Khúc Dạo Đầu Của Cuộc Chiến
Phòng họp của Cung điện Pha Lê phủ trong một không khí căng thẳng tột độ. Từng ánh sáng xanh lạnh lẽo từ trần pha lê chiếu xuống khuôn mặt đầy quyết tâm của các chiến binh. Đây không chỉ là một buổi họp – mà là cuộc bàn bạc của những người sẵn sàng bước vào trận chiến đầu tiên chống lại bóng tối đang lan rộng.
Usagi – Nữ hoàng Serenity – đứng ở trung tâm. Bộ váy trắng bạc hòa cùng khí chất cương nghị khiến cô không còn là công chúa ngây thơ ngày nào. Giọng cô vang lên rõ ràng, không một chút ngập ngừng:
"Chúng ta không còn thời gian để do dự. Malan đã ra tay, nếu không hành động, cả vũ trụ này sẽ rơi vào tay kẻ thù."
Ami đứng bên cạnh, trải ra tấm bản đồ năng lượng các hành tinh bằng một làn sóng hologram lấp lánh. Cô điều chỉnh giọng, nghiêm túc:
"Mình đã tìm thấy những ghi chép cổ về vua Ortic. Hắn từng là một bạo chúa thống trị hành tinh mình bằng máu và bóng tối. Sau khi bị tiêu diệt bởi các chiến binh, hắn bị phong ấn trong vùng không-thời gian... nhưng bằng cách nào đó, hắn đã quay lại, lợi hại hơn."
Makoto đập nhẹ tay xuống bàn, lửa trong ánh mắt bùng lên:
"Malan là kẻ đang gieo bóng tối xuống cốt lõi các hành tinh. Ả là tay sai của Ortic, từng bước rút kiệt sức mạnh của chúng ta. Sao Kim là hồi chuông cảnh báo. Nếu Minako gục ngã, chúng ta sẽ là người tiếp theo."
Rei lên tiếng, giọng trầm nhưng đanh thép:
"Đây là lúc cần hành động. Chúng ta phải tiêu diệt Malan trước khi cô ta tiếp tục hút cạn ánh sáng khác."
Minako siết chặt tay, ánh mắt nghiêm nghị:
"Mỗi ngôi sao bị cướp đi là một phần của chúng ta biến mất. Tới lúc phải hành động."
Đúng lúc đó, ba bóng người xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Không ai khác chính là Haruka, Michiru và Setsuna – những chiến binh của bầu trời, biển cả và thời gian. Họ bước vào, mang theo khí thế không thể nhầm lẫn.
Haruka đưa tay lên vai, vỗ nhẹ thanh kiếm bên hông:
"Chúng tôi quay về vì nghe thấy tiếng kêu cứu từ sao Kim. Đó không chỉ là tín hiệu của chiến tranh – mà là tiếng gọi của một đồng đội."
Michiru mỉm cười nhẹ, nhưng đôi mắt sâu như đại dương:
"Minako là một phần trong nhịp đập của hệ Mặt Trời này. Nếu cô ấy gục ngã, trái tim chúng ta sẽ mất đi một nhịp."
Setsuna bước chậm, tay cầm cây trượng thời gian:
"Malan đã bắt đầu bóp méo các ranh giới. Không-thời-gian đang méo mó, tương lai dần trở nên mờ mịt. Chúng ta không thể đứng ngoài."
Mamoru – vua Endymion – tiến đến từ phía sau Usagi. Áo choàng tím lay động theo từng bước chân, ánh mắt anh nghiêm nghị:
"Chúng ta từng đánh bại nhiều thế lực hắc ám. Lần này, dù kẻ thù có là tay sai của một ác vương cổ đại, chúng ta vẫn sẽ không lùi bước. Trận chiến này là bước đầu tiên."
Anh quay sang bốn chiến binh hộ vệ – Jadeite, Nephrite, Zoisite và Kunzite – họ đứng cạnh nhau như những tấm khiên vững chắc.
Jadeite cau mày, ánh mắt nghiêm nghị:
"Ký ức của tôi vẫn chưa rõ ràng... nhưng tôi cảm nhận được điều gì đó rất quen thuộc trong trái tim mình. Một lời thề, một người con gái, và một trận chiến như thế này..."
Nephrite gật đầu, đôi mắt nâu trầm mặc:
"Mỗi lần nhìn thấy Makoto chiến đấu, tôi như sống lại một điều gì đó... quá đỗi thiêng liêng."
Zoisite siết nắm tay, giọng run nhẹ vì phẫn nộ:
"Nếu Malan dám chạm đến Ami, tôi sẽ không tha."
Kunzite nhìn Minako, mắt anh ánh lên thứ cảm xúc chưa thể gọi tên:
"Dù tôi chưa nhớ được tất cả, nhưng tôi biết một điều – tôi sẽ không để cô ấy tan biến thêm lần nào nữa."
Bên cạnh Usagi, Chibiusa bước ra, mái tóc hồng uốn nhẹ theo từng nhịp thở:
"Con và Ceres, Pallas, Juno, Vesta sẽ chiến đấu không chỉ vì tương lai của mình, mà còn vì hiện tại của tất cả mọi người."
Hotaru đặt tay lên vai Chibiusa, nhẹ nhàng nói:
"Chúng ta là ánh sáng. Và ánh sáng không bao giờ lùi bước trước bóng tối."
Usagi gật đầu, vững vàng như một ngọn hải đăng giữa cơn giông:
"Đây là lúc chúng ta viết nên chương mới của lịch sử. Một trận chiến mở đầu – không phải kết thúc. Tiêu diệt Malan... là bước đầu tiên để bảo vệ các vì sao."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro