Chap 8. Bé Dahyun đi học

Sau nhiều cố gắng và nỗ lực, thử đủ mọi cách từ đấm, đá, đập, đè và tất cả những từ ngữ bạo lực khác, thiên thần hộ mệnh Tzuyu cuối cùng cũng lôi cổ bạn Dahyun rời bỏ được chiếc giường thân yêu của bạn ấy để đến trường.

Nói chả phải giấu chứ hôm nay là ngày đầu tiên Dahyun đi học

Ngày đầu tiên đấy nhé.




Có nhiều người thắc mắc, chả phải bạn ấy đi làm ô sin cho nàng Thấu Thị Shiba rồi ư? Còn đâu thời gian mà đi học?

Ờ thì tất nhiên.

Nhưng đâu có nghĩa ngày nào cũng phải đến nhà nàng, ngày nào cũng ở lì đó từ sáng tới tối đâu. Nàng Shiba nàng ấy rỗi rãi thế chứ cũng phải có lúc đi làm chứ làm gì có chuyện nàng cứ bước ra đường là nổi tiếng luôn đâu, như thế thì có mà loạn hết cả à

Tối hôm qua, khi Tzuyu đánh xe đến nhà nàng đón Dahyun, thần hộ mệnh đã có cuộc đàm phán với quản gia Han về thời gian biểu của bạn Đậu . Có thể tóm tắt cuộc nói chuyện đó như sau:

Tzuyu : Trình bày một thôi một hồi về hoàn cảnh éo le của bạn Hoàng thân.

Quản gia Han: Thông cảm gật đầu liên tùng tục.

Tzuyu : Đi vào vấn đề chính trình bày nguyện vọng cho bạn làm từ buổi trưa sau khi tan học.

Quản gia Han: Lăn tăn suy nghĩ, nói vì lịch làm việc cô chủ rất lộn xộn, mà chẳng biết nàng có đồng ý không nữa.

Tzuyu: Lại lải nhải van xin, tự biên tự diễn bạn Đậu có thể phục vụ tiểu thư cả trên trường nên hãy nói giúp một tiếng với nàng.

Dahyun: Gào thét kêu la nhưng không ai hay. Trong đầu thì tưởng tượng viễn cảnh đi học mà cũng phải phục vụ Sana????

Quản gia Han: Lung lay một hồi rồi gật đầu đồng ý.

Tzuyu: Cám ơn quản gia Han rồi dắt Dahyun đang đơ người đi về nhà, vừa đi vừa an ủi CHẮC CHẮN 100% bạn ấy sẽ không cùng lớp nàng Shiba đâu. 0.o

Người xưa thường có câu đời người hạnh phúc nhất là được tự do quyết định cuộc đời mình, tự do làm những gì mình thích, điều đó càng đúng hơn với thời buổi hiện đại dân chủ văn minh như ngày nay.



Nhưng ngẫm lại, sẽ thấy điều đó chỉ đúng với đa số mọi người, chứ còn với một số trường hợp tiêu biểu như Dahyun đây thì đến được quyết định còn chẳng có chứ nói gì biết đến hạnh phúc với niềm vui?

Chả thế mà hôm đó có một con người đẹp hơn hoa vừa đi bộ đến trường vừa ngửa mặt lên trời mà ca bài ca ai oán:

- SANA!!! CÔ SẼ BIẾT TAY TÔI!!!!!!!


- Ắt xì!!!

- MỐI THÙ NHỤC NHÃ NÀY TÔI SẼ TRẢ ĐỦ CHO CÔ! CẢ GỐC LẪN LÃI!

- Ắt xì!!

- Tiểu thư, người bị cảm sao?

- Không.

Đứa chết dẫm nào nói xấu gì mình không biết

Mà Ô sin mới hôm nay không đến sao ta?

Nàng chột dạ, chuyện quái gì thế này? Nàng lại đang nhớ ô sin của mình sao? Mới chơi với ô sin có 1 ngày thôi mà đã thế này rồi.

Sana lắc lắc đầu, chắc không phải đâu.

- Quản gia.

- Tiểu thư có gì sai bảo?

- Tên ô sin hôm qua đâu?

- Thưa, Dahyun đến trường đi học rồi ạ. Hôm qua người nhà cô ấy đã đến xin phép vì lịch học nên trưa mới đến phục vụ tiểu thư.

Đi học? Vậy mình lấy ai ra mà hành hạ đây??? (ác quá chị ơi)

- Trường nào?

- Thưa, cùng trường tiểu thư ạ.

Đại học Seoul? Quái, trước giờ có đứa đẹp như vậy cùng trường với mình tại sao mình không biết nhỉ?

Biết sao được nàng ơi một năm nàng đến trường được mấy ngày? Khéo bạn cùng lớp còn chẳng nhớ chứ nói gì đến cùng trường?

Bỗng dưng sao nàng thấy muốn đến trường quá ta? O.o

--------------------------o.0--------------------------

Đại học Seoul thực sự đang bị một cơn bão rất lớn càn quét qua. Toàn bộ sinh viên từ tất cả các khóa bu đông như kiến ở cửa lớp 07 khoa quản trị kinh doanh. Nhất thảy đều thắc mắc điều gì có thể hút họ đến như vậy?

Dahyun mỉm cười trước khi đứng trước lớp mới, lòng đang hả hê vô cùng, chưa gì mới có thế này mà từ giáo viên đến học sinh đã “phê phê” rồi thì sắp tới, đây nhất định sẽ là đế chế của bạn ấy rồi, moa hahahahahahahaa!

- Dahyun à, sao bạn đẹp quá vậy?

- Dahyun , bạn có phải con người nổi tiếng nào không?

- Trật tự! Đây là cái lớp học chứ không phải chỗ tán tỉnh bạn mới! – Cô giáo đập bàn đập ghế quát lũ học sinh.

*quay sang*

*Niềm nở với Dahyun*

- Em đừng khó xử nhé Dahyun.

*Cười*

- Chết rồi, em ngồi đâu được nhỉ? – Cô giáo lăn tăn nhìn cả lớp.

- Còn một bàn trống mà cô! – Một đứa cao cao ngồi cuối lớp cất tiếng và chỉ lên cái bàn phía trên nó.

Cả lớp quay xuống nhìn về phía giọng nói.

- Đó là bàn của Sana. – Cô giáo mỉm cười.

Dahyun thót tim.

S.......Sana?

Chắc giống tên thôi, làm gì có chuyện!

- Không sao đâu cô ơi, Dahyun, cậu cứ ngồi đi. Chắc năm sau Sana mới đến lớp cơ. (Ôi trời ạ) – Một cô gái tóc ngắn vàng hoe ngồi cạnh cô gái cao cao kia cất tiếng trêu đùa.

- Liệu có ổn không? – Cô giáo vẫn e ngại.

Hình như người nào tên Sana cũng đều có uy lực rất kinh khủng thì phải.

- Ok ổn mà cô. Bọn em sẽ bảo Sana.

- Dahyun ! Lại đây! – Cô gái cao cao chạy lên và kéo tay Dahyun lại chỗ họ.

- Cám ơn. – Dahyun ngượng ngịu.

- Không có gì. Mình là  Chaeyoung , cứ gọi là Chaeng không được rồi. Đây là Nayeon .- Chaeng bắt tay Dahyun lắc điên hồi.

- Mà này, chúng ta gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?

- Er....Mình nghĩ là chưa. – Dahyun đáp.

- Lạ nhỉ, mình thấy cậu rất quen. – Chaeyoung nheo nheo mắt dòm Dahyun.

- Vậy sao? – Dahyun cười xòa, trong lòng thấy “nâng nâng” vì hai người bạn mới này khá thân thiện, chả bù cho ai kia. Hứ.

- Ừ. Nayeon, cậu nói xem đúng không? - Chaeyoung kéo kéo tay áo Na thỏ đang mãi chơi game. Na thỏ bỏ tai nghe ra, mỉm cười với Dahyun.

- Dahyun à, đừng có tin. Cậu ta như vậy vì thấy cậu xinh đẹp nên tính làm thân thôi. - Nayeon thẳng tay lật cái bộ mặt thân thiện của Chaeng làm cậu ta ngượng chín người không dám ho he gì nữa mà quay sang lườm nguýt Na.

* Im lặng*

Dahyun hỏi tiếp:

- Nayeon, ai ngồi bàn này vậy?

- Sana. – Na đáp thản nhiên.

*Thót tim lần 2*

- S....Sana nào? Sao cậu ta không đi học?

- Cậu cũng vui tính ghê Dahyun! ở Đại hàn dân quốc này còn Sana nào nữa chứ? - Chaeng đẩy vai Dahyun, cười lớn, tại sao ai cũng nghĩ Dahyun nhà mình vui tính thích trêu đùa vậy?

- Ờ hờ hờ....- Dahyun bắt đầu thấy tay mình toát mồ hôi.

Chẳng lẽ là cô ta thật sao? Đừng vậy chứ !

- Cậu cứ ngồi đi Dahyun, một năm Sana đến trường được bảy lần là giỏi lắm rồi. – Nayeon đỡ lời.

- Vậy....Sao cậu ta học được? – Dahyun nuốt nước bọt.

- Bố cậu ta có phải để làm cảnh đâu. Trong trường này ai mà đụng đến một sợi lông chân cậu ta thôi thì lãnh đủ. Không chu di tam tộc thì cũng phải tứ tộc chứ chả đùa.

- Nội công thâm hậu vậy sao ???? – Dahyun thực sự thấy mồ hôi toát ra đầm đìa rồi.

- Không phải thâm hậu mà phải là tu luyện nghìn năm ! Mình và Nayeon chơi thân với cậu ta lâu thế rồi còn không dám ho he gì. – Chaeng chán nản, thở dài.

Dahyun không biết nói gì nữa, quay lên nhìn một vòng quanh lớp.

Và tự hỏi

Đây là cái lớp học hay cái chợ vỡ vậy trời ?

Và......

Cô ta....

Học cùng lớp mình thật sao ?????

Oh my phật 

------------------------o.0-----------------------

- Cut ! – Tiếng đạo diễn vang lên, nụ cười mãn nguyện nở trên môi ông, ôi bao lâu rồi ? Bao lâu rồi ông mới có thể hoàn thành cảnh quay một cách thuận lợi như vậy ? Ông lau lau mồ hôi trán, chạy lại chỗ Sana niềm nở :

- Tiểu thư, cô mệt không ? Chỉ còn vài phân cảnh nữa là xong rồi.

Sana không thèm liếc ông ta lấy một lần.

Nàng chỉ gật đầu cho qua chuyện rồi lại bước nhanh về phía chỗ nghỉ của mình.

Chiếc điện thoại của nàng rung lên.

Là Chaeyoung .

Lại chuyện gì đây không biết, lần nào cái tên này gọi là lần ý y như rằng có chuyện.

Sana nhấc máy, giọng lạnh như băng :

- 2 phút trình bày.

- Gì mà nóng thế ? Sana, hôm nay cậu không đi học, lớp mình có học sinh mới đấy. – Chaeyoung ha hí hửng ở đầu dây bên kia.

- Thì sao ? – Ngày nào chả có học sinh mới, nàng quan tâm làm cái gì ?

- Cậu ta siêu đẹp, siêu manly Sana à ! Sinh viên trường mình đang nháo nhào hết vì cậu ta đấy !

- Ờ. – Sana thờ ơ, đẹp ? Xin lỗi chứ trong suy nghĩ của nàng từ đẹp chỉ được áp dụng cho mình nàng thôi =.=

- Vấn đề là, cậu ta ngồi chỗ cậu ! Sana à, cậu có bạn cùng bàn rồi nhé.

- ................- *Sững*

- Sao, hay đúng không ?

- Đuổi đi. – Sana lạnh, nàng là nàng không thích có ai ngồi cạnh nàng tí gì nhé.

- Er~~... nhưng cậu ta rất hay, cứ ngơ ngơ vậy, đáng yêu lắm. Này, cậu đuổi người ta đi là bọn con gái trong lớp tranh nhau liền đó, công chúa. Mà chả đợi cậu đuổi đâu đã chiến nhau vì cậu ta rồi.

- ...............*Suy nghĩ* Tên gì ?

- Ai ?

- Đứa mới.

- Ừm...Dahyun.... KIM DAHYUN. ! – Chaeng hào hứng.

- ..................

- Alo, Sana, cậu còn đó k vậy

- ...........

- Sana......

- Mai đến rồi tính.

- Hả ???? Mai cậu đến trường sao ? Chuyện gì...

- .......Tút tút tút tút.....

- Alo ??? MINATOZAKI SANA!!!

----------------------o.0-------------------------

Trưa .......

- Chào Sana ! – Dahyun mở cửa phòng Sana, cố nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể, dù sao hôm nay đi học rất vui, không nên vì cô ta mà ảnh hưởng đến tâm trạng, còn mối thù, để mai trả chưa muộn, hôm nay cứ giữ thái độ vô cùng là niềm nở và hớn hở cái đã.

Nhưng lại là hớn hở không phải lối và không phải lúc.

Theo như các nhà khoa học đã chứng minh thì cho thấy, loài Shiba thường rất thích ánh nắng vào lúc trưa, khi mặt trời lên cao nhất và chúng thường tắm giờ đó rồi sưởi mình dưới nắng.

Và giờ là 11h30 phút trưa. Nghĩa là tính ra thì là giờ Shiba vừa tắm xong.

Và con cún khi tắm hay cả bình thường nó có mặc quần áo bao giờ đâu chẳng qua đây cún quý tộc mới mặc.

Thế nên khi nó vừa tắm xong là nó lon ton chạy lại phòng quần áo cách phòng tắm hai bước chân.

Và nàng Shiba nhà này chưa bao giờ nghĩ nó sẽ gặp cái tình huống cũ rích trong mấy drama và tiểu thuyết đó là 2 nhân vật chính bắt gặp người kia vừa ra khỏi phòng tắm trong tình trạng thiên nhiên hoàn toàn vì một lý do cũng cũ rích nốt : Quên quần áo. Sau đó chắc chắn sẽ là đứa bắt gặp sẽ trố mắt ra nhìn như một chú dê ngây thơ còn đứa bị bắt gặp thì hét rống lên vì cái body mình gìn giữ mấy năm đã bị phơi bày hết. Hoặc phong phú hơn là đứa bắt gặp ngay lập tức chạy ngay ra miệng rối rít xin lỗi còn đầu óc thì bay đâu đó xa xôi lắm. Xời, cái kịch bản muôn thuở câu khách.

Nhưng đấy là chuyện nhà người ta, còn chuyện nhà này nó lại éo le lắm cơ.

Sana tay cầm chiếc khăn tắm che cơ thể đang ướt sũng sau khi tắm, toan bước về phía phòng thay đồ.

Thì...

Nàng cảm thấy dường như có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, theo bản năng, nàng liền quay đầu lại.

Dahyun

Đứng chôn chân trước cửa từ bao giờ. Trong đầu lởn vởn suy nghĩ

Ước gì cái khăn tắm đó rơi xuống nhỉ


“Bộp”

o.0 :o

Chiếc khăn tắm tuột khỏi tay nàng, rơi xuống đất. 

Sana không thể mấp máy nổi môi mình. Nàng quá sốc. Vô thức mà rơi cả khăn tắm.

Thôi bỏ.... rồi

Dahyun quét một đường dài từ đầu tới chân từ trái sang phải từ đằng trước ra đằng sau thân hình của Sana.

Hình chữ S

Trắng

Cong

Đẹp


“Toong”

Một thứ chất lỏng đang từ từ chảy xuống từ mũi Dahyun.

Bạn Hoàng Thân cúi xuống, đỏ quá.

Đỏ thật.

Sao nhiều hình chữ S quá vậy?

- Hơ…hơ……

“Huỵch”

1s

2s

3s



- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! Biến thái!!!!!!!!!!!

------------------------o.0----------------------

Đẹp quá

Đẹp thật =.=

Có phải Momo đấy không?

Tại sao lại không mặc gì hết vậy Momo chan!!!

Không phải. Không phải Momo chan

Hả?

Là….

- Sanaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Gì. Điếc tai quá! – Nàng nhăn nhó.

Dahyun bật dậy như một cái lò xo, nhìn xung quanh, vẫn chưa hết hoàn hồn.

Bậy bạ quá bậy bạ quá cô vừa mơ cái giấc mơ gì thế này?

Dahyun ngẩng lên và bắt gặp Sana đang ngồi trên giường, nhìn mình vô cùng kì thị. Nhưng mà cũng không sao, bị nhìn thế quen rồi ý mà. (rõ tội)

- S…Sao…Chuyện gì vậy? – Dahyun đứng hẳn lên và sốt sắng hỏi Sana, người đang mặc đầy đủ quần áo, tay cầm quyển tạp chí.

*Nhìn*

- Cái gì…. Thế này….- Dahyun nhướn mắt xuống sống mũi, là hai cái bông băng, cô bị chảy máu mũi. Đầu óc mông lung nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Chả có nhẽ……

- Không những điếc mà còn mù hả ? - Sana cất tiếng đầy lạnh lùng, nàng vẫn chưa quên chuyện lúc nãy đâu nhé. Đường đường là 1 đương kim tiểu thư cao quý, một thần tượng nổi tiếng. Vậy mà chỉ phút chốc nàng đã bị một tên ô sin dê bằng ánh mắt. Càng nghĩ là nàng càng….thấy ngượng.

- Er..... Sao Sana lại nói ô sin thế? – Lại bắt đầu giả bộ ngây thơ.

- Còn thích giả bộ hả? – Sana hạ hẳn quyển tạp chí xuống, ánh mắt đầy trách móc.

- Ơ…Lúc nãy…..

- Có nhìn thấy gì ngoài cửa không ?

Dahyun lùi lại, ngó vào tấm biển. “Phòng Sana, CẤM vào. TRÁi: GIẾT KHÔNG THA”

- Hề hề, thôi lỡ vào rồi.

*Liếc*

*Đi ra*

‘Cốc cốc’

- Sana, ô sin vào được chưa ? – Tiếng Dahyun đứng ngoài cửa vọng vào, nghe thảm thiết vô cùng.

- Hí hí... – Nàng ngồi trên giường cười khúc khích, nghe cái giọng tên ngố đó thật yêu chết đi được. Nhưng không, yêu là yêu nàng vẫn cứ phải hành mới chừa, cái tội dám dê nàng từ xa.

- E hèm, vào đi. – Nàng lấy lại giọng.

- Sana có gì sai bảo ? – Dahyun đứng ở cửa phòng, nói nhỏ.

- Chết đâu cả sáng nay ? – Nàng bắt đầu hỏi tội.

- Ơ...Ô sin tưởng Sana biết rồi ? Mình phải đi học. À Sana có phải .... – Dahyun toan mở miệng hỏi về chuyện có phải Sana cùng lớp mình không.

- Nghĩ đây là cái chợ à mà thích đến lúc nào cũng được ? – Nàng bắt đầu màn tra khảo dã man.

- Ơ...Không có. Không có mà *lắc đầu quầy quậy* Tại....tưởng tối qua xin phép quản gia Han rồi.

- Quản gia Han là chủ nhà này hả ?

- K...Không.... Là Sana.... À là Bố Sana chứ ! – Lại cố làm càn rồi anh ơi.

- Gì cơ ? *Sôi máu*

- Đ...Đúng mà..... – Dahyun lùi lại, chết nguy rồi nguy rồi. Cãi không phải lối rồi.

Sana ngồi hẳn dậy, trong bộ váy ngủ sexy, bờ vai trắng nõn và cái váy khoét sâu chỗ cần khoét lại thu hút ánh nhìn của Dahyun. Hình ảnh ‘nguyên sơ’ lúc nãy của Sana lại lởn vởn trong đầu.

*Liếc*

‘Bốp !’

- Ui da !! Sao Sana đánh mình ! – Dahyun ôm cái đầu vừa bị Sana dùng quyển tạp chí đập.

- Lại suy nghĩ bậy bạ đúng không? – Sana bặm môi, hai má ửng hồng, bạo lực vậy chứ nàng cũng đang hí hửng lắm đấy.

- Không có mà. Cứ nghĩ xấu cho mình. – Chối như cuội.

- Thấy gì rồi?

- Có thấy gì đâu. – Dahyun bĩu môi, lắc đầu liên tục, thế mà mắt thì cứ liếc liếc vào những chỗ cần liếc.

“Bốp!”

- Ui da! Không thấy gì thật mà!!!

- Nói dối! Không thấy mà chảy máu mũi cả lít à! – Sana dí đầu Dahyun.

- Ơ....Có chảy à??? Hề hề.....Ý....Cái này cái này là.....

- Có thấy hay không? Yes or NO?

- Cái này....Không thấy mà. Sana nghĩ ai thấy body Sana thì cũng còn sống được như ô sin chắc?

- C...Cái gì?

- Ớ.....

Thôi lại bỏ...rồi  Lỡ mồm

Lần này thì hết chối nhé tên Ô sin đáng ghét

- Ơ….Nhầm…Ý là....Ai nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không thể sống được, ô sin còn sống nghĩa là ô sin chưa thấy gì thề đó…..N…NO NO – Dahyun cố gắng giữ cho biểu cảm trên khuôn mặt mình tự nhiên nhất có thể, hai mắt nong nanh ra chiều cute chăng?

- Kim Dahyun.

- Ô sin đây….. *run run* - Hai chân Dahyun cứ vô thức bước lùi lại đến khi bị áp sát vào tường. Sana trong bộ váy ngủ thật quyến rũ một cách quá đáng, đúng là không tha cho con nhà người ta mà. Còn cái vẻ mặt kia, vẻ mặt gì vậy?? Dahyun còn trong trắng lắm nhé.

Sana dùng ngón tay trỏ của mình quét nhẹ một đường vòng quanh gương mặt thanh tú của Dahyun , nở một nụ cười đầy quyến rũ như một nàng mèo đang âu yếm món đồ chơi bé nhỏ của mình. Hơi thở nóng ấm của nàng phả vào cổ Dahyun khiến bạn Hoàng thân run lẩy bẩy.

Chúa ơi. Cô ta lại tính chơi trò gì thế này?

*Ực*

- Muốn nhìn lại lần nữa không? – Rất lừa tình

----------------------------

Trưa gặp lại ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro