Chương 2 P2
Điền Chính Quốc cau mày, tâm trạng vô cùng rối bời. Không chỉ trùng hợp gặp nhau ở sân bay, lại còn ngồi cạnh cô ta trên máy bay, nghe cô ta nói mê suốt cả đường đi, toàn là những lời kỳ lạ. Lúc tỉnh lại, cô ta còn cười toe toét xin lỗi mình, nói cái gì mà "Hôm nay không mộng du, có thể là đang ở trên máy bay, bị dây an toàn thắt chặt quá".
Lúc thì đột nhiên nắm tay anh, nói cái gì mà Cửu Chân Kinh; lúc lại túm chặt tay áo của anh, nói máu của tôi không ngọt. Suốt đường đi Điền Chính Quốc bị cô coi là công cụ nắn nắn bóp bóp, nếu không phải có sự tu dưỡng rất tốt và tính nhẫn nại đáng khâm phục thì anh thật sự rất muốn trói chân trói tay cô gái kỳ lạ này lại rồi ném xuống máy bay qua cửa thoát hiểm. Bị dây an toàn thắt chặt mà vẫn còn động chân động tay, nếu không thắt chặt, không biết chừng cô ta còn mộng du, làm ra những chuyện ly kỳ cổ quái gì không biết! Cô ta bị người ta soi mói không nói làm gì, hại anh cũng bị người ta soi mói, lại còn có một số bà lão lắm chuyện nói một cách đầy ẩn ý:
"Bạn gái của cậu... thật là cá tính".
"Tình cảm giữa hai người... thật tốt đẹp!".
Nhớ lại cảnh tượng ấy, Điền Chính Quốc chỉ thấy lông tơ trên người dựng ngược cả lên. Nếu có người bạn gái như thế này, anh thà nhảy xuống máy bay đầu thai làm kiếp khác cho xong. Điều thái quá hơn là, tuy cô ta nói một tràng những lời nói mê người thường không thể tưởng tượng được nhưng lại ngủ rất say, gọi mấy lần mà không có phản ứng gì, ra sức lắc mạnh cũng không tỉnh lại. Nếu không phải vì xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn, Điền Chính Quốc thậm chí còn muốn bóp cổ cô để cô tỉnh dậy. Dĩ nhiên lúc ấy Điền Chính Quốc không hề hay biết cô nữ sinh đang bị người ta xúm lại nhìn chính là Sa Hạ. Anh chỉ biết giấc mơ của cô gái này khá là phong phú, hành vi thì quái dị, gọi cũng không gọi được, đành phải nhẫn nhịn, không thèm tính toán với cô ta. Đến tận khi xuống máy bay, anh lại nghe thấy ở cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc đang lớn tiếng chửi bới! "Điền Chính Quốc, tốt nhất là anh mau chóng xuất hiện trước mặt tôi! Nếu không tôi trù anh ngày nào ra cửa cũng bị ướt như chuột lột!".
Nghe thấy tên mình, dĩ nhiên là Điền Chính Quốc quay đầu nhìn theo bản năng nhưng lại thấy một trận mưa ập đến, cô gái buông lời nguyền rủa bỗng chốc ướt như chuột lột. Điền Chính Quốc sa sầm mặt xuống nhìn cô ta. Cô ta còn ngoảnh đầu nở nụ cười rạng rỡ với anh. Sau đó cô ta lại bắt đầu chửi, phát ra một đống lời nguyền khiến người bình thường không thể tưởng tượng được, mỗi câu đều có ba chữ "Điền Chính Quốc".
Điền Chính Quốc không nhớ mình đã đắc tội cô gái này lúc nào, chỉ coi như cô ta đang chơi "nghệ thuật hành vi", cũng không bận tâm đến cô ta, thản nhiên lái xe về nhà. Kết quả vừa về đến cổng lại nhìn thấy cô ta đứng đó nguyền rủa.
"Điền Chính Quốc, được lắm, anh dám cho tôi leo cây! Tôi trù anh mỗi lần đi tàu điện ngầm đều thấy tàu điện ngầm phóng đi trước mặt anh! Mỗi lần đi ăn ở nhà hàng đều bị tiêu chảy! Mỗi lần lái xe chưa đi được mười mét thì thủng lốp! Đúng rồi, sau này sẽ phải lấy người phụ nữ mà mình ghét nhất, suốt đời làm nô lệ!".
Quả thực Điền Chính Quốc không thể nhẫn nhịn được nữa, muốn xuống xe dạy cho cô gái không biết giữ mồm giữ miệng này một bài học, đến tận khi cô ta nói:
"Tôi đang đợi người, có một người tên là Điền Chính Quốc đã nói là đến sân bay đón tôi nhưng đợi đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, điện thoại cũng không gọi được, không biết là chết ở đâu rồi".
Sau đó lại nói một câu, "Thật chưa bao giờ gặp loại người nào như anh ta, đi đón người cũng quên được. Anh nói xem, còn có cái gì là anh ta không thể quên?".
Điền Chính Quốc thấy da đầu tê buốt. Chuyện này, anh thật sự đã quên...Nhưng anh không ngờ, sự việc lại tiến triển đến mức độ kỳ lạ như thế này. Một ngày trước, đột nhiên Tử Vi nhắn tin cho anh, nói cái gì mà "Em họ Sa Hạ của tôi sáu giờ chiều ngày kia đến sân bay, cậu nhớ đi đón đấy nhé".
Lúc ấy anh chỉ tiện tay nhắn lại một câu "Biết rồi" để đối phó. Theo anh được biết, lần này Sa Hạ đến New York là do Tử Vi đón, nhân tiện lôi anh vào, chỉ muốn làm bà mối giới thiệu để hai người quen nhau theo ý ông nội mà thôi. Anh chẳng buồn đi làm quen với cô em họ "dịu dàng e thẹn" theo lời Tử Vi nói. Lúc ấy anh đang ở hội trường buổi biểu diễn của Tri Ân, nghe đám fan hâm mộ xung quanh gào lên đáng sợ, cũng không để tâm đến chuyện này. Không ngờ Tử Vi lại không đến sân bay, để đến nỗi Sa Hạ bị cho leo cây, dồn hết mọi nỗi tức giận lên người anh. Một người không biết rõ sự tình như anh đã bị Sa Hạ mắng cho tơi tả, nguyền rủa trăm nghìn lần, bây giờ còn phải thu dọn đống đổ nát, nói dối cho êm chuyện, hai bên không phải người...Nhìn vẻ mặt khó coi của Điền Chính Quốc, Điền Chính Khanh không kìm được có ý tốt nhắc nhở anh:
"Anh không biết à, hôm nay chị Tử Vi vào viện sinh em bé".
"Cái gì?".
Sắc mặt của Điền Chính Quốc càng khó coi hơn. Điền Chính Khanh nghiêm túc gật đầu, "Chị Tử Vi nói, chị ấy phải an tâm ở trong bệnh viện chờ sinh, chuyện của Sa Hạ do anh toàn quyền phụ trách".
Điền Chính Quốc cau mày, "Toàn quyền phụ trách? Bao gồm cả việc chịu tội thay?".
"Dĩ nhiên rồi, anh quên rồi sao, khả năng biểu đạt ngôn ngữ của chị Tử Vi trừu tượng như thế, từ trước tới nay nói chuyện không nói trọng điểm, chị ấy không hề nói với anh là chị ấy không đến sân bay mà là một mình anh đi, đúng không?".
Nói rồi anh ta quay sang nhìn Điền Chính Quốc với ánh mắt đồng cảm. Điền Chính Quốc im lặng một lúc, cuối cùng hóa phẫn nộ thành bình tĩnh, sa sầm mặt xuống rồi nói:
"Thôi, đã đến nước này rồi, phải giải quyết hậu quả như thế nào mới là trọng tâm chúng ta cần bàn bạc".
Anh nói rồi nhếch mép cười với em trai, "Đúng rồi A Khanh, chú có thể giúp anh không?".
Bị ánh mắt sắc bén của anh trai làm cho da đầu tê buốt, Điền Chính Khanh không kìm được cau mày, "Mỗi lần anh gọi em là A Khanh có nghĩa là em lại gặp chuyện xui xẻo".
"Rất vui vì chú ý thức được điều này".
Điền Chính Quốc không cười nữa, lạnh lùng nói.
"Hứ, ai bảo anh nắm đằng chuôi, anh đúng là tiểu nhân bỉ ổi!".
Điền Chính Khanh nghiến răng, dáng vẻ quả quyết như tráng sĩ ra trận, "Nói đi, em phải giúp anh như thế nào?".
"Chẳng phải chú học diễn xuất sao?".
Điền Chính Quốc nhìn anh ta rồi nói đầy ẩn ý, "Thời khắc thử thách chú đã đến".
Sa Hạ ngồi trên giường nhắn tin cho JK để bày tỏ lòng cảm kích từ sâu trong tận đáy lòng. Nhắn tin xong, đang định gọi điện cho người nhà và bạn bè thông báo tình hình, kết quả là dang dang hai tiếng, đột nhiên điện thoại hết pin. Sa Hạ ném điện thoại xuống giường, tìm sạc điện thoại trong túi. Cô nhớ là đã để sạc điện thoại trong ngăn ngoài cùng của túi xách tay, kết quả là khi kéo khóa ra, bên trong trống rỗng không có thứ gì. Cho dù cô có thích mộng du đến đâu thì cũng không đến nỗi ăn sạc điện thoại chứ? Lẽ nào nhớ nhầm chỗ? Trước đây đã từng xảy ra chuyện đáng xấu hổ này, lục tung khắp nơi để tìm một thứ, kết quả phát hiện mình đang cầm nó trên tay. Sa Hạ cũng biết cái tật đãng trí của mình nên quyết định lôi từng chiếc quần áo trong vali ra vứt lên giường, sau đó đổ hết những đồ lưu niệm linh tinh lộn xộn trong túi xách lên giường, kiểm tra lại thật kỹ nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của sạc điện thoại đâu. Lẽ nào quên mang đi? Nhưng trước khi ra cửa rõ ràng là đã nhớ mang đi rồi. Sa Hạ buồn phiền ngồi bên mép giường, nhìn căn phòng giống như vừa bị bọn cướp đột nhập, bỗng dưng muốn khóc. Cô soi mình trong chiếc gương bên cạnh, mái tóc dài ướt sũng xòa xuống dính vào người, toàn thân giống như xác chết vừa chui lên từ dưới đáy sông, nếu khoác thêm chiếc áo trắng, không cần hóa trang cũng có thể đi đóng phim kinh dị, cúi đầu xuống là biến thành Sadako sống động như thật. (*)(Sadako là nhân vật trong bộ phim kinh dị có tên là The ring của Nhật). Dáng vẻ thê thảm này, nhìn thế nào cũng không phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của nhân loại, thật hiếm thấy khi nhìn cô trong bộ dạng này mà JK vẫn có thể bình tĩnh như vậy. Sa Hạ càng nghĩ càng thấy buồn chán. Vốn dĩ cô đã không được may mắn cho lắm, hồi nhỏ làm trắc nghiệm đúng sai, những câu không biết làm thì ném tẩy, tỷ lệ 50:50 cô vẫn không làm đúng. Hàng ngày cô đều mang ô bên mình, nhưng ngày nào không mang thì y như rằng trời mưa. Đối với cô ngấm mưa là chuyện bình thường, rút thăm trúng thưởng càng là chuyện phù du. Một lần may mắn nhất trong đời là bỏ ra hai mươi tệ mua một tấm vé số, trúng được chiếc chậu rửa mặt mười tệ, cô vui mừng hớn hở đi lĩnh giải, về nhà thì phát hiện đáy chậu có một lỗ thủng, nước chảy hết ra ngoài. Nhưng trước đây xui xẻo thì xui xẻo, không thái quá đến mức độ như ngày hôm nay. Sa Hạ luôn có cảm giác lần này đến New York hình như là đúng năm hạn, ngay cả cơn ác mộng trên máy bay cũng kỳ lạ hơn trước. Vừa đến New York, chị họ sinh em bé, Điền Chính Quốc mất tích, ông trời không chiều lòng người, để lại một mình cô run cầm cập giữa trời mưa bão, khó khăn lắm mới đến được khách sạn, muốn gọi điện thoại thì di động hết pin, đừng nói ngay cả sạc điện thoại cũng không thấy đâu. Có lẽ cô nên viết một bộ tự truyện tên là "Chuyến phiêu lưu đến New York của Sa Hạ".
Phần đầu là "Xui xẻo", phần giữa là "Xui xẻo hơn", phần cuối là "Không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn", hồi kết là "Tôi tưởng rằng đây là kết thúc, không ngờ, đây mới chỉ là bắt đầu".
Bức xúc ngồi trên giường một lúc, Sa Hạ quyết định đi tắm một cái rồi tính. Bước ra khỏi phòng tắm, lúc ấy cô mới hạ quyết tâm nhấc điện thoại của khách sạn, nhấn dãy số trên mẩu giấy. Nghe tiếng tút tút chờ kết nối, Sa Hạ có chút căng thẳng nắm chặt ống nghe. Dù sao thì JK đã nói, có khó khăn gì có thể tìm anh ta, cuộc điện thoại này cũng không coi là làm phiền..."Hello?".
Giọng nói truyền qua ống nghe hết sức trầm lắng, rõ ràng là người đàn ông đã giúp cô rất nhiều trong ngày hôm nay. Sa Hạ vội vàng cười nói:
"Chào anh, JK, tôi là Sa Hạ đây, anh vẫn nhớ chứ, chính là Sa Hạ mà hôm nay anh đã đưa đến khách sạn".
Nghe tiếng cười vui vẻ bên tai, huyệt thái dương của Điền Chính Quốc bắt đầu giật giật dữ dội. Những người tên là Sa Hạ trên thế giới này rất nhiều, nhưng "Sa Hạ kỳ quái" mà hôm nay gặp thì chỉ có một mình cô, lại còn hỏi người ta có nhớ không...Sao có thể không nhớ được? Phải gọi là khắc cốt ghi tâm! Điền Chính Quốc im lặng một lúc, giọng nói hết sức bình tĩnh:
"Ừ, vẫn nhớ".
Sa Hạ đang chần chừ không biết phải mở miệng như thế nào thì đột nhiên nghe thấy đối phương dịu dàng hỏi:
"Sao thế? Muộn thế này rồi mà vẫn chưa đi ngủ, tìm tôi có chuyện gì không?".
Sa Hạ ho một tiếng, quay về chủ đề chính:
"Là thế này, điện thoại của tôi hết pin, lúc đi ra khỏi cửa quên không mang sạc, muốn hôm nào đó đi mua một cái, anh có biết gần đây có chỗ nào bán sạc điện thoại không?".
Quên sạc điện thoại? Cô có thể đoảng hơn một chút, chỉ mang sạc điện thoại, đừng mang điện thoại nữa. Trong lòng Điền Chính Quốc đang chê cười cô nàng Sa Hạ đoảng vị nhưng ngoài mặt thì cố làm ra vẻ bình tĩnh, khẽ hỏi:
"Điện thoại của cô là loại nào?".
"iPhone... Ấy? Loại nào tôi quên rồi. Anh chờ chút, để tôi đi kiểm tra".
Điện thoại của mình là loại nào cũng không biết? Khi nào quên cả tên của mình thì cô sẽ trở thành người hoàn hảo đấy. Điền Chính Quốc kiên nhẫn chờ đợi, chờ một lúc rất lâu bên tai mới vang lên giọng nói buồn rầu của Sa Hạ, "Xem hãng điện thoại ở đâu? Tôi sắp tháo cả điện thoại ra rồi mà không thấy ở đâu viết cả".
Điền Chính Quốc có chút đau đầu, "Cô mua điện thoại ở đâu? Có mang cuốn hướng dẫn sử dụng đi không?".
"Chiếc điện thoại này là anh tôi tặng", Sa Hạ khẽ lẩm nhẩm, "Anh ấy cũng không nói với tôi là loại gì".
Đúng là phục sát đất. Nếu không phải có sức chịu đựng phi thường thì quả thực lúc này Điền Chính Quốc rất muốn thò tay qua đường dây điện thoại bóp cổ cô.
"Những cái như hướng dẫn sử dụng tôi chưa bao giờ đọc cả. Dù sao thì điện thoại vào tay hai ngày là biết dùng. Tôi cũng không mang hành lý nhiều quá".
Giọng điệu của Sa Hạ nghe có vẻ rất vô tội. Tính toán với cô ta là gây khó dễ cho mình. Điền Chính Quốc thầm nhắc đi nhắc lại câu đó trong lòng, kiềm chế hỏi:
"Tôi đã nhìn thấy điện thoại của cô, là loại iPhone 7 màu đỏ, có phải không?".
"Đúng rồi đúng rồi!".
Sa Hạ gật đầu như gà mổ thóc, "Con mắt của anh thật là lợi hại! Đúng là loại đó không sai! Hôm trước tôi còn down phần mềm, lúc nãy anh vừa hỏi, tôi căng thẳng quá nên quên mất".
"...".
Điền Chính Quốc lại bắt đầu đau đầu, anh phát hiện Sa Hạ lúc nào cũng có thể thách thức giới hạn chịu đựng của mình, nhưng anh lại không thể làm gì được cô. Khắc tinh mà lúc nào cũng tương khắc như thế này quả thực là rất khó tìm nhưng anh lại gặp phải, sao mà đen thế không biết? "Sao anh không nói nữa?".
Sa Hạ khẽ hỏi.
"Không có gì".
Điền Chính Quốc khẽ ho một tiếng, hạ giọng nói, "Sạc pin tôi mua giúp cô, hôm nào đó sẽ mang đến cho cô".
"Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh!".
"Không cần khách sáo".
Điền Chính Quốc ngắt lời cô, "Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon".
"Ừm... chúc ngủ ngon".
Giọng nói của anh ta mang một vẻ dịu dàng rất kỳ lạ khiến Sa Hạ cảm động đến nước mắt lưng tròng, nói năng lộn xộn, đến tận khi cô ôm gối nằm xuống giường, tâm trạng kích động vẫn không thể lắng xuống được. Cuộc đời cô đầy rẫy xui xẻo, không ngờ lại gặp được một người tốt như vậy, đây đúng là kỳ tích. Người ta thường nói "vô duyên vô cớ trao ân tình không phải hiếp dâm thì là cướp bóc", nhưng người đàn ông này bề ngoài anh tuấn không nói làm gì, lại còn có một trái tim lương thiện, thích giúp đỡ người khác, không cần báo đáp, quả thật là rất hiếm có. Đúng là tấm gương sáng cho những kẻ lòng dạ đen tối học tập!...Sa Hạ khen ngợi JK hết lời nhưng không biết rằng lúc này Điền Chính Quốc đang cùng em trai bày mưu tính kế để lừa người hồ đồ như cô. Dĩ nhiên, nhìn thấy cảnh tượng anh trai giả bộ "chàng trai dịu dàng" dỗ dành Sa Hạ đi ngủ, vẻ mặt của Điền Chính Khanh có chút biến dạng, đợi đến khi anh trai tắt máy, anh ta mới không kìm được run run khóe miệng và nói:
"Anh cũng giả tạo quá đấy, cách nói ấy buồn nôn đến nỗi em cũng nổi hết cả da gà".
Điền Chính Quốc cau mày, "Cô ta không buồn nôn là được".
Điền Chính Khanh nhìn anh với ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới nói:
"Anh thật sự muốn em tìm diễn viên đóng giả anh để lừa Sa Hạ?".
Điền Chính Quốc gật đầu.
"Sau đó lại tìm một diễn viên đóng giả Sa Hạ để lừa ông nội?".
Điền Chính Quốc cau mày nhìn anh ta, "Lẽ nào chú có cách hay hơn?".
"Cái này...", Điền Chính Khanh chần chừ nói, "Tách ông nội và Sa Hạ, tấn công từng người một, cách này rất hay. Nhưng chẳng may hai người gặp nhau thì sao? Chẳng phải hậu quả sẽ đáng sợ như sao hỏa đâm vào trái đất sao?".
"Anh sẽ không để cho cái chẳng may ấy xuất hiện".
Điền Chính Quốc bình tĩnh nói, "Chú cứ làm như anh nói, tìm hai diễn viên. Tốt nhất vai nữ dịu dàng một chút, phù hợp với hình tượng Sa Hạ trong lòng ông nội. Vai nam... tốt nhất là để Sa Hạ ghét đến nỗi không muốn gặp mặt lần thứ hai".
"Thế thì dễ quá, tìm một tên côn đồ ngoài đường là xong".
Điền Chính Quốc sa sầm mặt xuống, "Cũng không cần phải làm bại hoại danh tiếng của anh".
Điền Chính Khanh vỗ vai anh trai, buồn rầu nói:
"Anh, nói thật nhé, vốn dĩ danh tiếng của anh đã chẳng tốt đẹp gì. Huống hồ trong lòng Sa Hạ, anh là kẻ xấu xa không chuyện gì là không làm".
Nói rồi anh ta nhanh chóng trốn khỏi hiện trường trước khi anh trai nổi nóng. Hai hôm sau, Điền Chính Khanh đưa diễn viên mà mình đã tìm được đến "phỏng vấn".
Chàng trai trước mặt rất đẹp trai, không hổ là học ngành diễn viên điện ảnh, rất có dáng vẻ của ngôi sao, chỉ là cái điệu cười rất sến ngàn năm không đổi ấy, nhìn rất đáng bị ăn đấm. Côn đồ đầu đường xó chợ không đáng sợ, những tên lưu manh có văn hóa này mới đáng sợ. Điền Chính Khanh khoác vai anh ta, nhiệt tình giới thiệu:
"Đây là Tiêu Chiến, người anh em tốt nhất của em, tài tử của ngành diễn viên điện ảnh, thích nhất là nghệ thuật hành vi, chỉ cần trùm một tấm lưới lên đầu là có thể diễn vai trộm cướp".
Sau đó anh ta lại nhìn anh trai mình, giới thiệu với Tiêu Chiến, "Đây là...".
"Tôi là bạn của A Khanh".
Điền Chính Quốc ngắt lời giới thiệu của em trai, lịch sự giơ tay ra, bắt tay Tiêu Chiến, "Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện, đóng giả làm anh trai Điền Chính Quốc của A Khanh, che mắt một cô gái".
Tiêu Chiến sờ mũi, thấp giọng nói với Điền Chính Khanh đứng cạnh:
"Chẳng phải cậu nói anh trai cậu là người tính tình lạnh lùng, trên trán có dán dòng chữ 'Sinh vật này rất nguy hiểm, đừng lại gần', là tảng núi băng nghìn năm không đổi, bao nhiêu năm nay bên cạnh không có một người phụ nữ nào sao?".
Điền Chính Khanh thấy anh trai đột ngột sa sầm mặt xuống, trước ánh mắt tò mò của Tiêu Chiến, chỉ có thể gật đầu một cách khó nhọc. Tiêu Chiến tò mò hỏi:
"Tảng núi băng Điền Chính Quốc đã vướng vào mối nợ duyên tình từ lúc nào vậy, lại còn phải nhờ người đóng giả làm anh ta để đối phó với phụ nữ? Đúng là kỳ lạ", ngừng một lát, anh ta không kìm được cười nói, "A Khanh, anh trai cậu đúng là người thần kỳ".
Điền Chính Quốc sa sầm mặt xuống, nhìn em trai đứng cạnh, "A Khanh, trên trán anh trai cậu có dán dòng chữ 'Sinh vật này rất nguy hiểm, đừng lại gần' ư?".
Điền Chính Khanh vội vàng cười nói:
"Ha ha, hai người nói chuyện đi, nói chuyện đi, tôi mót quá, phải vào nhà vệ sinh đã".
Lại là tuyến niệu đạo giở trò. Đợi đến khi bóng Điền Chính Khanh biến mất khỏi tầm mắt, Điền Chính Quốc mới ngoảnh đầu lại, khuôn mặt không chút biểu cảm:
"Chúng ta đi thôi".
Điền Chính Quốc lái xe đưa Tiêu Chiến đến khu phố người Hoa, nhanh chóng tìm được khách sạn nơi Sa Hạ đang ở, vừa đi vừa dặn dò Tiêu Chiến một số điều cần chú ý:
"Lát nữa nhìn thấy cô ta, nếu cô ta mắng cậu, thái độ của cậu hung hăng một chút, đừng xin lỗi cô ta. Nếu cô ta đánh người...".
Tiêu Chiến gật đầu:
"Yên tâm, tôi sẽ không đánh lại".
"Ý của tôi là tốt nhất cậu nên đánh lại".
"Hả?".
Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn anh, "Anh muốn tôi đánh phụ nữ?".
Điền Chính Quốc khẽ ho một tiếng, "Cũng không cần đánh thật, chỉ là làm ra vẻ đánh trả, chỉ cần khiến cô ta ghét cậu một cách sâu cay là được".
"Khiến cô ta ghét một cách sâu cay?".
Tiêu Chiến không kìm được run run khóe miệng, "Đây là thể loại gì vậy?".
Điền Chính Quốc bình tĩnh nói:
"Tôi cũng không rõ, đây là yêu cầu của Điền Chính Quốc, chúng ta cứ làm theo là được".
"... Thôi được".
Tiêu Chiến nhún vai, "Dù sao thì A Khanh đã nói sẽ mời tôi ăn uống chơi bời trong vòng nửa tháng, hôm nay muốn diễn thế nào là tùy anh. Chỉ cần cô gái kia không phát điên giết chết tôi là được".
Điền Chính Quốc nghiêm túc nói:
"Yên tâm đi, buổi diễn xuất ngày hôm nay sẽ không nguy hiểm đến tính mạng".
Hai người đứng ở cửa, ấn chuông một hồi lâu mà không thấy ai trả lời.
"Có thể là cô ta đang ngủ, cô ta mà ngủ rồi thì rất khó đánh thức".
Cảnh tượng thảm khốc trên máy bay lại hiện lên trước mắt. Sắc mặt của Điền Chính Quốc không khỏi có chút đông cứng. Mười phút sau..."Không phải cô ta vẫn đang ngủ đấy chứ?".
Chuông cửa sắp bị ấn đến nổ tung rồi, sắc mặt của Tiêu Chiến cũng có chút biến dạng, "Hay là chúng ta đi ăn trưa trước đã, buổi chiều lại đến, có lẽ lúc ấy cô ta sẽ tỉnh".
Điền Chính Quốc gật đầu, "Cũng được".
Hai người đi trên đường, đang tìm nhà hàng để "giải quyết" bữa trưa thì đột nhiên một cô gái từ phía xa đi tới. Cô gái đó mặc váy liền màu xanh da trời nhạt, đi dép trắng, mái tóc dài xõa ngang vai, lúc đi trên đường khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ, dáng vẻ vui tươi, đúng kiểu mỹ nữ trong sáng điển hình...Chỉ là, bắt đầu từ khoảnh khắc cô gái ấy xuất hiện, vẻ mặt của Điền Chính Quốc bắt đầu biến dạng. Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ của cô ta khi chống nạnh chửi bới ở sân bay, lúc này, nhìn dáng vẻ "dịu dàng" của cô ta, bỗng chốc khó có thể thích ứng được. Sa Hạ đi đến trước mặt hai người, lịch sự mỉm cười, thấy hai người tóc đen da vàng, lại còn xuất hiện trên khu phố người Hoa, cô liền hỏi bằng tiếng Trung:
"Chào anh, xin hỏi khách sạn XX ở đâu?".
Khách sạn ấy chính là khách sạn cô đang ở. Thì ra không phải cô đang ngủ mà là ra ngoài đi dạo phố, rẽ ngang rẽ dọc cuối cùng lạc đường... Quá đáng hơn là cô không nhận ra người trước mặt mình là ai? Điền Chính Quốc không kìm được muốn day huyệt thái dương, cố tình thấp giọng nói:
"Ngã tư trước mặt, rẽ trái".
"Cảm ơn anh".
Sa Hạ lễ phép cúi người, tươi cười bước đi. Sau khi cô đi, đột nhiên Điền Chính Quốc mới nhớ ra khách sạn ấy nên rẽ phải. Anh nhìn cách ăn mặc của Sa Hạ, bộ não bỗng chốc tê liệt, đầu óc cũng u mê. Thấy bóng Sa Hạ khuất dần, Tiêu Chiến không kìm được hỏi:
"Anh nói sai rồi, chẳng phải muốn đến khách sạn ấy phải rẽ phải sao?".
Sắc mặt của Điền Chính Quốc có chút đông cứng, "... Chúng ta quay lại tìm cô ta".
Tiêu Chiến nhún vai:
"Không cần đâu, người ta có cái mồm để làm gì, nếu đi sai đường cô ta sẽ hỏi tiếp, chúng ta đi ăn cơm trước đã".
Điền Chính Quốc nghĩ lại, thấy Tiêu Chiến nói cũng đúng, tuy Sa Hạ là cô nàng đoảng vị nhưng cũng không ngốc, lại rất nhanh mồm nhanh miệng, lúc hỏi đường nụ cười ngọt ngào như thế, khiến người ta không nỡ không nói cho cô biết...Hai người đi trên vỉa hè một lúc, lại nhìn thấy một cô gái quen thuộc từ xa đi tới.
"Anh nói sai hướng, cô ta đến tìm anh tính sổ rồi?".
Tiêu Chiến liếc nhìn Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc chuẩn bị tâm lý chờ cô chống nạnh chửi bới, đợi đến khi Sa Hạ dừng lại trước mặt, vẫn chưa kịp giải thích thì đột nhiên thấy cô cười, lễ phép hỏi:
"Chào anh, phiền anh cho tôi hỏi một chút, khách sạn XX ở đâu?".
"...".
Nét mặt của Điền Chính Quốc bỗng chốc đông cứng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói, "Trước mặt... rẽ phải".
Sa Hạ lễ phép cúi người:
"Cảm ơn anh".
Cô tươi cười bước tiếp, vừa đi vừa khẽ lẩm nhẩm, "Hình như lúc nãy vừa đi qua chỗ này?".
"...".
Điền Chính Quốc có cảm giác bị đánh bại. Cô ta vòng một vòng rồi lại quay về chỗ cũ, trình độ lạc đường cũng thật là đỉnh! Hơn nữa lần thứ hai, cô ta vẫn không nhận ra mình! Trong lòng Điền Chính Quốc bỗng có chút giận dữ mơ hồ, không kìm được gọi cô:
"Sa Hạ".
Sa Hạ ngoảnh đầu lại, nghi ngờ nhìn anh chằm chằm một hồi, đột nhiên làm ra vẻ giật mình bừng tỉnh, vui mừng hớn hở chạy lại, nhiệt tình nắm tay anh, "JK, đúng là anh rồi! Tôi nghĩ sao giọng nói lại quen thế nhỉ. Hi hi, anh đeo kính râm tôi không nhận ra! Cứ tưởng là đại minh tinh nào cơ! Ngại quá! Ngại quá!".
"... Không sao".
Điền Chính Quốc nhếch mép, ngắt tiếng ríu rít phấn khích như chim sẻ của cô, sau đó kéo Tiêu Chiến đang đứng cạnh, giới thiệu với cô, "Đây là Điền...".
Chữ "Chính" vẫn chưa bật ra ngoài thì đột nhiên Sa Hạ làm một hành động khiến tất cả mọi người đều bất ngờ. Cô giống như một con mãnh thú tràn đầy sinh lực, dữ tợn lao ra như sói đói gặp cừu, ôm chầm lấy Tiêu Chiến như một con gấu túi, miệng còn phấn khích hét lên:
"Tiêu Chiến! Thì ra là anh! Bất ngờ quá! Lại gặp được anh ở đây! Em là Sa Hạ đây, anh không nhận ra em sao? Sa Hạ đây, Sa Hạ hồi nhỏ sống cạnh nhà anh đây!".
Tiêu Chiến hóa đá tại chỗ năm giây, cuối cùng giật mình bừng tỉnh sau những cú đấm thùm thụp của Sa Hạ, tươi cười ôm lấy cô, "Sa Hạ à, ôi, thì ra là em! Em đúng là càng ngày càng xinh, hại anh không dám nhận nữa".
Điền Chính Quốc trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng ôm ấp thân mật của hai người trước mặt mình, khí nóng từ gan bàn chân bắt đầu xông lên đỉnh đầu. Ai nói cho anh biết với, đây là thể loại gì vậy? Anh tìm diễn viên để lừa Sa Hạ, bây giờ thì hay rồi, diễn viên vui vẻ ôm Sa Hạ, ôn lại chuyện thời thanh mai trúc mã. Còn Điền Chính Quốc anh đứng giữa đường, trở thành vật trang trí bị người ta vây quanh ngắm nghía?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro