💥💥💥Chúc mừng năm mới 🎆 lì xì đến đâyyy


✘✘✘CẢNH BÁO: KHÔNG THEO NGUYÊN TÁC, NHÂN VẬT OOC, TAM QUAN LỆCH LẠC, CÓ YẾU TỐ NGOẠI TÌNH, QUAN HỆ VỚI NGƯỜI CHƯA ĐỦ 18 TUỔI, MẸ KẾ CON CHỒNG, SỐNG LẠI, NHẮC ĐẾN CÁI CHẾT CỦA NHÂN VẬT, R18!!!!!

P/s!!!!!: Itoshi Sae gọi Yoichi là "mẹ" vì anh ta thích thế!!!!!!!!!

☛VIẾT VỚI MỤC ĐÍCH GIẢI TRÍ, KHÔNG ĐẠI DIỆN CHO TAM QUAN CỦA TÁC GIẢ! NHÂN VẬT OOC LÀ ĐIỀU HIỂN NHIÊN!!! HỌ KHÔNG HỀ YÊU NHAU, NHƯNG TRONG FIC CỦA TÔI THÌ HỌ YÊU NHAU! 


Bạn đã được cảnh báo trước, không thích mời đi cho.


Itoshi Sae - cậu (15 tuổi)

Isagi Yoichi - anh (35 tuổi)

Itoshi Rin - hắn (34 tuổi)

----

Bao lâu rồi nhỉ?

Nhìn người đàn ông xinh đẹp đang đứng cạnh người cha trên danh nghĩa của mình, Sae nở một nụ cười khó hiểu.

Itoshi Sae - con trai ruột của Itoshi Rin với người vợ cũ.

Cậu là sản phẩm của Rin với một cô người mẫu sau một đêm điên cuồng. Sự xuất hiện của cậu là một vết nhơ, là một tai nạn trong cuộc đời của tiền đạo hàng đầu Itoshi Rin. Là nỗi nhục nhã của "người thừa kế độc nhất" của gia tộc Itoshi khi bị một người phụ nữ "tầm thường" bỏ thuốc hãm hại.

- Itoshi, đây vợ sắp cưới của ta, sắp tới sẽ là mẹ của mày.

Cậu đứng đó, nhìn chằm chằm vào "người mẹ mới" của mình. Tiếng cười của cậu cuối cùng không kìm nổi nữa mà vang lên. Trong không gian im ắng tại căn biệt thự rộng lớn của gia tộc Itoshi, nó trở nên lạc lõng một cách kì lạ, đồng thời cũng khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh. 

Có chút gì đó vui vẻ, lại có chút gì đó cay đắng và thỏa mãn.

- Chào con, ta là Isagi Yoichi, rất vui được gặp con...

Người đàn ông nhận thấy bầu không khí gượng gạo tại đây nên nhẹ nhàng cất tiếng trước. Anh nhìn người con trai mười lăm tuổi của người chồng sắp cưới trước mắt, trái tim hơi thắt lại.

Thật sự rất giống.

Itoshi Sae thấy được khoảnh khắc khựng lại ngắn ngủi của anh, nụ cười trên môi cậu càng thêm kì quái. Đôi mắt xanh mòng két với ngây thơ khó hiểu nhìn gương mặt trẻ trung cùng đôi mắt xanh lam đẹp đẽ của người đàn ông, đáy mắt của cậu trai trẻ hiện lên chút hoài niệm.

- Tôi là Itoshi Sae, rất vui được gặp...

Rất lâu rồi, rất lâu rồi.

- Mẹ à.

Tiếng "mẹ" đầy bình thản vang lên khiến mọi người có mặt đều phải khựng lại vì bất ngờ.

Mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy sao?

Không, tất nhiên là không.

Sae khẽ mỉm cười với "người mẹ mới", sau đó nhân lúc không ai để ý thì lẩn vào một góc khuất, đưa mắt nhìn người cha hời hợt kia.

Ánh mắt của cậu không giống ánh mắt mà một thiếu niên nên có, chút ấm áp khi nhìn mẹ kế đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là lạnh lùng đến cực điểm. Nếu như có thể giết người bằng ánh mắt thì Itoshi Rin đã bị giết không biết bao nhiêu lần. 

Gia tộc Itoshi thật ra không chỉ có một người thừa kế là Itoshi Rin. Sự thật là trên hắn còn có một người anh trai tài giỏi khác, chỉ tiếc là người đó đã không may qua đời khi chưa tới đôi mươi. 

Người đó tên...

"Itoshi Sae".

Cậu vẫn nhớ rất rõ, nhớ rất rõ cái khoảnh khắc mà người em trai quý hóa kia đứng trên bờ sông, hắn trơ mắt nhìn anh trai mình bị nước cuốn trôi đi, chết dần chết mòn trong tuyệt vọng.

- Chơi đủ rồi.

Từ giây phút tiếng khóc chào đời của đứa trẻ vang lên trong phòng sinh, "Itoshi Sae" đã chết. Trưởng nam nhà Itoshi đã chết hoàn toàn.

Giờ đây chỉ còn mỗi Itoshi Sae. Con trai độc nhất của Itoshi Rin. Một đứa trẻ luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ít nói, và trầm lặng đến mức kỳ lạ.

Cậu nheo mắt nhìn người đàn ông đang đứng cạnh người cha trên danh nghĩa của mình không rời mắt. Sau cùng thì cậu vẫn đợi được.

Itoshi Sae đã đợi được đến ngày có thể có được Isagi Yoichi.

Mãi mãi.

"Cạch"

Isagi Yoichi đang thay quần áo thì giật mình, nhìn thiếu niên với mái tóc nâu đỏ đang lấp ló bên ngoài cảnh cửa. Gương mặt điển trai rất giống Rin, đôi mắt đặc trưng của gia tộc Itoshi nhưng lại mang vẻ non nớt của thiếu niên. 

- Mẹ.

Isagi giờ vẫn chưa quen được với việc bản thân bị gọi là "mẹ", cậu là một người đàn ông bị gọi như vậy thật sự rất khó để chấp nhận được. Chỉ là cậu thiếu niên trước mắt cũng chẳng sai, anh còn vài ngày nữa sẽ kết hôn với Itoshi Rin, sẽ trở thành "mẹ kế" của thiếu niên này.

- Sae, con vào đi.

Sae bước vào phòng, động tác khóa trái cửa đầy nhẹ nhàng lại dứt khoát như thể đây một điều bình thường. Ánh mắt cậu dừng lại trên người đàn ông đứng bên cạnh tủ quần áo. 

Có vẻ là anh đang thử đồ cưới, áo vest và quần vẫn đang được đặt trên giường. Anh hồn nhiên không hề nhận ra bản thân đang mặc mỗi chiếc áo sơ mi, hoặc có lẽ là không để ý vì Itoshi Sae vẫn chỉ là "một đứa trẻ".

Sae từng bước từng bước tiếp lại gần, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Isagi từ phía sau. Isagi cứng người khi cảm nhận được đôi tay của Sae vòng qua eo mình, dù anh đã thử giãy ra nhưng cơ thể thiếu niên tuy chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng cũng đã hơn Isagi rất nhiều.

- Sae... con đang làm gì vậy?

Mặc cho Isagi đang run rẩy, Sae khẽ nghiêng, tựa cằm vào vai của anh. Hơi thở ấm nóng của thiếu niên phả lên cổ khiến cho anh càng thêm sợ hãi. 

Rõ ràng, tư thế này không phải điều một đứa trẻ nên làm với người mà mình gọi là "mẹ".

- Tôi chỉ đang ôm mẹ thôi mà...

Cậu nhỏ giọng thì thầm bên tai anh, giọng nói hơi khàn khàn vì vỡ giọng, cảm giác nhẹ nhàng pha chút trêu chọc trong lời nói khiến cho Isagi cảm thấy bản thân trở nên kì lạ. 

Chuyện gì đang xảy ra với anh?

Isagi cố gắng gỡ tay Sae ra, nhưng đôi tay của cậu trai trẻ lại càng siết chặt hơn, không cho phép anh thoát ra. Sae nhìn sự bất lực của anh mà không kìm được bật cười, tiếng cười khàn khàn trầm thấp đầy quyến rũ vang lên khiến mặt Isagi đỏ bừng.

- Mẹ biết không, tôi đã chờ rất lâu đấy.

Lời nói của Sae khiến anh cảm thấy rợn người. Bản năng khiến vùng vẫy mạnh hơn, cố gắng thoát khỏi vòng tay của cậu, nhưng Sae vẫn chẳng buông anh ra mà thay vào đó dùng lực đè anh vào cửa tủ. Đối mặt với người con riêng của chồng sắp cưới, Isagi cảm thấy sợ hãi. Đây thực sự là thiếu niên ngoan ngoãn tài giỏi trong lời mọi người đấy sao?

Trên mặt Sae không còn cười nhưng ánh mắt cậu dịu dàng đến đáng sợ. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ non nớt ngây thơ đã biến mất hoàn toàn trên gương mặt đẹp đẽ ấy, thứ còn lại là sự áp bức khiến người khác nghẹt thở - thứ mà một đứa trẻ mười lăm tuổi không nên có.

- Tôi nhớ mẹ lắm, mẹ không nhớ tôi sao?

Sự hoang mang lộ rõ trên mặt của Isagi Yoichi, anh không hiểu ý của Sae. Rõ ràng anh chưa bao giờ gặp cậu thiếu niên này trước đây, nhưng tại sao lại có cảm giác như Sae đang nói về một điều gì đó rất quan trọng?

Anh chưa từng gặp Itoshi Sae, cũng không biết Itoshi Sae.

Nhưng mà... 

Anh biết "Itoshi Sae".

"Itoshi Sae", con trai lớn của nhà Itoshi, đẹp trai, tài giỏi, chỉ tiếc là...đoản mệnh. 

Có điều....

"Itoshi Sae" là mối tình đầu của Isagi Yoichi.

Giây phút cậu thấy Itoshi Sae - con trai của người chồng sắp cưới theo hợp đồng là Itoshi Rin, anh còn tưởng rằng bản thân đã trở lại năm ấy, trở lại cái năm mà người ấy vẫn còn.

Cảm giác hoảng loạn khiến Isagi lùi lại một bước, tay chỉ có thể bám chặt lấy người thiếu niên để giữ thăng bằng. Trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, không chỉ vì bị "tán tính" bởi Sae, mà còn vì những ý nghĩ đáng sợ ùa về khiến anh không tài nào thở nổi.

- Không thể nào... 

Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ trước mắt. Cậu ta là Itoshi Sae - một thiếu niên mới mười lăm tuổi, thậm chí là con trai của Rin - em trai của "Itoshi Sae" cơ mà. Làm sao có thể....

Nhưng tại sao? Tại sao gương mặt, ánh mắt, giọng nói, thậm chí cả cử chỉ của thiếu niên ấy lại giống hệt người mà anh đã từng yêu? Người mà anh nghĩ rằng bản thân đã mãi mãi đánh mất?

Sae mỉm cười, đôi mắt xanh mòng két đầy vẻ dịu dàng. Mặc dù nụ cười ấy hoàn toàn không phù hợp với vẻ bề ngoài ngây thơ của một thiếu niên nhưng nó lại giống "Itoshi Sae" trong trí nhớ của Isagi Yoichi đến mức không sai một li. 

Một thứ đều như muốn thiêu đốt mọi lý trí còn sót lại của Isagi, trái tim anh gào thét rằng đó chính là Sae của anh.

- Mẹ nhớ rồi sao? Tôi biết, mẹ rất thông minh mà.

Isagi hoang mang lắc đầu, điều khó tin như vậy không thể xảy ra được, không thể nào...

- Đừng nói những điều vô lý nữa!!! C-Chỉ là trùng hợp giống mà thôi!!

Sae tức đến bật cười, nhưng cậu vẫn biết rằng việc sống lại gì đó khá quá khó tin nên không trách Isagi không tin. Nhưng mà cậu cũng không nhượng bộ đâu. 

Thiếu niên cúi người xuống, áp sát lại, đủ để anh cảm nhận được hơi thở của cậu phả trên làn da mình.

- Trùng hợp? Vậy thì để tôi giúp mẹ nhớ lại.

Itoshi Sae nhếch môi, ánh mắt dần tối lại. Trước khi Isagi kịp phản ứng thì cậu đã nghiêng người thì thầm vào tai anh.

- "Nếu em trở thành tiền đạo số một, tôi sẽ chuyền cho em đường bóng đẹp nhất."

Giọng nói của thiếu niên tên Itoshi Sae ấy, hoàn toàn trùng khớp với người năm đấy anh yêu thầm.

- Sae...Điều này... không thể là nào...

Isagi cảm thấy tất cả như sụp đổ. Những ký ức anh đã cố gắng khóa kín suốt bao năm qua bỗng chốc ùa về, từng chi tiết rõ ràng đến đáng sợ.

-Mẹ có thể không tin, nhưng tôi đã trở lại, Yoichi. 

Itoshi Sae vuốt ve gương mặt của người thương, cậu thực sự đã đợi quá lâu để được chạm vào Yoichi yêu dấu.

Isagi giật mình, chưa kịp nhận ra có điều không ổn thì bàn tay của Sae đã luồn ra sau gáy anh. Cậu thiếu niên cúi đầu, áp môi mình lên môi anh mà không hề cho anh thời gian phản ứng lại. Nụ hôn của Sae nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, ép buộc Isagi phải chấp nhận toàn bộ. Anh mở to mắt, đôi tay run rẩy định đẩy Sae ra, nhưng cánh tay cậu đã nhanh chóng siết lấy eo, kéo anh sát vào cơ thể mình, không cho anh có cơ hội đó.

Âm thanh nhóp nhép khiến người ta phải đỏ mặt tía tai không ngừng vang lên trong căn phòng. Isagi cố nghiêng đầu để thoát khỏi nụ hôn ấy, tiếc là Sae chẳng cho anh cơ hội đó. Cậu nghiêng theo anh, khéo léo khóa chặt mọi lối thoát, vẫn không ngừng mơn trớn, từng chút một nhấm nháp môi anh đến sưng đỏ. Ngay cả khi Isagi cố vùng ra, cậu càng siết chặt eo anh hơn.

Trước mắt Isagi dần trở nên mơ hồ, chỉ có đôi mắt xanh mòng két đầy si mê ấy là rõ ràng nhất. Tay anh chỉ siết chặt lấy ngực áo của Sae để giữ thăng bằng, cũng vì thế mà. khiến cho chiếc áo trở nên nhắn nhúm khó coi.

Lưỡi của Sae khẽ lướt qua môi dưới của Isagi, rồi cuốn lấy lưỡi anh. Sự đụng chạm ấy quá mức táo bạo, quá mức thân mật, hoàn toàn vượt khỏi giới hạn khiến anh cứng đờ. Đầu lưỡi của thiếu niên làm loạn trong miệng anh, khiến cho anh không kịp thở, cũng chẳng kịp nuốt nước bọt. Nước bọt cứ vậy chảy xuống từ khóe miệng, trượt xuống cằm.

- Sae...

Đôi tay của Sae rời khỏi eo của anh, di chuyển xuống cặp mông căng mẩy mà xoa bóp. Tâm trí của Isagi Yoichi trở nên mụ mị, đôi mắt xanh nhìn Sae một cách mơ màng. Cảm xúc đã hoàn toàn đâm nát lí trí của anh, giờ đây thực hay ảo đều chẳng còn quan trọng nữa. 

- Yoichi, mẹ biết tôi không chỉ muốn một nụ hôn mà đúng không?

Sae dụi đầu vào cổ của Isagi, cọ cọ như một chú cún nhỏ sau đó để lại một vài vết yêu trên cổ anh. "Mẹ kế của Itoshi Sae" không chỉ có ngọt nước mà còn mềm mại. Cậu thiếu niên hận bản thân không thể lập tức vứt nốt cáo áo sơ mi đã bung cúc cùng cái quần lót vô dụng kia trên người anh đi rồi ấn người lên giường dập cho đến khi người thương mất kiểm soát mà khóc lóc cầu xin cậu dừng lại.

Khi Isagi hồi hồn lại thì anh đã bị cậu ném lên giường, mảnh vải cuối cùng trên người cũng đã bị Sae lột sạch. Dù sao thì Isagi cũng chơi thể thao nên cơ thể luôn săn chắc và cân đối. Anh không thuộc kiểu cơ bắp cuồn cuộn hay thân hình quá đồ sộ, anh theo kiểu trông thì gầy nhưng thật ra lại rắn chắc, từng đường nét trên cơ thể đều toát lên sự linh hoạt và dẻo dai. Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra ngay rằng đây là dáng vóc của một người đã trải qua quá trình rèn luyện nghiêm ngặt và kỉ luật.

- Sae...

Sae mỉm cười, tách hai chân của Isagi ra, khiến cho bạn nhỏ Yoichi đang đầy tinh thần mà đứng thẳng cùng lỗ sau hồng hồng múp rụp, nhìn qua là biết chưa từng bị động vào.

- Chết tiệt, nhìn mẹ dâm thật!

Bị nhìn chằm chằm như vậy khiến Isagi ngại ngùng, cậu muốn đưa tay che đi thì lại bị Sae dữ chặt lại. Âm thanh của cậu giống như ma quỷ, thì thầm bên tai anh, khiến trái tim anh run rẩy không ngừng.

- Yoichi, mẹ thích không?

Isagi Yoichi nghe, anh hoàn toàn buông thả bản thân, để mặc cho mình bị tình yêu và dục vọng nuốt chửng.

- Yoichi, từ sau giây phút này, mẹ chỉ có thể là của tôi.

Sae bắt đầu tự cởi quần áo của mình, cơ bắp cường tráng của thiếu niên lộ rõ trước mắt của Isagi. Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm sáu múi cơ bụng của cậu, cùng đường nhân ngư bí ẩn được che lấp phần nào dưới chiếc quần thể thao rộng. Thiếu niên dịu dàng hỏi anh, nắm lấy tay của Isagi rồi đặt lên đũng quần căng phồng khiến anh đỏ bừng mặt. 

- Sae...

Sae mở tủ đầu giường, bên trong là gel bôi trơn và một hộp bao cao su. Cậu đã chuẩn bị rất kĩ cho kế hoạch ngày hôm nay rồi, những thứ cần thiết đều đã được giấu sẵn ở đây.

- Ngoan, để tôi thương mẹ được không?


----


- Ah...a...

Âm thanh nức nở của Isagi chặn lại bởi nụ hôn sâu của thiếu niên. Môi lưỡi hai người cuốn quýt, trong khi đó phần thân dưới dính chặt lấy nhau, tiếng "bạch bạch" vì da thịt va chạm hòa cùng tiếng nước bọt đầy tình sắc khiến căn phòng vốn chẳng thuần khiết càng thêm phần dâm loạn.

Isagi quỳ trên giường, phía sau là thiếu niên Itoshi Sae đang không ngừng cắm rút. Tay cậu siết chặt lấy eo anh, theo mỗi nhịp nhấp hông của cậu, Isagi tưởng như mình sắp bị đâm đến chết trên giường. Anh giờ đây cảm thấy bản thân giống như một con chó cái đến kì động dục, chỉ biết rên rỉ chổng mông cầu xin chó đực trẻ tuổi chơi hỏng, làm mình mang thai chó nhỏ của cậu.

- Yoichi rên ngọt quá, tôi chết trên người mẹ mất...Shh, tôi nói vậy làm mẹ phấn kích à? Siết chặt như vậy là đang đói sao?

Vừa nói, Sae vừa tăng tốc độ cắm rút bên dưới. Isagi liên tục bị cậu đâm vào điểm nhạy cảm làm đầu óc giờ đây trống rỗng, anh hiện tải chỉ có thể ngửi thấy mùi hương của Itoshi Sae, cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của thiếu niên và con hàng thô to đang không ngừng ra vào lỗ nhỏ đói khát của mình.

Itoshi Rin là gì, chồng sắp cưới là gì, hôn lễ là gì, trách nhiệm là gì, luân thường đạo lí là gì Isagi đã quên sạch. Anh chỉ biết là anh yêu sâu đậm Itoshi Sae, và giờ người ấy đã về bên anh rồi, thậm chí còn đang trơn mớn, yêu thương thân thể anh.

- Anh!!

Isagi cứ như vậy bị Sae chơi đến bắn. Trước đó anh đã được cậu bj cho một lần, chơi bằng tay một lần, giờ là lần thứ ba rồi.

- Chậc, bắn nhiều quá không tốt đâu mẹ yêu dấu.

Sae ôm lấy Isagi đã mềm nhũn vì cao trào mà lật lại. Cứ như vậy mà hai người đối mặt với nhau. Gương mặt đỏ ửng, ánh mắt tan rã không có tiêu cự, anh bây giờ giống hệt như một con búp bê vải bị làm hỏng, trông yếu ớt vô cùng, và nó cũng khiến cho bạn nhỏ Sae đã cứng lại càng cứng hơn.

Chết tiệt, nếu không chơi nát Yoichi thì cậu không cần mang cái tên Itoshi Sae nữa.

Cậu ôm anh vào lòng, nhưng cũng bởi vậy mà "thứ đó" lại càng vào sâu hơn.

- Tôi còn chưa ra lần nào đâu, mẹ à.



---



Itoshi Rin cau mày đầy khó chịu, hắn nhìn đồng hồ thì thời gian hiện thị đã là bảy giờ ba mươi tối. Hắn đã sớm kêu người hầu đi báo Isagi Yoichi và thằng con trai của hắn từ lúc hai giờ chiều là bảy giờ sẽ bắt đầu dùng bữa nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng ai. Người hầu cũng bảo là không thấy họ ở trong phòng riêng của thiếu gia hay ở khu vườn bên ngoài biệt thự.

Kì lạ.

Rin khó chịu đứng dậy, quyết định tự mình đi tìm. Cảm giác bất an này khiến hắn rất khó chịu. Cảm giác ấy giống như một thứ gì đó vô cùng quan trong của hắn đã bị lấy mất vậy.

Bước trên hành lang dài yên tĩnh, chẳng hiểu sao hắn lại nghĩ về một số kí ức cũ. 

Kí ức về thời niên thiếu của hắn, Isagi, và...Sae.

Mọi chuyện chạy qua trong đầu hắn giống như một cuốn băng, dần dần, dần dần cho đến cuộc cãi vã của anh em hắn tại bờ sông định mệnh ấy.

Khi ấy, trong cơn nóng giận, hắn đã khiến anh trai mình rơi xuống sống. Và...

Mặc cho anh trai đang vùng vẫy, hắn cứ như bị ma quỷ điều khiển vậy, đứng yên nhìn anh trai bị nước cuốn đi rồi chìm dần, chìm dần.

Lúc đó hắn như thế nào?

Sợ hãi và phấn khích...

Sợ hãi vì hắn đã làm điều vô cùng độc ác, hắn đã mặc kệ người anh trai mà mình ngưỡng mộ chết dần chết mòn vì sự tức giận, mặc kệ Sae cũng vì sự đố kị cùng ghen tị được chôn giấu sâu trong lòng hắn.

Vì sao ánh mắt của Isagi Yoichi luôn dành cho Itoshi Sae?

Tình yêu của hắn dành cho anh đã bắt đầu nảy mầm từ năm mười hai, ngay từ khi hắn chỉ vừa mới biết yêu là gì. Chỉ có điều tình yêu của Itoshi Rin dành cho Isagi Yoichi vừa sâu đậm lại vừa méo mó, nó đầy sự ích kỷ và chiếm hữu điên cuồng. Sau khi Itoshi Sae biến mất, hắn vốn muốn dành tất cả điều tốt nhất cho anh, ở bên anh để thay thế bóng hình của người anh trai quá cố kia. Muốn bày tỏ tình cảm với anh nhưng mọi kế hoạch của anh đều bị con ả người mẫu kia phá hoại. Cô ta bỏ thuốc hắn, thậm chí sau đó còn mang thai. 

Thậm chí khi cô ta sinh con ra, bố mẹ của hắn còn đặt tên đứa trẻ là "Itoshi Sae" vì đôi mắt của đứa trẻ giống người anh quá cố của hắn y như đúc, họ nói rằng Sae đã trở về với họ bằng một cách khác.

Và tất nhiên Rin chẳng tin, dù cho càng lớn thì Itoshi Sae lại càng giống "Itoshi Sae", từ tính cách hay sở thích đều giống y hệt.

Nhưng giờ mọi chuyện đã được xử lí xong và không còn quan trọng nữa. Rin lúc này cũng đã kí hợp đồng hôn nhân với Yoichi rồi, tất cả đều đã ổn, chính hắn cuối cùng cũng có cơ hội để ở gần Isagi hơn, quan tâm, chăm sóc và theo đuổi người mình thương thần bấy lâu.

Tiếc rằng...

"Cạch cạch"

Rin dừng lại trước cánh cửa phòng Isagi. Cảm giác bất an từ từ kéo đến, không ngừng ăn mòn tâm trí hắn. Hắn không gõ cửa, chỉ trực tiếp vặn tay nắm. Nhưng mà cửa phòng đã bị khóa trái từ bên trong.

- Chết tiệt.

Rin lấy ra chìa khóa tổng, dễ dàng mở cánh cửa kia ra. Nhưng khung cảnh trước mắt khiến máu trong người hắn như đông cứng lại.

Người hắn yêu sâu đậm và cũng là vợ sắp cưới của hắn - Isagi Yoichi vẫn đang rên rỉ cưỡi trên con hàng của Itoshi Sae - đứa con trai chết dẫm của hắn. Cơ thể của anh trần trụi, chi chít những vết đỏ bầm và dấu hôn được để lại trên làn da, tất cả những điều này đều cho thấy anh đã được thiếu niên trẻ tuổi kia yêu thương một cách mãnh liệt như thế nào.

Itoshi Sae thấy hắn thì nhếch môi cười đầy khinh bỉ. Cậu đưa tay ôm lấy Isagi vào lòng, tăng tốc độ đẩy hông lên rồi ghì chặt Isagi xuống, bắn tất cả vào cái lỗ đã ngập ngụa tinh dịch của anh.

- Ahhhh...

Isagi hét lên một tiếng rồi cũng cào trào, anh nằm gục trong lòng cậu thiếu niên, hoàn toàn không biết người chồng sắp cưới đáng thương của mình đang đứng ở cửa.

Thiếu niên mỉm cười, những lời nói sau đó của cậu khiến cho hắn chết lặng.

- Ông thật hời hợt, Itoshi Rin.

 "Mày thật hời hợt, Itoshi Rin."

- Ông vĩnh viễn không bao giờ có được Yoichi đâu.

"Mày vĩnh viễn không bao giờ vượt qua được tao đâu"




---end---

Houka_sei: Chúc mừng năm mới mọi người, chúc mọi người năm mới có thật nhiều hạnh phúc, vạn sự như ý, may mắn sẽ đến với mọi người kkk. Mọi người thấy lì xì của tui thú vị không kkkkkk










Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro