Cuộc gặp gỡ của nàng Miko và chàng nhiếp ảnh gia
Trong căn chung cư cao cấp, chàng trai với mái tóc vàng như ánh nắng chợt bật dậy, thở hổn hển . Giọt mồ hôi trên khuôn mặt thanh tú của anh như ánh lên một vẻ mê hoặc khó tả. Trong mơ, anh thấy một cô gái có mái tóc đen dài, đôi mắt sắc lạnh, mặc bộ tư tế, ngồi trước ngọn lửa. Khi nhìn cô, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một cảm giác vô cùng lạ lẫm nhưng cũng rất quen thuộc.
Khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới rọi qua cửa sổ, anh mang theo chiếc máy ảnh yêu thích và bước ra ngoài, quyết định đến ngôi đền để chụp ảnh làm tư liệu.
Đến ngôi đền, anh không khỏi choáng ngợp trước vẻ cổ kính của nơi này. Những cây hoa anh đào xung quanh đền tạo nên một không gian vô cùng thanh bình nhưng điều làm anh ngạc nhiên hơn là một cô gái xinh đẹp với những con quạ đen kêu ríu rít bên cạnh. Cô gọi chúng là Phobos và Deimos, anh không thể tin vào mắt mình nhưng cũng không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ chụp một bức ảnh.
Tiếng máy ảnh vang lên, làm cô quay phắt lại. Hai người nhìn nhau, cảm giác quen thuộc và lạ lẫm đan xen. Cô gái với ánh mắt lạnh lùng và trang phục miko khiến anh cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ. Cả hai không nói gì cho đến khi tiếng quạ kêu phá tan sự tĩnh lặng khiến họ bừng tỉnh.
Anh lên tiếng: "Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền cô."
Cô mỉm cười, đáp: "Không sao, tôi chỉ đang trò chuyện với bạn thôi."
"Bạn sao?" – anh ngạc nhiên.
"Đúng vậy, đây là Phobos và Deimos, hai người là thần hộ vệ của tôi."
"Vậy sao, miko có thể nói chuyện với quạ ư?"
"Tuỳ thôi, tôi cũng không chắc lắm." – cô đáp lại, giọng trầm tĩnh.
Khi cô muốn rời đi, anh bất ngờ kéo tay cô lại. Một hành động bất ngờ khiến cả hai ngạc nhiên, anh nhận ra hành động của mình bèn lên tiếng:
"Xin lỗi, tôi... chỉ là muốn làm quen với cô." – anh lúng túng.
Cô nhìn anh rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi là Hino Rei, hân hạnh làm quen. Còn anh?"
"Kirihito Jadeite, tôi là nhiếp ảnh gia."
"Anh có thể buông tay tôi ra không?" – Rei cười nhẹ dù có chút ngạc nhiên nhưng cũng không giận.
Jadeite cảm thấy bối rối nhưng khi cô mở lời, anh mới nhớ ra mục đích ban đầu của mình.
"Tôi đến đây để tìm hiểu về ngôi đền này, chụp ảnh làm tư liệu cho triển lãm. Cô có thể giúp tôi không?" – Jadeite mỉm cười.
"Vậy thì mời anh theo tôi." – Rei gật đầu, dẫn anh đi tham quan khắp đền.
Chuyến tham quan qua đi, hai người ngồi trong phòng trà, tâm sự về những điều ít ai biết về đền và cuộc sống của cô. Rei cảm nhận được một luồng yêu khí kỳ lạ khiến cô phải viện cớ rời đi.
Jadeite không muốn rời đi nhưng khi cô nói rằng anh có thể đến bất cứ lúc nào, anh mới lưu luyến mà bước ra khỏi đền.
Khi Rei trở về phòng, cô nhận ra rằng luồng yêu khí ấy dường như đã biến mất. Cô nghi ngờ rằng Jadeite có thể là yêu ma dù họ đã trò chuyện vui vẻ.
Tối đến, Rei lại mơ về một chàng trai tóc vàng, người mà cô đã từng cảm nhận trong những ký ức mơ hồ. Cô không thể hiểu nổi giấc mơ này, vì kiếp trước, cô đã mất khi bảo vệ công chúa. Liệu đây có phải là định mệnh hay chỉ là một giấc mơ vô nghĩa?
Jadeite sau khi rời khỏi đền cũng cảm thấy sự khác biệt. Anh không ngừng nghĩ về Rei, hình ảnh cô miko với đôi mắt lạnh lùng và nét dịu dàng ấy cứ ám ảnh anh. Cảm giác mơ hồ ấy khiến anh nghĩ rằng mình đã tìm thấy người đặc biệt trong cuộc đời mình nhưng liệu cô có thực sự là định mệnh của anh?
Hôm sau, trời trong veo. Sau buổi học, nhóm Yume cùng Rei, Ami, Makoto, Minako và Hotaru hẹn nhau đi dạo phố. Usagi hôm đó bận tiếp các đại sứ nên không thể rời cung điện, chỉ dặn Yume đi cùng các hộ vệ cho an tâm. Không khí vui vẻ của buổi chiều mang lại cảm giác thanh bình hiếm hoi giữa những điềm báo khó hiểu gần đây.
Trên đường tới trung tâm mua sắm, Rei chợt khựng lại. Cô cảm nhận luồng năng lượng kỳ lạ vừa lóe lên rồi tắt ngay. Ngay sau đó, Ami cũng bật thiết bị theo dõi năng lượng và xác nhận:
"Có dao động lạ ở phía nam! Không giống năng lượng tự nhiên."
Chẳng ai nói thêm lời nào, tất cả lập tức chạy theo hướng sóng năng lượng vừa phát ra.
Tại một con hẻm nhỏ gần công viên, họ bắt gặp một khung cảnh khiến tim thắt lại: một người đàn ông trẻ đang nằm gục dưới đất, toàn thân bao phủ bởi những sợi bóng tối mờ ảo, còn trên không trung là một sinh vật nửa người nửa khói – một kẻ tự xưng là Arcus, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào họ.
"Chậm một bước rồi." hắn cười khẩy, tay cầm một khối tinh thể ánh bạc đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
"Tinh nguyệt này sẽ là món quà đầu tiên ta dâng cho đức vua."
"Trả lại nó!" – Yume hét lên, ánh mắt bùng cháy lửa giận. Cùng lúc, Rei bước lên trước, giọng cô sắc lạnh: "Không ai được lấy đi ánh sáng của người vô tội."
Cả nhóm cùng biến hình. Trong khoảnh khắc, những chiến binh ánh sáng xuất hiện – mạnh mẽ, rực rỡ như những ngôi sao.
Trận chiến nổ ra ác liệt, Arcus tấn công bằng những luồng bóng tối có thể hút cạn sinh khí nhưng sức mạnh đoàn kết của các chiến binh đã khiến hắn chao đảo, biến thành làn khói đen chạy đi, để lại tinh nguyệt lơ lửng giữa không trung.
Rei – nay trong hình hài của Sailor Mars – nhẹ nhàng đón lấy tinh nguyệt. Cô bước đến bên người đàn ông đang bất tỉnh, đặt tinh nguyệt trở lại vị trí nơi trái tim anh.
Một luồng sáng tỏa ra, anh thở hắt một hơi, Rei nhìn gương mặt anh. Người này là người cô gặp hôm qua tại đền. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy vẫn in đậm trong trí nhớ nhưng giờ đây, khi đứng cạnh anh dưới hình dạng Sailor Mars, cô cảm thấy có gì đó sâu thẳm rung động trong lòng.
Jadeite dần tỉnh lại, đập vào mắt anh là ánh sáng rực rỡ từ chiến phục đỏ thẫm của người con gái trước mặt. Một thoáng bối rối rồi ánh nhìn anh trở nên dò xét.
"Là cô sao?" – Anh khẽ hỏi.
Mars im lặng, không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Jadeite ngồi dậy, tay đặt lên ngực nơi tinh nguyệt vừa trở lại. Dù còn mơ hồ nhưng anh cảm nhận rõ thứ năng lượng lạ thường vừa bảo vệ mình. Và cô ...cảm giác quen thuộc ấy... là gì vậy?
Anh không hỏi thêm, cô cũng không nói gì, chỉ có làn gió nhẹ thổi qua con hẻm nhỏ, mang theo một sự im lặng đầy bí ẩn.
Yume bước đến, giọng dịu dàng: "Anh không sao là tốt rồi. Mọi chuyện đã kết thúc."
Jadeite khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi hình bóng đỏ rực đang rời đi.
Trong lòng anh có điều gì đó thôi thúc – như một ký ức xa xăm chưa rõ hình hài. Nhưng giờ... anh chỉ biết một điều: cô ấy không phải người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro