Q9 C7: Cậu cứ trên hoa ghẹo nguyệt nữa cho tôi xem >.<

Triển Chiêu xoay người xuống lầu, bởi vì anh đã nhìn qua bậc thang thủy tinh, thấy nhóm Bạch Ngọc Đường đi ra. Người nọ cũng đuổi theo, xuống lầu một cùng lúc với Triển Chiêu, nhóm Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thấy, đi về phía anh, lúc này, thấy người nọ chạy tới, nói với Triển Chiêu, "Chờ một chút, có hứng thú cùng đi uống ly trà không? Lầu bốn có phòng trà."

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu nhíu mày, trên dưới quan sát người nọ, Triển Chiêu nhìn trời, nhủ thầm hắn ta nếu như nói thêm câu nữa phỏng chừng sẽ bị đánh cho xem.

Thấy Triển Chiêu không để ý tới mình, vẫn đi thẳng về phía trước, người nọ còn muốn đuổi theo, chợt nghe người nhân viên trực nói, "Ngài Lý, bọn họ là cảnh sát đến điều tra vụ án mất trộm."

Người nọ sửng sốt, hỏi, "Cảnh sát?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ tên ngốc trước mắt này chính là Lý Hạo?

"A..." Lý Hạo phản ứng rất nhanh, đưa tay cho Triển Chiêu, định bắt tay với anh, "Tôi là Lý Hạo, vị cảnh quan này xưng hô thế nào?"

"Tôi là đội trưởng SCI Bạch Ngọc Đường." Bạch Ngọc Đường đưa tay, chặn Triển Chiêu, bắt tay Lý Hạo, khơi mào khóe miệng, "Ngài Lý, hiện trường chúng tôi đã điều tra qua, còn có một chút vấn đề muốn hỏi anh."

"A... Được." Lý Hạo gật đầu, thế nhưng vùng xung quanh lông mày lại nhăn, vị cảnh sát này là nhiệt tình hay sao vậy, lực tay không cần lớn thế chứ.

Bạch Ngọc Đường thu tay, Lý Hạo liền cảm giác càng ngày càng không đúng, từ đầu ngón tay, lên phía trên, thẳng đến vai, cả nửa cánh tay không giơ lên được. Cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy tay hơi có chút sưng đỏ...

Giật mình liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy anh đưa tay xoa xoa đầu Lilya trong tay Triển Chiêu, trên ngón tay hai người, đeo hai chiếc nhẫn y hệt nhau.

........

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, nhướn nhướn mày —— người này thoạt nhìn rất trung hậu a, không giống một thương nhân, giả vờ sao?

Bạch Ngọc Đường còn đang vì vừa rồi Lý Hạo biểu hiện ra ngoài hảo cảm với Triển Chiêu thật rõ ràng mà bực bội trong lòng, thấy Triển Chiêu nhìn mình, nhếch khóe miệng —— tốt nhất là giả vờ đi, nếu không cho hắn đẹp mặt.

Triển Chiêu nhìn sang nơi khác, nhủ thầm —— Tiểu Bạch ghen rồi! Ra thế.

........

"Tôi tiễn các vị." Lý Hạo ân cần ra tận ngoài tiễn mọi người, nói với Triển Chiêu, "Tiến sĩ Triển, mạo muội hỏi, có thể cho tôi số điện thoại hay không?"

Triển Chiêu hơi sửng sốt, nhìn hắn, Lý Hạo cười nói, "À... Tôi đối với tâm lý học thực sự vô cùng cảm thấy hứng thú, không biết có thể thỉnh thoảng khi ngài rảnh rỗi, gọi điện thoại cho ngài, hoặc là đi uống chén trà hay không?"

Bạch Ngọc Đường cười, nói, "Ngài Lý, ngài có thể gọi cho tôi theo số điện thoại tôi vừa đưa cho ngài kia, chúng ta sẽ bàn việc tại văn phòng, về phần số điện thoại tư nhân, cục cảnh sát có quy định không thể truyền ra ngoài." Nói xong, cùng Triển Chiêu đi.

Ra khỏi đó, Triển Chiêu lườm —— đào đâu ra cái quy định đó a?

Bạch Ngọc Đường liếc mắt trừng—— con mèo chết, cậu cứ trêu hoa ghẹo nguyệt nữa cho tôi xem.

Triển Chiêu đắc ý nhướn nhướn mày, hai tay đút túi cùng Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro