- Muốn nhìn lại lần nữa không? - Nàng thì thầm ngay bên tai.
- Hả? * Lộn cả con ngươi* - Sana à....
- Sao?
Hỏi câu khoai thế trời ơi?
Có đứa nào ngu mà nói không đâu....
mà nói có thì mất tư cách quá nhỉ....
Có hay không đây....
Máy tính đâu bấm cái
- Dahyun à, chả phải rất quyến rũ sao?
- Sana vẫn giở giọng mật ngọt chết ruồi ra với bạn Đậu , chuyện, nàng là nàng thừa hiểu cái body của mình nó đẹp cỡ nào và chắc chắn cái tên ô sin này nãy giờ chỉ lo tưởng tượng về nó nên nàng phải biết lợi dụng ưu thế, trị cho một trận cho chừa cái tội dê.
- U...Ừ...ừm... Rất...Rất quyến rũ... - Dahyun thấy mặt mình nóng ran, nhưng nóng thì nóng vẫn không quên khẽ liếc vào cổ áo Sana.
Phật ơi! O.o
Thiên linh linh địa linh linh Hiền Thục Mỹ Tâm Siu Black
Trong căn phòng vô cùng nên thơ và hữu tình thế này, hiệu ứng ánh sáng lại mờ mờ ảo thế này, còn cái người đang áp sát Dahyun vào tường thì mặt mũi người ngợm như thế này, thật khiến con người ta khó lòng mà kiềm chế. Ông trời thực sự đang muốn thử thách Dahyun sao? 22 năm tu luyện giữ cho ngọc thể trong sạch không vấy bẩn sắp đổ sông đổ bể rồi ư?
Không, không! Dahyun lắc đầu như cún con, nguyên là bậc đế vương quân tử là phải vượt qua được cửa ải mỹ nhân.
Ngọc thể này sẽ chỉ dành riêng cho Momo thôi!
Nói là làm
*Mở to mắt*
*Hắng giọng*
- Sana.....Mình xin lỗi. Mình tuyệt đối sẽ không mạo phạm đến cơ thể Sana không làm trái với đạo hiền. Xin Sana hãy giữ.....
- Hãy giữ cái gì ? - Sana vẫn nhất quyết không buông tha cho Dahyun, nàng áp hẳn người vào bạn ấy, hai tay vòng ra sau lưng Dahyun.
Dahyun có thể cảm nhận được đôi bàn tay ma quỷ của nàng qua lớp áo sơ mi trắng đang làm trò gì đó sau lưng mình.Mùi hương đặc trưng cơ thể Sana khiến Dahyun sắp phát điên, nó khác với Momo cũng khác với tất cả nữ nhân nào Dahyun từng tán tỉnh tiếp xúc. Thực sự lúc này, Sana rất rất đẹp, khó ai mà có thể kìm hãm lại trước vẻ đẹp của nàng.
Dahyun nhắm tịt hai mắt lại để không nhìn thấy Sana nữa, hai tay cố gắng làm trái ý ham muốn bản thân.
Chuyện, Dahyun là con nhà lành mà (đáng tin không đây?)
- Sana!!! Ô sin có người trong mộng rồi! Xin đừng làm ô sin khó xử?!
Sến.
=.=
o.0
- Phụt...H...Hm...
- ?? Ơ.....
"Bốp!"
- Ui da!~!!!
Nàng bạt cho một cái bạt tai rõ đau.
- Ha....Ha....Hahahahahahahaha - Nàng rũ ra cười sau khi vừa đạp cho bạn Đậu phát nữa vào chân. Chỉ tội bạn ấy, mặt vẫn ngây thơ khó hiểu - Lảm nhảm cái gì vậy?
- Mình.....Sana..... - *Mặt đỏ lừ*
- Ha...ha....ha...ha....hahahahahaa ................*Vẫn chưa dứt cười*
*Quê
Cô ta....Hóa ra là giở trò chọc quê mình!!! Ôi trời ơi là trời!! Dahyun ơi là Dahyun , đầu đất đầu đất !!
- Điên à? Vẫn chưa chịu đi khám hả? Hahahahahaha. - Sana không thể ngừng cười với tên ngố đần thối đứng góc phòng, vẫn chưa hiểu trời trăng sao thạch gì, ôi thật biết cách làm con người ta xúc động mà chảy cả nước mắt mà.
Đáng yêu thế không biết, người đâu mà ....
- Sao? Nghĩ đây quyến rũ đằng ấy thật hả? (phũ thế người) - Sana khinh khỉnh chọc Dahyun. Dù đang lửa cháy bốc khói nghi ngút, nhưng Dahyun không biết làm gì ngoài việc đứng im như phỗng.
- ............*Mặt bừng bừng* Chưa rõ nguyên nhân là vì cái gì.
Trên đời này đúng là còn có được cái loại người như cô ta sinh ra để hành hạ mình!
Dahyun tự nguyền rủa bản thân, nhìn cái con người đang lăn lộn ra cười ở trên giường, cô lại thầm nhủ:
- Nhịn...Nhịn....1 điều nhịn là 9 điều ngu, à ....nhầm rồi, là...là gì ấy nhỉ??
- Lại lẩm bẩm gì đó? - Sana ngớt cười và hỏi, nàng là nàng thấy kết ô sin này lắm rồi đấy nha.
- Không có gì. - Lạnh chưa lạnh chưa, Dahyun lạnh lùng gơ nhé.
- ..............
Sao giọng nghe khó chịu thế ><
- Này, nói chuyện với cái giọng gì thế?
- Chả gì cả. - Dahyun đáp, hai tay khoanh trước ngực, ngoảnh mặt ra cửa sổ, quyết không nhìn Sana.
- Hứ, đồ sớm nắng chiều mưa. - Sana bĩu môi, người đâu mà mới tí đã dỗi rồi.
Thế này sau lấy về để có mà dỗ cả ngày à .Ô mô nàng nghĩ cái gì thế này chưa gì đã tính chuyện mai sau rồi á?? Nhầm thôi nhầm thôi ý nàng là đi làm ô sin mà như thế này thì chết à?
- Kệ ô sin.
- Thì chả kệ.
- ..................
- ..................
- ..................
- Này, đừng có đi đi lại lại nữa. - Sana lại bắt đầu kiếm cớ. Không nói chuyện với Dahyun 20 giây thôi là khó chịu rồi.
Gì vậy bước qua lại có 2 bước cũng tính là đi lại hả?
- Có đi lại đâu?
- Đó. - Sana chỉ.
- Chứ chả lẽ bắt mình đứng im.
- Còn phải hỏi. - Sana vênh
- Sao Sana quá đáng zợ?! - Dahyun bật lại, đứng im từ trưa tới tối? Cái đồ cái đồ......
- Vậy đấy, vấn đề không? - Sana hất hàm.
- Sao lại không?!! Sana nghĩ mình là...
- Là gì? Là gì của cái nhà này nhỉ? - Nàng dương dương tự đắc, nàng biết mình là ai mà, hề hề.
- .............. *Cứng họng*
Cô ta....Cái đồ đanh đá không ra một cái thể thống.......gì
Mà cô ta nói đâu có sai T.T
Cô ta là chủ
Mình là ô sin
Mẹ ơi T.T
- Sao? - Sana mỉm cười tinh nghịch, sau 23 năm sinh ra và lớn lên, nàng đã tìm ra thú vui nho nhỏ ngày ngày của mình rồi!
- ...........- Dahyun nắm chặt hai tay mình lại.
Nhịn nhịn.....Một điều nhịn là 9 điều.....
- Không....Không sao cả. - Dahyun lí nhí, di di chân dưới sàn nhà.
Sana thích thú ra mặt, toan cất tiếng thì có tiếng gõ cửa:
- Tiểu thư, trang phục của tiểu thư đến rồi ạ. - Tiếng quản gia Han nhỏ nhẹ phía sau cánh cửa.
- Cháu xuống đây. - Sana đáp lại rồi ra lệnh cho Dahyun :
- Lấy áo.
*Lủi thủi mở cửa phòng lấy áo*
- Nè Sana. - Ngây thơ đưa áo cho nàng.
- Trêu tôi hả?! - Sana lườm, nàng giơ hai tay sang ngang.
- .............*Ngơ*
- Đứng đó làm gì? Muốn bị trừ lương không? - Nàng gắt lên.
*Vội vã khoác áo choàng cho nàng*
Sana bĩu môi nhăn nhó nhìn Dahyun , ô với chả sin, làm ăn thế đấy. Nàng lệt quệt đôi dép bông bước ra khỏi cửa phòng, không quên dắt cổ ô sin theo (tội ghê).
Xuống tầng dưới, Dahyun lại được phen lác cả mắt lần thứ hai về số lượng quần áo của Sana.
Khéo 1 năm 365 ngày thì nàng phải thay đủ 365 bộ mất thôi, đây là xưởng bán quần áo Quảng Châu hả? Nhiều một cách dã man, lại toàn hàng hiệu. Hai cái công ten nơ chứ chả ít.
Dahyun còn chưa kịp định hình mắt chữ A mồm chữ O thì đã nghe thấy tiếng Sana rít lên.
Một hàng nhân viên đứng dàn hàng ngang trước mặt nàng, ai ai cũng có vẻ lo lắng, sợ sệt:
- Sao lại thiếu mất 2 chiếc váy? - Giọng nàng lạnh như tuyết, gây đóng băng cục bộ cả đại sảnh lớn.
- Thư...Thưa tiểu thư....Có lẽ....có sai sót gì đó. - Một nhân viên đại diện sợ hãi cất tiếng.
- Ai là người giám sát chuyện này? - Ánh mắt lạnh lùng, sắt đá, gương mặt nàng không hề có chút gì lay động.
- Dạ....
- Ai? - Sana hỏi lại một lần nữa.
Cả căn phòng nín thở, ai cũng nhắm tịt mắt lại sợ hãi.
Một cánh tay run rẩy giơ lên.
- L...là tôi thu...thưa tiểu thư. - Một cô hầu gái nom còn khá trẻ sợ sệt nói. Sắc mặt của cô gái tái xanh lại, cô ấy còn không dám nhìn thẳng vào mắt công chúa.
- Trời ơi sao cậu lại nhận! - Vài người khác lí nhí trách móc cô gái trung thực.
- Là cô hả? - Sana mỉm cười nhếch mép, bước lên trước mặt cô gái.
- D...Dạ....Xin lỗi tiểu thư, xin lỗi. Từ sau nhất định không còn chuyện này tái diễn nữa, tôi xin lỗi! - Cô gái tội nghiệp rối rít cúi đầu, trông cô ấy sắp khóc đến nơi rồi.
- Cô biết 2 chiếc váy này bao tiền không? - Sana vẫn lạnh lùng.
- Tôi....Tôi.....
- Bán cả nhà cô đi cũng chả đủ đâu biết không?!
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi tiểu thư.... - Cô gái nhỏ bật khóc cúi gập hẳn người xuống trước công chúa.- Xin tiểu thư tha lỗi.....
- Quản gia Han. - Nàng chẳng buồn mảy may đến nước mắt của cô ấy.
- Đuổi.
- Tiểu thư???!!! - Cô gái nhỏ kinh hãi, vội quỳ xuống dưới chân Sana khóc lóc van xin.
- Xin tiểu thư, nếu bị đuổi đi....Tôi.....tôi không biết lấy tiền đâu ra....Còn....Còn mẹ già, còn em tôi....
Đáng thương quá! Sao cô ta quá đáng thế nhỉ, cô ta ác với mình mình còn không thấy tức và khó chịu như bây giờ!
Dahyun đứng từ nãy đến giờ bắt đầu thấy tức giận trước hành động của Sana , cô ấy cũng có những mặt như thế này sao?
Vậy mà Dahyun nghĩ cô công chúa này chỉ đỏng đảnh, thích đành hanh người khác.
Thật quá đáng lắm rồi!
Đám giúp việc cũng thương cảm cho cô hầu gái, nhưng không biết làm gì, ai mà dám trái lệnh Sana chứ, chỉ có nước chết.
- Tội nghiệp quá. Nhưng chúng mình biết làm thế nào giờ?
- Tiểu thư quá đáng quá.
- Đừng có dại dột, mất việc như chơi đó!
Sana khinh khỉnh hất tay cô giúp việc khỏi người mình, phũ:
- Đừng có van xin. Cho cô 5' thu dọn đồ đạc.
Nói rồi nàng lạnh lùng quay gót bước đi.
Nhưng
Chợt nhớ ra bỏ quên cái gì.
À ô sin
- Này, Dahyun ....Đi theo....- Nàng quay lại quát, ngay lập tức đôi lông mày thanh tú của nàng chau lại.
Dahyun dường như mặc kệ Sana, cô chạy lại đỡ cô giúp việc dậy, ân cần:
- Dậy đi, đừng khóc nữa.
- Dahyun à....Làm sao bây giờ?? Làm sao bây giờ.... - Cô gái khóc òa lên.
- Nín đi nín đi....Để mình nghĩ cách xem..- Dahyun lựa lời an ủi cô gái, gớm nói thế chứ với cái thân phận này thì bạn Móm biết làm gì đây?!
Sana chợt thấy vô cùng khó chịu, cô quát Dahyun:
- Này, ô sin! Lại đây!
- .......
Mặc xác cô ta, tác ai tác quái
Không thèm thưa cơ à! Láo!
- Điếc nữa hả? Đang gọi đấy! - Sana hậm hực.
- Đi nào, mình giúp cậu. - Dahyun bỏ ngoài tai, dù cũng đang run lắm nhưng cứ phải làm anh hùng đã.
- Cậu.....Ô sin, muốn đuổi việc hả?! - Sana bước lại, giật tay Dahyun ra và quát. Nàng cũng hiểu sao mình lại thấy khó chịu khi ô sin không nghe lời mình.
- Tùy Sana, Sana quá đáng lắm. - Dahyun cũng vặc lại, tay đỡ lấy cô giúp việc đang thút thít.
Tôi phải trị cô một trận đồ cậy thế bắt nạt người lành
- Cái gì???!!! - Sana thực sự nộ khí xung thiên
- Ai là ô sin của ai?!!!
*Giật mình*
- Biết vậy, nhưng Sana không thể làm thế được, không thấy cậu ấy đáng thương lắm à!?! Sao có thể vì 2 bộ váy mà đuổi người ta đi! - Dahyun cố hạ giọng trước công chúa.
- ................... - Sana chột dạ, nàng bỗng thấy có chút gì đó...dù rất rất giận ô sin, nhưng nàng nhất quyết không chịu nhận mà vẫn cố lấy uy.
- ............. Sana quá đáng lắm. - Dahyun thất vọng .
- Có tiền là như vậy sao?
- Tôi.........- Nàng làm sao thế này, sao bỗng thấy đau quá khi nhìn vào đôi mắt nai buồn bã đó.
Nàng khóc mất thôi.
Vớ vẩn Sana, khóc cái gì chứ?!
- Không biết nguyên tắc của cái nhà này sao? Không biết chỉ một lỗi nhỏ với tôi thôi là bị vậy hả?! - Sana khoanh hai tay lại, hất hàm.
Vẫn không chịu hiểu sao?
- .........Vậy.....đuổi việc mình luôn đi. - Dahyun đáp gọn lỏn, kéo tay cô hầu giúp việc theo.
- Được, đi luôn đi! - Sana hét lên, nói vậy nhưng trong lòng sao đau quá, nàng giận, nàng ghét ô sin!
- Được, mình xin nghỉ việc luôn. - Dahyun cũng lạnh chẳng kém, thẳng tay bước đi cùng cô gái kia.
Bóng Dahyun và cô hầu gái khuất hẳn sau tiếng đóng của đại sảnh cái
"Rầm!"
Đám người hầu sợ hãi đứng khép nép, không một ai dám cất tiếng.
- Biến hết đi cho tôi! - Nàng quát lớn, ánh mắt đầy giận dữ, đã lâu lắm rồi mới có người có thể khiến nàng tức giận đến vậy.
Cả đám chạy như mất dép
Kim Dahyun đáng ghét! Đáng ghét! Là cái quái gì cơ chứ??!!
Mình làm đúng, mình không sai!
Nàng giận dỗi bỏ lên phòng, nàng tin sớm muộn ô sin cũng sẽ quay lại mà.
Nhưng đợi nhiều giờ đồng hồ trôi qua, Dahyun cũng không mảy may quay lại tìm nàng.
Nàng ném gối.
Ném chăn.
Ném tất tần tật.
Rồi
Đi ngủ.
------------------------o.0---------------------------
- Dahyun, sao trông sắc mặt em khó coi quá vậy? - Jennie ngồi xuống cạnh Dahyun , dịu dàng hỏi, không quên nựng yêu vài cái. =.=
- Lại chuyện cô công chúa kia hả? - Tzuyu lúc nào cũng nhăn nhở trêu chọc bạn Dubu những lúc cần thiết.
- Em nghỉ việc rồi. - Dahyun đáp.
- CÁI GÌ??? NGHỈ VIỆC??? - Cả Nini và Chaeng đồng thanh hét to.
- Ờ.... - Dahyun rầu rĩ.
1s
2s
3s
*Nhăn răng ra cười*
- HURA!!!!!! Em ĐƯỢC nghỉ việc! Nấm ơi em không phải phục vụ mụ la sát đó nữa, ôi cuộc đời tôi!!! - Dahyun sung sướng hét ầm nhà, ôm hôn Nini và Tzuyu thắm thiết, nước mắt nước mũi tùm lum.
Hạnh phúc quá đi mất thôi!
Còn gì vui sướng hơn đây???
Kể ra sau khi bước chân hẳn ra khỏi cổng nhà Sana , Dahyun vẫn còn ấm ức.
Nhưng rồi bình tĩnh nghĩ lại.
Dahyun nhận ra đây đúng cơ hội ngàn vàng, ngàn vàng để thoát khỏi cái nhà tù tra tấn.
Trong cái rủi có cái may.
Điều duy nhất còn ấm ức là....chưa đòi tiền lương hai ngày hôm nay
Dahyun không thể giấu nổi niềm vui khi không phải hứng chịu những tháng ngày đen đủi sắp tới.
Nhưng.....sao có gì vẫn không thoải mái quá ta?
Mặc kệ, chắc cô ta cũng chả yêu quý gì mình, hứ. Nếu không đã chả đuổi mình đi
Mình thế này lo quái gì không kiếm được việc! Tự sướng là đây.
- Dahyun...Em nghĩ mình có tìm được một việc mới không đấy? - Nini rụt rè hỏi.
- Tất nhiên, mai em sẽ đi tìm việc ngay lập tức.
- Chị nghĩ Sana sẽ không tha cho em đâu, cứ ngồi đó mà mơ mộng đi cưng.
- Tzuyu chép chép miệng
- Tzuyu mà bảo là cấm có sai.
- Vớ vẩn.........- Dahyun nuốt nước bọt.
Cô ta chắc không ác đến mức đó đâu nhỉ? ^^
-----------------------o.0---------------------------
Ngày thứ năm
Dahyun bước ra khỏi nhà.
Sao hôm nay trời đẹp thế nhỉ?
Với tâm trạng của một người (lại) vô công rồi nghề (tạm thời), Dahyun hí hửng đến trường.
Chỉ cần nghĩ đến việc hôm nay không phải gặp Sana buổi trưa và hầu hạ nàng là bạn Đậu vui phát điên luôn rồi ý.
Lại hơi nhầm rồi anh ạ.
Số phận luôn thích trêu đùa con người ta.
- Chào Dahyun ! - Lũ con gái đứng ở cửa lớp vẫy vẫy tay chào Dahyun.
- Xin chào. - Dahyun nở nụ cười tỏa nắng, và hậu quả để lại của nó thật.....
- Đẹp quá............- *Rụng rời*
Dahyun tiến vào chỗ của mình, cô thấy Chaeyoung và Nayeon cùng một số học sinh lớp khác đang đứng quay lưng lại, túm tụm nói chuyện với ai đó đang ngồi bàn cô, rất phấn khích. Dahyun gọi:
- Chaeyoung, Nayeon .....
- A! Dahyun ! Đến rồi à! Xem ai đến này.... - Chaeyoung quay đầu lại, cười toe toét.
- ...........Ừ, xem ai đến này......
-HẢ?????????????????!!!!!!!!!!!!!!!!!
UỲNH!
Sấm chớp mây đen kéo đến
Hôm nay không còn đẹp trời nữa rồi
Mắt mình có vấn đề rồi
Có vấn đề thật rồi đi đâu cũng thấy cô ta
Điên rồi Dahyun à mày điên rồi
Dahyun quay người lại, dụi dụi mắt, đập đầu xuống bàn mấy lần, tự an ủi bản thân cái hình ảnh con người đang ngồi cạnh cô chỉ là ảo ảnh, là ảo giác mà thôi.
Tội nghiệp.....
Thế nào? Ngạc nhiên chưa ô sin? Cái đồ đáng ghét!
Nàng đắc chí ngồi vắt chân nhìn bạn ô sin tội nghiệp đang tự hành hạ mình vì không thể tin nổi, đúng là có duyên nhất định sẽ có phận.
Chaeyoung và Nayeon vô cùng ngạc nhiên, cả hai quay sang nhau cười khì khì, chắc cậu ta vui quá vì được gặp người nổi tiếng đây mà.
- Dahyun? Sao thế? Đừng nói với tụi mình cậu ngất ngây vì vui quá nhé - Chaeyoung và Nayeon choàng vai bá cổ Dahyun.
- ................ - *nước mắt lăn dài*
- Vui quá khóc luôn rồi à?
- Ừm.....Mình....v....vui lắm...... - Vui muốn khóc luôn đấy
- Hâm quá, đừng lo, Sana rất "thân thiện".
- Ừ...Mình biết.... - thân thiện lắm lắm luôn ý
- Lại đây.... - Na thỏ kéo tay áo Dahyun lại chỗ Sana.
- Dahyun , giới thiệu với cậu đây là Sana, công chúa của đại học Seoul...
- Sana, còn đây là.......
Chưa kịp để Na thỏ nói hết câu, Sana đã bĩu môi, vùng vằng đứng dậy giật tay của Na thỏ ra khỏi tay Dahyun
Rồi nở một nụ cười siêu siêu siêu dịu dàng và chết người.
Đẹp rụng rời.
Nàng công chúa nhìn Dahyun đầy trìu mến, giọng thỏ thẻ :
- Chào cậu, Dahyun.......
Người ta thường bảo trước cơn giông tố bao giờ cũng sẽ là những ngày nắng đẹp yên bình.
Mẹ ơi............
Chết con thật rồi.....
- Hơ....
- Chúng ta lại gặp nhau rồi.......... - Sana khẽ cúi sát lại Dahyun và nói ngọt ngào.
----------------------------------------
Tối gặp :33
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro