2. Luyện tập

 ✶⋆.˚

-----

Sân tập rộng thênh, mặt đất phủ lớp cỏ mượt như nhung, phẳng phiu và yên tĩnh. Gió nhẹ lướt qua, làm những cọc gỗ dựng sẵn khẽ rung như đồng hồ lên dây, sẵn sàng điểm nhịp cho buổi huấn luyện đầu tiên.

Shin đứng giữa sân – nổi bật trong bộ đồ thể thao xám nhạt, vừa khít với thân hình nhỏ nhắn. Áo ôm gọn quanh eo và vai, quần không quá rộng khiến đôi chân trông càng dài. Mái tóc vàng nhạt bay nhẹ trước trán, đổ bóng trên hàng mi cong khẽ cụp.

Trong tay em là một con dao găm – loại dao huấn luyện lưỡi xám, sắc nhưng không phải để giết.

Đây là lần đầu tiên em được phép cầm dao.

Không phải để gọt hoa quả.

Không phải để tự vệ.

Mà là để tấn công.

Shin cầm nó bằng hai tay, hơi lúng túng. Lần đầu tiên em cầm dao không phải để làm bếp, mà để học cách khiến người khác đau.

"Cầm cho chắc, không được run tay."

" Vâng, anh . "

Giọng Shishiba vang lên từ trước mặt, lạnh lẽo và ngắn gọn. Anh đứng cách Shin vài mét, hai tay đút túi, dáng người thẳng như cây thương. Ánh mắt anh không gay gắt, nhưng không có chút dịu dàng nào – chỉ đơn thuần là ánh nhìn của một người thầy, hoặc một kẻ sát thủ lâu năm đang đợi học trò trượt ngã để bắt đầu dạy nghiêm túc.

"Đúng rồi, nhóc. Bây giờ bước lên. Một chân, rồi chân kia. Đừng nghiêng người."

Shin nuốt khan, làm theo.

Em làm được mà.

Ở tầng hai, Nagumo chống cằm nhìn xuống.


Áo sơ mi trắng ủi phẳng , tóc tai lịch thiệp , chân vắt vẻo ngoài lan can. Trong mắt anh là cả một bầu trời xanh ngắt – và bóng dáng nhỏ xíu của Shin ở giữa sân như một đốm sáng mong manh giữa thế giới này.

Anh không cười.


Lần đầu tiên, kể từ ngày bế nhóc con ấy ra khỏi hầm tối – anh không cười.

"Liệu mà di chuyển cho tốt . Nếu không nhanh, đối phương sẽ cắt cổ nhóc trước."

Shin nhíu mày, môi mím lại, tay run nhưng vẫn làm theo. Một lần. Rồi hai lần.
Dao bị tuột. Tay chảy máu.
Nagumo đứng bên kia sân, dựa gốc cây, lặng lẽ nhìn. Tay nắm lại thành nắm đấm.

Trời ơi, thiên sứ nhà hắn bị thương mất rồi, hắn xót quá đi mất.

Nhưng trước khi hắn định nhảy xuống cứu viện, Shishiba đã kịp ném cho hắn một ánh mắt cảnh báo.

' Cút, tao trồng người chứ không trồng hoa. '

Mặc kệ cảm giác đau đớn nơi cổ tay, Shin phải nỗ lực hơn nữa.

Cậu phải mạnh hơn.

Cầm dao trong tay, Shin vẫn chưa quen với cảm giác này. Lưỡi dao lạnh buốt và mảnh mai, như thể không phải dành cho một nhóc con yếu ớt như cậu. Nhưng cảm giác đó cũng nhanh chóng bị gạt đi khi cậu cố gắng điều chỉnh tư thế, đôi mắt mơ màng dõi theo đường dao, không ngừng thử sức mình.

Phải cố gắng.

Nagumo đứng gần đó, vẻ mặt đầy lo lắng. Anh nhìn Shin một cách không rời mắt, giống như sợ rằng cậu sẽ gặp phải điều gì đó nguy hiểm. Nhưng rồi, trong ánh mắt ấy lại có cả sự ngưỡng mộ – ngưỡng mộ một người con trai đang cố gắng vượt qua những giới hạn của chính mình.

Trông đến là...

Đáng yêu chết mất.

Cảm giác bối rối chưa kịp tan đi, Shin hít mạnh một hơi, như để xua đi mọi cảm giác sợ hãi, bất an. Cậu cố gắng để mình không run, đôi tay nắm chặt dao hơn. Một chút lưỡng lự còn sót lại trong mắt Shin nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc, ánh mắt kiên định.

Cơ thể yếu đuối vô dụng, cố lên, một lần không được thì hai lần.

Nhất định.

Cậu bước chân ra, đầu ngẩng cao, đôi mắt không còn nhìn về phía trước một cách mơ màng nữa. Mọi thứ xung quanh giờ không còn quan trọng. Chỉ có dao, chỉ có động tác mà cậu cần hoàn thành.

Shishiba từ xa quan sát, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt ấy lặng lẽ ghi nhận sự thay đổi trong cậu nhóc. Không nói một lời, nhưng có lẽ anh đã bắt đầu thấy một thứ gì đó trong Shin – một tia lửa bắt đầu bùng lên.

Xem ra 'thiên thần' bắt đầu nóng người rồi.

Shishiba bước đến, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không có chút thương hại nào. Anh đi đến và dừng lại trước mặt Shin, nhìn cậu với vẻ thản nhiên như thể đây chỉ là một phần công việc. Không nói gì, anh chỉ giơ tay ra, ra hiệu cho Shin chuẩn bị.

"Bắt đầu lại đi," giọng Shishiba lạnh như băng.

Shin nắm chặt dao, cảm giác khối thép lạnh lẽo trong tay không còn làm cậu sợ hãi nữa. Cậu lấy một hơi thật sâu, tập trung vào mục tiêu trước mặt. Mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại lưỡi dao và cơ thể mình.

"Đầu tiên là tư thế cơ bản. Đúng, không được cứng ngắc. Dao là một phần của cơ thể, phải cảm nhận nó."

Shishiba bước lùi lại một chút, quan sát từng động tác của Shin. Anh không nói thêm lời nào, chỉ ra hiệu từng bước. Shin có thể cảm nhận được sự nghiêm khắc trong từng cái liếc mắt của Shishiba, sự chờ đợi để cậu tiến bộ.

Shin bắt đầu động tác đầu tiên – một cú vung nhẹ. Dao lướt qua không khí, rồi lại rơi vào tư thế sẵn sàng. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Shishiba, cậu biết rằng cú vung ấy chưa đủ. Chưa đủ nhanh, chưa đủ mạnh.

"Lại lần nữa," Shishiba ra lệnh, giọng cứng rắn.

Lần này, Shin tập trung hơn, đôi mắt đã không còn ngập ngừng. Cậu vung dao nhanh hơn, mạnh hơn. Dao phóng ra như một tia chớp, cắt không khí với tiếng vù vù rõ ràng.

Shishiba gật nhẹ, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. "Tốt, nhưng vẫn còn thiếu. Tốc độ phải nhanh hơn, như một phản xạ. Lần sau vung dao, phải như thể nó đang chạy đua với chính thời gian."

Sau nhiều lần tập vung dao, cuối cùng động tác của Shin cũng đã trở nên nhanh nhẹn hơn.

Mặc dù mới bắt đầu luyện tập trong một thời gian ngắn.

Shishiba nhìn Shin, ánh mắt thâm trầm và đầy kiên định. Anh không còn giữ khoảng cách nữa. "Được rồi," anh nói, giọng đều đều, không chút cảm xúc. "Lần này, không phải tập luyện nữa. Là đấu thật."

Shin có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, cảm giác như mọi thứ xung quanh bỗng trở nên căng thẳng hơn. Cậu đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi đối diện với Shishiba, cậu vẫn không khỏi có chút bối rối. Người đàn ông này luôn khiến cậu cảm thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết.

"Cứ coi như anh là mục tiêu, nhóc. Đừng do dự. Phải đưa ra đòn thật quyết đoán. Đừng có nương tay đấy." Shishiba ra lệnh, không hề thay đổi biểu cảm.

Shin hít một hơi, tập trung vào mục tiêu trước mắt. Dao vẫn trong tay, cậu bắt đầu di chuyển, nhẹ nhàng vung một nhát, như muốn kiểm tra phản ứng của Shishiba. Nhưng ngay khi lưỡi dao chưa kịp chạm vào không khí, Shishiba đã nhanh chóng phản ứng, dùng tay bắt lấy cổ tay Shin, khiến cậu không thể tiếp tục.

"Lề mề quá," Shishiba nói, giọng đều đặn. "Tốc độ của mày quá chậm. Dao là phản xạ, không phải suy nghĩ."

Shin không kịp nghĩ thêm, đôi mắt lướt qua Shishiba, và cậu ngay lập tức thực hiện lại động tác. Lần này, dao vung mạnh hơn, nhanh hơn. Nhưng Shishiba lại một lần nữa tránh được, một cú xoay người nhẹ nhàng của anh khiến Shin chỉ kịp nhìn thấy bóng của anh lướt qua.

Không bỏ cuộc, Shin nhanh chóng quay lại, tiếp tục áp sát. Mồ hôi bắt đầu rơi, nhưng cậu không dám dừng lại. Hít vào một hơi dài, Shin lại vung dao, lần này không phải một cú vung đơn giản mà là một loạt các động tác liền mạch, như cậu đã được Shishiba chỉ dẫn.

Nhưng Shishiba vẫn dễ dàng vượt qua mọi đòn tấn công của cậu. Anh không chỉ tránh, mà còn phản công lại một cách thuần thục. Đôi tay anh nhanh chóng tóm lấy cổ tay Shin, áp đảo, và chỉ trong một động tác, Shin đã bị quật ngã xuống đất.

"Chưa đủ, nhóc. Đừng chỉ lo đánh, phải học cách đọc đối thủ, đoán trước hành động của họ," Shishiba nói, giọng không hề có chút thương hại.

Shin ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn kiên quyết. Cậu đứng dậy, lau vội mồ hôi trên trán và lại nắm chặt dao. "Lại lần nữa ."

Shishiba nhìn cậu, lần này ánh mắt của anh không còn lạnh lùng như trước. Có một chút gì đó lạ trong mắt anh – một sự tôn trọng, một sự công nhận.

" Phản ứng tốt đấy. "

Sau khi kết thúc bài huấn luyện với dao, Shin thở hổn hển, mồ hôi thấm đẫm áo. Cảm giác cơ thể mình như đang thả lỏng, nhưng tâm trí lại cực kỳ tỉnh táo, sẵn sàng cho thử thách tiếp theo. Mắt Shin nhìn qua Shishiba, người vẫn đứng đó, im lặng quan sát.

"Tốt rồi, phần dao như thế là ổn rồi .Bây giờ là lúc cho mày làm quen với súng và kỹ thuật ám sát."

Anh đặt súng lên tay Shin, ánh sáng chiếu lên nó khiến khẩu súng đen bóng trở nên sắc bén, đầy sức mạnh.

Shin nhìn vào khẩu súng, không khỏi cảm thấy chút bối rối. Lúc đầu, cậu chỉ quen với việc dùng dao, với cái gần gũi, cái cảm giác bản thân có thể cảm nhận được từng đường đi của nó. Nhưng súng thì khác. Mỗi cú bắn không thể sửa đổi, và độ chính xác của nó có thể thay đổi tất cả.

Shishiba nhìn thấy sự do dự trong mắt Shin, bước tới và đưa khẩu súng vào tay cậu. "Chắc chắn mày đã nghe nói về sự khác biệt giữa dao và súng rồi, nhóc. Đừng nghĩ rằng chỉ cần nhắm và bắn là được."

Shin cầm súng, tay hơi run một chút, nhưng cậu hít vào một hơi thật sâu, tập trung. Shishiba đưa cho cậu vài động tác cơ bản, cách cầm súng, cách nhắm, và cách cân bằng. Cậu nhìn vào mục tiêu phía trước, một miếng bia ngắm nằm ở khoảng cách vừa phải.

"Lần này, không phải chỉ bắn vào mục tiêu. Mày phải bắn để giết," Shishiba nói. "Không có cơ hội thứ hai. Mỗi lần nhắm là phải chắc chắn."

" Rõ ! "

Shin hít một hơi thật sâu, đôi tay vững vàng cầm khẩu súng, đôi mắt đầy quyết tâm. Cậu tập trung nhìn vào mục tiêu trước mặt, tay siết chặt và chuẩn bị giật cò. Khi ngón tay ấn xuống, một tiếng nổ mạnh vang lên, và khẩu súng lập tức giật ngược về phía sau với lực mạnh mẽ.

Nhưng Shin chưa kịp chuẩn bị cho phản ứng của nó.

Cậu không giữ được tư thế vững vàng, và cơ thể bị lệch về phía sau một cách mất kiểm soát. Lực giật của súng khiến bàn tay cậu bị chệch hướng, suýt nữa đánh mất thế đứng. Shin chật vật giữ lại thăng bằng, nhưng một chút lơ đễnh đã khiến cậu mất đà.

Một cơn đau nhói bất ngờ xuyên qua cánh tay trái, và cậu vội vã rút tay lại. Đầu ngón tay cậu hơi tê, còn vai và cổ tay thì đau nhói. Cảm giác này không quá nghiêm trọng, nhưng nó đủ khiến Shin nhận ra một điều quan trọng: chưa có sự chuẩn bị kỹ càng, cậu sẽ không thể vượt qua được sự nguy hiểm khi sử dụng vũ khí.

"Em không chuẩn bị kỹ. Xin lỗi anh." Shin lẩm bẩm, tự trách mình.

Shishiba đứng im, nhìn cậu từ xa, không có vẻ gì là bất ngờ. Anh chỉ bước lại gần, ánh mắt lạnh lùng quan sát cánh tay Shin. "Lần sau nhớ giữ thăng bằng. Đừng để vũ khí chiếm quyền kiểm soát cơ thể."

Shin nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm túc gật đầu. Cảm giác đau nhói trên cánh tay bắt đầu giảm dần, nhưng nỗi ám ảnh về sự thất bại thì vẫn còn đeo bám.

Shishiba lắc đầu, không nói thêm lời nào, chỉ ra hiệu cho Shin thử lại. Mặc dù có chút đau, nhưng Shin không có thời gian để lưỡng lự. Cậu phải học. Phải làm tốt hơn.

Với tinh thần kiên cường, Shin tiếp tục đứng lên, chuẩn bị cho lần bắn tiếp theo. Cậu biết rằng chỉ có sự kiên nhẫn và luyện tập mới giúp cậu tiến bộ.

Shin nhắm khẩu súng vào mục tiêu, tay vẫn giữ vững, nhưng đầu óc cậu lại lắng xuống. Trái tim đập mạnh hơn một chút, nhưng cậu không do dự. Cậu từ từ kéo cò súng.

"Bang!" Một tiếng nổ vang lên, súng giật mạnh trong tay Shin, và miếng bia ngắm bị thủng một lỗ lớn. Shin hơi giật mình, nhưng ánh mắt vẫn không rời mục tiêu.

"Được rồi," Shishiba nói, giọng không có chút gì tán dương, nhưng ánh mắt anh vẫn không thay đổi. "Mày bắn trúng, nhưng đừng quên, đó chỉ mới là bước đầu. Khi thực sự hành động, mày sẽ phải làm nhiều hơn thế. Bắn nhanh, chính xác, và phải luôn giữ tâm lý vững vàng."

Shin hít vào một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Mỗi động tác giờ không chỉ là luyện tập mà là sự chuẩn bị cho những trận chiến sắp tới, cho những tình huống sống còn mà cậu không thể lơ là.

Shishiba không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục quan sát. Sau đó, anh đưa ra một loạt các bài tập thực tế, yêu cầu Shin di chuyển nhanh, thay đổi vị trí liên tục trong khi vẫn bắn chính xác. Cảm giác áp lực như đè lên người Shin. Cậu phải không ngừng di chuyển, vừa chạy vừa nhắm và bắn, thay đổi mục tiêu liên tục, không cho phép bản thân ngừng nghỉ.

Một lúc sau, Shin đã bắt đầu quen với khẩu súng trong tay, đã biết cách điều chỉnh lực bắn và tránh khỏi sự mất bình tĩnh. Mỗi lần bắn, mỗi lần thay đổi vị trí, là một thử thách mới mà cậu không được phép bỏ qua.

Shishiba dừng lại một lúc, nhìn Shin một cách nghiêm khắc. "Nhớ một điều, nhóc. Khi là một sát thủ, mày không được phép dừng lại. Chỉ có tiến lên, chỉ có giết hoặc bị giết. Không có sự thỏa hiệp."

Shin nhìn vào khẩu súng trong tay, cảm giác một chút gì đó nặng nề, nhưng cùng với đó, một sự quyết tâm đã bắt đầu hình thành. Cậu không thể làm khác. Đây là con đường cậu đã chọn.

" Lại đi ."

"Em biết rồi!" Shin đáp, giọng đầy kiên quyết, đôi mắt cậu giờ đã trở nên sắc bén hơn, không còn bối rối như lúc đầu. Cậu không muốn thể hiện sự yếu đuối, không muốn bỏ cuộc.

Shishiba chỉ khẽ gật đầu, một nụ cười lạnh lùng thoáng qua trên khóe môi anh. Anh không mong chờ gì nhiều, nhưng cũng chẳng thất vọng. Shin đã chứng tỏ cậu có khả năng học hỏi và kiên trì, điều quan trọng là giờ đây, cậu có thể bước vào thế giới mà bản thân không thể quay lại.

Shin hít một hơi thật sâu, tâm trí tập trung hoàn toàn vào khẩu súng trong tay. Mỗi lần giật cò, mỗi lần vạch ra đường bắn, cậu đều cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể mình. Cảm giác lần đầu bắn đã không còn nữa. Giờ đây, từng nhịp tim, từng hơi thở, đều trở nên hòa hợp với những động tác của cậu.

Đưa khẩu súng lên, Shin nhắm ngay vào mục tiêu phía trước, tay không hề run, ánh mắt cậu không hề chớp. Khi cò súng được kéo, lần này không có tiếng nổ bất ngờ, mà là một cú bắn nhẹ nhàng, chính xác, xuyên qua mục tiêu một cách hoàn hảo.

Shishiba đứng ở đó, ánh mắt không rời khỏi Shin, nhưng vẻ mặt anh không chút thay đổi. "Tốt lắm," anh nói, giọng trầm thấp. "Nhưng đừng tự mãn."

Shin không đáp, chỉ tiếp tục di chuyển nhanh, thay đổi vị trí, và bắn. Cậu có thể cảm nhận được sự tiến bộ rõ rệt trong mình. Từng bước di chuyển, từng cú bắn, giờ như đã trở thành phản xạ. Mỗi lần bắn, cậu càng tự tin hơn, càng thấu hiểu rằng kỹ thuật không chỉ nằm ở khẩu súng, mà còn ở sự kiểm soát bản thân, ở cách nhìn nhận và lựa chọn thời điểm.

Shishiba tiếp tục quan sát, không hề lên tiếng thêm. Anh chỉ đứng đó, lạnh lùng như thể tất cả những gì đang diễn ra trước mắt chỉ là một bài huấn luyện bình thường, nhưng Shin biết, đây chính là bước ngoặt quan trọng của mình.

Dù cánh tay đau vẫn còn âm ỉ, Shin không dám lơ là. Cậu nhìn vào khẩu súng trong tay, tay siết chặt lần nữa, lần này cảm giác của cậu đã khác. Sự kiên trì, quyết tâm đã thay thế cho sự bối rối. Cậu không cho phép mình mắc sai lầm lần nữa.

Shishiba đứng bên ngoài vòng huấn luyện, mắt vẫn không rời khỏi cậu. Anh không cần phải nói thêm gì nữa. Shin đã tự hiểu được những điều mình thiếu sót. Cậu hít một hơi thật sâu, đôi mắt sắc bén hơn bao giờ hết.

Lần này, Shin không vội vã. Cậu từ từ điều chỉnh tư thế, chắc chắn hơn, tập trung vào từng chuyển động của cơ thể. Lực giật ngược khi súng nổ lần này vẫn mạnh, nhưng cậu đã chuẩn bị kịp. Shin giữ vững trọng tâm, không để cơ thể bị kéo theo sau cú bắn. Khi cò súng được kéo, lần này không có gì ngoài sự chính xác. Cú bắn hoàn hảo, mục tiêu bị xuyên thủng.

Shishiba nhìn vào, không thể không thừa nhận sự tiến bộ của cậu. Một chút nhíu mày, rồi anh gật đầu, thầm công nhận: "Tốt."

Shin vẫn không nói gì, nhưng trong mắt cậu, có thể thấy được niềm tự hào nhỏ nhoi. Cảm giác đau nhói trong tay đã không còn. Cậu đã hoàn thành bài tập súng.

Shishiba chỉ vào các mục tiêu đã bị bắn trúng, rồi nói: "Kết thúc huấn luyện ngày hôm nay. Nhớ kỹ điều này: một kẻ giỏi súng không chỉ có sự nhanh nhẹn, mà còn phải biết cách kiểm soát và điều chỉnh bản thân."

Shin gật đầu, cúi xuống để cất súng vào thắt lưng. Cảm giác mệt mỏi sau một buổi huấn luyện dài tràn về, nhưng cái cảm giác tự tin trong cậu lại đang dần lớn lên. Cậu không còn là cậu bé yếu đuối khi mới đến đây, mà đang dần trở thành một chiến binh thực sự.

Shishiba quay lưng, bước đi về phía cánh cửa sân tập, không quên dặn dò: "Ngày mai tiếp tục."

" Vâng. "

-----

3284 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro