Phần cuối: Sắc lưu ly

Sau hôm đó, Hikaru luôn cố gắng kết nối với Miyuki một lần nữa.

"Miyuki! Rốt cuộc tại sao cậu lại đột nhiên nói vậy chứ? Nếu tớ làm sai gì thì cậu cứ nói đi! Tớ sẽ sửa ngay mà!"

"Ngay từ việc cậu cầm bút vẽ đã khiến tôi chán ghét đến mức muốn nôn ngay tại chỗ rồi."

Mỗi lần cậu cố gắng kết nối, Miyuki luôn đáp trả bằng những câu nói lạnh lùng. Chúng như hoá thành hình dạng, đâm thẳng vào tim cậu, để lại một vết thương khó lành.

Miyuki là người giúp đỡ cậu trong những tháng ngày đầu tiên, cũng là người bỏ rơi cậu đầu tiên.

Đến bây giờ cậu vẫn không biết vì sao lại thế. Tại sao Miyuki lại nói cậu nên từ bỏ nghề vẽ? Tại sao cô lại đẩy cậu ra xa? Tại sao?

"Rốt cuộc vì cái gì chứ?" Cậu lẩm bẩm với chính bản thân mình.

...

Hikaru vẫn cứ bám theo Miyuki, ríu rít nói hết chuyện này đến việc kia như một đứa trẻ dù biết rõ cô sẽ chẳng bao giờ trả lời.

"Nè nè Miyuki, hay là trong tương lai bọn mình vẽ nhau bằng sắc lưu ly đi? Sẽ ngầu lắm cho xem!"

Cô bỗng dừng lại, trừng mắt nhìn chằm chằm một cậu trai nọ. Gương mặt mới đây còn trầm tĩnh, giờ trông như vừa gặp ma.

Ký ức ùa về. Miyuki thấy năm tháng đó, thấy cô và hắn, thấy hắn đoạt giải, thấy bản thân đang khóc nức nở.

Lúc Hikaru quay qua thì Miyuki đã đi đâu mất. Cậu chạy khắp trường tìm kiếm, lục tìm từng phòng học.

Cậu dừng trước một phòng học trống. Nơi này là phòng học không được sử dụng, lúc nào cũng trống không, bàn ghế bám bụi, thậm chí còn có mạng nhện.

Hikaru mở cửa ra, cậu thấy Miyuki đang khóc. Cô ngỡ ngàng nhìn cậu, cô vội lau nước mắt, đứng dậy giả vờ tỏ ra lạnh lùng như bình thường.

"Đồ dai dẳng, đừng có bám theo tôi nữa."

Bỗng cô bị kéo vào một cái ôm, nó không mạnh mẽ, mà dịu dàng như muốn vỗ về, muốn an ủi cô. Hikaru ôm Miyuki, một tay đặt hờ ở eo, một tay đưa lên xoa xoa mái tóc của cô.

"Có chuyện gì xảy ra vậy? Mà...cậu không nói cũng được. Cậu muốn đánh, muốn đá gì cũng được, cứ khóc cho đã."

Miyuki đẩy mạnh Hikaru ra, khiến cậu ngã mạnh, lưng đập vào bàn. Không phải là cậu không thể phản kháng, mà là không muốn phản kháng.

Cậu biết cô đang suy sụp, dù cậu không biết lý do là gì, vẫn mong có thể giúp gì đó, thậm chí để cô lôi ra làm bao cát cũng được.

Cậu không muốn cô phải khóc, cậu thích đôi mắt đen láy xinh đẹp của cô, và cậu không muốn cô khóc, không muốn thấy.

Chắc bởi từ nhỏ đã lớn lên trong muôn vàn đau khổ, Hikaru luôn muốn người khác được hạnh phúc.

"Tôi ghét mấy thể loại đã non tay còn cầm cọ vẽ như cậu! Cứ nghĩ đến nó, tôi đều nhớ về Shira!" Cô nắm lấy cổ áo cậu, gào lên trong khi nước mắt vẫn tuôn trào.

"Hắn ta là một đứa vẽ một cách thiếu kỹ thuật, không chỉnh chu từng nét, chỉ vẽ theo cảm xúc! Vậy mà lại được giải nhất dù trông bức tranh đó chỉ như quẹt bừa vài đường vài nét! Còn bức tranh mà tôi thức trắng ngày đêm, chăm chút từng chút một lại bị chê là 'vô hồn'!" Cô ấm ức nói.

"CŨNG BỞI VẬY NÊN TÔI GHÉT NHẤT NGƯỜI VẼ BẰNG CẢM XÚC, THIẾU KỸ THUẬT NHƯ CẬU!! TÔI CHÚA GHÉT NGƯỜI KHÔNG THEO ĐUỔI NGHIÊM TÚC VÀ THEO KHUÔN MẪU NHƯ CẬU!!" Cô gào hơi cuối, rồi dừng lại khóc nức nở, tay cũng nới lỏng ra.

"Tại sao? Tại sao tôi không được công nhận dù đã rất cố gắng?"

"Thật lòng thì tớ ngưỡng mộ Miyuki lắm."

"Hả?"

...

Từ nhỏ, tôi đã lớn lên trong sự cô độc.

Lớp 1, không có bạn. Giờ ra chơi chẳng biết chơi với ai.

Lớp 2, tôi vẫn cô độc. Người bạn duy nhất cũng đã quay lưng với tôi.

Lớp 3, tôi chỉ biết cắm đầu vào vẽ để quên đi cô đơn trong lòng.

Lớp bốn, mọi việc bắt đầu bất ổn với cuộc đời tôi.

Tình đầu nói lời xúc phạm, học hành tệ lậu dù tôi đã học xuyên đêm, đến cả môn tôi giỏi nhất là mỹ thuật cũng bị một cô bạn vượt mặt.

Không những lớn lên trong sự cô độc, tôi còn phát triển trong khi cảm xúc ghen tị lấp đầy mỗi ngày. Anh trai tôi là một người tài giỏi, anh thi cấp tỉnh, cấp huyện, thi trong trường, cái gì anh cũng giỏi hết, số giải thưởng anh nhận khiến tôi ghen tị, chúng nhiều đến mức tôi không tài nào đếm nổi. Anh tôi còn giòi thể thao, là một người đẹp trai, lại rất tử tế, số tiền thưởng của anh cũng chẳng phải dạng vừa. Cái gì anh cũng vượt trội, còn tôi thì lại là cái bóng mờ nhạt.

Tôi không học giỏi như anh, số lần được khen của tôi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, tôi cũng chẳng đẹp trai khôi ngô như anh, thể thao thì bét bảng, tiền thì chỉ biết xoè tay xin mẹ. Môn mình giỏi nhất cũng không làm tốt, bị vượt qua như trở bàn tay.

Mẹ tôi, bà ấy không thể kiểm soát hành vi khi giận. Mẹ chĩa da.o vào cổ tôi không chút chần chừ, gào lên chửi bới tôi là thứ con đần độn, so sánh tôi với anh. Khi giận, mỗi câu mẹ nói đều đâm thẳng vào tim tôi, đau đớn. Mẹ tôi còn tusat trước mặt tôi, mẹ kêu tôi lấy dao, tôi không hề biết gì, và khi con dao vào tay mẹ, thì máu tuông trào, mẹ gục trước mắt.

Sau lần đó, tôi tuyệt vọng và bắt đầu tự làm hại bản thân. Thân thế tôi đầy vết cào, vết cắt, không ai khác mà từ chính bản thân tôi gây ra.

Bạn bè tôi cũng phản bội, nói xấu sau lưng. Họ nói tôi là thằng thất bại, không bằng một góc của anh trai. Còn anh trai cũng chỉ im lặng, cứ như thầm đồng ý điều đó.

...

"Miyuki ấy nha, cậu không yếu đuối như tớ. Trước đây, tớ chỉ biết đứng chịu trận. Nhưng từ khi có cậu, tớ nhận thấy bản thân trở nên tích cực hơn hẳn. Ở bên cậu, mỗi ngày đều rất vui, thoáng chốc, tớ đã quên hết những ngày dài mà mình sống cho qua ngày đoạn tháng."

"Cậu đã là chỗ dựa cho tớ trong một khoảng thời gian dài rồi, chi bằng bây giờ cứ để tớ đổi vai với cậu?"

Miyuki không nói gì, cô chỉ mím môi rồi xà vào phòng Hikaru, bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Vòng tay cô ôm chặt lấy Hikaru, cậu cũng nhẹ nhàng đáp trả bằng một cái ôm dịu dàng.

...

Từ hôm đó đã là sáu năm trôi qua, tại một triển lãm mỹ thuật nọ, có hai tác phẩm liên tục được bàn tán rằng :

"hoạ sĩ bức bên trái vẽ hoạ sĩ bức bên phải và ngược lại đấy, cũng vì vậy mới được đặt cạnh nhau."

"Này, sao xung quanh lại là hoa lưu ly? Và tại sao lại là lưu ly xanh vậy?"

"Vì màu xanh là màu tóc em, và vì ta đang vẽ bằng sắc lưu ly nên anh vẽ hoa lưu ly."

"Lắm chuyện! Tự dưng lựa màu theo màu tóc chi vậy, lỡ tóc em màu trắng thì sao? Để lên sáng coi à?"

"Rồi rồi, nghe vợ yêu cả! Nhưng chẳng phải em cũng chọn màu theo màu mắt anh à?"

"Màu vàng này là màu vàng lưu ly mà lúc trước anh nói thích đấy, đồ ngốc! Em không có rảnh để lựa theo màu mắt anh đâu!"

Như lời đã từng hẹn ước, dù là lời nói vô tư lúc còn trẻ, cả hai lại thực sự thực hiện điều đó.

Những bức tranh từ sắc lưu ly.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro