Q2 C9: Tôi thích cậu!!!

Màn đêm buông xuống, trên đường quanh hồ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chậm rãi thả bộ dưới hàng cây ngô đồng treo đầy đèn màu.

Bên trái là hồ nước yên tĩnh, ánh đèn tỏa sáng từ những chiếc thuyền trên hồ.

Bên phải là đường cái với dòng xe nối đuôi nhau, đèn đuôi xe đan xen nhau tạo thành một lưới ánh sáng đẹp mắt.

Triển Chiêu đi phía trước, Bạch Ngọc Đường hơi rớt lại phía sau, lẳng lặng theo sát.

Ngạc nhiên với sự yên lặng của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu vừa đi vừa liếc nhìn người bên cạnh, chỉ là, người nọ cứ cúi đầu, hình như đang suy nghĩ gì đó.

"Miêu Nhi."

Đang bất mãn thì Bạch ngọc Đường mở miệng gọi.

Triển Chiêu quay người lại, nhìn Bạch Ngọc Đường ở phía sau.

Giữa ánh sáng và bóng tối, người đứng trước mặt, dường như thoát khỏi sự ồn ào xô bồ của quang cảnh xung quanh... Rõ ràng đến mức kì dị.

Bạch Ngọc Đường đi lên, đứng ngay trước mặt Triển Chiêu.

"Miêu Nhi......" Hít một hơi, nghiêm túc nói, "Chúng ta... thay đổi một chút, có được không?"

Triển Chiêu hơi giật mình, có chút không được tự nhiên: "Thay... thay đổi cái gì?"

"A....." Bạch Ngọc Đường giả bộ cười bình tĩnh, "Quan hệ...... hiện giờ của chúng ta......"

Mặt Triển Chiêu hơi ửng đỏ: "Cái gì?"

"Vẫn rất......" Bạch Ngọc Đường cố gắng trấn tĩnh, "Rất... rất không rõ ràng."

Triển Chiêu giương mắt nhìn anh, không nói lời nào.

"Cái kia......" Bạch Ngọc Đường nhức đầu, "Tôi muốn... xác định rõ một chút."

"...... Ừ......" Một lúc lâu sau, Triển Chiêu nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Cậu...... Cậu đồng ý?" Bạch Ngọc Đường có phần vui sướng.

"...... Ừ......"

Bạch Ngọc Đường buồn cười, nâng cằm Triển Chiêu lên: "Miêu Nhi, 'ừ' cái gì a?"

Triển Chiêu ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, im lặng chờ đợi.

"Tôi......" Bạch Ngọc Đường có phần mất tự nhiên, "Tôi thích cậu."

.....................

Triển Chiêu im lặng một hồi lâu, mãi đến lúc Bạch Ngọc Đường cảm thấy tóc mình muốn bạc thì Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Nhìn phản ứng của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: "Ừ??"

"...... Ừ."

"Ừ?"

"Ừ!"

Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Ngọc Đường dần tươi hơn, cả con mắt cũng đầy ý cười. Đưa tay kéo Triển Chiêu đến trước mặt mình, cúi đầu...

"Miêu Nhi......" Nhẹ nhàng hôn, "Tôi thích cậu."

Triển Chiêu ngẩng đầu, ngây ngô đáp lại làm Bạch Ngọc Đường vừa giật mình vừa vui sướng, "Tôi muốn cậu...... Ngay bây giờ......"

Chợt nghe Triển Chiêu nhỏ giọng nói: "Đồ chuột chết, được một tấc lại muốn tiến một thước!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro