Chương 14 P2
Lúc đến ZW, từ xa anh đã nhìn thấy Đa Huyền hầm hầm đứng ở cửa, vẫn là cái dáng vẻ nữ hoàng ấy. Điền Chính Quốc dừng xe, đi đến trước mặt cô, khẽ hỏi: "Sa Hạ đâu?".
"Đang ngủ trong phòng", Đa Huyền gườm gườm nhìn anh, "Trước mặt bao nhiêu bạn học như vậy mà tuyên bố hai người kết hôn, anh thật phóng khoáng, nói rồi phủi mông bỏ đi, chỉ khổ Sa Hạ của chúng tôi, bị một đám người thay nhau chuốc rượu". Đa Huyền ngừng một lát, đột nhiên nói một cách đầy ẩn ý, "Đúng rồi anh Điền, chẳng phải anh không thích kết hôn với Sa Hạ sao? Sao bây giờ lại nóng lòng thừa nhận anh là chồng nó? Có phải... anh đang củng cố địa vị của mình?".
Điền Chính Quốc lạnh lùng nói: "Luật sư Kim, tôi chỉ nói đúng sự thật mà thôi".
Đa Huyền mỉm cười nhìn anh. Hôm nay nhìn thấy Sa Hạ ôm mấy cậu bạn nam, sắc mặt lạnh đến đáng sợ của anh ta đúng là nên chụp tấm ảnh làm kỷ niệm... Rõ ràng là đã rung động trước Sa Hạ nhưng còn cố tình làm ra vẻ bình tĩnh. Trong mắt Đa Huyền, một Điền Chính Quốc như vậy thật sự cũng có chút đáng yêu. Xem ra bây giờ Sa Hạ lấy anh ta cũng không phải là bi kịch. Có phải là Sa Hạ ngốc nghếch đã quên sạch những yêu cầu đã đưa ra trước khi kết hôn rồi không? Rốt cuộc cô đã dùng những điều khoản không công bằng ấy chưa? Thật sự cần phải cầu nguyện cho cô nàng này.
Ánh mắt đầy ẩn ý của Đa Huyền khiến Điền Chính Quốc cảm thấy không thoải mái, anh không kìm được khẽ ho một tiếng rồi nói: "Cô ấy... ở phòng nào?".
Đa Huyền nhìn anh rồi nói: "Phòng 301 tầng hai, anh tự đi tìm nó đi, tôi còn phải chờ xe buýt".
Điền Chính Quốc đi được một bước, ngoảnh đầu lại nói: "Có cần tôi đưa cô về không?". Đa Huyền nghĩ một lúc, gật đầu và nói: "Dĩ nhiên là có, tạo mối quan hệ tốt đẹp với chị em tốt của Sa Hạ là bước đầu tiên để anh đi vào trái tim của Sa Hạ. Có lẽ anh Điền rất hiểu điều đó".
Điền Chính Quốc im lặng một lúc, "Cô nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ lịch sự...".
"Không cần giải thích", Đa Huyền mỉm cười, "Tôi nhìn người rất chuẩn, đặc biệt là 'kẻ tình nghi'".
Điền Chính Quốc không còn gì để nói, quay người đi tìm Sa Hạ.
Ánh đèn trong phòng karaoke rất tối, bên trong bừa bộn lộn xộn, có thể thấy đám người lúc nãy đã ăn chơi điên cuồng, vỏ lon vứt khắp nơi, không biết họ đã uống bao nhiêu.
Sa Hạ nhắm mắt nằm trên ghế sofa. Tỉnh Đào ngồi cạnh đang ăn hoa quả, vừa nhìn thấy Điền Chính Quốc bước vào, Tỉnh Đào lập tức lộ vẻ cảnh giác, "Anh Điền...". Giọng nói rất gượng gạo.
"Ừ, tôi đến đón cô ấy", Điền Chính Quốc bước lên một bước, cúi người bế Sa Hạ.
Tỉnh Đào nắm chặt tay Sa Hạ không buông ra, vẻ mặt cũng rất khó hiểu, dường như không nỡ giao người chị em tốt của mình cho anh.
Điền Chính Quốc không bận tâm đến thái độ không thân thiện của Tỉnh Đào, anh bế Sa Hạ lên rồi ngoảnh đầu lại nói: "Đi thôi, nhân tiện tôi đưa cô và Đa Huyền về".
"Ồ...". Lúc ấy Tỉnh Đào mới đứng dậy đi theo anh. Điền Chính Quốc đặt Sa Hạ ở ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn, Đa Huyền và Tỉnh Đào ngồi ghế sau.
Sau khi uống say Sa Hạ rất ngoan, không có biểu hiện gì, chỉ đỏ mặt, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, ngả đầu vào vai Điền Chính Quốc rất tự nhiên.
Hai người ngồi ghế sau giương mắt nhìn Sa Hạ mơ màng ngả vào lòng Điền Chính Quốc, không kìm được than vãn: Con ranh này đúng là không có ý chí, bên cạnh là con sói xám, thế mà không hề có sự phòng bị nào, lại còn đưa mình vào miệng sói.
Sau khi đưa Tỉnh Đào và Đa Huyền về nhà, Điền Chính Quốc lái xe về biệt thự ở vườn Nguyệt Hoa. Ánh đèn trên đường cao tốc đan xen, xuyên qua cửa kính chiếu vào mặt cô, ánh sáng vàng dịu khiến những đường nét trên khuôn mặt cô trông thật dịu dàng. Nhìn người con gái ngủ ngon lành bên cạnh mình, đột nhiên trong lòng Điền Chính Quốc có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Về đến nhà, anh bế Sa Hạ vào phòng ngủ của cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đang định đứng dậy thì bị Sa Hạ kéo tay.
Điền Chính Quốc ngoảnh đầu lại. Vì men rượu nên mặt cô đỏ bừng, trông rất đáng yêu. Đôi mắt mơ màng nhìn anh, nắm chặt tay anh không chịu buông ra, không biết là đang nghĩ gì.
Điền Chính Quốc động lòng, không kìm được cúi người xuống hôn cô.
Sa Hạ uống say hoàn toàn ở trong trạng thái vô thức, không hề hay biết đang xảy ra chuyện gì chứ đừng nói là phản kháng. Điền Chính Quốc thuận lợi tách hàm răng của cô ra, đưa lưỡi vào trong miệng cô.
"Ưm ưm...". Tiếng rên rỉ mơ màng giống như một sự khích lệ khiến Điền Chính Quốc càng hôn nồng cháy hơn.
Dưới ánh đèn vàng dịu trong phòng, khuôn mặt đỏ ửng của Sa Hạ càng thêm cuốn hút, đôi mắt to tròn mơ màng, con ngươi long lanh như màn đêm u tối dụ dỗ người ta phạm tội...
Có lẽ vì tác dụng của cồn, Điền Chính Quốc cảm thấy hình như mình cũng đang say.
"Sa Hạ...". Âm thanh phát ra từ cổ họng, khàn đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng thấy xa lạ.
Như bị ma thuật điều khiển, bàn tay của Điền Chính Quốc nhẹ nhàng đặt lên bờ vai trần của cô, ngón tay chạm vào làn da mịn màng, càng khiến người ta say đắm đến quên mình.
Làn da trắng nõn từ từ hiện ra trước mắt theo sự di chuyển của những ngón tay, ánh mắt của Điền Chính Quốc mỗi lúc một thêm đắm say. Khoảnh khắc ấy, đột nhiên anh rất muốn chiếm hữu người con gái này.
Để cô hiểu rõ vị trí của anh, để cô có thể thẳng thắn giới thiệu với bạn bè thân phận của anh. Giữa họ không còn là cuộc hôn nhân giao dịch giả tạo nữa, cũng không cần phải giấu giấu diếm diếm trước mặt bạn bè...
Không biết vì sao, ham muốn độc chiếm mãnh liệt ấy trong thoáng chốc khiến Điền Chính Quốc mất đi lý trí. Anh ôm Sa Hạ rất chặt, gần như là điên cuồng hôn cô, để lại những vết tích thuộc về mình trên người cô. Dường như trong lòng có một âm thanh đang gào thét, hãy để cô ấy biến thành người phụ nữ của ta, để cuộc hôn nhân này trở thành sự thật...
Hai cơ thể quấn lấy nhau, quần áo của Sa Hạ không còn nguyên vẹn, ga trải giường cũng nhăn nhúm.
Điền Chính Quốc đang say đắm hôn lên xương quai xanh của Sa Hạ thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói mơ hồ: "Chính Quốc, anh đang làm gì thế?".
"...". Giống như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, ngọn lửa vừa mới bùng cháy tắt ngấm. Sống lưng Điền Chính Quốc lạnh toát, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của cô, anh im lặng một lúc lâu rồi mới lạnh lùng nói: "Không có gì đâu, em nghỉ sớm đi". Nói rồi vội vàng kéo chăn, đắp lên tấm thân nõn nà của cô.
"Ờ", sau khi uống say Sa Hạ chỉ thấy đầu đau như búa bổ, cũng không phát hiện tư thế bị anh nằm đè lên có gì bất thường, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của Sa Hạ, Điền Chính Quốc sa sầm mặt xuống đi vào phòng tắm rửa mặt.
Anh điên rồi sao? Lúc nãy anh đã nhân lúc, muốn... với Sa Hạ...
Điền Chính Quốc ngâm mặt trong nước lạnh nhưng vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh được.
Dục vọng mãnh liệt đến nỗi gần như hủy diệt tất cả ấy thậm chí khiến một người vốn rất bình tĩnh như anh mất đi lý trí. Từ sau khi kết hôn với Sa Hạ, dường như càng ngày anh càng trở nên kỳ lạ. Rất nhiều cảm xúc ngay cả bản thân mình cũng không thể khống chế, giống như lúc nãy, cảm giác như bị điều khiển, hành động hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy của bộ não.
Có phải điều đó có nghĩa là anh đã có tình cảm kỳ lạ với Sa Hạ?
Sao có thể như thế được? Một cô nàng ngốc nghếch, khác người, tính cách tồi tệ, không có một chút đặc điểm nào của người phụ nữ mà anh thích như Sa Hạ, anh phải thấy chướng mắt mới đúng.
Sao lại có dục vọng chiếm đoạt cô mãnh liệt đến như vậy?
Sáng sớm hôm sau, Điền Chính Quốc đang đánh răng trong phòng tắm thì đột nhiên Sa Hạ đẩy cửa bước vào, đứng bên cạnh anh rất tự nhiên, lấy khăn tắm chuẩn bị rửa mặt nhưng vẫn không quên quay sang mỉm cười với anh, lễ phép chào hỏi: "Chào buổi sáng".
Nhìn nụ cười của cô, Điền Chính Quốc không kìm được nhớ lại chuyện hoang đường tối qua. Tâm trạng của Điền Chính Quốc có chút phức tạp nhưng ngoài mặt thì lại rất bình tĩnh, thuận miệng nói, "Cuối tuần dậy sớm như vậy, thật là hiếm có".
Sa Hạ không bận tâm đến lời nói xỏ xiên của anh, soi mình trong gương, sau đó sờ vào vết đỏ trên cổ với ánh mắt nghi hoặc.
Điền Chính Quốc thấy sống lưng lạnh toát, sợ cô sẽ hỏi những vết đỏ này rốt cuộc là thế nào. Anh không phải là tên biến thái lợi dụng người khác, anh chỉ là... vì mệt mỏi quá mức nên xuất hiện ảo giác, nhất thời không khống chế được bản thân mà thôi.
Tuy nhiên Sa Hạ không hề hỏi một câu, chỉ tò mò nhìn Điền Chính Quốc, nói sang chuyện khác: "Tối qua anh không ngủ à? Hai mắt thâm sì".
Điền Chính Quốc sờ mũi, khẽ nói: "Ừ, tối qua làm thêm".
"Ồ, vất vả thế, cuối tuần cũng không cho mình nghỉ ngơi". Sa Hạ rửa mặt rồi ngẩng đầu, nhìn anh như chợt nhận ra điều gì đó, "Đúng rồi, hôm qua em mơ một giấc mơ rất kỳ lạ".
"... Giấc mơ gì?". Điền Chính Quốc cố làm ra vẻ bình tĩnh.
"Giấc mơ rất đáng sợ", Sa Hạ vẫn nhìn anh như thế, một lúc sau cô gãi đầu và nói, "Thôi, không nói nữa...".
Rốt cuộc cô đã biết rõ sự tình? Hay thật sự coi chuyện tối qua là một giấc mơ? Hoặc cô không hề hay biết mà chỉ mơ một giấc mơ khác? Lại dám cố tình nhử anh? "Thôi, không nói nữa", trả lời kiểu gì vậy!
Sa Hạ đứng trong bếp, vừa cho sữa vào lò vi sóng hâm nóng vừa chống cằm suy nghĩ vẩn vơ.
Tuy cô uống say nhưng cũng không hoàn toàn mất cảm giác. Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy tên họ Điền ra tay với mình, lại còn cởi áo của cô. Bộ não không ngừng phát ra tín hiệu cảnh giác, lên tiếng ngăn anh lại theo phản xạ. Sáng nay thức dậy, trên cổ lại có những vết tích kỳ lạ. Lúc ấy cô mới chắc chắn sự hoang đường tối qua hoàn toàn không phải là mơ.
Có điều cô vẫn thấy cách trả lời uyển chuyển "Thôi, không nói nữa" còn hơn là thẳng thắn nói "Tôi mơ thấy anh vô lễ với tôi". Có lúc không nói ra thì tốt hơn, nói toạc ra sẽ khiến hai người cảm thấy khó xử.
Cô hoàn toàn không hiểu vì sao đột nhiên Điền Chính Quốc lại có hứng thú với mình. Chuyện này đúng là ngoài sức tưởng tượng, thay vì suy nghĩ thật kỹ để tìm ra nguyên nhân, chi bằng coi nó là cơn ác mộng.
Khả năng tự điều chỉnh của Sa Hạ rõ ràng là vượt qua suy đoán của Điền Chính Quốc. Lúc nào cô cũng có thể nhanh chóng bỏ qua những chuyện không hay, đúng là kiểu người không thể đánh bại. Nên nói cô lạc quan quá mức hay ngờ nghệch ngây ngô?
Nhìn Sa Hạ ngồi ăn ngon lành như không có chuyện gì xảy ra, tâm trạng của Điền Chính Quốc càng thêm phức tạp.
Nói thế nào thì anh cũng vì sự thay đổi tình cảm mà khổ sở suốt đêm, vậy mà cô nàng này vẫn ngồi trước mặt anh như không có chuyện gì, lại còn cười tít mắt đưa cốc sữa cho anh, khách sáo cùng ăn sáng với anh?
Anh còn tưởng chí ít thì Sa Hạ sẽ bùng phát, mắng cho anh một trận té tát mặt mày hoặc là chống hông, tức giận nguyền rủa anh bị tiêu chảy gì gì đó. Như thế chẳng phải sẽ càng phù hợp với hình tượng của cô sao? Đột nhiên cô lại bình tĩnh như vậy, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của cô khiến Điền Chính Quốc bực tức trong lòng.
Bị thờ ơ, bị coi thường, có thể không bực tức được không?
Trong căn biệt thự nhỏ này, hai người đều có không gian riêng. Ăn sáng xong, Sa Hạ luyện tập trong phòng tranh mà thời gian trước cô đã tự mình trang trí. Điền Chính Quốc thì đọc sách trong thư phòng, không ai làm phiền ai.
Điền Chính Quốc ngồi trên ghế sofa, cầm tờ báo kinh tế tài chính mới nhất đọc một lúc, cơn buồn ngủ ập tới, anh liền đặt tờ báo xuống, nằm ngủ trên ghế sofa.
Vì cả đêm không ngủ nên lần này Điền Chính Quốc ngủ rất say, trong giấc mơ còn tái hiện cảnh tượng anh kết hôn với Sa Hạ. Anh nắm tay Sa Hạ bước trên thảm đỏ, kỳ lạ là xung quanh không có bất kỳ người bạn nào, không có lời chúc phúc, không có tiếng vỗ tay, cũng không có những bông hoa dạ lan hương nở rộ, thậm chí ngay cả người chủ hôn cũng không có. Chỉ có hai người chầm chậm bước trên tấm thảm. Càng lạ hơn là buổi hôn lễ trong giấc mơ rất đầm ấm, cảm giác hạnh phúc lạ lẫm tràn ngập trong lòng anh, Sa Hạ cũng cười rất tươi. Nụ cười rạng rỡ khiến khuôn mặt cô tràn đầy sức sống.
Hai người đi đến trước nhà thờ, đột nhiên Sa Hạ ngẩng đầu nhìn anh, mặt đỏ ửng, thẹn thùng nói với anh, Chính Quốc, em rất thích anh...
Điền Chính Quốc thấy da đầu tê buốt, bật dậy trên ghế sofa.
Thì ra câu nói có sức sát thương lớn nhất của Sa Hạ là câu này...
Sáu chữ đơn giản khiến máu trong người anh chảy ngược, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Giấc mộng đẹp như vậy làm anh giật mình bừng tỉnh.
Sa Hạ dám tỏ tình với anh. Quả thực điều đó thật... đáng sợ.
Điền Chính Quốc tỉnh dậy cũng là lúc chiều tối, ánh chiều tà vàng nhạt xuyên qua tấm cửa kính rộng lớn hắt vào trong phòng, khiến căn phòng được bao phủ trong một màu vàng mờ ảo. Rèm cửa trắng muốt đung đưa theo làn gió, mùi hương hoa bên ngoài cũng theo gió lan tỏa trong không khí.
Điền Chính Quốc không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp. Anh day huyệt thái dương, định đứng dậy đi sang phòng bên cạnh xem Sa Hạ làm gì.
Nhưng vừa quay đầu thì không khỏi sững người, anh phát hiện Sa Hạ đang ngồi cách đó không xa, trước mặt là giá vẽ, đang say sưa vẽ gì đó.
"Em đang vẽ gì vậy?". Điền Chính Quốc hầm hầm hỏi. Có phải là cô lại nhầm phòng không? Chạy sang thư phòng của anh vẽ tranh, ngang nhiên xâm phạm đời tư của anh?
"Đừng nhúc nhích, mau nằm xuống", Sa Hạ nghe thấy giọng nói của anh, vội vàng thò đầu ra từ phía sau giá vẽ, cười rất thân thiện, "Em đang tập vẽ người, anh mau nằm xuống, sắp xong rồi".
Điền Chính Quốc sững người, một lúc sau mới ngạc nhiên hỏi, "Em đang... vẽ anh?".
Cô đang vẽ anh? Ý thức được điều đó, đột nhiên Điền Chính Quốc thấy tim đập nhanh hơn, toàn thân bỗng chốc đông cứng, nét mặt cũng đóng băng.
"Thế cũng đòi nói, em không vẽ anh lẽ nào soi gương tự vẽ mình sao? Em không biến thái như thế đâu". Giọng nói hùng hồn của Sa Hạ vang lên từ phía sau giá vẽ, "Mau nằm xuống, đừng nhúc nhích".
Điền Chính Quốc nhíu mày, nằm xuống ghế sofa nhưng trong lòng thì không muốn một chút nào. Cảm giác bị cô nhìn chăm chú như thế thật không thoải mái.
Sa Hạ thấy Điền Chính Quốc ngoan ngoãn nằm xuống, hài lòng mỉm cười, tiếp tục vẽ tranh. Trong nhà này ngoài cô ra chỉ có một mình anh, lúc luyện tập vẽ tranh nhân vật cô chỉ có thể lấy anh làm người mẫu. Vốn dĩ còn nghĩ phải xin ý kiến của anh như thế nào, kết quả vừa vào phòng đã thấy anh đang ngủ say. Thế là nhân lúc đó Sa Hạ lấy giá vẽ, lén lút vẽ anh.
Điền Chính Quốc thật khó vẽ, những đường nét tinh tế trên khuôn mặt như một tác phẩm nghệ thuật do Thượng Đế tạo ra. Hình dáng của mũi và môi đều hoàn mỹ hết chỗ nói, chỉ cần vẽ không đúng thì sẽ hủy hoại khuôn mặt đẹp trai này. Đặc biệt là khi anh ngủ, đôi mắt nhắm lại không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày, ngược lại toát lên vẻ nho nhã, điềm đạm. Cái thần của người đàn ông trưởng thành như thế này càng khó nắm bắt... Sa Hạ ngắm nhìn anh một lúc rất lâu mới chính thức đặt bút, thử thách trình độ của mình.
Điền Chính Quốc nằm im trên ghế sofa không nhúc nhích. Bị cô nhìn suốt nửa tiếng, chỉ thấy tất cả các tế bào trên cơ thể đều bắt đầu hóa đá. Thấy đồng hồ treo tường chỉ năm rưỡi, cuối cùng Điền Chính Quốc không kìm được hỏi: "Vẫn chưa vẽ xong à?".
"Ừm, mới vẽ đến cà vạt", Sa Hạ thò đầu ra khỏi giá vẽ, nhe răng cười, "Sắp xong rồi".
Hiếm khi hai người chung sống với nhau hòa bình như thế này, Điền Chính Quốc cố chịu đựng cảm giác tê mỏi, tiếp tục nằm im không nhúc nhích, làm người mẫu cho cô. Haizz, tê người... tê chân... Còn trẻ tuổi như vậy mà anh đã phải nếm trải cảm giác liệt nửa người của người già.
Nửa tiếng sau...
"Vẫn chưa vẽ xong?". Điền Chính Quốc sa sầm mặt xuống.
"Ừm, vẽ đến thắt lưng rồi", Sa Hạ lại thò đầu ra khỏi giá vẽ, tươi cười và nói, "Sắp rồi, sắp rồi".
Điền Chính Quốc cau mày, lạnh lùng nói, "Chẳng phải đã nói là sắp xong rồi sao? Cái "sắp" ấy của em lâu lắm rồi đấy!".
"À, lúc nãy em chỉ định vẽ mặt anh, về sau phát hiện tư thế này của anh rất đẹp nên em muốn vẽ nửa người. Vẽ xong cà vạt, đột nhiên thấy vẽ cả người sẽ càng đẹp hơn, thế nên em vẽ cả chân, càng vẽ càng phức tạp". Sa Hạ thò đầu ra khỏi giá vẽ, mỉm cười và nói, "Một lúc nữa thôi, cố lên!".
Cố lên!
Anh sắp biến từ liệt nửa người thành liệt cả người rồi đấy...
Điền Chính Quốc không thể nhẫn nhịn được nữa, bật dậy khỏi ghế sofa, hầm hầm bước về phía Sa Hạ, "Cho anh xem nào, rốt cuộc em vẽ được những gì rồi? Có phải là em đang suy ngẫm xem làm thế nào để hủy hoại dung nhan của anh không?".
Nhìn thấy cảnh tượng trong bức tranh, đột nhiên Điền Chính Quốc dừng bước, không thể thốt nên lời.
Trong thư phòng yên tĩnh, trên chiếc sofa da mềm mại, một người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú đang nhắm mắt ngủ rất say, đôi lông mi rậm và dài in bóng nhàn nhạt dưới mí mắt, độ cong của khóe môi dường như ẩn hiện nụ cười hiếm thấy. Hai tay của anh khoanh tự nhiên trước ngực, hai chân duỗi ra rất thư thái, trông anh vô cùng phóng khoáng, gợi cảm...
Dáng vẻ của anh lúc ngủ dịu dàng... đến vậy sao? Khụ khụ, chẳng phải lúc ngủ mặt anh hầm hầm, mày cau lại, toát lên vẻ người bình thường đừng có lại gần, toàn thân toát ra hơi lạnh, khiến tất cả các vật thể trong vòng bán kính một mét đều bị bắn ngược ra ngoài sao?
Điền Chính Quốc sờ mũi, nhìn người đàn ông với những đường nét trên khuôn mặt đột nhiên trở nên dịu dàng trong tranh, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Đó là anh sao? Chắc chắn là Sa Hạ nhìn nhầm rồi!
Sa Hạ vẫn đang bực bội vì tác phẩm chưa hoàn thành của mình, nhíu mày trách móc: "Một chút kiên nhẫn cũng không có, em đã vẽ đến chân rồi, anh cố chịu thêm một phút nữa không được sao?".
Điền Chính Quốc im lặng một lúc, cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình, lạnh lùng hấm hứ một tiếng, "Tùy ý vẽ chiếc tất đi".
Sa Hạ nghiêng đầu nghĩ một lúc, "Cũng được". Nói rồi nhanh chóng lướt vài nét, vẽ một đôi tất với đường kẻ sọc màu hồng nhạt.
Điền Chính Quốc sa sầm mặt xuống, "Anh mà lại đi loại tất hoa văn hồng không có phong cách lại ấu trĩ như thế này sao?".
Sa Hạ sững người, cúi đầu nhìn chân mình, "Đây là loại em thích". Cô ngừng một lát rồi quay sang, tức giận nói, "Ý của anh là thẩm mỹ của em rất ấu trĩ, rất không phong cách đúng không?".
"...". Điền Chính Quốc vô tình đả kích sự tự tin của cô, anh chỉ nói sự thật mà thôi.
"Còn nữa, anh đi loại tất gì vì sao em phải quan tâm? Em không phải bảo mẫu nhà anh! Tất mà cũng phải kén chọn, em chỉ tập vẽ thôi, thích vẽ màu gì thì liên quan gì đến anh". Ngay cả phong cách của chồng cũng không biết mà còn dám nói năng hùng hồn? Điền Chính Quốc cố kìm nén tức giận, lấy một chiếc bút bên cạnh, tô thêm màu đen, biến đôi tất với những hoa văn kỳ quặc màu mè thành đôi tất đen sì, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Sa Hạ, vòng tay qua trước ngực cô, gỡ bức tranh trên giá xuống, lạnh lùng nói, "Tặng anh bức tranh này".
Sa Hạ đứng phắt dậy, gườm gườm nhìn anh: "Có nhầm không đấy hả? Tác phẩm em vẽ cả một buổi chiều, em đồng ý tặng anh lúc nào...".
"Coi như là thù lao làm người mẫu", Điền Chính Quốc lạnh lùng nhìn cô, "Chuyện em lén lút vẽ anh, anh không tính toán nữa".
"Này, anh tưởng em là biến thái sao, lại còn lén lút vẽ anh. Em thà đến siêu thị mua con gấu bông về vẽ, lại còn được tùy ý tạo hình theo ý thích của mình. Anh vênh mặt không chịu hợp tác, lại còn tùy tiện lấy tranh của em, có người mẫu nào như anh không?".
Trước sự phẫn nộ của Sa Hạ, Điền Chính Quốc rất bình tĩnh, chăm chú ngắm nghía bức tranh rồi nhếch mép cười, "Ừm, vẽ cũng được. Nếu em không nỡ tặng anh, anh có thể miễn cưỡng đồng ý cho em treo bức tranh này trên tường trong phòng ngủ của em, để em ngày nào cũng được ngắm nhìn".
"Anh đúng là đồ thần kinh!".
"Đúng rồi, có một chuyện phải nói với em", Điền Chính Quốc không bận tâm đến ánh mắt phẫn nộ của Sa Hạ, lạnh lùng nói, "Tối nay có buổi dạ hội, anh đã hứa với bọn họ sẽ đưa em đi cùng".
"Cái... cái gì? Dạ hội?". Sa Hạ trợn tròn mắt, "Anh hứa với người ta đưa em đi, đã hỏi ý kiến của em chưa? Em là cái vali anh thích xách đi đâu thì xách chắc?".
"Ồ? Em có ý kiến à?". Điền Chính Quốc cúi đầu, nhìn cô gái đang xù lông trước mặt, không kìm được nhếch mép cười.
Sau khi kết hôn cô luôn kìm nén không xù lông. Anh luôn cảm thấy như thiếu cái gì đó, bây giờ mới phát hiện hình tượng Sa Hạ trợn mắt thật sự khiến anh nhớ nhung.
"Em không đi", Sa Hạ hứ một tiếng, quay mặt đi, "Những buổi dạ hội như thế chẳng qua chỉ là nơi giao dịch xã giao của những kẻ thú đội lốt người giả tạo các người. Em không muốn đi, em thà ở nhà xem phim còn hơn".
Điền Chính Quốc cau mày, "Không được, anh đã hứa rồi. Tên của chúng ta đã được đưa vào danh sách khách VIP rồi".
Sa Hạ nghẹn một tiếng, "Em không muốn đi".
"Sau khi kết hôn chúng ta vẫn chưa xuất hiện công khai với thân phận vợ chồng, như thế sẽ khiến người ta nghi ngờ". Điền Chính Quốc nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, khẽ vỗ vai cô và nói, "Nếu không có vấn đề gì thì đi chuẩn bị đi".
"Em không muốn...". Sa Hạ vẫn gườm gườm nhìn anh.
Điền Chính Quốc sa sầm mặt xuống, "Có lẽ em hy vọng anh lôi em đi như lôi một xác chết?".
"Anh cứ thử xem". Sa Hạ tức giận nói.
Điền Chính Quốc nhếch mép, cầm tay Sa Hạ lôi ra ngoài. "A a a... anh là đồ biến thái, em chỉ nói thế thôi, anh dám lôi thật... Chân của em, a a a... Em tự đi... Em tự đi...".
Lôi đến trước cửa, cuối cùng Sa Hạ thở hổn hển đứng dậy, vỗ vỗ ngực, xoa dịu quả tim như sắp bắn ra khỏi lồng ngực.
Anh chàng Điền Chính Quốc này thật quá đáng, lôi cô như lôi xác chết, đúng là tên xấu xa không có nhân tính.
Điền Chính Quốc nhìn những ngón tay dài và mảnh của cô, cảm giác như thiếu thứ gì đó, im lặng một lúc, đột nhiên nhíu mày hỏi: "Nhẫn của em đâu?".
"Nhẫn gì?". Sa Hạ nghi ngờ hỏi.
"Nhẫn cưới". Sa Hạ cúi đầu nhìn ngón tay của mình, bất chợt bừng tỉnh: "A, chết rồi, cái nhẫn ấy... hình như em làm mất rồi".
Điền Chính Quốc sa sầm mặt xuống, toàn thân bắt đầu tỏa hơi lạnh, "Em... nói... cái gì?".
Sa Hạ nhe răng cười với anh, cố gắng để thái độ của mình trông thật thân thiện, "Ha ha, em nghĩ dù sao thì nhẫn cũng chỉ cần đeo qua ngày tổ chức hôn lễ là được mà, sau này em còn phải đi học, đeo cũng không tiện mà...". Thấy ánh mắt lạnh lùng của anh trông rất đáng sợ, Sa Hạ vội vàng cúi đầu, khẽ nói, "Lúc ở New York, một lần đi tắm, em thấy nó vướng víu nên tháo ra đặt cạnh bồn tắm, sau đó em quên không đeo, nhẫn cùng với nước tắm... trôi xuống ống thoát nước rồi...".
Điền Chính Quốc nheo mắt, hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: "Em nói lại một lần nữa xem".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro