của ông, "Chú nói xem, tôi mặc màu đen hay màu xanh đậm đẹp?"

Thư ký Oh khó xử: "Nếu cậu muốn ra ngoài, tôi phải hỏi ý kiến Kim lão gia."

Kim Seokjin quay đầu lại thản nhiên liếc ông một cái, không chút do dự gở bộ tây trang màu đen xuống khoác lên tay, lười biếng đi vào phòng thay đồ cách vách, thuận tiện bỏ lại một câu: "Chú đừng nói nữa, tôi sắp buồn chết trong nhà rồi."

Biểu cảm của người đàn ông trung niên xuất hiện vẻ phấn kích, lần đầu tiên ông thấy thiếu gia luôn tuân theo quy tắc nói như vậy. Chẳng lẽ là do Nhị thiếu gia dạy dỗ nên sinh ra ý muốn phản nghịch à?

Cuối cùng, thư ký Oh vẫn không gọi điện cho Kim lão gia.

Kim Seokjin gọi tài xế đến, vì để thư ký Oh yên tâm nên đưa ông theo tiệc từ thiện.

Khi đến đó, không ít phóng viên đã đến sớm. Đi qua thảm đỏ của các ngôi sao, dưới sự dẫn đường của nhân viên, anh đi đến phòng nghỉ ngơi ở lầu hai, định đợi tiết mục tài dòng kết tục, đến khi bắt đầu vũ hội mới lộ diện.

Hôm nay có ý gạt Kim lão gia ra ngoài, Kim Seokjin không thể quá nổi bật. Anh nhìn chằm chằm màn hình TV, ống kính nọ vừa dời đi, gương mặt mỉm cười của cô gái hiện lên ngay trước mặt.

Không quá khác so với một năm trước. So với vài ngày trước ở quán cà phê thì trang điểm tinh xảo hơn.

Nghĩ thế, Kim Seokjin bất đắc dĩ cười cười, rốt cuộc là anh làm sao vậy, hôm đó đang ngồi trong xe thấy bóng dáng chợt lóe qua cửa sổ liền không kiềm lòng được mà dừng chân lại.

Dưới ánh nhìn kinh ngạc của thư ký, bước vào quán cà phê mua thứ đồ uống anh không thể thích nổi — Loại cà phê đen được nhập khẩu đó thật sự rất đắng, còn đắng hơn ba phần do với thuốc anh hay uống.

Vũ hội bắt đầu, người có bạn nhảy cùng nắm tay vào sàn nhảy.

Hôm nay Lee Ji Soo đi một mình, bị bạn nam đã hẹn trước cho leo cây. Bây giờ đang một mình cầm ly Champagne đứng ngoài sàn nhảy, mất hứng thú đánh giá người trong đó.

Tiệc từ thiện hợp tác với Universe tổ chức, cô vốn nghĩ nếu Kim Seokjin đã lộ diện thì có lẽ đã về thành phố Seesaw. Tình huống quan trọng này sao anh có thể không tham gia được.

Khi tầm mắt chuyển một vòng liền bắt gặp bóng dáng của Kim lão gia ở lối ra. Cô cong môi cười cười, từ đầu đến cuối không có ý muốn đi lên chào hỏi.

Lee Ji Soo đang định tìm chỗ nghỉ chân, nhưng vừa mới xoay người đã bị nắm cổ tay, sau đó âm thanh nhạt nhẽo vang lên bên tai.

"Em đang tìm ai?" Người đàn ông hỏi, "Bạn nam cố ý để em một mình, không cần cũng được."

Hô hấp của Lee Ji Soo bị kiềm hãm, bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ lại xuất hiện, chậm rãi hiện lên hình dáng nguyên thủy.

Kim Seokjin kéo cô đến sân thượng, quay người đóng cửa lại, trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Bóng dáng người đàn ông cao lớn vững vàng, xương bả vai sau lưng sắc bén hiện rõ.

Lee Ji Soo lấy lại tinh thần, cô không phải là cô gái mới vừa ra trường, dựa vào mấy câu nói mà bị đùa bỡn nữa. Có lẽ, lời mời một năm trước chỉ là do đại thiếu gia hứng thú làm, đột nhiên cảm thấy ngu ngốc không thú vị nên liền không để ý đến cảm xúc của đối phương mà tùy tiện hủy bỏ lời hẹn.

Không nghĩ ra một lý do nho nhã lễ phép, nên không liên hệ với cô nữa.

Lee Ji Soo nghĩ, bọn họ chẳng qua chỉ là đối tác mới gặp hai ba lần thôi.

Đây chính là quan hệ phù hợp nhất của bọn họ lúc đó.

Kim Seokjin trầm ngâm một lát, đi về phía cô, "Tôi nghĩ tôi cần phải giải thích chuyện một năm trước với em."

Lee Ji Soo duy trì nụ cười mỉm khéo léo, "Kim tổng, chuyện một năm trước đã lâu lắm rồi, tôi không nhớ được."

Giọng điệu nhẹ nhàng hời hợt cỡ nào, cho nhau một cái bậc thang xuống không được à.

Kim Seokjin từng bước ép sát, cho đến khi ép người đến cạnh lan can sân thượng, giang hai tay giam người trong lòng. Biểu cảm vẫn thân sĩ lễ độ như trước, giống như đang nói "Nhìn đi, em thật sự hiểu lầm mà".

Lee Ji Soo buồn bực, vất vả lắm mới duy trì được hình tượng bình tĩnh dịu dàng, thế mà chỉ vì một ánh mắt của anh mà bị đổ vỡ.

Kim Seokjin nhìn cô, không hề buông tha một chút biểu cảm gì của cô, "Một năm trước, một ngày trước cuộc hẹn tôi suýt nữa chết. Sau đó bị đưa đến Mỹ trị liệu, trong lúc đó không có cách để liên hệ với em, là tôi sai."

Thật ra, anh cũng có vài lần tỉnh lại. Nhưng mỗi khi đụng đến điện thoại liền bị thư ký Oh đứng canh một bên cướp mất.

Kim lão gia kêu anh yên tâm tĩnh dưỡng, cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài.

Đáy mắt Lee Ji Soo gợn sóng, vô thức nắm lấy tay Kim Seokjin, ngón tay khẽ run rẩy, "Vậy anh, bây giờ ổn chưa?"

Cô đang lo lắng cho anh.

Kim Seokjin trầm giọng nói: "Anh không muốn chết."

Dù cho chỉ có một đường sống, anh cũng muốn kéo dài chút hơi tàn mà sống sót.

Bốn chữ, thành một câu, dễ dàng phá tan lớp vỏ bọc cứng rắn của cô. Lee Ji Soo vẫn cảm thấy Kim Seokjin rất hiểu lòng người, anh luôn tìm được nơi mềm mại nhất mà công kích.

Kim Seokjin không quá muốn tiếp tục đề tài bi thương này, "Cho nên Lee tiểu thư, anh có thể hẹn em một lần nữa không?"

Một năm trước...

Hơi thở giống như ngọn lửa nóng bỏng bay đi khắp nơi trong phổi. Trong khoang mũi đầy mùi gỉ sắt của máu, trong khi thở dốc, mùi vị khó chịu lan tràn đến cổ họng.

Kim Seokjin xoay người xuống giường, chạy đến trong toilet rửa sạch. Tình trạng xuất huyết trong mũi đã tạm dừng, nhưng cảm giác nóng bỏng như có ngọn lửa trong cổ họng vẫn không giảm chút nào. Anh bóp cổ ngồi xổm xuống, liều mạng mở to miệng thở dốc.

Trong khoang miệng ngập tràn mùi máu.

Anh không chịu được chống đất đứng lên, phun đống máu trong miệng ra, lại ngồi xổm trên đất bình tĩnh một thời gian, cảm giác khó chịu miễn cưỡng rút đi.

Thư ký Oh đẩy cửa buồng vệ sinh ra, nâng người dậy, "Thiếu gia, có cần uống thuốc không?"

Mỹ phát minh ra một loại thuốc mới, tuy rằng có thể tạm thời kiềm chế không cho bệnh tái phát, nhưng một khi sinh ra cảm giác ỷ lại thuốc, phát bệnh lần nữa thì có thần tiên hạ phàm cũng không cứu được.

Kim Seokjin lắc đầu, yếu ớt không mở nổi mắt, "Hôm nay là ngày mấy?"

Thư ký Oh: "Ngày 12."

Ngày mai là 13, ngày hẹn trước. Anh nuốt nước bọt, xoy người đi đến mép giường, lại xác định ngày.

"Ngày mai tôi phải đi ra ngoài." Kim Seokjin lạnh nhạt nói, "Không cần nói với ông nội."

Thư ký Oh lập tức từ chối: "Thiếu gia, tình trạng cơ thể của cậu bây giờ không hợp đi ra ngoài."

Mắt Kim Seokjin lạnh thấu xương, giọng cũng lạnh xuống, "Ở nhà chờ chết à?"

Thư ký Oh nghẹn lời, "Ý tôi không phải vậy."

Kim Seokjin kêu ông rời đi, anh ngồi trên giường một lúc lâu, không ngừng tự hỏi mình thật sự sẽ chết ư. Lúc trước anh không sợ, một khi đã không có hy vọng thì sống bao lâu cũng giống nhau.

Nhưng hiện tại, anh tham lam muốn sống tiếp.

Bởi vì là ngày nghỉ, người trong quán cà phê nhiều hơn bình thường. Lee Ji Soo chọn chỗ yên lặng đợi Kim Seokjin xuất hiện. Ma xui quỷ khiến đồng ý lời mời của anh, lại không nhịn được đến chỗ hẹn.

Cô chống cằm, có chút suy nghĩ muốn trả thù. Muốn để anh cũng nếm được mùi vị đầy chờ mong nhưng lại bị cho leo cây.

Nhưng nghĩ đến khi anh vô cùng kỳ vọng nói "Tôi muốn sống sót".

Lee Ji Soo không thể không thừa nhận, cô lại bị mê hoặc.

Kim Seokjin đúng giờ đến, thấy cô gái yên lặng ngồi bên cửa sổ, suy nghĩ bay cao bay xa. Anh gọi một ly Macchiato ở quầy cho cô, về phần anh không thích mấy món nước đó nên chỉ cần nước lọc.

Quán này bỏ quá nhiều caramen vào Machiato, mùi vị rất ngọt, Lee Ji Soo luôn luôn không thích. Cô khẽ hút một ngụm, hương vị ngọt trộn lẫn với hương sữa lan tràn ở đầu lưỡi, cười như không cười nhìn người đàn ông đối diện, "Thì gia Kim thiếu gia thích đồ ngọt."

Kim Seokjin : "Tôi không biết, nhân viên quán đề cử, nói con gái đều thích loại này."

Lee Ji Soo bất đắc dĩ cười, "Nhưng mà tôi không còn là con gái nữa rồi."

"Sao lại không phải?" Kim Seokjin nheo mắt, cười càng đậm hơn, "Tôi vẫn còn nhớ có người đứng nhảy trước cổng nhà mình, hình ảnh đó có lẽ cả đời này tôi cũng không quên được."

Lee Ji Soo : "..."

Hiện trường tai nạn.

Hai người ngồi nói chuyện một lát, Kim Seokjin đề nghị Lee chủ biên chọn giúp anh vài bộ tây trang, đã hơn một năm không mặc, mấy bộ đồ lúc trước đều bám bụi hết rồi.

Lee Ji Soo chậc một tiếng: "Thế giới của kẻ có tiền tôi không hiểu."

Kim Seokjin cong môi cười nhạt, "Lee chủ biên đâu phải người nghèo, nói móc tôi làm gì?"

"Trêu chọc hiểu không?" Lee Ji Soo vô thức lớn giọng, "Kim Seokjin nim rất chăm chỉ!"

Cô dừng bước chân lại, con ngươi ướt sũng nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, nhất thời không chú ý đến người lái xe đạp chạy đến phía sau, cũng may Kim Seokjin nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, may mắn thoát khỏi hình ảnh hôn đất mẹ nồng nàn.

Lee Ji Soo bị anh kéo lại, chóp mũi đụng vào lồng ngực anh, "A, cứng quá."

Kim Seokjin lùi lại vài bước, bỏ tay cô ra, "Để tôi nhìn xem có bị hỏng không."

Lee Ji Soo nhăn mũi nhìn anh, khóe mắt có chút nước, "Cũng may mũi tôi là tự nhiên, nếu không chạm vào phải đi bệnh viện rồi."

Mũi của cô gái rất nhỏ, sống mũi cao mà thẳng. Kim Seokjin không kiềm lòng được nhéo chóp mũi cô, "Xem ra là không bị hư."

Động tác vô cùng thân thiết đến bất ngờ.

Lee Ji Soo run lên, "Anh làm gì đấy."

Kim Seokjin đầy vô tội, "Kiểm tra giúp em một chút."

Lee Ji Soo không quá tin tưởng, tự mình xoa mũi đi về phía trước, đi vào trung tâm thương mại, cô nhớ tầng 4 ở đây là quầy chuyên doanh.

"Bình thường anh mặc nhãn hiệu gì?"

Kim Seokjin suy nghĩ vài giây, "Không nhớ rõ, bình thường đều do thư ký chuẩn bị."

"Vậy chúng ta đi mua đại đi, dù sao anh cũng không có yêu cầu gì đặc biệt."

Tháng này Dark & Wild ra mấy bộ tây trang nam mới, phong cách rất đơn giản, Lee Ji Soo chọn một bộ màu xanh đậm đưa cho anh, "Anh đi thử xem."

Kim Seokjin người như không cười, "Em rõ số đo của tôi thật."

Lời này rất mờ ám, nhân viên bên cạnh là một cô gái nhỏ đi làm thêm, nghe vậy không nhịn được mở to mắt. Có lẽ là nghĩ bọn họ là một cặp muốn show ân ái.

Lee Ji Soo lạnh nhạt giải thích: "Không chỉ riêng anh, ngay cả số đo của ông nội anh tôi cũng biết."

Kim Seokjin hừ một tiếng, cúi đầu nhìn cô, "Lee tiểu thư thật không hiểu phong tình."

Lee Ji Soo chỉ chỉ phòng thử đồ đối diện, "Đừng có lắm lời, nhanh đi thử đi."

Cơ thể Kim Seokjin cao lớn, vai rộng eo nhỏ, ngoại trừ hơi gầy chút thì dáng người gần như không thể bắt bẻ. Anh mặc bộ tây trang màu xanh đậm do Lee Ji Soo chọn, làm tô nên khí chất kiêu ngạo trên người.

Kim Seokjin sửa sang lại vạt áo, trong lòng không khỏi cảm thán, quả thật đúng là người phụ nữ nắm trong tay một tòa soạn, ánh mắt không hề tầm thường.

Lee Ji Soo đi đến quầy bán cà vạt, lướt nhìn mắt, "Cái cà vạt màu đen có hoa văn kia, lấy ra giúp tôi."

Cô cầm đồ về trước mặt Kim Seokjin, "Thử cái này xem."

Kim Seokjin trầm mắt, không nhận cà vạt mà xoay người bảo cô, "Không thắt giúp hả?"

Dừng một chút, cực kỳ bình tĩnh bổ sung nguyên nhân: "Tôi không biết thắt cà vạt."

Lừa ai chứ. Lee Ji Soo không tin, một người đàn ông cả ngày tây trang giày da như anh mà không biết thắt cà vạt?

Kim Seokjin buồn rầu nhăn mày, "Bình thường đều do thư ký thắt giúp."

"..." Lee Ji Soo đi tới, bẻ cổ áo sơ mi lên, "Kim Seokjin nim, bây giờ anh rất giống mấy đứa nhóc to xác chơi xấu ấy."

Kim Seokjin đợi cô thắt xong, nhìn vào trong gương, "Tay nghề không tồi. Tuy rằng bình thường tôi thích thắt Windsor hơn."

Quả nhiên là bị lừa.

Lee Ji Soo không biến sắc kéo anh qua, tháo cà vạt ra, "Tự mình thắt."

Kim Seokjin sửng sốt, không ngờ được còn có vụ này, anh không xác định hỏi: "Bây giờ, cần tôi dỗ em không?"

Nhân viên tiến lên hỏi có cần trợ giúp không, anh xua tay kêu người nọ đừng lên tiếng, cố ý chừa một khoảng thời gian để cô suy nghĩ.

Mỗi lần Lee Ji Soo đều bị anh gây khó dễ, lần này cô tin mới là lạ, "Được thôi, anh dỗ tôi đi."

"Dỗ vui vẻ, bộ này chị đây tặng cưng."

Kim Seokjin nhân lúc Lee Ji Soo không chú ý, giơ tay kéo cô vào phòng thử đồ phía sau. Hai người chen chúc trong không gian nhỏ hẹp, Lee Ji Soo vừa nhấc đầu đã có thể đụng vào cằm anh.

Kim Seokjin hơi cúi người, hai tay đặt lên vai cô, cánh tay nhẹ nhàng lay lay hai cái, "Muốn để em giúp đeo cà vạt."

Trong nháy mắt, Lee Ji Soo cảm thấy mình đã xuất hiện ảo giác.

Người đàn ông dùng giọng điệu lấy lòng dỗ dành cô, đương nhiên là Kim Seokjin.

"Không phải cố ý lừa gạt em, chỉ là tôi thật sự rất muốn gần gũi với em." Anh nói đầy nghiêm túc, "Muốn đến gần em một chút, hiểu biết em."

Lee Ji Soo nhìn thấy yết hầu của anh lăn lộn, vô thức thở nhẹ hơn.

Kim Seokjin thở dài, vẻ mặt không rõ ý: "Tôi ngày càng tham lam, bây giờ muốn để em thắt giúp cà vạt, sau này sẽ càng muốn cùng em làm thử nhiều chuyện thú vị hơn."

Môi Lee Ji Soo giật giật, nhỏ giọng nói một câu: "Nghe có vẻ đáng chờ mong."

"Có lẽ đến một ngày em sẽ thấy phiền chán." Anh dừng một lúc lâu, câu kế tiếp dường như là nói cho bản thân mình nghe, "Tôi sẽ sống lâu một chút, tranh thủ sống đến ngày em cảm thấy phiền chán."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro