Người Sài Gòn
Có người nói, cái tình ở Sài Gòn hiếm lắm, nhạt lắm. Lẩn quẩn vài năm ở cái chốn này, có người tốt, có kẻ xấu, chứ thấy cái đất này nó vẫn tình lắm mà.
Có ngày mưa, lội ngược dòng nước như lũ mà về. Xe tới ngã tư chết máy, dắt vội vô quán ven đường, ướt người, ngày gì mà xui. Ngó chừng bên đường có hai thằng nhóc đội mưa, ôm sấp vé số nép tường mà đi. Thằng nhỏ có chút xíu, chừng bốn năm tuổi, xắn cái quần, nắm tay thằng lớn dắt đi, nhìn mà thương. Có cái xe chạy ngang đường, cố lách qua phần rãnh, nước bắn, tạt ướt thằng nhỏ, nó ngơ ngác nhìn mấy tờ vé số ướt, rồi òa lên mà khóc, thằng lớn chỉ biết ôm rồi dỗ. Lại gần, mua nốt mấy tờ cho thằng nhỏ. Nó nhìn, quệt cái mặt, cười như được mùa, thương sao mà thương quá.
Cái đất không quê này, cũng có lúc khắc nghiệt như vậy đấy.
Có ngày nắng nhỏ, xách xe chạy dạo lung tung. Rồi lạc đường, ngõ ngách nó cứ xiên xỏ vào nhau, lách vào quán nước mía nhỏ hỏi đường, cô bán nước mập mập, giọng miền tây ngọt lùi, cô nói cô cũng không rành, rồi lấy cái xờ mát phôn thằng con mới mua hôm trước cho, ra dò đường giúp. Lúc đi ra về, ngó thấy chỗ thùng bánh mì từ thiện bên mép góc đường đã vơi nửa. Mỉm cười, rêu rao câu hát trong lúc trời lại lất phất hạt mưa
"Em nằm em nhớ
Một ngày trong veo
Một mùa nghiêng nghiêng...."
Sài Gòn mùa này như lòng người nơi đây, ấm mà lạnh, có xấu, có tốt, còn cái tình không bao giờ mất. Bởi, cái đất này nó lạ, như một đứa gái đỏng đảnh, vừa làm người ta ghét lại khiến người ta thương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro