Q12 C10: Điều may mắn nhất trong đời?

........

Hai người nọ vào thang máy, Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường, "Lần này chúng ta phá án xong đi du lịch, thế nào?"

"Ừ." Bạch Ngọc Đường vội gật đầu, anh đã sớm muốn cùng con mèo này hảo hảo hưởng thụ một chút cuộc sống tính phúc rồi.

"Vừa rồi Đại Đinh Tiểu Đinh nói gì?" Triển Chiêu cũng học Công Tôn xiên một miếng thịt bò đút cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường run rẩy vội trừng mắt sang, "Cậu đừng câu dẫn tôi, đến lúc không đứng dậy được lại oán trách!"

Triển Chiêu liếm liếm cái dĩa vừa đút cho Bạch Ngọc Đường ăn xong, làm cho Bạch Ngọc Đường giật mình đưa tay gãi gãi đầu.

........

"Ngọc Đường."

Lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lái xe quay về cảnh cục, Triển Chiêu đột nhiên mở miệng, "Cậu từng mua vé số chưa?"

"Cậu vẫn ở bên cạnh tôi, biết tôi sẽ không làm loại chuyện nhàm chán này."

"Thời gian tôi đi du học thì sao?" Triển Chiêu không hiểu sao bỗng nhiên hiếu kỳ, "Cậu không thỉnh thoảng nghĩ tới à?"

"Tôi có nghĩ cũng sẽ không nghĩ loại chuyện nhàm chán này." Bạch Ngọc Đường cười trả lời, "Đại đa số thời gian đều bận phá án."

"Vậy cậu sống cho đến bây giờ, cảm thấy chuyện may mắn nhất của mình là gì?" Triển Chiêu rất hứng thú hỏi.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên không nói, chỉ khẽ nhếch miệng cười.

"Này." Triển Chiêu lấy ngón tay khẽ chọc chọc anh, "Nói nghe chút đi?"

"Vậy còn cậu?" Bạch Ngọc Đường không đáp mà hỏi lại, "Chuyện gì là may mắn nhất?"

"Nga... Cái này rất nhiều." Triển Chiêu bắt chéo chân chống cằm suy nghĩ, "Tôi hình như từ nhỏ đã vô cùng may mắn, tỷ như trời sinh đã có chỉ số thông minh rất cao, ừm, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều xuôi thuyền mát mái, có công việc ưa thích cùng đồng nghiệp dễ mến ... rất nhiều a."

Bạch Ngọc Đường cười.

"Cậu thì sao?" Triển Chiêu hỏi, "Giờ thì nói được chưa?!"

"Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?"

"Ừm ... Nói dối trước đi." Triển Chiêu cảm thấy yêu cầu này cũng thật kỳ quái.

"Trời cho nhiều thứ, công việc ưa thích, cũng không khác lời cậu nói nhiều lắm." Bạch Ngọc Đường trả lời rất tùy ý.

"Nga?" Triển Chiêu càng cảm thấy hứng thú, "Vậy nói thật thì sao? Còn có thứ càng làm cho cậu cảm thấy may mắn hơn sao?"

Bạch Ngọc Đường thở dài, một lúc lâu mới nói, "Thật sự muốn nghe? Nói ra có chút xấu hổ."

"Nói a." Triển Chiêu cười cười, "Tôi chính là muốn nhìn thấy cậu xấu hổ nha!"

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, nói, "Cậu a."

...

"A?" Triển Chiêu ngẩn người, "Tôi?"

"Ừ." Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Cậu ở bên cạnh tôi, tôi vừa sinh ra đã quen biết cậu ... Đây là may mắn nhất của đời tôi."

Bạch Ngọc Đường rất bình tĩnh nói xong, Triển Chiêu thế nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên, một lúc lâu mới liếc sang Bạch Ngọc Đường, "Buồn nôn."

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai tiếp tục lái xe, chỉ thấy Triển Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, vô cùng ngại ngùng mở miệng, "Tôi cũng vậy... Vừa nãy chỉ là thuận miệng nói ra chứ không phải thứ quan trọng nhất, cái quan trọng nhất giống với cậu a."

Bạch Ngọc Đường nhếch khóe miệng, cười đến toả nắng chói mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro