Mở đầu

Ruler gặp lại Peanut trong buổi tập huấn kín của đội tuyển quốc gia Hàn Quốc vào đầu năm 2026. Đã gần 3 năm kể từ lần cuối họ cùng đứng trên một sân khấu. Cũng là 3 năm kể từ lần cuối ánh mắt của Ruler dừng lại lâu hơn mức cần thiết trên gương mặt ấy — đôi mắt sáng, mái tóc rối, và nụ cười lúc nào cũng như đang giễu cợt cả thế giới.

Lúc ấy, Ruler vẫn chỉ nghĩ đó là cảm xúc thoáng qua, một dạng nhớ nhung đơn thuần giữa đồng đội cũ. Nhưng càng ngày, cái "thoáng qua" ấy càng dày đặc, bám chặt lấy anh như một vùng sương mù không tan nổi.

Peanut thì khác. Cậu đến buổi tập với phong thái thoải mái, không khác gì một buổi đi chơi. Vẫn hay trêu chọc, vẫn gọi anh là "ông già bắn cung" mỗi khi Ruler mắng cậu vì mất vị trí. Không hề biết rằng mỗi lần như thế, trái tim Ruler lại lỡ một nhịp.

"Mày không thay đổi gì mấy," Ruler thở dài khi cả hai đứng trước máy pha cà phê tự động trong phòng nghỉ.

Peanut nhún vai: "Còn hy vọng gì ở một thằng như tao chứ? Nhưng mày thì khác, nhìn đỉnh vãi."

Ruler quay mặt đi, giấu nụ cười nhỏ. Anh muốn nói rằng chính Peanut mới là người chẳng bao giờ rời khỏi tâm trí anh. Nhưng anh im lặng. Vì giữa họ là khoảng cách của hai đường thẳng song song — luôn gần, nhưng không bao giờ chạm.

Một cơ hội bất ngờ đến — đội tuyển Gen.G chiêu mộ Peanut trở lại trong một đợt trao đổi chớp nhoáng. Truyền thông rộn ràng, fan phát cuồng. Nhưng trong lòng Ruler chỉ có một điều: cuối cùng, họ lại là đồng đội.

Cùng tập luyện, cùng di chuyển, cùng chờ nhau ngoài sảnh thi đấu. Và Ruler bắt đầu sống trong giấc mơ mà anh từng tưởng là bất khả thi. Nhưng cơn mơ nào cũng có hồi chuông báo thức...

Peanut vẫn hồn nhiên vô tư. Cậu chia sẻ mọi thứ với Ruler — từ lối đi rừng, cảm giác bất an trước trận đấu, đến những điều nhỏ nhặt như món ăn vặt mới tìm được. Nhưng chưa bao giờ là tình cảm.

Ruler biết mình đang yêu đơn phương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro