Nagumo Yoichi x reader [request]

Oneshot: Nagumo x Reader — "Nơi Ánh Mặt Trời Không Tới"

Thể loại: Tình cảm nhẹ nhàng, dịu dàng, lãng mạn cute đáng iu

Y/n, một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp với đôi mắt long lanh như ngọc, là chủ của một tiệm hoa bé bé xinh xinh đối diện cửa hàng tạp hóa nhà Sakamoto.

Một ngày nọ, Nagumo — người luôn tự nhận là nhân viên văn phòng — đến thăm Sakamoto. Anh tình cờ bắt gặp em. Ánh mắt anh va phải nụ cười duyên dáng ấy, và từ khoảnh khắc đó, những bông hoa trong tiệm bỗng không còn là tâm điểm.

Em nổi bật hơn tất cả, giống như một vầng mặt trời bé nhỏ.

Nagumo cảm nhận trái tim mình — vốn lạnh lẽo và chai sạn bởi công việc sát thủ — đã bắt đầu biết nhớ mong. Anh đến tiệm hoa nhiều hơn, mua nhiều hơn, và rồi… làm quen với em.

Tình yêu đến nhanh như ánh chớp mùa hè. Nắm tay, đi dạo, khắc tên đối phương lên tim… Nagumo từng nghĩ bản thân không xứng đáng với tình cảm ấy, nhưng rồi anh cũng không thể ngăn mình yêu em, từng chút một.

Cho đến khi...

Một tối nọ, khi Nagumo vừa rời khỏi tiệm em, một bóng đen xuất hiện sau lưng. Hắn không nói gì, chỉ để lại một phong thư trên ô tô của Nagumo.

"Không được lặp lại sai lầm của Sakamoto Taro."

Nagumo siết chặt nắm đấm. Anh biết quá rõ cái tên ấy — người đồng đội cũ đã rời tổ chức vì trót đem lòng yêu một cô gái.

Sát đoàn không tha cho những kẻ có điểm yếu. Và giờ, em — Y/n — chính là điểm yếu chí mạng của anh.

Căn phòng của Nagumo lúc này ngập trong ánh đèn neon lạnh lẽo từ phố ngoài hắt vào. Anh ngồi một mình trong bóng tối, đôi mắt vô hồn nhìn vào khung ảnh đặt nơi bàn làm việc: em đang cười rất tươi.

Nhưng chỉ trong một bức ảnh.

Họ đã ra tay trước. Họ không cho anh lựa chọn.

Sáng hôm sau, đàn em của Sakamoto — Shin — lặng lẽ đứng bên Nagumo.

"Vợ anh xinh thật đấy. Như ánh bình minh vậy."

Nagumo mỉm cười, nhưng ánh mắt anh lạnh như đêm đông không trăng:

"Cô ấy từng là ánh bình minh của tôi."

"Giờ cô ấy đâu rồi?"

"...Trong tim tôi. Còn thân xác, tôi đã chôn sâu nơi không ánh sáng nào có thể chạm đến. Để họ không bao giờ lấy lại được cô ấy nữa."

Bầu trời hôm đó âm u. Và Nagumo lại trở về với công việc. Nhưng giờ đây, từng phát súng anh bắn ra... đều mang mùi hương của hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro