Ngày xửa ngày xưa, trong vũ trụ bao la thiên hà rộng lớn trái đất to tướng châu Á to nhất có một đất nước ở gần biển cũng to to, đó là tiền thân của Đại Hàn Dân Quốc.
Triều đại Jojin, năm 1705, có một vương triều nọ do vua Kim đứng đầu.
Ông là người hiền từ đức độ tài giỏi mưu lược.
Mỗi tội, ông mắc bệnh dê
Thế nên trong giới con người trần tục hay tiên nhân, có mỹ nữ xinh đẹp nào là vua Kim phải tìm đủ mọi cách lấy về làm thê thiếp.
Hậu cung của vua Kim lực lượng còn hùng hậu hơn cả quân kị binh.
Vốn ông có thể lấy được các tiên nữ trên trời nguyên cũng có lý do của nó. Mối giao hảo giữa hoàng tộc và tiên nhân bấy giờ vô cùng thân thiết, gắn bó, âu chuyện kết hôn giữa hoàng thất và giới tiên là bình thường ở huyện. Thắc mắc làm cái gì???
Ngày ngày, các vị tiên nhân, đi kèm là các thiên sứ và thần hộ mệnh thường bay xuống cung điện chơi với các quý tộc, quan lại triều đình.
Muốn nạp tri thức thì chơi đuổi hình bắt chữ.
Thích vui vẻ thì chơi cờ cá ngựa.
Thích làm giàu thì chơi ai là triệu phú.
Thích xả xì trét thì chơi tú lơ khơ.
Thích đau tim thì chơi ba cây.
Vô cùng phong phú và bình dị.
Cũng vì có nhiều phi tần là tiên nữ, thế nên trong số các hoàng thân công chúa của vua Kim, có vài ba nhân là con lai, thuộc dòng bán tiên nhân, mấy đứa này thì đứa nào cũng đẹp ngời ngời ra ý chứ.
Cơ mà chúng nó chỉ được cái mã lừa tình thôi chứ cũng chả có cái gì gọi là phép thuật hay tinh thông kim cổ như trong mấy phim kiếm hiệp và thần thoại đâu.
Hầy, tất cả chỉ là trí tưởng tượng phong phú của các ông nhà văn mà thôi.
Chọn lọc ra thì có ba đứa ưu tú nhất, lọt vào top 3 của cuộc thi JoJin's Nextop Idol lol. Đúng là mỗi đứa một vẻ mười phân không vẹn mười thì cũng vẹn chín.
Hoàng thân thứ nhất, cũng là đứa có chiều cao khiêm tốn nhất nhà, Jisoo 23 tuổi.Điểm nổi trội là vẻ đẹp baby và nước da búng ra sữa, thông minh sáng lạng, là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi báu.
Tuy thế, Soo không phải là người hoàn hảo từ đầu đến chân. Vì quá ham chơi, tiêu tiền vô tội vạ và cái tội thích giống Colombus nên Jisoo đã bị đưa ra hội đồng xét xử, đày đọa đến tương lai, mức án là sáu tháng. Có ai ngờ, bị đày đến đó, Jisoo nhận ra thiên đường ăn chơi hưởng thụ là thế giới hiện đại nên nhất quyết không chịu về, cứ ở lì ở thế kỉ 21.
Hoàng thân thứ sáu, cũng là đứa đen nhất , Seulgi 23 tuổi, còn gọi là Gi . Bạn Seulgi cũng sở hữu vẻ đẹp nghiêng thùng đổ nước, quyến rũ chết người và chiều cao trong mơ. Trong top 3 thì Seulgi là đứa con ngoan nhất của vua Kim, rất biết nghe lời vua cha chăm chỉ học hành tu dưỡng đạo đức để sau còn cai trị đất nước, hoặc nếu không thì cũng để sau này còn lên mặt với đời, không hổ danh là bán tiên nhân. Đối nhân xử thế tài tình, hòa nhã với tất cả mọi người, trên dưới đồng lòng yêu mến.
Đáng lẽ Seulgi đã rất hoàn hảo nếu không phải vì có hai người chị em bán tiên nhân kia đang dần phá nhân cách của bạn. Thật đáng tiếc!
Và hoàng thân thứ bảy, cũng là đứa được lịch sử nhắc đến nhiều nhất và quan trọng hơn là nhân vật chính trong fic hí hí.
Kim Dahyun
Về Dahyun thì nhiều điều để nói vô cùng, kể cả ngày không hết.
Là em út ít trong nhà nên từ bé đến lớn, Dahyun được tất cả mọi người trong hoàng tộc và giới tiên từ già đến trẻ cưng chiều và yêu quý. Mà cái lý do đầu tiên để yêu quý Dahyun ý,
là vì bạn ấy đẹp
Phải gọi là Siêu Đẹp, đẹp mọi góc độ và đạt đến level tuyệt mỹ, đến nàng Shiba ở thế kỉ 21 luôn tin trên đời không ai đẹp hơn mình cũng phải công nhận cơ mà.
Bạn ấy dễ thương, dẻo miệng, lại được tổng hợp từ các nguồn gien đẹp nhất của bán tiên nhân nên một khi nhìn thấy Dahyun thì đừng hỏi bạn ấy là ai.
Và tất nhiên, không tránh khỏi Dahyun cũng "dê" chả kém gì hai người chị và vua cha, chỉ có điều không ai nhận ra điều đó vì bị cái vẻ nai tơ bề ngoài của Dahyun
đánh lừa.
Ngày ngày, Jisoo thường kéo theo Dahyun đi học hỏi đó đây, phải biết la cà phố xá thay vì để Dahyun ở trong cung với Seulgi , theo Soo thuyết học thì nếu cứ để Seulgi dạy, không sớm rồi muộn Dahyun cũng sẽ ngoan ngoãn hâm hâm như cậu ấy. Vậy nên Soo luôn cố gắng hết sức để dạy dỗ Dahyun "đến nơi đến chốn", thú vui tao nhã của cả hai là đi phá làng xóm và tia butt nữ nhân. Rồi sau khi Jisoo đến tương lai, ở nhà Dahyun càng quậy phá và gây ra không biết bao nhiêu tai họa, nào là làm đảo lộn hết sách trong thư viện Hoàng Gia, trêu trọc các quan trong triều, giấu quần áo của kỵ binh, trốn vào những khu địa cấm để đi chơi, tổ chức đánh bài trái phép,.... Tội nào cũng nếm đủ, nhưng được cái Dahyun biết lợi dụng thế mạnh của mình nên lần nào cũng khiến vua Kim, sư phụ và các tiên nhân mềm lòng tha bổng.
Sư phụ ở đây là một tiên nhân vô cùng xuất sắc trong giới, tên bà là Yoo Jungyeon , hiệu là sư phụ Châu chấu. Sư phụ Châu chấu thần thông quảng đại lợi hại vô cùng, trên dưới ai ai cũng kính trọng. Bà là cô dạy của các hoàng thân công chúa trong triều, môn học mà bà phụ trách cũng là môn học các học trò của bà thích nhất, môn "Thế kỉ 21 học" . Môn học này dạy cho các hoàng thân và công chúa về thế giới con người trong tương lai, trang bị lượng kiến thức phong phú cho họ để lỡ rủi có lạc đến đó cũng không bị bỡ ngỡ và bị chê là quê mùa.
Đi theo sư phụ Châu chấu từ nhỏ ngoài ba bạn bán tiên nhân có một không hai kia, còn có công chúa Hirai Momo, một mỹ nhân và là bạn thân của Dahyun, Seulgi, Jisoo.
Nhớ ngày bé, lần đầu gặp Momo, Dahyun đã chấm Momo làm vợ mình.
Khi lớn lên, Dahyun vẫn luôn thầm thương trộm nhớ Momo. Nhưng Momo thì lại chỉ coi Dahyun là bạn.
Momo thích Seulgi và đó cũng là thứ tình cảm thầm kín, không ai hay biết, trừ hai người trong cuộc.
Để rồi.
Một ngày, Dahyun quyết định bày tỏ tình cảm của mình cho Momo nghe.
Và tấn bi kịch cuộc đời bạn ấy đã bắt đầu.
Định mệnh.
Dahyun đã chuẩn bị cả một vườn hoa hình trái tim làm từ những loài hoa đẹp nhất trên đời để tạo khung cảnh lãng mạn nhất, hồ hởi hy vọng Momo sẽ đồng ý.
Giờ hẹn đã đến.
Momo đến trễ vài phút, dù rất sốt ruột nhưng Dahyun không hề cáu giận, cô kiên nhẫn đợi cô ấy.
- Xin lỗi, Dahyun ! Mình mải chơi cờ với Seulgi nên quên!- Momo cười với Dahyun và bước vào.
- Ờ...Không sao..Momo à~!- Dahyun tay cầm một bó hoa, đứng đợi sẵn ở giữa vườn.
Một khung trời rực rỡ sắc màu hiện ra trước mắt Momo, và ở giữa là Dahyun , vẻ đẹp của Dahyun thậm chí lấn át hết tất cả các loài hoa ở đây, như thể chỉ mình cô tỏa sáng, một vị thần đẹp hơn cả các loài hoa.
- Ôi....- Momo lấy tay che miệng vì bất ngờ, ánh mắt không giấu nổi niềm hạnh phúc.
- Cậu đã chuẩn bị tất cả những thứ này sao?- Momo bước lại gần Dahyun , không ngừng suýt soa các loài hoa đang đua sắc trong vườn, thích thú vô cùng.
- Ừm!- Dahyun tự hào, thấy Momo vui, cô cũng vui lắm.
- Cậu chuẩn bị từ khi nào vậy Dahyun? Sao cậu biết mình thích loài hoa này?- Momo cầm một bông hồng trắng lên, mỉm cười nhìn Dahyun. Nụ cười của cô khiến trái tim của vị hoàng thân nhỏ bé loạn nhịp.
- Ừm....mình biết chứ sao k
hông... Cậu đã từng nói...cậu thích hoa hồng trắng...vì nó giống như cậu vậy- Dahyun ngập ngừng.
*Nhìn nghi hoặc*
- Này, sao hôm nay cậu còn bày đặt làm mấy cái này nữa? Có chuyện gì muốn nói với mình hả?.
- Ờ...cũng có đấy...- Dahyun gãi gãi đầu.
- YA~~ Đừng có đùa nữa, có gì nói đi!Kim Dahyun mà lại có lúc ngập ngừng như vậy hả?!- Momo huých vai Dahyun
Dahyun đỏ mặt, cô hít hơi dài rồi quỳ xuống, đưa bó hoa lên trước về phía Momo.
- Hirai Momo , hôm nay mình ở đây, để nói: Mình thích cậu, từ rất lâu rồi, trái tim mình đã gọi tên cậu....- Dahyun ngước nhìn Momo và tỏ tình.
- Cậu....- Momo vô cùng ngạc nhiên, cô sững lại nhìn Dahyun
- Cậu....có đồng ý sẽ trở thành Trắc Phúc Tấn (vợ lớn trong thời cổ đại đó mà ^^) của mình không?- Dahyun nở nụ cười, đôi mắt to phát sáng, không thể giấu nổi sự hổi hộp khi nhìn Momo
Momo không cười, cô im lặng.
Đôi bàn tay Dahyun tê cứng, một thứ gì đó lành lạnh chạy dọc sống lưng cô.
- Ừm...Nếu cậu...cậu chưa trả lời được....Mình có thể đợi...- Dahyun cười bối rối, cô chỉ nghĩ....Momo sẽ đồng ý chứ không phải như thế này.
- Cậu không cần phải thấy khó xử đâu.....mình....có thể đợi...- Dahyun đứng dậy, lựa lời an ủi Momo dù lúc này, lòng Dahyun tê tái, nỗi thất vọng được che lấp một cách vụng về.
- Không, mình có thể trả lời luôn.- Momo cất tiếng, cô mỉm cười nhẹ và nói:
- Mình xin lỗi, nhưng mình chỉ coi cậu là một người bạn tri kỉ từ bé, không hơn không kém.
Bó hoa trên tay Dahyun rơi xuống, đôi mắt mở to, vạn vạn mũi tên đâm trúng trái tim cô, đau nhói.
- Cậu....Sao có thể....?...
- Xin lỗi cậu, nhưng mình sẽ coi như chuyện ngày hôm nay không xảy ra, được chứ?- Momo cười và quay gót toan bước đi.
- Tại sao cậu lại từ chối mình? Mình có gì không tốt?- Dahyun níu vạt áo Momo, đôi mắt không khỏi hiện hữu lên nỗi xót xa đau đớn.
- Cậu rất tốt, nhưng mình không thích cậu.- Momo đáp nhẹ tênh.
- Cậu đã có người khác trong lòng?- Dahyun thấy nghèn nghẹ, đắng đắng trong cổ họng.
- Có hay không cũng quan trọng gì?- Momo kéo nhẹ tay Dahyun ra khỏi tay mình, nhưng Dahyun vẫn giữ chặt không buông.
- Đó là ai? Nói mình biết!- Dahyun muốn khóc, cô không thể giữ được bình tĩnh nữa.
- Bỏ mình ra, Dahyun ! Là ai cũng được! Nhưng không phải cậu!!!! Đừng có vô lý kiểu đấy!- Momo hất mạnh tay Dahyun ra, bực bội nhìn cô.
- Chào cậu, mình về.
Dahyun đứng thẫn thờ, cười như một tên ngốc.
Cô gục xuống, giọt nước mắt lăn dài trên má, lần đầu tiên trong đời, Dahyun được nếm trải mùi vị của yêu một người mà không thể có được tình cảm của người ấy.
Lòng kiêu hãnh của một hoàng thân cao quý bị tổn thương nghiêm trọng.
- Đúng mày là đồ ngốc mà Dahyun ! Đồ ngốc!- Dahyun tự nguyền rủa bản thân mình, lê đôi bàn chân nặng trĩu, cô tìm đến rượu để giải sầu.
Và trong giây phút bồng bột, mất kiểm soát của men rượu, Dahyun đã gây ra trọng tội, nguyên nhân dẫn đến việc cô bị đày đến thế kỉ 21.
Đêm đến, lảo đảo đi trong vườn thượng uyển của Hoàng cung.
- Này Kim Dahyun, em đi về nhà đi, còn dạt dẹo ở đây nữa!- Tzuyu - thần hộ mệnh của Dahyun , là người bảo vệ cho Dahyun đang đỡ cái con người mềm nhũn ra vì say.
- Kệ em, em muốn ngắm hoa! Hề hề!- Dahyun hất tay Tzuyu ra và bước sâu vào bên trong.
- Dừng lại đi, chúng ta chỉ được phép đi đến đó thôi!- Tzuyu kéo Dahyun lại khi cô chuẩn bị đặt một chân qua ranh giới khu vực cấm, khi chưa có lệnh bất kể ai cũng không được vào.
- Vớ vẩn, em là Hoàng thân! Là Hoàng thân của Jojin, ai dám cấm !!!- Dahyun lèm bèm và cứ thế bước vào.
- Dahyun ~, không được đâu, em quậy phá gì cũng được chứ vào đấy là nghiêm cấm đấy!- Tzuyu vẫn giữ Dahyun ở lại.
- Chị nói nhiều quá đi mất, có làm sao đâu mà !!!- Dahyun tức tối và đẩy mạnh Tzuyu ra.
Không được Tzuyu, mày phải làm tròn nhiệm vụ !
Tzuyu quyết nghiêm khắc với Dahyun . Đôi bên giằng co một hồi, bất ngờ, Dahyun đẩy mạnh Tzuyu ra, cả người cũng bị bật ra sau.
Dahyun ngã vào cái cột đá có thắp nến bên trong, cả cột và người đổ xuống.
Lửa từ nến nhanh chóng lan ra và phát cháy.
- Ui da ! Chết tiệt !........
Dahyun loạng choạng đứng dậy vì đau, Tzuyu thấy vậy thì hốt hết cả hoảng.
- Dahyun!!! Cháy rồi !!!- Một đám lửa hung dữ bùng lên từ phía sau lưng Dahyun . Tzuyu vội kéo tay Dahyun lùi lại để tránh nguy hiểm.
- Mau dập lửa đi !!!- Vừa nói, bạn Chewy vừa cởi tạm cái áo choàng ra liên tục quạt hòng dập tắt đám cháy.
Dahyun lúc này cũng nhận thấy tình hình rất là nguy cấp, cũng ra sức dập đám cháy nhưng sức người có hạn, đám cháy vẫn không hết mà lan to ra hơn cả lúc nãy.
- Không kịp rồi, phải gọi người thôi !- Tzuyu quay qua nói với Dahyun trong khi mặt cả hai đen nhẻm đi, mồ hôi chảy ròng ròng. Ngọn lửa hung hãn vẫn tiếp tục thiêu đốt tất cả những gì xung quanh nó.
- Chị gọi mau đi !!!'- Dahyun ho liên tục và gắng nói, Tzuyu gật đầu và "Bụp !'' thần hộ mệnh Tzuyu biến mất, để lại mình Dahyun vẫn ngơ như nai. Ai cũng nghĩ Tzuyu rất cao thượng và trách nghiệm...Đúng không ???
- Ế~~ !! Tzuyu !! Chị đâu vậy !
Tzuyu hiện nguyên hình là thiên thần có đôi cánh trắng, không ai nhìn thấy ngoài Dahyun và phán câu xanh rờn :
- Dahyun, chị biết chúng ta vào sinh ra tử có nhau. Nhưng lần này thì....thôi em chịu một mình nhá ! Chị gọi cứu viện rồi, em không chết đâu mà lo. Chị thoát trước đây !
Nói rồi Tzuyu cao chạy xa bay, để lại mình Dahyun .
- Ớ...Ớ...Chị nói cái gì ????!! CHOU TZUYUUUUU !!!
--------------------------o.0-----------------------
- Kim Dahyun ơi là Kim Dahyun !! Con đã gây ra chuyện gì con có biết không ??!- Vua Kim ngồi trên ngai vàng, dậm chân dậm tay quở trách Dahyun.
Chỉ tội nghiệp bạn Dahyun, giờ mới ngộ ra thì đã muộn, nguyên đêm qua bạn đã làm cháy cả một góc vườn thượng uyển toàn các loài cây quý có nghìn năm tuổi, tội thêm tội, chất như núi.
- Cha à, con biết rồi, nhưng con chỉ làm cháy có một góc thôi mà !- Dahyun đang quỳ gối giữa cung điện, nom rất tội nghiệp, xung quanh là các tiên nhân và quan lại, ai ai cũng nhìn hoàng thân với ánh mắt thương cảm, xót xa.
- Một góc ??? Con có biết để có một góc đó chúng ta đã phải mất bao lâu năm không ? Chỉ tại ta quá nuông chiều con mới như vậy. Lần này ta nhất định phải phạt con thật nặng.- Vua Kim đe dọa.
- Cha ! Cha tha cho con lần này đi mà !! Con biết lỗi rồi.- Dahyun van xin, bắt đầu rơm rớm khóc để lấy lòng thương của những người xung quanh.
- Con đừng hòng lần này lấy nước mắt ra dọa ta nghen!- Vua Kim run run nói, ngoài thì nói vậy chứ bên trong ông đang mềm lắm rồi đấy.
- Bệ hạ, xin người nghĩ lại, người nhìn hoàng thân của chúng thần kia! Hoàng thân mỏng manh thế kia sao chịu được chứ?- Các quan nhao nhao.
- Dẹp! Các người càng bênh con bé ta càng phạt! Gây ra bao nhiêu tội, nhắc không sửa chữa gì cả! Ta phạt con, Kim Dahyun , con sẽ bị đày đến tương lai một năm để cải tà quy chính!- Vua Kim hạ quyết tâm, miệng nói mà lòng không khỏi xót xa.
- CÁI GÌ?? NHỮNG 1 NĂM???? Cha, cha tính giết con luôn sao???- Dahyun giẫy đành đạch.
- Jisoo nó đã ở đấy một năm rồi mà nó có chết đâu!
- Cha, vậy cha định để con như unnie luôn sao? Cha không thấy giờ gọi về Soo không về, cha muốn con như vậy đúng không?- Dahyun đánh trúng tim đen, cô cười thỏa mãn trong lòng. Hí hí, Đúng là trần đời mấy ai thông minh như mình.
Vua Kim cứng họng, cũng phải, trước ông phạt Soo đến đấy sống, giờ năn nỉ ỉ ôi nó còn chảnh không chịu về.
Seulgi thấy em mình như vậy cũng tội nghiệp liền xin xỏ: - Cha à, em nói đúng đấy, cho Dahyun đến đấy thật không phải thượng sách!
Quả là hoàng thân Seulgi sáng suốt, nói một lời mà cả triều thần vỗ tay hưởng ứng.
Vua Kim bí quá, liền vội tìm sư phụ Châu chấu để cầu cứu.
Sư phụ Châu chấu ngẫm một hồi.
Một quả bóng đèn bật sáng trên đầu sư phụ. - Ra rồi!
- Hoàng thượng, chuyện về hoàng thân Jisoo , chúng ta đã đi sai một nước, giờ không thể để hoàng thân Dahyun cũng như vậy. Chi bằng, chúng ta vẫn đầy hoàng thân đến đó, nhưng áp dụng hình phạt mạnh hơn.
Vua Kim mừng rỡ, vỗ đùi sung sướng: - Hay hay, quân sư, người mau nói cách gì đi?
- Bẩm, khi đưa hoàng thân Jisoo đến tương lai, chúng ta lỡ chu cấp đầy đủ mọi thứ cho hoàng thân nên hoàng thân mới có cuộc sống sẵn bề sung sướng ở đó như vậy. Lần này, xử hoàng thân Dahyun , chúng ta sẽ để hoàng thân đến đó với hai bàn tay trắng. Có như vậy, Dahyun mới tự biết có trách nhiệm với bản thân mà tự sửa sai.
- AN TUEEEEEEEEEEEEEEE!!!- Dahyun hét toáng lên, các quan lại nghe thấy vậy thì xót lắm, ai ai cũng nhao nhao phản đối.
- Sư phụ, sư phụ tính tuyệt đường sống của con thật sao??- Dahyun hỏi sốt sắng.
- Có trách thì trách con không học hành nghe lời sư phụ đến nơi đến chốn. Con bị thế là hoàn toàn xứng đáng thôi.- Sư phụ thản nhiên.
- Cha à, cha không định để con gái yêu của cha đi như vậy chứ??! CHA!!!! Mẫu hậu!!!- Dahyun bay lại van xin vua Kim và Hoàng hậu, cả hai nhìn nhau áy náy.
- Không, ta quyết rồi, Dahyun , sư phụ Châu chấu nói đúng, con bị như vậy đáng lắm. Người đâu, thi hành bản án cho ta! Ta- tuyên phạt hoàng thân Kim Dahyun với các tội danh: Quá nhiều không thể kể hết, mức án là 1 năm ở tương lai!
*Sững sờ*
Như sét đánh ngang tai.
Cuộc sống tươi đẹp của Dahyun , tắt cái bụp.
Thôi, thế là xong, thời đại huy hoàng của Kim Dahyun giờ đã chấm dứt.
Thế là hết, mất hết!!!
- Seulgi unnie, cứu em!!- Dahyun khóc lóc van xin Seulgi, nhưng số trời đã định, Seulgi cũng không thể làm gì hơn.
- Đừng lo, Dahyun chị sẽ tìm cách chuyển khoản cho em, em cứ đến đó, chị sẽ giúp em!- Seulgi trấn an em gái trước khi bị đưa đến lỗ hổng thời gian.
-----------------------o.0-------------------+
Cả một bầu trời lộng gió.
Núi non hùng vĩ.
Dưới ánh hoàng hôn.
Thiếu niên trong bộ y phục màu trắng, vóc dáng uy nghi, kiêu hãnh....
Nom y giống như một nữ thần tái thế
Đẹp tuyệt trần.
"Xẹtttttttttttttttttt"
*Rơm rớm*
- Sư phụ, sư phụ nhất định dã man với con vậy sao?- Dahyun quay lại van xin lần cuối trước khi bị vứt vào hố thời gian.
Sư phụ châu chấu trầm ngâm rồi mỉm cười.
- Dahyun à, ta thương con lắm, con cứ yên tâm đi, rồi sau khi đến đó con sẽ phải cảm ơn ta, có khi con còn không muốn về khi đến hạn ý chứ. Ta tính cả rồi ý mà! Hề hề.
*Lòng quặn đau* Dahyun còn biết nói gì hơn, cô cúi đầu chấp nhận số phận.
- Mà khoan đã...
- Bái bai, con đi mạnh khỏe nha Dahyun !!
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Chưa nói hết câu, Kim Dahyun đã bị đạp một cái không thương tiếc rơi xuống hố sâu hun hút.
Và.....
- Eh~~~~..... Đồ dê già!
-------------------------
End Chap
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro