02;
Lại một ngày làm việc đầy bận rộn của bar ROTU, hôm nay vẫn đông khách như mọi khi.
"Nghe nói quán này anh JustaTee giới thiệu là được lắm." Tuấn Duy.
Quang Anh đi phía sau, anh vừa vào đã nhìn xung quanh. Nhưng anh nhanh chóng thất vọng khi không thấy người mà anh muốn tìm.
Ngọc Chương thấy khuôn mặt ủ rũ của Quang Anh thì buồn cười, hắn vỗ vai anh: "Từ từ, đừng vội."
Công Hiếu đánh gáy Quang Anh, anh nói có chút cọc cằn: "Bình tình, cũng do mày không chứ đâu."
Trường Giang khoác vai Quang Anh, hắn cười lộ ra răng khểnh: "Tận hưởng đi, em ấy làm ở đây thì trước sau gì cũng gặp."
Quang Anh thở dài rồi gật đầu, đi cùng mấy anh em vào bàn đã đặt trước.
"Mời mọi người." Vẫn là Xuân Trường đón họ.
...
"Mọi người dùng gì ạ?" Xuân Trường cười hỏi.
Quang Anh theo thói quen gọi: "Bulleit Rye và London Dry Gin, ly rock."
"Vậy là như cũ nhỉ?" Xuân Trường mỉm cười nhìn Quang Anh.
"Vâng." Quang Anh.
"Xin quý khách đợi một chút ạ." Xuân Trường nói rồi rời đi.
"Hửm?" Tuấn Duy khẽ liếc nhìn Ngọc Chương. Như phát hiện ra gì đó, anh khẽ bật cười.
Công Hiếu liếc Tuấn Duy: "Mình thằng RHY nó điên cũng đành thôi, giờ tới mày hả?"
"Em Ê anh đó nha, đừng có sống đúng với tên của anh chứ." Tuấn Duy.
Công Hiếu nhướn mày: "Ý gì?"
"Nó chửi anh sống như cặc đấy." Ngọc Chương không ngại thêm dầu vào lửa.
Công Hiếu định xắn tay áo lên ăn đủ với Tuấn Duy thì hai nhân viên đi đến.
"Xin phép ạ." Đức Trí đặt London Dry Gin lên bàn, sau đó là những cái ly. Anh cúi không nhìn họ, cúi người xin lỗi: "Xin lỗi nhưng hôm nay bên quá đã hết Bulleit Rye, chúng tôi đang nhập về ạ."
Cậu trai kế bên đặt xô đá lên bàn, cậu cũng cúi người xin lỗi. Cả hai cùng đứng thẳng lên, Đức Trí liền chạm mắt với Công Hiếu. Anh khẽ giật mình, sau đó mỉm cười gật đầu với hắn.
Đúng lúc này, những ánh đèn tím, xanh cũng dần tắt. Tụ về trên sân khấu, Đức Trí khẽ cau mày, nhỏ giọng với cậu trai bên cạnh.
"Anh nhớ hôm nay nghệ sĩ nói không tới được mà?" Đức Trí.
Thành Đạt cười cười: "Anh Duy dấy ạ."
Lúc này, trên sân khấu, Đức Duy diện một bộ quần yếm áo lông, thêm quả đầu trắng xõa mái khiến em như cục bông.
"Xin chào mọi người." Em hào hứng nói lời chào.
"Tiếc là hôm nay nghệ sĩ quen thuộc của mọi người không thể diễn. Vậy nên, Captain Boy bay tới đây~" Đức Duy.
Mọi người ở dưới cũng hò hét theo. Đức Duy mỉm cười rồi nháy mắt với Tuấn Anh ở bàn DJ.
"Hôm nay xin gửi tới mọi người một bài để khuấy động không khí nhé." Đức Duy hô lên.
♪ ♫ ♩ ♬
"Baby gọi cho anh mỗi lúc thấy say, khi bên cạnh em chẳng có ai."
...
"Đừng để thời gian cứ thế xé tan, ly rượu trong em baby."
...
...
"Captain Boy bay tới đây."
"Em mà là tội phạm thì để anh Duy này trói tay."
"Anh là Masterchef, vua của vua đầu bếp."
"Em nghĩ sao về một hai vị xúc xích siêu anh hùng vào tối nay~"
...
"Hời ơi, Hoàng Đức Bướng thiệt mà." Đức Trí nghe tới đây thì cảm thán.
Thành Đạt kế bên cũng cười: "Chịu òi, chú Bảo bắt sửa mà ảnh đâu có nghe."
Trường Giang bên này nghe xong cũng cười, hắn hỏi hai người đang đứng: "Nhân viên bar của mọi người đa tài nhỉ?"
Đức Trí bật cười, anh cong môi: "Bây giờ quý khách bắt bừa một nhân viên thôi thì ai cũng biết chút rap hoặc hát đấy."
Thành Đạt kế bên cũng hào hứng chỉ vào mình: "Em cũng biết rap nè."
Trường Giang lúc này mới để ý đến Thành Đạt, hắn nhìn cậu rồi khẽ nhướn mày.
Cậu nhóc này chưa đủ tuổi?
Thắc mắc trong lòng thôi, hắn không có hỏi ra miệng.
Lúc này trên sân khấu cũng đã đến hồi kết của tiết mục. Đức Duy cúi chào rồi bước xuống sân khấu, những vị khách lại tiếp tục thưởng rượu, trò chuyện.
Đức Trí và Thành Đạt cũng chạy đến sau hậu trường sân khấu. Để lại bốn người đàn ông, Ngọc Chương nhìn Quang Anh: "Vui lên chưa? Duy nó thực hiện được mong muốn của nó rồi kìa."
Công Hiếu cũng thêm lời: "Bước tiếp đi, chú mày coi em ấy đang tiến kìa, mày lùi lại là sao hả em?"
"Em ấy tỏa sáng như thế, phải biết giữ chứ." Trường Giang vỗ vai Quang Anh.
Quang Anh uống một ngụm rượu, nhìn lên ánh đèn sân khấu còn chưa tắt hẳn.
Phải, em tỏa sáng như thế kia mà, anh phải giữ em lại thôi.
"Tới rồi kìa." Ngọc Chương nói.
Ba người đàn ông với khí chất đặc biệt và trang phục lịch lãm của họ tỏa ra sự uy quyền của một bề trên.
"Thầy." Quang Anh khẽ gọi người đi đầu.
Thế Anh gật đầu nhường chỗ cho Thái Minh, chính mình thì ngồi kế bên.
Minh Long cười ngồi xuống: "Sao rồi?"
Ngọc Chương cười ha hả: "Nó quyết tâm cua lại ghệ cũ rồi."
Cả đám cùng bật cười trước câu nói của Ngọc Chương và tiếng kháng nghị bất lực của Quang Anh.
...
Một tiếng chửi rủa vang lên, âm thanh chói tai của ly thủy tinh vỡ trên sàn. Một gã đàn ông vạm vỡ vừa quăng cái ly vào một cậu nhân viên.
Nhưng cậu đã né được, khiến cho gã ta tức điên lên mà chửi rủa. Tám người Thái Minh không quan tâm lắm nhưng lại nghe được giọng của bé cừu nhỏ nhà Quang Anh.
"Xin anh bình tĩnh một chút ạ." Đức Duy lúc này chưa kịp thay đồ, nghe bên đây có chuyện thì liền chạy ra cùng Thành Đạt và Đức Trí.
Đức Trí đứng chắn trước cậu nhân viên vừa bị ném ly nước: "Xin quý khách bình tĩnh, nếu nhân viên chỗ tôi có làm gì sai thì hãy nói rõ để cùng nhau giải quyết ạ."
Gã đàn ông bặm trợn vẫn chẳng thèm nghe mà chửi liên tục: "Bình tĩnh cái đéo gì!? Biết tao là ai không mà dám làm bẩn áo của tao!?!"
Mày là ai thì tao đéo cần biết.
Đức Trí bề ngoài vẫn mỉm cười những gân xanh lộ ra trên mu bàn tay đang nắm chặt của anh đã bán đứng anh.
Thành Đạt khẽ níu góc áo cậu nhân viên, cậu khẽ hỏi: "Anh Khương ơi, làm sao vậy ạ?"
"Anh...hắn ta đụng chạm anh khiến anh giật mình nên mới.." Hữu Khương có chút ái ngại nhìn gã đàn ông vạm vỡ.
Nhạc đã tắt, người xung quanh vì chuyện ở đây mà im lặng xem tình huống. Nên khi Hữu Khương nói thì ai cũng nghe được, cậu vừa dứt câu thì những ánh mắt chế giễu và khinh thường đồng loạt chĩa về phía gã đàn ông.
Gã đàn ông nghe vậy thì liền nổi điên chỉ thẳng vào Hữu Khương: "Mày ăn mặc ngon thế thì muốn tao chịch mày chứ còn gì nữa!?"
Hữu Khương nghe vậy thì liền hoảng hốt, cậu núp vào người anh Đức Trí đang chắn trước mặt mình.
Thành Đạt nghe vậy thì tức giận, cậu định bước lên tẩn cho gã đó một trận thì chưa kịp để cậu ra tay gã đã hét lên thảm thiết.
Tất Vũ vừa bước đến thì đã nghe những lời ghê tởm ấy, anh không nhịn được mà chọi thẳng chai rượu vào đầu gã ta. Sau đó anh gạt chân, khiến gã ngã sấp xuống đất, Tất Vũ đạp lên người gã, anh cúi xuống nở nụ cười nhưng đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo: "Mày định làm gì bé con nhà tao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro