Phần một: Trường mới
"Tớ là Nozomi Hikaru! Sinh ngày 24 tháng 1! Mong được chiếu cố!"
Trong giờ học nên chẳng ai hé một lời, vài người nhiệt tình thì cũng chào cậu vài cái rồi lại quay ra nói chuyện với bọn bạn thân.
Cậu thầm nhủ :" Chuyển trường đúng là tệ hết sức. Chẳng quen ai hết."
Sau khi học xong một Tiếng Anh, giờ giải lao đến, cũng là lúc học sinh tản ra mỗi người một góc để ăn trưa.
Một cậu bạn trông có vẻ cá biệt cố nói lớn, cười nhếch mép khinh thường Hikaru:
"Tên rõ kì cục."
Sau lời đó, một tràng cười ngỡ như có thể khiến cả phòng học nứt vỡ bùng lên, có người cũng hùa theo nói lớn:
"Họ gì nghe như lấy cái kia ghép vào cái này vậy?"
"Nguyên cái Nhật Bản này chắc chỉ có nhà thằng này là mang họ Nozomi đấy chứ!"
"Im hết chưa?"
Một giọng nữ mạnh mẽ vang lên cắt ngang bọn nam sinh đang vây quanh cậu, dường như bọn nó nghe vậy cũng hết hứng chọc ghẹo mà bỏ đi mỗi thằng một hướng.
Cậu cười tươi cảm ơn cô, lúc cô quay ra thì bỗng đơ người nhìn cậu, khiến cậu hơi bối rối vì lần đầu bị nhìn chằm chằm vậy.
"Tôi là Miyuki Haruka, thành viên trong câu lạc bộ mỹ thuật. Cậu làm mẫu vẽ cho tôi đi!"
"Hể?"
"Tôi thích đôi mắt của cậu! Trông nó toát ra kiểu dịu dàng. Và cả tóc máu của cậu nữa, cơ thể cậu còn rất cân đối! Tôi muốn vẽ cậu!"
"Mẫu vẽ là sao?.."
"Thì là cởi đồ ra tạo dáng cho tôi vẽ đó."
Vừa nghe cô dứt câu, Hikaru đã mặt đỏ tía tai, bảy vía bay đi hết. Suy nghĩ phải nằm trước mặt người ta, không mặc quần áo để người ta vẽ thật quá sức khó nói với cậu.
Nhưng người ta vừa mới giúp mình, không thể từ chối được, từ chối lại thành vong ân thì sao? Dù sao chỉ để vẽ thôi, không có ý đồ xấu thì không ngại lắm, nhưng mà...nhưng mà!!
"Tôi sẽ trả tiền."
"Đồng ý." Nghe có tiền, Hikaru vội giơ ngón cái đồng ý ngay không chút do dự.
Ai cũng phải gục ngã trước mùi tiền thôi, Hikaru cũng không phải ngoại lệ, nhất là khi học cấp ba phải sống xa nhà, tự mình mưu sinh.
Tối đó, cậu đến nơi Miyuki yêu cầu đến, đây là một ngôi nhà hoang trong rừng, trông khá xập xệ nhưng vẫn dùng được, cô nói rằng đã tận dụng ngôi nhà nhỏ này để vẽ tranh, cũng là nơi ít ai ra vào nên không sợ người mẫu bị thấy.
"Cậu muốn tạo dáng gì?"
"Chắc là dáng nằm ngủ? Vì nó thoải mái mà, che được chỗ cần che nữa." Cậu vừa nói vừa cởi quần áo, trông cô chẳng có gì ngại nhưng cậu thì sắp chui xuống hố nằm luôn rồi.
"Vậy thì cậu cứ nằm ở đó, chỗ cái nệm ấy. Tôi đã làm lại cái chỗ tồi tàn này trông cho mới một chút."
"Cậu đã tốn nhiều tiền lắm ha? để biến cái nhà xập xệ này trông bình thường hơn một chút thì cũng cực lắm đấy nhỉ."
"Ừ, tôi đã làm việc thêm ở khá nhiều nơi."
Dần dần, Miyuki và Hikaru thân nhau hơn. Hikaru ngưỡng mộ nét vẽ của cô, chúng tinh xảo, chi tiết và chỉnh chu, dù cho trông chúng vô hồn lắm.
"Hình như Miyuki chưa biết mình cùng sở thích với cậu ấy nhỉ?" Hikaru nghĩ, mỉm cười nhìn Miyuki vẽ bản thân cậu. Dường như đứng một nơi hoài cũng chán, Hikaru đi quanh căn "nhà", tham quan mớ đồ vẽ rõ xịn của Miyuki.
"Cậu có nhiều loại màu thật đó! Cùng là một loại nhưng lại có đủ thể loại nhỉ?" Vốn bản tính hay hỏi, cậu quay sang buôn chuyện vài câu với Miyuki. Mặc cho cô vẫn cứ chăm chút phát thảo.
"Cậu thích à?" Miyuki không rời mắt khỏi bản vẽ nhưng vẫn nói chuyện với Hikaru, cốt để cậu không cảm thấy chán mà bỏ về luôn.
"Ừm, nó đẹp mà!"
"Phải rồi...Chắc lại vì nó làm từ đá quý nghiền nhỏ. Như đá khổng tước hoặc đá Azurit chẳng hạn. Nhân tiện cái cậu cầm trên tay là Lapis Lazuli."
"Gì!? Đá quý!?Mặc dù nghe không hiểu gì nhưng có vẻ thú vị ghê á!"
"Ừ, làm từ đá quý nghiền nhỏ. Tôi đang dùng màu khoáng loại mới, màu khoáng tổng hợp và thủy tinh nghiền vụn. Có mấy loại được làm thủ công, nhưng màu khoáng tự nhiên rất đắt nên bọn tôi mua một cái là cạp đất một tháng."
Hikaru chăm chú nghe Miyuki nói, lâu lâu lại bình luận vài câu như:
"Nói vậy nghĩa là các cậu giàu lắm hả? 100 nghìn yên cho 100 bức tranh kích thước 160cm?"
"Tôi chỉ mua trước thôi, trước khi thi đỗ vào trường mỹ thuật, tôi sẽ luyện trước để vào học đỡ bỡ ngỡ. Cũng bởi vậy mà tôi mới kéo cậu đến đây làm mẫu vẽ đấy."
"Nhân tiện thì Lapis Lazuli còn được gọi là ngọc lưu ly."
"Ra vậy...Tôi thích màu vàng nhất, cả màu đỏ nữa, màu trắng cũng rất thích, nhưng một chút màu hồng cũng có thể làm nổi bức tranh."
Hikaru cố lôi chuyện ra nói thêm, có vẻ phản tác dụng vì Miyuki không hứng thú bàn về màu sắc ưa thích lắm. Miyuki không thích lộ thông tin cá nhân chăng?
"Cậu chịu khó đứng để tay sau gáy một lúc nhé, tôi muốn lấy tư liệu để vẽ sau lưng nữa."
"Mỏi nách lắm."
"20 phút nghỉ một lần"
"Giơ tay lên trời suốt 20 phút? Cậu giỡn à Miyuki-san?"
"Không."
Sau 20 phút đứng vừa mỏi chân vừa mỏi tay, tay Hikaru như sắp què đến nơi. Cậu muốn đi về ngay và luôn, phải tạo dáng bao nhiêu nữa mới có thể về nhà đây?
"Miyuki-san này...Thường thì cậu phải phát thảo bao nhiêu bản phát hoạ thô vậy?"
(Bản phát hoạ thô: Dùng để luyện tập, Miyuki sẽ tính toán bố cục dựa trên các bức tranh nhỏ. Sau khi phát hoạ sơ qua bố cục, Miyuki sẽ vẽ nháp hay còn gọi là bản phát hoạ lớn. Sau đó thì chép lại bản phát hoạ lớn lên giấy dùng cho bức tranh chính thức bằng giấy vẽ tập hoặc Nenshi chuyên dùng để chép tranh. Btw, Nenshi có thể làm từ rượu Nhật và màu vẽ, học sinh cũng có thể tự làm.)
"Càng nhiều càng tốt, một đống góc độ trái phải, dưới mông, trên đầu hay gì tôi vẽ hết."
"Ây...Nghe ớn quá."
"Từ giờ cứ sau khi tan học thì tới đây, làm mẫu tầm 2 tiếng rồi về."
"À...ừ. Mà cậu biết mấy thông tin khó kiếm như này đâu ra vậy?"
"Truyện tranh."
(Tui nảy ra bộ này khi đọc "vẽ em bằng sắc lưu ly" á, boylove được nhà Amak thầu. Truyện cũng kể về người mẫu và người vẽ, và cũng là vẽ bằng sắc lưu ly luôn=)) thật ra từ trước khi mua là tui đã định cho mối quan hệ người mẫu-người vẽ rồi, mua gặp VEBSLL như định mệnh sắp đặt vậy á.)
Sau hôm đó, cậu và Miyuki thân nhau hơn. Dù chỉ là mối quan hệ người mẫu và người vẽ, những cuộc trò chuyện của họ luôn đầy đủ, ngập tràn sắc màu.
Nhưng khi cậu tham gia câu lạc bộ mỹ thuật, cô lại phản ứng rất kì lạ.
"Chào mừng em nhé, ma mới. Để anh giới thiệu thành viên trong câu lạc bộ, vài người hoạt động năng nổ thôi, bọn ma kia đúng chính xác là thành viên ma luôn nên khỏi quan tâm đi."
"Đây là Fujisaki Naru. Đàn anh này hiện đang học năm ba, đang luyện thi vào đại học mỹ thuật đó! Lúc nào nó cũng 'Juken Bijutsu' miết."
(Juken Bijutsu: Luyện thi mỹ thuật)
"Ma mới à? Giống người sống lên nhé."
Hikaru nghe Naru nói vậy cũng ngầm hiểu anh ta muốn nói rằng "hoạt động năng nổ lên nhé.", nhưng trong não vẫn cứ thầm nghĩ "Ông này dị quá, tránh xa thôi."
"Kia là Maroku Maro! Cậu ta cũng giống em, hay bị trêu vì họ tên nhưng cậu ta còn tự hào lấy 'Marox2' làm chữ ký cơ."
"Còn thằng đu cửa sổ nhìn cái cây để vẽ là phó quản lý của cái câu lạc bộ này, dù cũng không khác gì thành viên ma vì lúc nào cũng im như hến. Dù vậy nhưng Maro rất đáng để tin cậy đấy nhóc!"
Hikaru đi xung quanh chào hỏi từng người, vốn mồm miệng nhanh nhảu nên cậu không tốn nhiều thời gian để kết giao với nguyên câu lạc bộ, thậm chí còn chưa đến 30 phút là đã thành anh em sống chết có nhau.
Cửa phòng câu lạc bộ mở ra, đó là Miyuki.
"Nozomi? Cậu đến tìm tôi à?"
"À...không, tớ tham gia câu lạc bộ."
Lúc này, trông Miyuki vẫn bình thản:
"Ồ? Cậu biết vẽ à?"
"Ừm!" Hikaru hào hứng lấy bức vẽ từ trong cặp ra, cậu vẽ một chú mèo màu trắng và chủ đang đi dưới ánh chiều tà. Cậu đã dựa trên những thứ cậu thấy hằn ngày để vẽ, nét vẽ của cậu thiên về cảm xúc hơn là chi tiết như Miyuki.
"Kokuhaku Hikaru~"
(Kokuhaku nghĩa là bày tỏ cảm xúc trong tranh)
Bộp.
Bức tranh văng xuống sàn, Miyuki đứng đó, nhìn cậu với ánh mắt chán ghét.
"G...gì vậy? Mi...Miyuki-san?"
"Từ hôm nay không cần đến làm mẫu vẽ. Và cậu làm ơn đừng bao giờ cầm cây cọ lên nữa, đồ yếu kém. Việc cậu cầm cọ khiến giá trị của ngành hoạ bị giảm nghiêm trọng đấy đồ đần độn."
Miyuki bỏ lại một câu nói lạnh lùng rồi đóng cửa mạnh, bỏ đi.
Hikaru như chết lặng. Cứ ngỡ như cô sẽ là người bạn đầu tiên trong môi trường mới, nhưng bây giờ cô lại là người khiến cậu tổn thương nhiều hơn tất thảy những gì cậu chịu trong ngày đầu nhập học.
"Rốt cuộc mình làm sai gì chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro