4. Đại tiểu thư (H+)

Trải qua nhiều năm xa cách, Thiệu Quần không thể không nhận ra sự thay đổi trong Giản Tùy Anh - người em trai ngày nào giờ đã trở nên khó tính hơn xưa. Trước kia, khi cả hai còn là những đứa trẻ nghịch ngợm, họ có thể lang thang khắp nơi cùng nhau suốt cả ngày, rồi thong dong nằm ngủ trên những chiếc bàn ghế xiêu vẹo trong quán cà phê Internet ngoài trường.

Nhưng bây giờ, Giản Tùy Anh đã thay đổi, anh chỉ có thể ngủ ngon trong căn phòng phủ rèm kín, nơi mà ánh sáng không thể xuyên qua màn rèm dày. Giường ngủ được bọc ga lụa cao cấp và bộ đồ ngủ cũng là loại vải lụa mềm mại nhất. Anh thậm chí còn đeo bịt mắt lụa đen, ôm một chiếc gối hình bụng mèo và cuộn mình trên giường như một con mèo lười biếng của một gia đình giàu có.

"Làm thế quái nào mà em lại như ma cà rồng thế này?" Thiệu Quần lật người Giản Tùy Anh lại trong bóng tối, vòng tay ôm rồi kéo Giản Tùy Anh lên người mình, hắn cởi bỏ khăn bịt mắt lụa đen và thì thầm bài hát đồng dao về con thỏ nhỏ vào tai anh. Giản Tùy Anh đá hắn: "Cút đi, đừng coi tôi như con trai của anh!"

Thiệu Quần nhéo mông Giản Tùy Anh: "Làm sao vậy, lẽ nào em lại loạn luân với cha mình sao?"

Giản Tùy Anh cắn và đánh vào ngực Thiệu Quần. Tiếng càu nhàu dần dần nhỏ đi và sau một lúc, chỉ còn tiếng thở đều, cả Thiệu Quần và Giản Tùy Anh đều chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ của Thiệu Quần, hắn quay trở về ngày thơ ấu, trở lại mái trường trong buổi chiều đầu hè. Những đám mây lười biếng trôi trên bầu trời xanh như những con cá đang bơi dưới đại dương. Hắn và Giản Tùy Anh lén thoát khỏi sự giám sát của thầy cô, đặt cặp sách phía sau đầu và nhắm mắt ngủ trên mái nhà. Âm thanh của trái bóng ném vào rổ và tiếng huýt sáo phô diễn niềm vui tung tăng từ sân chơi dưới đất vọng lên. Dẫu cho đây chỉ là giấc mơ ban ngày, nhưng cảm xúc trong trái tim Thiệu Quần không thể ngừng lại.

Giản Tùy Anh nằm ngủ, tay che đôi mắt, chỉ để lộ đôi môi căng mọng, đỏ như thạch trái cây. Thiệu Quần nhìn chằm chằm vào nửa gương mặt say ngủ của Giản Tùy Anh và bất ngờ nhớ về người mẹ quá cố của anh. Hắn cảm thấy đứa trẻ này thực sự giống mẹ mình, và do một sự trùng hợp kỳ lạ, hắn quay đầu lại, nhưng Giản Tùy Anh bất ngờ tỉnh dậy và trèo lên người hắn.

"Hahahahaha, Tiểu Quần Tử lại muốn đánh lén đúng không? Không phục chứ gì? Gọi ba đi thì mới thả nhé!"

Trời bỗng tối đen, Lý Trình Tú bước vào, mái tóc màu nâu đỏ rực rỡ dưới ánh hoàng hôn. Lý Trình Tú nói: "Thiệu Quần, tài liệu mà cậu cần, tôi mang đến rồi đây."

Thiệu Quần giật mình bừng tỉnh, cảm giác mơ hồ kéo đến trong một khoảnh khắc. Căn phòng vẫn bao trùm bởi bóng tối, con người đang cuộn tròn trong lòng hắn cao lớn hơn Lý Trình Tú, mang trong mình một hương thơm quyến rũ. Thậm chí chiếc giường cũng trở nên êm ái hơn so với ở nhà.

Thiệu Quần bị mê hoặc bởi một cảm giác muốn nằm xuống và chìm sâu vào giấc ngủ mà không biết mình đang nằm ở đâu. Giản Tùy Anh nhẹ nhàng cử động và nói mớ: "Có chuyện gì vậy, Tiểu Lý Tử?"

Thiệu Quần ghé xuống và thì thầm vào tai Giản Tùy Anh: "Là anh."

Giản Tùy Anh cũng sững người một lúc. Thiệu Quần ôm anh vào lòng và hôn, hắn nhẹ nhàng dùng lưỡi từ từ liếm môi anh rồi đi vào, những ngón tay của Giản Tùy Anh liên tục vẽ những đường tròn dọc theo lưng Thiệu Quần. Cơn buồn ngủ dần tan biến và chiếc giường trở nên ấm áp hơn.

Họ làm tình một lần nữa trong im lặng, trong căn phòng chìm trong bóng tối. Trong cơn ngây ngất, Giản Tùy Anh không thể kìm giọng mà kêu lên một cách gợi tình, Thiệu Quần bật đèn và bóp lấy cổ Giản Tùy Anh, hai người nhìn nhau khi cùng lên đỉnh.

Căn phòng không có ánh sáng này dường như đã bị thời gian lãng quên. Đã hơn năm giờ chiều khi Thiệu Quần thức dậy và tìm điện thoại. Lý Trình Tú không gọi cho hắn nữa, chỉ gửi tin nhắn từ thời điểm này đến thời điểm khác:

"Anh và con đã ăn sáng."

"Hôm nay dì giúp việc xin nghỉ phép, anh đưa Chính Chính đi nhà trẻ."

"Anh đi làm."

"Anh nghỉ trưa."

"Hôm nay anh khá bận."

"Anh đi mua rau."

"Sau giờ học, cô giáo khen Chính Chính..."

Kèm theo đó là một đoạn video ngắn của Thiệu Chính đang hát và nhảy. Thiệu Quần không biết sự yên bình và ẩn nhẫn đằng sau sự dịu dàng của Lý Trình Tú lúc này là tốt hay xấu. Hắn không thể hiểu một chút nào về anh ấy.

Thiệu Quần nhấp vào video, Thiệu Chính bé nhỏ đáng yêu đang hát "Little Rabbit Be Good" với giọng ngọt như sữa. Giản Tùy Anh châm một điếu thuốc và dựa vào giường. Thiệu Quần bế anh lên và hỏi: "Dễ thương chứ?"

Giản Tùy Anh nhấp vào một video thu nhỏ khác ở cuối màn hình, đó là hình ảnh họ làm tình trước gương tối qua: "Dễ thương chứ?"

Thiệu Quần nhéo cằm Giản Tùy Anh: "Sao em lại dâm đãng như vậy?"

Giản Tùy Anh thổi khói vào mặt Thiệu Quần: "Vậy mới xứng với kẻ khốn nạn như anh."

Thiệu Quần cười và vứt điện thoại sang một bên, ôm chặt Giản Tùy Anh trong vòng tay của mình, tiếng rên rỉ đầy quyến rũ của Giản Tùy Anh vẫn khe khẽ phát ra từ điện thoại. Giản Tùy Anh dựa vào lồng ngực đang phập phồng của hắn, hỏi: "Nói thật đi, anh đã có bao nhiêu cuộc hẹn hò kể từ khi kết hôn rồi?"

Thiệu Quần suy nghĩ một lúc: "Chắc xếp đủ vòng quanh đường vành đai thứ hai."

"Chết tiệt! Anh là động vật đó hả?"

Thiệu Quần gỡ tàn thuốc rơi trên ngực Giản Tùy Anh: "Nếu anh nói, không có một ai cả, em có tin không?"

"Không tin."

"Em phải tin." Hắn nhìn chằm chằm vào Giản Tùy Anh. "Đúng là có rất nhiều người cố quyến rũ anh. Và anh cũng là đàn ông, không thể hoàn toàn không có những suy nghĩ đó, nhưng họ không xứng đáng để tạo thành rắc rối giữa anh và Lý Trình Tú. Chuyện này thật ra chỉ phụ thuộc vào sự cám dỗ đó có đủ khiến ta mạo hiểm hay không thôi."

"Thiệu tổng? Ý anh là anh đang khen tôi? Vậy tôi biến thành cái quỷ gì rồi?"

Thiệu Quần nhéo đầu vú Giản Tùy Anh: "Em là hồ ly tinh, là tình nhân trời sinh của anh."

Giản Tùy Anh tức giận đến mức muốn lao vào đấm đá Thiệu Quần thì bất ngờ điện thoại reo lên. Anh nhặt điện thoại lên và thấy một dãy số lạ, tuy nhiên anh sợ bỏ lỡ công việc kinh doanh nên liền bấm nghe, nhưng hóa ra lại là Lý Ngọc: "Giản ca, em ở dưới lầu, anh có thể..."

"Tao không thể! Lý lão nhị, tao nói tiếng Trung mày không hiểu hay cố tình không hiểu? Mày và Giản Tùy Lâm không phải đang sống sung sướng với đồng tiền cướp từ tay tao sao? Giờ mày còn muốn đến trước mặt tao để khoe khoang chọc tức tao à? Tao chỉ có một từ dành cho tụi mày, CÚT!"

Giản Tùy Anh dập máy điện thoại và gửi tin nhắn cho Bạch Tân Vũ.

"Muốn anh đi xuống xử nó giúp em không?"

"Anh? Với thân phận gì?"

"Chồng em."

"Vừa rồi anh nói tôi là hồ ly tinh, giờ tự tát mặt mình rồi sao?" Giản Tùy Anh đá hắn một cước, "Anh về nhà đi, tôi không nấu cho anh ăn đâu!"

Thiệu Quần ra khỏi tòa nhà, Lý Ngọc nhìn hắn chằm chằm. Hắn cũng nhìn thẳng Lý Ngọc với ánh mắt không sợ hãi. Giữa hai người họ như có một sự thù địch tự nhiên và trực giác giữa những người đàn ông.

Thiệu Quần nhìn vẻ ngoài không cạo râu, tiều tuỵ trong bộ đồ thể thao bẩn thỉu của Lý Ngọc, miệng huýt sáo mở cửa chiếc Aston Martin DBX của mình. Hắn lười biếng ngồi trong xe một lúc, liền thấy lính đặc chủng Bạch Tân Vũ lao ra ngoài, đánh Lý Ngọc ngã ra sau, mới vui vẻ khởi động xe quay về.

Thiệu Quần nghĩ bây giờ hắn lại phải chăm chỉ luyện tập quyền anh thôi.

Sau khi chia tay vào ngày đó, Giản Tùy Anh bận rộn với các vấn đề tài chính. Anh đã tiếp cận với những người đứng đầu một số ngân hàng mà Thiệu Quần đã giới thiệu trước đó. Ba người này đều cho biết họ sẽ tiếp tục đàm phán, nhưng yêu cầu một khoản bảo lãnh hoặc tài sản cố định làm đảm bảo. Hiện tại, Thiệu Quần là người bảo lãnh phù hợp nhất, nhưng Giản Tùy Anh không muốn tìm Thiệu Quần lại chỉ để nhờ vả.

Sau khi xem xét tài sản đang thuộc sở hữu của mình, anh tìm thấy một loạt các tùy chọn vốn chủ sở hữu gần như đủ. Anh cũng phát hiện ra rằng một mảnh đất của mình tại trung tâm thành phố, có giá trị đảm bảo trên 300 triệu nhân dân tệ. Ngôi nhà này là di sản mà ông ngoại Giản Tùy Anh để lại cho mẹ anh, và mẹ anh đã công chứng và viết tên anh vào giấy tờ. Thêm vào đó, gia đình Giản Đông Viễn đã sống tại ngôi nhà này trong nhiều năm.

Giản Tùy Anh quyết định làm theo đề xuất của ngân hàng. Vào ngày thứ hai, anh đã nhờ một chuyên gia thẩm định tài sản đến kiểm định, và vào ngày thứ ba, anh đã đến ngôi biệt thự nhỏ để thẩm định trực tiếp.

Giản Đông Viễn và vợ của ông ta đang ở trong nhà, trong khi Giản Tùy Anh dẫn người thẩm định vào nhà để so sánh và đánh giá tài sản. Trong lúc đó, Triệu Nghiên lén lút kéo tay áo của Giản Đông Viễn và nháy mắt với ông ta.

Giản Đông Viễn cảm thấy xấu hổ vì Giản Tùy Lâm đã chiếm đoạt công ty của Giản Tùy Anh. Ông ta chỉ có thể hỏi: "Tùy Anh, con đến đây làm gì?"

Giản Tùy Anh chậm rãi hút thuốc và trả lời: "Con trai tốt của ông đã lấy mất công ty của tôi, và bây giờ tôi sẽ bán căn nhà này và chuyển đến một nơi khác để tránh khỏi nơi u ám này. Hai người hãy nhanh tìm một nơi khác để sống đi."

Giản Đông Viễn không nói gì, nhưng Triệu Nghiên lên tiếng: "Con không thể đối xử tàn nhẫn với cha mình như vậy được. Con có còn là con trai của cha mình nữa không?"

Giản Tùy Anh nhìn cô ta một cách khinh thường và nói: "Gia đình Giản chúng tôi đang nói chuyện riêng, cô là ai mà dám xen vào? Nếu cô đã muốn làm bảo mẫu của bố tôi tới vậy, sau này cố mà chăm sóc ông ta thì tôi sẽ trả lương hàng tháng cho cô."

Giản Đông Viễn cực kỳ tức giận, muốn tát Giản Tùy Anh một cái, nhưng anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay của ông ta và hất sang một bên. "Ông nghĩ rằng tôi còn nhỏ bé đến mức ông có thể đánh tôi sao? Căn nhà này là của tôi, do mẹ tôi để lại. Hãy đi hỏi giá đất nếu ông muốn. Việc tôi thu tiền thuê nhà của ông sau nhiều năm sống ở đây cũng không tồi đâu. Ông nói tôi không cư xử theo đạo làm con, vậy ông đã xứng làm cha của tôi chưa?"

Sau khi nói xong, Giản Tùy Anh quay lưng rời đi, Giản Tùy Lâm đuổi theo nắm lấy tay anh. Giản Tùy Anh rút tay lại, đẩy cậu ra và lau tay mình bằng khăn giấy ướt, như thể anh vừa chạm phải một thứ dơ bẩn.

Giản Tùy Anh lái xe quanh đại lộ Trường An và đỗ xe tại cổng trước. Anh nhớ rằng khi anh còn học cấp hai, có một nhà hàng bán nhộng xào ở con phố ẩm thực này. Giản Tùy Anh cảm thấy sợ hãi loại sâu này, vì vậy anh vô cùng đau khổ khi thua trò cá cược hôm đó và phải ăn chúng. Anh liếc nhìn đám nhộng béo múp trên chảo và suýt nữa đã nôn mửa ngay tại chỗ.

Thiệu Quần ôm lấy anh và nói: "Bảo bối, gọi anh là ca ca đi, ca ca sẽ ăn nhộng thay em."

Giản Tùy Anh vội vàng gọi Thiệu Quần là ca ca.

Thiệu Quần gật đầu hài lòng: "Giờ gọi là ba đi."

Giản Tùy Anh đạp lên đôi giày mới của Thiệu Quần. "Đừng quá đà, ông đây sẽ tự ăn." Giản Tùy Anh nhấc con nhộng béo lên, nhưng vẫn không tài nào nhét được vào miệng.

Thiệu Quần bật cười: "Được rồi, được rồi, ca ca ăn thay em". Hắn gắp con nhộng lên, thực tế cũng là thịt thôi mà, đều là protein cả. Thiệu Quần ăn xong và nói: "Không tồi, rất ngon."

Giản Tùy Anh ghê tởm nói: "Tránh xa tôi ra!"

Thiệu Quần mím môi định hôn anh nhưng anh lại bỏ chạy, Thiệu Quần còn chu miệng định hôn Lý Văn Tốn và mấy thằng bạn thì bị cả đám đẩy ra, họ đánh nhau ở phố đi bộ một lúc rồi mua kem trà xanh ăn.

Giản Tùy Anh đang ăn kem thì bị Thiệu Quần hôn chụt lên má một cái: "Sao thế, đại tiểu thư vẫn còn sợ tôi à?"

Giản Tùy Anh cau mày và lau những vết kem xanh trên mặt mình.

Ngồi trong xe một lúc, Giản Tùy Anh không thể nén được cười. Những con người và sự kiện từ hơn mười năm trước vẫn còn sống động trong ký ức của anh. Anh gửi một tin nhắn cho Thiệu Quần:

"Anh đang làm gì vậy?"

"Đang nhớ em."

"Block đấy."

"Lý Trình Tú đang dẫn bọn nhỏ đi làm đồ thủ công, anh cũng giúp một chút, giờ đang xem Chân Hoàn Truyện."

"Anh vẫn xem cái đó à?"

"Cạnh tranh ngày nay khốc liệt quá, anh phải học cách tranh sủng dần dần. Em thấy có đúng không, Anh Tử Quý Phi?"

"Lời của Tiểu Quần Tử nói không sai, nếu ngươi có thêm một quả thận, thì Trẫm đã phong ngươi làm Thiệu Tổng quản rồi."

"Vậy thì Trẫm sẽ phải để Anh Tử Quý Phi mang thai Long Chủng trước, sau đó đày Tiểu Lý Tử đi Phi Châu mới an tâm. Nếu không, hậu cung sẽ thập phần hỗn loạn, Trẫm cũng không muốn mình tức chết như Tứ Lang."

"Ngài Thiệu đây không phải chính là 'Tứ Lang' sao?"

Thiệu Quần thực sự là con thứ tư trong nhà, còn ba chị gái ở phía trên, Giản Tùy Anh tự cảm thấy mình thông minh sau khi gửi tin nhắn này cho hắn.

Thiệu Quần trả lời bằng "..." và hỏi thêm: "Em đang làm gì vậy?"

Giản Tùy Anh chụp một bức ảnh đường phố quen thuộc cho hắn, Thiệu Quần tiếp tục: "Em có muốn ăn kem không?"

"Không, trời đang lạnh như này ăn uống gì."

"Anh thì muốn ăn, vì lòng anh đang nóng như lửa đốt."

"Vậy anh cứ đốt từ từ nhé, tôi về đây."

"Không được đi. Em không được phép rời khỏi chỗ đó, anh lập tức qua liền. Chờ anh."

"Hai mươi phút, anh không tới tôi sẽ đi."

Giản Tùy Anh háo hức mua hai xiên kẹo hồ lô và tận hưởng niềm vui ngọt ngào trong chiếc xe. Hai mươi phút sau, Thiệu Quần bỗng xuất hiện trong dáng vẻ như một nam sinh viên đại học và gõ cửa sổ với hai cây kem trên tay.

Giản Tùy Anh lườm lên đồng hồ: "Chỉ cần anh đến trễ một phút nữa, tôi đã lái xe đi rồi đấy."

Thiệu Quần vuốt vuốt cửa kính ô tô và cười gian trá: "Hoàn Hoàn, sao nàng lại đối xử tàn nhẫn với Trẫm như vậy?"

Giản Tùy Anh nhìn chằm chằm vào cây kem trong tay Thiệu Quần. "Trời lạnh thế này mà anh ăn thật à?"

Thiệu Quần nhếch miệng đáp: "Trời ơi, anh đã nói với em là lòng anh đang nóng như lửa đốt rồi mà." Sau đó, hắn đến gần và gặm viên kẹo cuối cùng trên xiên kẹo hồ lô của Giản Tùy Anh.

"Vậy anh ăn nhiều một chút, ăn luôn hai cây kem đi mà hạ lửa trong lòng, rồi về nhà đau bụng cho nhớ."

Thiệu Quần vui vẻ ăn kem, điều hòa trong xe bật nóng đến nỗi kem trong tay hắn còn chưa kịp ăn đã chảy ra ngoài: "Giấy."

"Anh thật sự coi mình là hoàng đế à mà đòi hỏi người ta hầu hạ nhiều vậy?" Giản Tùy Anh đang định đưa tờ giấy, thì đôi môi của Thiệu Quần đã bao phủ lấy môi anh, mang theo hương vị trà xanh ngọt ngào và mát lành. Thiệu Quần đùa giỡn với đầu lưỡi anh, như muốn thoa đều hương vị vào từng ngóc ngách trong miệng anh, hắn thậm chí còn mút lưỡi của anh để thưởng thức hương vị đầy cuốn hút đó.

"Ngon không?" Kem tan chảy nhiều hơn, Thiệu Quần giơ ngón tay chảy đầy kem đến trước mặt Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh nghiêng người và thè lưỡi, liếm nước kem trên tay hắn. Anh nhìn thẳng vào mắt Thiệu Quần, lưỡi hồng lè ra liếm từng kẽ hở của các ngón tay, bờ môi đỏ mọng mút lấy ngón tay Thiệu Quần một cách vô cùng dâm đãng và cuồng nhiệt.

Ngón tay Thiệu Quần bắt lấy đầu lưỡi Giản Tùy Anh, kẹp lấy và mơn trớn lưỡi anh, tựa hồ như mô phỏng động tác đâm chọc đầy nhục dục khiến nước miếng chảy từ khóe miệng xuống cằm anh.

Thiệu Quần cầm cổ tay Giản Tùy Anh ấn vào đũng quần hắn, chiếc quần thể thao thoải mái ở nhà giờ đang phồng lên một đống lớn.

"Tiểu Quần Tử, tôi thấy anh đang bị lửa đốt tới cháy rồi đó."

"Không sao, anh có em dập lửa giúp rồi."

Cổng này ngày xưa không đông đúc như bây giờ, phía sau hàng rào lớn có một bãi đậu xe lộ thiên. Giản Tùy Anh đỗ xe dưới gốc cây trong góc, và cả hai ngồi vào ghế sau.

Thiệu Quần cởi quần ra và thứ sưng to đó đập vào má của Giản Tùy Anh: "Bé cưng, liếm cho anh đi."

Giản Tùy Anh quỳ trên ghế và gục đầu vào háng Thiệu Quần. Bàn tay hơi mát của Thiệu Quần luồn vào trong cổ áo anh, nhào nặn bờ ngực căng tròn của Giản Tùy Anh: "Ngực em to hơn một chút rồi."

"Vừa tập ngực xong đấy."

"Em không thế nói là do anh bóp nhiều nên to ra sao?"

Giản Tùy Anh mỉm cười với dương vật Thiệu Quần trong miệng mình: "Ca ca, do anh bú nhiều nên ngực em mới to ra đó."

"Đm, em dâm đéo thể chịu được!"

Một lúc sau, Thiệu Quần nhéo cằm Giản Tùy Anh và đẩy hông hắn vào sâu hơn, mắt Giản Tùy Anh đỏ hoe và ánh mắt ngấn lệ, nhưng miệng anh vẫn ngoan ngoãn ngậm chặt dương vật của Thiệu Quần mà bú mút. Thiệu Quần vừa tính nói bộ dáng này của Giản Tùy Anh trông ngoan ngoãn và ngọt ngào biết bao thì anh đã nhả ra và phàn nàn: "Anh con mẹ nó xong chưa vậy, quai hàm tôi sắp trật khớp rồi đây này."

"Chết tiệt, anh sắp xuất tinh rồi!"

"Anh xuất tinh thì liên quan gì tới tôi." Giản Tùy Anh ranh mãnh cười với Thiệu Quần.

Chiếc SUV này quá nhỏ bé cho hai người đàn ông cao trên 1m8, nhưng không gian nhỏ bé lại tăng thêm phần kích tình cho cả hai. Khi hai người 69 cho nhau, họ va vào nóc cửa ô tô hết lần này đến lần khác. Thiệu Quần thọc sâu lưỡi vào hậu huyệt Giản Tùy Anh khiến anh bất ngờ hét lên, dương vật hắn trượt ra khỏi miệng anh khiến Thiệu Quần tét mông Giản Tùy Anh và ép anh tiếp tục liếm.

Chiếc lưỡi ranh ma của Thiệu Quần tiếp tục đi sâu, liếm từng nếp gấp trong huyệt nhỏ của Giản Tùy Anh, chiếc lưỡi dâm đãng bắt chước chuyển động của dương vật mà ra vào không dừng. Giản Tùy Anh sướng tới nỗi đổ người nằm lên đùi Thiệu Quần, núm vú cương cứng cọ vào bắp chân hắn, chiếc eo nhỏ tiếp tục uốn éo như rắn trước mặt Thiệu Quần.

Thiệu Quần vừa liếm huyệt vừa đút thêm ngón tay vào đâm chọc: "Bảo bối, anh trai liếm em có thoải mái không?"

"Sướng chết mất."

"Vậy em cảm ơn như nào?"

"Cảm ơn anh trai đã chơi em."

Thiệu Quần yêu cầu Giản Tùy Anh ngồi dậy, mặt đối mặt với hắn, hai tay hắn nắm lấy vòng eo nhỏ của Giản Tùy Anh và để anh cưỡi lên dương vật hắn. Giản Tùy Anh từ từ ngồi xuống, hậu huyệt bé nhỏ nuốt dần dương vật to lớn của Thiệu Quần, anh lè lưỡi liếm khóe môi Thiệu Quần và cả hai lại có nụ hôn sâu trong khi cơ thể dính lấy nhau.

Giản Tùy Anh kéo áo len của mình lên che đầu Thiệu Quần, ưỡn bầu ngực căng tròn tới miệng hắn, Thiệu Quần điên cuồng bú mút đầu vú như muốn vắt sữa của anh ra. Giản Tùy Anh dần dần quen với kích cỡ khổng lồ của Thiệu Quần, cảm nhận nó sâu sắc trong cơ thể mình, đồng thời ôm đầu Thiệu Quần trong áo len của mình: "Anh ăn bên trái nhiều chút đi."

Một lúc sau, Thiệu Quần để Giản Tùy Anh tự cắn gấu áo mình, hắn bóp mông anh rồi đâm mạnh dương vật vào, bàn tay để lại dấu hằn trên mông anh không thương tiếc. Thiệu Quần cố ý nhìn Giản Tùy Anh mê đắm trượt lên trượt xuống dương vật mình, trán hắn ướt đẫm mồ hôi, mái tóc được chải ngược gọn gàng của hắn vì hoạt động mạnh mà rủ xuống vài sợi tóc, càng làm khuôn mặt thêm vẻ mê loạn sắc tình.

"Tùy Anh, anh làm chồng em được không?"

"Mẹ kiếp!"

Thiệu Quần nhéo mông anh, Giản Tùy Anh vì đau mà lỗ nhỏ càng cắn chặt cây gậy của hắn hơn: "Có được không?"

"Anh là loại chồng hoang nào vậy?"

"Vậy thì Lý Ngọc là loại chồng hoang nào?" Thiệu Quần đỉnh thật mạnh vào sâu trong cơ thể Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh cảm thấy con cặc thú dữ đó đã đâm đến tận bụng mình.

"Tôi không thể sống độc lập một mình sao?"

"Ồ, đúng là một người phụ nữ tham vọng trong sự nghiệp". Thiệu Quần dùng răng nanh cắn vào đầu ngực Giản Tùy Anh, "Vậy mà vẫn bị tôi chịch tới mức này đây."

Hai người đang mãnh liệt làm tình thì có người gõ cửa sổ xe, Thiệu Quần vội vàng che chắn Giản Tùy Anh trong chiếc áo khoác rộng của hắn.

"Các cậu này, đỗ xe sau tám giờ là mười lăm tệ một giờ." Một nhân viên bãi đỗ xe nói với chất giọng địa phương.

Thiệu Quần ôm lấy Giản Tùy Anh trong ngực mình, trong khi lấy tiền từ túi áo khoác ngoài: "Vợ yêu, vợ có thấy tiền của chồng ở đâu không?"

Giản Tùy Anh véo hắn ta, khiến Thiệu Quần rít lên. Hắn mở khe áo khoác ngoài và nhìn thấy đôi mắt hoa đào của Giản Tùy Anh đang cười với hắn, tim hắn đột nhiên lỡ một nhịp.

Thiệu Quần lập tức đưa cho ông lão trông xe tờ một trăm tệ để nhanh chóng đuổi đi, nhưng ông lão vẫn cứ tò mò nhìn vào trong xe, Thiệu Quần bực mình gằn giọng: "Vẫn còn chuyện gì à?"

Thiệu Quần cởi áo khoác ngoài ra, thấy Giản Tùy Anh đổ mồ hôi ướt cả người. Anh cởi bỏ áo khoác len, bảng điều khiển xanh đỏ trong xe chiếu lên thân hình trắng nõn ướt mồ hôi của Giản Tùy Anh, khiến anh nhìn như một con robot tình dục khiêu dâm trên mạng. Giản Tùy Anh cố tình bắt chước giọng địa phương của ông lão trêu chọc Thiệu Quần khiến Thiệu Quần cứng rắn tới phát đau, hắn điên cuồng nắm eo Giản Tùy Anh mà đâm tới độ sâu không tưởng: "Em đcm nó đúng là hồ ly lẳng lơ."

Khi Giản Tùy Anh chuẩn bị xuất tinh, Thiệu Quần đột nhiên ngừng di chuyển, và Giản Tùy Anh gấp rút véo eo Thiệu Quần.

"Có gọi chồng không?"

"Gọi con mẹ anh!"

"Mau gọi chồng đi." Thiệu Quần trói cổ tay Giản Tùy Anh ra sau lưng, lấy tay che mắt anh nhưng lại nghe thấy tiếng Giản Tùy Anh nức nở, hắn lại gấp gáp dỗ dành: "Bảo bối, em gọi anh là chồng đi, chồng sẽ làm em thoải mái."

Giản Tùy Anh dựa vào hắn, khẽ thì thầm bên tai: "Chồng."

Sau đó, anh cắn mạnh vai Thiệu Quần. Cỗ ngọt ngào trong lòng kết hợp với sự đau đớn trên vai khiến Thiệu Quần hưng phấn tới phát điên, hắn ngừng trêu Giản Tùy Anh và đâm sâu hàng chục lần vào huyệt nhỏ mê người ấy, tay hắn bịt miệng Giản Tùy Anh chặn tiếng hét rồi cả hai cùng nhau xuất tinh.

Sau cơn làm tình dữ dội, Thiệu Quần quấn chặt hai người trong áo khoác ngoài, cả hai ôm nhau nằm ở ghế sau: "Nghe nói em thế chấp căn nhà của mẹ em?"

"Tôi có thể làm gì được nữa?"

Thiệu Quần cúi đầu hôn anh, cũng không can thiệp sâu vào việc này nữa: "Em muốn làm gì thì làm, cùng lắm anh nuôi em."

"Anh vẫn còn một gia đình phải nuôi đấy."

"Không có xung đột."

"Đồ không biết xấu hổ!"

Sau khi hai người mặc quần áo vào, Thiệu Quần nói: "Đưa anh về nhà."

"Anh không lái xe à?"

"Đại tiểu thư ơi, cô không biết tình hình giao thông trên đại lộ Trường An giờ cao điểm kinh khủng tới mức nào sao?"

"Vậy anh làm sao tới đây?"

"Làm sao tôi tới ư? Đi xe máy chứ sao."

Giản Tùy Anh sững sờ, nghĩ đến chủ tịch Thiệu Quần cao gần một mét chín, ngồi xổm trên chiếc motorbike nhỏ bé vội vàng lái tới chỗ mình trong thời tiết lạnh giá này, cổ họng anh liền cảm thấy có chút ngứa ngáy, không biết là chua hay ngọt, hay đơn thuần chỉ đang muốn cười. Lẽ nào do lòng anh cũng đang bị đốt cháy sao?

Giản Tùy Anh khẽ mỉm cười, im lặng nằm trong lồng ngực Thiệu Quần, hiếm hoi mà không tranh cãi với hắn nữa.

Giản Tùy Anh đưa Thiệu Quần về nhà, tình cờ bắt gặp Lý Trình Tú và Thiệu Chính đang đi dạo trong hoa viên, Giản Tùy Anh cất tiếng gọi anh dâu, người trước mặt nhiệt tình mời anh lên lầu ngồi nhưng anh nói mình còn có việc phải làm nên xin phép về trước. Giản Tùy Anh chưa đi được hai bước, Thiệu Quần đã gọi anh lại: "Chờ đã, anh để quên một thứ trong xe."

Thiệu Quần mở cửa của ghế phụ và tìm kiếm thứ gì đó trên tấm thảm trải sàn xe, Giản Tùy Anh cũng cúi đầu tính lấy đèn flash chiếu giúp Thiệu Quần tìm đồ thì bất ngờ hắn ngẩng đầu lên hôn chụt một cái: "Bé con, phải luôn nghĩ đến anh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro