Q8 C19: Bất luận là nơi nào cũng có thể phát sinh tình thú

"Trừ phi anh ta cởi áo khoác ngoài ra." Triển Chiêu thở dài, "Nếu như chỉ là bạn học bình thường sao có thể liều chết chạy vào đám cháy, sau đó cởi áo khoác liều mạng cứu một người không thân thích?" Nói đến đây, Triển Chiêu vươn tay vén ống tay áo của Bạch Ngọc Đường lên, "Đây là chuyện cậu làm vì tôi... Tôi không nghĩ bạn học thông thường sẽ vì nhau mà làm chuyện tương tự."

"Ý của cậu là, quan hệ của Lưu Phương cùng Trần Kiến Tiên không đơn giản như vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Cậu hoài nghi bọn họ là tình nhân?"

Triển Chiêu nhún nhún vai, "Tôi không ngại đặt giả thiết bọn họ chính là như thế, cũng có khả năng mà, đúng không? Nếu như Lưu Phương thực sự yêu Trần Kiến Tiên, vậy nếu hắn có bị hủy đi khuôn mặt, cũng vẫn sẽ thương hắn. Hơn nữa hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, điều kiện của Lưu Phương tốt như vậy, Ách đại thúc cũng không phải quá nghiêm trọng, hoàn toàn có thể đi phẫu thuật chỉnh hình, phương pháp nào cũng có thể... Vì sao lại không chịu giải quyết?"

Bạch Ngọc Đường ngả lưng tựa vào ghế, "Miêu Nhi, những điều này đều là suy đoán a, lòng người khó dò."

Triển Chiêu cũng gật đầu, cười nói, "Kỳ thực tôi còn có một suy nghĩ táo bạo hơn nữa... Để đêm nay chứng thực xem."

Bạch Ngọc Đường nhìn qua, "Miêu Nhi, cậu sao lại giấu tôi nhiều chuyện thế a?"

Triển Chiêu cười, "Đó là ..."

Một lúc sau...

"Tới rồi!" Bạch Ngọc Đường đột nhiên chỉ vào lối vào dưới chân núi, thì thấy một chiếc xe Toyota màu xanh ngọc đang chậm rãi chạy vào bên trong nghĩa trang.

"Xuống xe thôi!" Triển Chiêu cầm kính viễn vọng nhìn thì thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống, một tay cầm đèn pin một tay ôm bó cúc nhỏ, chậm rãi bước dọc theo bậc thang đi lên sườn núi, dựa theo dáng người, đúng là Lưu Phương!

"Miêu Nhi!" Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, "Anh ta thực sự đến viếng mộ a!"

Triển Chiêu gật đầu, "Nhớ kỹ vị trí ngôi mộ anh ta đến tế bái nha."

.......

"Đích xác là làm người ta khó hiểu." Triển Chiêu ngáp một cái.

Bạch Ngọc Đường hạ ghế xuống cho Triển Chiêu, "Anh chàng này còn phải đứng một lúc nữa, Miêu Nhi, cậu ngủ một chút đi, khi nào anh ta đi tôi gọi cậu dậy."

Triển Chiêu cười tủm tỉm nằm xuống, Bạch Ngọc Đường lấy từ ghế sau một tấm nệm đặt ở dưới đầu, rồi lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người cho anh.

Sau đó, Bạch Ngọc Đường tựa lưng ra sau ghế, vừa ngắm Triển Chiêu ngủ say bên cạnh, vừa nhìn Lưu Phương đang đứng ngốc trong nghĩa trang, lại nhìn cả Kiều Vĩ Minh đang ở trong nhà... Cứ máy móc quan sát như vậy cho đến tận sáng.

Bạch Ngọc Đường xoa xoa cái cổ, Lưu Phương thực sự đứng đó hút thuốc cả đêm, bây giờ đã biết người này vì sao lại gầy gò như vậy, Bạch Ngọc Đường thật khó tưởng tượng ra cái phổi của anh ta hiện tại đã ra cái hình dạng gì.

Cuối cùng, lúc mặt trời chầm chậm ló dạng, Lưu Phương đã ném điếu thuốc cuối cùng xuống, lấy chân di di tàn thuốc rồi xoay người rời đi.

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đẩy đẩy Triển Chiêu, "Lưu Phương đi rồi!"

"Ưm?" Triển Chiêu đang ngủ say, nhưng cũng nhanh chóng ngồi dậy, quả nhiên thấy Lưu Phương đang lái xe rời khỏi nghĩa trang.

"Kiều Vĩ Minh đâu?" Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường cầm lấy kính viễn vọng nhìn một chút, "Rèm cửa cũng kéo lên rồi."

Triển Chiêu gật đầu, "Ừ... Chúng ta vào nghĩa trang..."

Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt Triển Chiêu còn đang mơ mơ hồ hồ biết anh chưa có tỉnh hẳn, liền đưa tay nhéo nhéo quai hàm Triển Chiêu, mở một lọ nước khoáng đưa qua, "Tỉnh táo đi đã."

Triển Chiêu ngây ngốc nhìn Ngọc Đường, "Hả?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, há miệng tu một ngụm nước rồi quay qua, toàn bộ đẩy qua miệng Triển Chiêu.

"Ưm..." Triển Chiêu lúc này mới tỉnh hẳn, bất đắc dĩ nuốt ngụm nước kia xuống rồi nhìn qua vẻ mặt tinh quái của Bạch Ngọc Đường, "Tôi chưa có đánh răng, cậu không phải rất khiết phích sao?"

Bạch Ngọc Đường cười cười dùng nước khoáng làm ướt khăn giấy, rồi đưa qua cho Triển Chiêu lau mặt, "Tôi đối với cậu miễn dịch rồi, cậu có là con mèo bẩn vừa lăn lộn trong vũng bùn, tôi cũng cam tâm tình nguyện hôn cậu."

Triển Chiêu nhận lấy khăn tay vừa lay mặt vừa nhỏ giọng nói thầm, "Đồ chuột mặt dày~."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro