Cơn Bão Của Vận Mệnh

Sau trận chiến tàn khốc, mọi người trở về cung điện. Không khí nơi đây nặng nề, sự tan biến của Minako để lại một khoảng trống lớn không chỉ trong đội hình chiến đấu, mà còn trong tim của từng người.

Khi đó, Zoisite vội vã bế Ami – người đang hôn mê – đến trước mặt mọi người. Họ lập tức đưa cô về phòng, đặt nhẹ nhàng trên chiếc giường trắng tinh khôi. Gương mặt Ami tái nhợt, thân thể như bị phủ bởi một làn sương lam mỏng manh, mờ ảo đến rợn người. Zoisite ngồi kề bên, đôi mắt chưa một lần rời khỏi Ami. Anh khẽ đặt tay lên trán cô, cảm nhận làn da lạnh ngắt và mồ hôi thấm như sương sớm. Giọng anh run rẩy như gió thoảng qua đêm đông:
"Ami... xin em đừng rời bỏ anh..."

Khi ánh sáng xanh nhạt của sao Thủy bắt đầu chao đảo, mọi người trong cung điện không thể ngồi yên được nữa. Họ lập tức tập trung tại phòng thiên văn, nơi Nephrite thông báo:
"Ánh sáng của sao Thủy đang mờ dần... hệt như sao Kim trước kia. Một luồng hắc khí đang vây quanh nó."

Mamoru cau mày, giọng trầm ngâm:
"Chúng đã bắt đầu tiến công mạnh mẽ hơn. Nếu không hành động ngay, ánh sáng bảo hộ của các hành tinh sẽ lần lượt vụt tắt. Và khi ánh sáng biến mất hoàn toàn, bóng tối sẽ trỗi dậy, đưa vũ trụ trở về thời kỳ hắc ám."

Usagi siết chặt tay:
"Chúng ta không còn nhiều thời gian. Phải tìm cách phản công trước khi tất cả tan biến."

Đúng lúc ấy, Haruka, Michiru, Setsuna và Hotaru trở về. Họ chạy vội vào phòng, vẻ mặt đầy lo lắng.

Haruka lên tiếng:
"Chúng tôi đã nhận được thông tin – các chiến binh bảo hộ của các hành tinh khác cũng đang mất dần sức mạnh. Một vài người đã tan biến ngay trước hàng nghìn cư dân, gây ra hỗn loạn khắp nơi."

Michiru cau mày:
"Khi cảm nhận được ánh sáng của sao Kim tắt lịm, chúng tôi biết đã quá muộn... Có phải Minako...?"

Makoto gật đầu, mắt đỏ hoe:
"Cô ấy đã bị Malan lấy đi tinh nguyệt... và biến mất ngay trước mắt chúng tôi. Chúng tôi không thể làm gì để cứu cô ấy."

Một khoảng lặng bao trùm đại sảnh. Nỗi đau lan tỏa như sương lạnh ngấm vào tim từng người.

Luna chậm rãi bước ra:
"Các cậu hãy nghỉ ngơi. Artemis và tớ sẽ ở lại phòng thiên văn theo dõi tình hình. Các cậu là trụ cột của Trái Đất – chỉ khi giữ vững được bản thân thì mới có thể cứu lấy thế giới này."

Yume cũng lên tiếng, ánh mắt đầy quyết tâm:
"Đúng vậy, chỉ khi mọi người mạnh mẽ, chúng ta mới có thể tiêu diệt cái ác, bảo vệ ánh sáng này..."

Vesta tiếp lời, giọng chắc nịch:
"Chúng em không mạnh bằng mọi người, nhưng sẽ dốc toàn lực tìm kiếm thông tin. Khi các anh chị sẵn sàng, chúng em sẽ ở phía sau hỗ trợ."

Các cô gái của Amazon Quartet gật đầu, mắt ánh lên sự trưởng thành.

Usagi mỉm cười, dù trong lòng vẫn chưa nguôi nỗi mất mát:
"Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu, vì tương lai của dải ngân hà này. Hãy nghỉ ngơi, và chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới."

Rei siết chặt nắm tay:
"Vì hòa bình... và vì những người chúng ta yêu thương."

Sau lời động viên, ai về phòng nấy để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Trong căn phòng đơn độc, Kunzite đứng lặng bên khung cửa sổ lớn. Ánh trăng chiếu lên gương mặt anh – nay không còn cứng cỏi mà chỉ còn sự trống rỗng. Ký ức kiếp trước dội về như cơn sóng lạnh lẽo. Hình ảnh Minako – với nụ cười rạng rỡ – hiện lên trong tâm trí anh.
"Minako..." – anh thì thầm tên cô, đau đớn như dao cắt tim gan.

Khi màn đêm buông xuống, một luồng sáng lấp lánh rạch ngang bầu trời Cung điện. Một cánh cổng ánh sáng mở ra giữa không trung, tỏa ra uy lực kỳ lạ. Hai bóng người xuất hiện – một người khoác giáp vàng rực rỡ như mặt trời, người kia duyên dáng trong y phục đỏ rực như ánh hoàng hôn cuối chân trời.

Toàn bộ cung điện rung chuyển. Tất cả lập tức chạy ra, sẵn sàng chiến đấu.

Usagi bước lên trước, cảnh giác:
"Các cô là ai?"

Người mặc giáp vàng nhẹ cúi đầu, giọng trầm ấm:
"Ta là Sailor Galaxia, chiến binh ánh sáng từ thiên hà xa xôi. Bên cạnh ta là Công chúa Kakyuu, người cai trị hành tinh Kinmoku."

Yume mở to mắt:
"Nhưng... tại sao lại đến Trái Đất? Nơi đây đang là tâm điểm của bóng tối!"

Kakyuu mỉm cười dịu dàng, giọng thoảng như gió:
"Chúng tôi không biết vì sao nhưng có điều gì đó trong tim mách bảo rằng nếu nơi này không được bảo vệ thì mọi thứ sẽ tan biến."

Usagi bước lên một bước:
"Nhưng nếu các cô rời hành tinh của mình thì ai sẽ bảo vệ?"

Galaxia khẽ mỉm cười:
"Các chiến binh của chúng tôi vẫn ở lại bảo vệ hành tinh. Nhưng nếu Trái Đất là nơi khởi nguồn cho một thảm họa lớn hơn, chúng tôi không thể làm ngơ. Cả dải ngân hà sẽ bị đe dọa nếu nơi này sụp đổ."."

Câu nói ấy khiến mọi người xúc động. Usagi đưa tay ra, mỉm cười:
"Cảm ơn các bạn. Với sự giúp đỡ của các bạn, bóng tối sẽ không thể che khuất ánh sáng."

Đúng lúc ấy, bầu trời phía Tây tối sầm lại. Một cơn gió lạnh quét qua, mang theo mùi tanh nồng của bóng tối. Một cánh cổng hắc ám xé rách không gian. Từ đó, Laysa bước ra cùng với đám yêu ma, tà áo đen lấp lánh như nuốt trọn ánh sáng xung quanh.

Giọng cô ta vang lên, đầy nhạo báng:
"À, cảm động thật đấy. Những kẻ thất bại đang tụ họp hy vọng xua tan được màn đêm sao?"

Cả nhóm lập tức vào vị trí chiến đấu. Không còn nước mắt, không còn sợ hãi – chỉ còn quyết tâm.

Usagi siết chặt quyền trượng trong tay. Cô quay sang mọi người, giọng kiên định:
"Chúng ta sẽ không để thêm ai phải tan biến nữa."

Ánh sáng lại bừng lên – và trận chiến mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro