Chương 5: On a smoky feeling

Không có gì làm phiền Kurokiba Ryo hơn là tiểu thư của cậu. Ryo đã luôn là người chăm sóc Alice khi cô ốm, buồn và ủ rũ. Ryo cơ bản là người ở bên khi cuộc sống đối xử không công bằng với Alice.

Giống như hôm qua, cô nàng xông vào biệt thự với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Cũng may mà chẳng ai thấy điều đó ngoại trừ cậu. Theo cô vào phòng, cậu đứng im lặng cho đến khi tiếng nức nở của cô từ từ vơi dần và cô ngước lên, nhìn chằm chằm vào cậu

"Tôi có xấu xí không? Tại sao những người hẹn hò với tôi thật ra là phải lòng Erina chứ?" Là câu nói thốt ra từ miệng cô. Ryo biết tên bạn trai đó, có lẽ giờ là bạn trai cũ rồi, là một tên khốn khác đã sử dụng cô như một tấm ván lót đường để đến gần Erina. Nắm tay cậu siết chặt, khi quay lại, cạu đã cầm sẵn bandana bằng một tay, sẵn sàng chiến đấu với tên khốn đã làm cho tiểu thư của mình khóc.

"Ryo-kun. Không. Hắn ta thậm chí còn không xứng đáng với cú đấm của cậu. Đáng lẽ ra ngay từ đầu tôi nên nghe lời cậu. Xin lỗi." Alice giữ hai cánh tay và ngăn cậu đi xa hơn.

Ryo quay sang cô, cau mày. "Cô còn yêu hắn sau tất cả những gì hắn làm hả?"

Alice lắc đầu. "Tất nhiên là không rồi! Tôi chỉ- không muốn cậu bị thương."

"Tôi sẽ thắng, tiểu thư. Đừng lo lắng." Anh cố buông tay cô ra, nhưng cô không chịu làm vậy.

"Không. Tôi muốn cậu ở đây cùng tôi." Alice lẩm bẩm, hai tay ôm chặt lấy tay cậu.

Ryo, không thể nào không vâng lời cô khi ở trạng thái này, cậu thở dài nặng nề trước khi nói đơn giản, "Được rồi."

"Hãy xem một vài bộ phim đi!" Alice hát một cách quá vui vẻ, kéo Ryo đi với cô. Nhưng Alice vẫn là Alice, cô chỉ thức nổi sau nửa đầu của bộ phim (mà Ryo cũng không chắc chắn là cô hoàn toàn tập trung nữa) trước khi thiếp đi. Sau đó, như mọi khi, Ryo là người đưa cô trở lại phòng ngủ.

Ryo đã trở lại phòng mình. Cậu cố nhắm mắt, hy vọng giấc ngủ sẽ sớm đến, nhưng lại thất bại thảm hại. Cậu muốn xóa đi cái hình ảnh khóc lóc của tiểu thư, nhưng nó lại cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu như một cuốn phim. Đây không phải là lần đầu tiên một kẻ ngốc như thế xuất hiện và yêu cầu Alice hẹn hò, chỉ để sau đó cô phát hiện ra rằng, thật ra,họ muốn tiếp cận chị họ của cô. Alice là một người thông minh, nhưng lại là một kẻ ngốc khi nói đến tình yêu. Dù cô đã cố gắng thể hiện rất am hiểu trong lĩnh vực đó, cô vẫn là kẻ rất thiếu kinh nghiệm. Vì biết điều đó, Ryo luôn cố gắng cảnh báo cô. Cậu luôn luôn có cái cảm giác khó chịu này mỗi khi cô nói cô đang hẹn hò với ai đó. Một thứ cảm giác mà cậu không tài nào rũ bỏ được. Vì vậy, cậu bước xuống lấy thứ đó từ ngăn kéo trên giường và bước ra ban công.

Mùa xuân chỉ vừa mới bắt đầu và làn gió thôi nhẹ qua da cậu vẫn còn se se lạnh. Bầu trời đêm nay chẳng đẹp tí nào cả, những đám mây đen đã bao phủ hết các vì sao và ánh trăng. Ryo châm thuốc và hít khói thật sâu. Vì là một đầu bếp, cậu không thể hút thuốc mỗi ngày. Tuy vậy, những khi có phiền muộn, cậu thường chọn cách này để giải khuây. Một cách khá tốt để làm dịu các dây thần kinh, cậu từng nói vậy. Rồi, tâm trí cậu bắt đầu lang thang vẩn vơ. Cậu nghĩ về sự khó chịu mà mình cảm thấy mỗi khi thấy Alice khóc vì bạn trai. Sự đau đớn cậu luôn cố gắng từ chối thừa nhận khi cô vui vẻ nói về người yêu của mình. Cái cảm giác nôn nao khó tả khi cô dựa vào người cậu một cách thoải mái. Ryo đã suy nghĩ về điều này trong một khoảng thời gian dài, nhưng luôn đưa ra một kết luận tương tự nhau. Tất nhiên là mình sẽ lo lắng rồi. Dù sao thì mình cũng là phụ tá của cô ấy.

Khi điếu thuốc của cậu đã cháy đến một nửa, cậu chợt nghe thấy tiếng ai đó bước lại gần và ngay lập tức thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cậu quay lại chỉ để thấy Alice đang đứng đó.

"Tiểu thư? Cô đang làm gì ở đây?" Cậu buột miệng hỏi theo phản xạ, mặc dù ngay sau đó lập tức cảm thấy bản thân mình như một kẻ ngốc. Ban công mà họ đang đứng bây giờ thông qua phòng của cả hai người, vì họ là những người duy nhất ở bên phía này của biệt thự. Do đó, sẽ không ai ngoài họ hoặc những người họ cho phép được ở đây cả.

"Cậu đang hút thuốc." Cô lờ đi câu hỏi trên. "Có gì phiền muộn sao?"

Ryo nhìn chằm chằm vào tên tiểu thư của mình, săm soi kỹ lưỡng từng đặc điểm của cô từ đầu đến chân. Từ mái tóc rối bù, khuôn mặt nhợt nhạt, chiếc váy ngủ nhăn nheo, cho đến đôi tất ngắn màu hồng nude mà cô đang mang. Ryo đã nhìn thấy cảnh này hàng trăm lần rồi, nhưng cậu vẫn thấy chưa đủ. Cậu dụi tắt điếu thuốc khi Alice bước lại gần.

"Không có gì cụ thể cả" Cậu nói dối và cố gắng che đi suy nghĩ lúc nãy của mình. Alice dừng lại ngay bên cạnh cậu, đôi mắt đỏ rực lang thang đến tận chân trời.

"Nói đi, Ryo. Cậu đã bao giờ nghĩ về tôi như một người phụ nữ chưa? Không phải là tiểu thư của cậu, cũng không phải là đối thủ của cậu, mà hoàn toàn là một người phụ nữ. Một người phụ nữ hoàn toàn bình thường mà cậu có thể yêu hoặc ghét" Alice hỏi, giọng cô lộ rõ ​​vẻ đau đớn.

Ryo giật mình khi nghe cô bỏ đi kính ngữ -kun mà cô thường dùng. Cô hiếm khi nói chuyện thiếu kính ngữ, nhưng khi cô làm vậy, cô đang thực sự nghiêm túc.

"... Có lẽ thường xuyên hơn là tôi nhận ra." Ryo cất tiếng. Cậu không biết nói gì, vì cậu  không hề muốn nói dối cô trong hoàn cảnh nà

Alice quay đầu về phía cậu mỉm cười một chút. "Cảm ơn. Nhưng ngay bây giờ, tôi thực sự cần một câu trả lời trung thực."

"Tôi không biết. Có thể là ... có."

Khi nghe câu trả lời, Alice quay lưng lại để đối mặt với trợ lý của mình. "Thật sao? Tôi không nghĩ là cậu đã từng nghĩ về một người như vậy đấy. Ý tôi là, cậu không giống kiểu-"

Ryo cắt lời và kéo cô vào một nụ hôn. Cậu không biết tại sao mình lại làm vậy. Cậu chỉ đơn giản là ... làm thôi. Tuy nhiên, điều đó lại có cảm giác rất đúng khi cậu cảm nhận được làn da hồng hào đó đang cọ vào mình. Chết tiệt, cậu đã không biết môi cô có vị ngọt đến thế này. Và thực tế thì cậu đã dự đoán rằng Alice sẽ đẩy mình ra ngay lập tức, hét lên rằng việc cậu làm là không hề phù hợp, và sau đó rời đi. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Thay vào đó, cậu lại cảm thấy Alice kéo sau mình đến gần hơn.

Mặt khác, Alice, người bị ngạc nhiên bởi hành động đầy bất ngờ của người trợ lý mình, chỉ có vài giây để phản ứng. Cô đã từng hôn trước đó, nhưng không có gì, không có gì có thể so sánh được với cái cảm giác ngứa ran mà cô có khi đôi môi Ryo chạm vào môi cô. Giống như là có hàng ngàn con bướm cùng bay lên một lúc, đưa cô phiêu lãng trên không trung. Đôi môi cậu mềm mại đến không ngờ, hoàn toàn không hợp với vẻ mặt cứng rắn đó . Alice có thể nếm thấy mùi của đinh hương, quế và bạc hà từ điếu thuốc trước đó khi Ryo bắt đầu cắn môi dưới của cô. Alice phải cảm ơn Hayama sau này vì đã chế tạo cái hỗn hợp thuốc lá này mới được.

Họ không buông nhau ra cho đến khi hết oxy và mỗi người đều cố gắng hít vào nhiều như họ đã bỏ lỡ vài giây trước. "Tiểu thư, tôi-" Ryo bỏ đi, cố gắng giải thích những gì cậu vừa làm với người phụ nữ đứng trước mặt mình.

"Tôi không muốn nghe cậu nói đó là một sai lầm. Tôi không muốn được xin lỗi." Alice nói chắc chắn và đầy thách thức đôi mắt cậu gặp cô.

"Nó không thể." Ryo trả lời dứt khoát, "Tôi muốn. Hoặc tôi nên nói, cơ thể của tôi đã dẫn dắt tôi như vậy."

Alice cười thầm, đôi má ửng hồng. "Cậu sẽ không gây ấn tượng với bất kỳ cô gái nào theo cách này đâu, Ryo. Nó sẽ không có tác dụng gì hết."

"Không phải nó có tác dụng với cô sao, Alice?" Ryo nhếch mép, cẩn thận đưa tay ôm lấy cô gái đang nói và kéo cô vào lòng.

"Hãy xem nào." Cô nở nụ cười gian xảo đặc trưng của mình.

Ngày mai, cô có thể sẽ nói đây là một sai lầm. Hoặc có lẽ là không. Cậu không thể đoán trước được. Cái cảm giác bị đè nén trước đây lại trỗi dậy và ám ảnh tâm trí cậu. Thế là mình đã hôn cô ấy. Giờ thì sao nào? Mình vẫn không thể nào gọi tên cái cảm giác này được. Có lẽ mình nên hỏi ai đó. Tên tóc đỏ hay tên gia vị chăng, có lẽ vậy?

____________________________________
Tới đây thì cái series cực ngắn này đã hết rồi. Thực sự thì mình thích couple này lắm cơ, nhưng mà fic Việt để đọc thì cũng chẳng nhiều nên mình cũng muốn đóng góp cái gì đó cho các bạn fan hiếm như mình😅 Hi vọng là các bạn thích

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro