Q9 C5: Sinh nhật không bình thường

Bạch Ngọc Đường lái xe vào bãi đỗ xe dưới lầu tòa nhà, đưa tay bóp vai cho Triển Chiêu, cười nói, "Miêu nhi, ngón tay tôi rất linh hoạt, trước còn học qua kỹ năng với một bậc thầy, có muốn về thử hay không?"

Triển Chiêu nheo lại mắt lườm anh, mở cửa xe, "Tốt, chính cậu nói nha! Vậy thì tôi tắm rửa xong cậu massage cho tôi!"

Bạch Ngọc Đường đưa tay từ ghế sau cầm ra bánh kem và rượu đỏ, "Trở về vẫn còn có thể ăn mừng một chút."

Triển Chiêu đứng ở bên cạnh xe định giúp Bạch Ngọc Đường cầm đồ, đột nhiên thấy trong hành lang có gì đó lóe lên, hình như là bóng người. Anh quay sang, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một bóng người màu đỏ lảo đảo vọt ra.

Bạch Ngọc Đường vừa lúc đi tới bên cạnh Triển Chiêu, nhanh chóng đưa tay chặn phía sau anh...

.........

[Ghen tỵ quá a...]

Cô gái giương mắt nhìn mọi người bốn phía, cười cười, ho khan một tiếng nói, "Tôi ngày hôm nay vận khí không tệ, có bốn người đàn ông đẹp thế này bắt mình."

Bạch Cẩm Đường nhìn chằm chằm cô ta một hồi, khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, thấy trên bàn đặt một chai rượu ngon còn có một cái bánh kem, đưa tay nhìn đồng hồ, nói, "Mười một giờ, hai cậu sinh nhật này còn chưa qua a?"

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không thể tránh được liếc mắt nhìn nhau, năm nay sinh nhật này thật sự là quá không giống bình thường.

.........

Cô gái nhìn mọi người, nói, "Tôi có chút choáng váng, có thể ăn chút gì đó không?"

Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, đều liếc Ngọc Đường... Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cùng Triển Chiêu nhìn bánh kem trên bàn—— bằng không thì chia bánh kem đi?

Đang nghĩ ngợi, lại nghe Trương Dĩnh nói, "Còn có năm phút mới tới 12 giờ, còn đủ thời gian ước một điều đấy."

Tất cả mọi người sửng sốt, cũng hiểu được vì sao Trương Dĩnh lúc này lại nói muốn ăn gì đó... Nguyên lai là định nhắc nhở mọi người mười hai giờ sắp tới rồi, cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau thực hiện điều ước ngày sinh nhật trước... Đều không tự chủ được có thêm vài phần hảo cảm với Trương Dĩnh.

Cặp song sinh thắp một ngọn nến sinh nhật cho hai người, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường như nhau đều là sinh nhật mình, khó có được người nhiều như vậy, hai người ước một điều, cúi đầu thổi nến.

Cặp song sinh đột nhiên liếc Cẩm Đường, "Đại ca, sao anh không hát mừng sinh nhật a?"

Bạch Cẩm Đường lạnh lùng liếc mắt lườm hai người, hai người nhanh chóng trốn sau Công Tôn, trách cứ, "Đại tẩu, đại ca hung dữ quá!" Nói xong để Công Tôn hung hăng liếc mắt trừng nữa.

Sau đó, mọi người chia bánh kem, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, Mã Hân giúp Trương Dĩnh ăn mấy miếng.

..........

Cặp song sinh đưa Mã Hân về nhà, lập tức cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu ngồi ở trước máy vi tính nhìn chằm chằm cái danh sách đờ ra, Bạch Ngọc Đường ở một bên quét tước lau dọn, lau hết vết máu đi.

"Tiểu Bạch." Triển Chiêu đột nhiên nói, "Cậu nếu như trúng nhiều phát đạn như vậy, còn có thể bám cửa sổ nhảy xuống cửa sổ lầu dưới không?"

Bạch Ngọc Đường ném cái khăn đã khô vào chậu nước, đưa tay cầm lấy cái khay vừa rồi Công Tôn để lại đây. Dùng cái nhíp cẩn thận gắp đầu đạn cất vào túi vật chứng, Bạch Ngọc Đường nói, "Cô ta trúng 6 phát, người bình thường căn bản không có khả năng cử động!"

"Lạc Thiên hẳn là có thể." Triển Chiêu thản nhiên nói.

"Miêu nhi?" Bạch Ngọc Đường giật mình, hỏi, "Cậu nghi ngờ, Trương Dĩnh cũng không có cảm giác đau?"

"Chỉ là cảm thấy kỳ hoặc." Triển Chiêu cau mũi, thấy Bạch Ngọc Đường còn chuẩn bị giặt lớp vỏ sô pha, bèn nói, "Tiểu Bạch, đừng giặt nữa, ngủ đi, ngày mai làm sau."

"Toàn là máu." Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, tính sạch sẽ khiến anh thấy bẩn thì có chút không vừa mắt.

Triển Chiêu túm anh, nói, "Cậu cũng đừng buồn nữa."

"Tôi buồn bao giờ?" Bạch Ngọc Đường nhướn mày.

Triển Chiêu thở dài, ngồi ở bên sô pha, nói, "Tôi biết, người ta không coi Bạch đội trưởng cậu ra gì mà chạy, trên mặt cậu không nén được giận kìa."

Bạch Ngọc Đường tiếp tục tháo vỏ sô pha, lòng càng thêm khó chịu.

"Bất quá nếu nghĩ lại, đã là hợp lý rồi." Triển Chiêu nói, "Đầu tiên, cô ta rõ ràng đã sắp đặt cả rồi."

.........

Bạch Ngọc Đường đến ngồi lên sô pha, thở dài, "Miêu nhi, cậu là nói, bị cô ta đùa giỡn cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt?"

"Ừ." Triển Chiêu gật đầu.

"Miêu nhi, cái loại an ủi này của cậu thuộc kiểu tự khích lệ a." Bạch Ngọc Đường cười nói.

"Vậy cậu có dễ chịu chút nào không?" Triển Chiêu cười hỏi."

"Ừ." Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gật đầu, "Cũng được." Nói xong, bỏ cái bọc sô pha lại, "Ngày mai lau tiếp."

Triển Chiêu thoả mãn đưa tay kéo anh, cùng nhau đi vào phòng ngủ, lúc đến được cửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói, "Đúng rồi Tiểu Bạch."

"Sao?" Bạch Ngọc Đường giật mình, "Có đầu mối gì à?"

Triển Chiêu dở khóc dở cười, vươn qua hôn một cái bên khóe miệng Ngọc Đường, cười nói, "Sinh nhật vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro