Chương 6 P2

Ba ngày sau, Sa Hạ lại hẹn gặp Điền Chính Quốc.

Căn cứ vào kế hoạch của cô và Đa Huyền, lần này nhất định phải ra "đòn chí mạng" để tiêu diệt tuyến phòng vệ cuối cùng của Điền Chính Quốc. Chiến lược cuối cùng này chính là "tuyệt chiêu đồng tính" mà Đa Huyền đã nói trước khi Sa Hạ lên máy bay.

Đúng lúc Đa Huyền đi công tác sang New York, sau khi suy nghĩ trước sau, Sa Hạ thấy cách này rất khả thi.

Thế là chiều tối hôm ấy, Sa Hạ lại một lần nữa nhắn tin vào di động của Điền Chính Quốc.

"Lần trước ăn cơm với anh rất vui, tối nay mời anh nếm thử món ăn Tứ Xuyên, thế nào?".

Điền Chính Quốc đọc tin nhắn một lượt, tiện tay chuyển tiếp sang cho em trai.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Điền Chính Khanh đứng ở cửa, mặt mày nhăn nhó, "Anh à, thật sự là em không muốn đi. Không biết chừng cô ta lại nghĩ ra trò gì mới để khích em, ăn với cô ta một bữa cơm mà em như giảm mười năm tuổi thọ". Ngừng một lát, anh ta lại ai oán soi gương và nói, "Anh nhìn thấy chưa, bị cô ta khích, tóc em đều dựng ngược lên rồi".

Điền Chính Quốc ngoảnh đầu, nhìn em trai với ánh mắt đầy cảm thông, "Chú cố gắng thêm một chút".

"Em hỏi anh, rốt cuộc chuyện này anh định giải quyết như thế nào? Đừng kéo dài nữa được không? Đã đến mức này rồi, rất nhiều bạn học của em đều biết rồi, nói cái gì mà 'Anh trai cậu thật may mắn, có cô gái vì anh ấy mà vượt ngàn trùng xa xôi đến tận New York', 'Băng qua nửa vòng trái đất, si tình trong suốt hai năm, câu chuyện tình yêu của Sa Hạ và Điền Chính Quốc thật khiến người ta cảm động đến rớt nước mắt'. Anh biết không, em nghe mà chỉ muốn cho mình một cái bạt tai. Sớm biết thế này lúc ấy đã không chạy đến hóng hớt, tham gia vào kịch bản tình yêu tồi tệ này của anh. Anh tự đẩy mình vào thì không nói làm gì, lại còn đẩy em xuống nước".

Điền Chính Quốc thấy khóe miệng đông cứng, thở dài nhún vai, "Đây cũng là chuyện anh không ngờ tới. Chỉ có thể nói, khả năng hủy diệt của anh bạn Tiêu Chiến của chú quả là lớn. Nếu lúc ấy diễn viên mà cậu tìm cho anh không phải là cậu ta thì tất cả mọi chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra. Vì thế, sự việc đến mức này chú cũng có trách nhiệm".

Điền Chính Khanh sững người, buồn rầu nói, "Haizz, cũng tại em nhìn nhầm, ai mà biết được anh ta là bạn thanh mai trúc mã với Sa Hạ".

Nhắc đến chuyện này, Điền Chính Khanh chỉ muốn cắt cổ mình. Có thể nói kế hoạch diễn xuất không thể chê vào đâu được của anh em họ đã bị tên khốn Tiêu Chiến phá hỏng. Không chỉ phá hỏng, lại còn đẩy họ vào hố sâu của sự hủy diệt.

Điền Chính Quốc cau mày nói: "Bây giờ không còn cách nào cứu vãn, chỉ có thể làm giả hóa thật. Quan trọng là phải để Sa Hạ đồng ý hôn sự lần này".

Điền Chính Khanh gườm gườm nhìn anh, "Nếu cô ta biết anh chính là Điền Chính Quốc, không giết anh mới lạ, không biết chừng còn có thể nhân tiện diệt luôn kẻ giả danh là em. Sao có thể đồng ý kết hôn với anh? Cô ta đâu phải là kẻ ngốc".

Điền Chính Quốc nhìn dãy số trên màn hình máy tính, mỉm cười, nói một cách đầy ẩn ý: "Có lẽ cô ta sẽ đồng ý".

Nhìn vẻ tự tin như con mồi đã nằm gọn trong tay của anh trai, bỗng nhiên Điền Chính Khanh thấy sống lưng lạnh buốt.

Hai hôm trước anh bị Sa Hạ dọa đến nỗi không ngừng cầu nguyện cho anh trai. Bây giờ anh thay đổi phương hướng, cầu nguyện cho chị dâu tương lai.

Sáu rưỡi tối, Điền Chính Khanh đến nhà hàng Tứ Xuyên mà Sa Hạ đã nói.

Không giống với anh trai vì chuyện làm ăn mà thường xuyên phải về nước, bắt đầu từ năm mười tuổi Điền Chính Khanh đã sống ở New York. Tuy thường xuyên quan tâm đến thông tin trong nước nhưng về mặt ăn uống thì đã sớm quen với đồ ăn Tây, quen với hamburger, bít tết. Lần trước, sau khi cùng Sa Hạ ăn hải sản đã bị đi ngoài hai ngày liền. Lần này, vừa bước vào nhà hàng Tứ Xuyên, Điền Chính Khanh đã có cảm giác muốn khóc mà không có nước mắt.

Sa Hạ thì tỏ ra rất phấn khích, cầm menu mà hai mắt sáng như sao, vui vẻ gọi món.

"Một đĩa cá hấp, một bát tiết ngan, một đĩa đậu sốt cay, ừm... còn có... bò hầm thập cẩm, chân gà xào cay, thịt gà xào ớt... sáu món, được rồi". Sa Hạ gọi món rất thành thục, cười tít mắt đặt menu xuống, nhìn Điền Chính Khanh rồi lại quay sang nói với nhân viên phục vụ, "Đúng rồi, ở chỗ các anh có phở chua cay không?".

Khóe miệng của Điền Chính Khanh không kìm được khẽ run run.

"... Có". Khóe miệng của nhân viên phục vụ cũng hơi cứng đờ. Hai người, sáu món, khụ khụ... Đúng là bề ngoài thì đáng yêu giống như thỏ nhưng dạ dày lại là dạ dày của heo.

Sa Hạ vui mừng nói: "Hay quá, tôi thích nhất là phở chua cay. Tôi muốn... hai bát. Ừm, mỗi người một bát, coi như là món chính".

"Được". Nhân viên phục vụ mỉm cười quay đi. Thì ra phở chua cay là món chính, sáu món kia chỉ là món phụ. Nếu mỗi nữ sinh đều có sức ăn bằng hai chú heo như cô ta thì nhà hàng sẽ giàu to.

Điền Chính Khanh tròn mắt nhìn những món ăn vì có quá nhiều ớt mà màu sắc đỏ tươi trên menu, đặc biệt là cái món tiết ngan đỏ như máu... vẫn chưa ăn mà dạ dày của anh đã bắt đầu đau rồi, haizz...

Nhà hàng này mới mở, khách không đông lắm, chẳng mấy chốc mà những món Sa Hạ gọi lần lượt được bưng ra.

Điền Chính Khanh nhìn món ăn xếp kín bàn, ớt, ớt, khắp nơi đều là ớt... Khó khăn lắm mới nhìn thấy món chân gà xào cay không có màu đỏ như máu. Khốn kiếp, vẫn có ớt xanh...

Điền Chính Khanh cầm đũa, lông mày nhíu lại.

Thấy vẻ mặt biến dạng của anh ta, Sa Hạ cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ quan tâm, dịu dàng nói: "Anh sao thế, không khỏe sao?".

"Đâu... đâu có, chỉ là dạ dày không được tốt lắm". Điền Chính Khanh sờ mũi, gượng cười, "Cô tìm tôi không phải chỉ đơn giản là ăn cơm chứ? Có chuyện gì cô cứ nói". Nói rồi anh ta có thể chuồn, quả thực không muốn cùng chị dâu tương lai ăn "tiệc ớt" này.

Sa Hạ gật đầu, nghiêm túc nói: "Hôm nay tôi tìm anh là muốn nói với anh vài điều thầm kín".

Ba từ "điều thầm kín" được đặc biệt nhấn mạnh, Điền Chính Khanh nghe mà thấy da đầu tê buốt, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi mới cười và nói: "Ừ, cô nói đi".

Sa Hạ bình tĩnh nói: "Thực ra, tôi là người đồng tính, tôi thích phụ nữ".

"...".

Điền Chính Khanh hít một hơi thật sâu nhưng không thở ra được, suýt chút nữa thì chết vì ngạt, bỗng chốc mặt tím tái như "gan heo".

Sa Hạ rất hài lòng về hiệu quả của câu nói này. Cô khẽ thở dài rồi nói: "Tôi có một người chị em tốt là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên với nhau từ nhỏ. Cô ấy rất quan tâm đến tôi, chăm sóc cho tôi. Lúc đầu tôi tưởng rằng tình cảm mình dành cho cô ấy chỉ là tình nghĩa chị em, đến tận lúc tôi lên máy bay...".

Những lời mà Đa Huyền đã nói lúc tạm biệt ở sân bay vẫn còn vang vọng bên tai: "Nếu gặp vận đào hoa, mày cứ nói mày là người đồng tính, thích phụ nữ, chị mày sẽ ra mặt giúp mày".

Sa Hạ liếc nhìn khuôn mặt biến dạng của Điền Chính Khanh, cúi đầu cười thầm, khẽ nói: "Đến tận lúc lên máy bay, khi ôm tạm biệt cô ấy tôi mới phát hiện mình thật sự không thể rời xa cô ấy. Tôi cũng không muốn rời xa cô ấy, bởi vì tôi đã thích cô ấy từ rất lâu rồi".

"...". Vẻ mặt của Điền Chính Khanh giống như bị sét đánh, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng.

Sa Hạ thừa thắng xông lên, tiếp tục nói: "Xin lỗi, tôi không thể kết hôn với anh. Chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không muốn giấu anh nữa. Thực ra tôi có vấn đề về giới tính, tôi thích phụ nữ, ghét đàn ông. Chuyện này bố mẹ tôi vẫn chưa biết, hy vọng anh đừng nói với họ. Tôi không muốn làm họ buồn. Tôi không muốn kết hôn với anh, không muốn làm hại anh, càng không muốn phụ cô ấy, anh hiểu không?".

Nói rồi cô nhìn anh ta với ánh mắt rất thành khẩn. Vẻ mặt bị sét đánh của Điền Chính Khanh được định hình rất lâu, lúc ấy anh ta mới rùng mình, lấy lại bình tĩnh, gượng gạo nói:

"Tôi... tôi vào nhà vệ sinh".

Anh trai đã nói nếu gặp chuyện gì không thể xử lý thì hãy nghĩ đến "niệu đạo".

Quả thực là anh ta quá... quá kinh hoàng. Vừa vào phòng vệ sinh, Điền Chính Khanh liền vã nước lạnh vào mặt, lấy lại bình tĩnh, sau đó lấy điện thoại trong túi áo, gào lên với anh trai ở đầu dây bên kia: "Anh nghe thấy chưa? Cô ta nói cô ta là người đồng tính!".

Điền Chính Quốc im lặng không nói gì.

Không phải anh không yên tâm về em trai mà là không yên tâm về Sa Hạ. Không còn nghi ngờ gì nữa, bộ não của Sa Hạ chính là bộ não trừu tượng nhất, khó khống chế nhất mà anh đã gặp. Anh sợ Sa Hạ dùng thủ đoạn cực đoan để dọa em trai, vì thế mới bảo em trai gọi điện thoại cho mình, nghe toàn bộ cuộc nói chuyện này để kịp thời xử lý tình huống bất ngờ.

Quả nhiên Sa Hạ không làm anh thất vọng. Khi anh nghe thấy Sa Hạ ở đầu bên kia nói "Tôi là người đồng tính", anh đã dùng nửa cốc cà phê "rửa mặt" cho màn hình máy tính.

Dĩ nhiên, ngồi một mình online trong phòng ngủ, cho dù có làm động tác mất hình tượng như "phụt cà phê" thì anh cũng không cần lo lắng. Dù sao thì sẽ không có ai nhìn thấy. Khụ khụ, từ trước tới nay Điền Chính Quốc luôn là người chín chắn, cẩn trọng, bình tĩnh, sáng suốt, nhưng anh đã phụt cà phê? Nói ra ai tin... Điền Chính Quốc hắng giọng, vừa lấy giấy ăn lau vệt nước dính trên màn hình máy tính, vừa bình tĩnh nói với đầu dây bên kia: "Hỏi cô ta thông tin chi tiết về cô gái kia".

"Sau đó thì sao?".

"Bảo cô gái đó đến gặp anh". Điền Chính Quốc cau mày, "Anh muốn xem xem chị em họ tình nghĩa sâu nặng đến mức nào?".

Sau khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, Điền Chính Khanh đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, sự kinh hoàng lúc nãy đã bị lời nói bình tĩnh của anh trai trấn áp. Nghĩ kỹ anh ta cũng thấy Sa Hạ đang cố tình khích mình. Với quan điểm thẩm mỹ của anh ta, Sa Hạ hoàn toàn không có khí chất hấp dẫn phụ nữ, đồng tính cái gì chứ, tuyệt đối là cái cớ bịa ra khi đã đến đường cùng.

Có niềm tin như vậy, Điền Chính Khanh nói chuyện càng hùng hồn hơn, ngồi đối diện với Sa Hạ, bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ một lúc vẫn thấy vấn đề này không hề quan trọng".

Sa Hạ ngạc nhiên nhìn anh ta. Điền Chính Khanh mỉm cười, tiếp tục nói: "Cô có thích con gái hay không hoàn toàn không ảnh hưởng đến chuyện hôn sự. Dù sao thì cũng là kết hôn giả, sau khi kết hôn hai người không liên quan gì đến nhau. Cô có thể ở bên người mà cô thích. Cô ấy là con gái càng tốt, cho dù hai người ở cùng với nhau bị người khác phát hiện, cũng sẽ không đặt điều là Điền Chính Quốc tôi bị cắm sừng".

Điền Chính Khanh ngừng lại, anh ta có chút khâm phục bản thân mình. Những lời anh trai nói anh có thể nói lại không thiếu một chữ, không hổ là học ngành diễn xuất, khả năng học thuộc lời thoại đúng là số một.

Nhìn nét mặt kinh ngạc của Sa Hạ, Điền Chính Khanh không kìm được tự hào ho một tiếng và nói: "Nếu cô thật sự thích con gái, bố mẹ cô biết sẽ rất đau lòng. Chỉ cần cô đồng ý kết hôn, giấy đăng ký kết hôn sẽ biến thành lá chắn cho cô, không chỉ bố mẹ cô hoàn toàn không nghi ngờ cô, mà cô cũng có thể yên tâm, mạnh dạn tiếp tục ở bên người chị em kia của mình. Đúng là một mũi tên trúng hai đích".

Thấy anh ta đã nói xong, Sa Hạ mới cười, tò mò hỏi: "Lời thoại này ai dạy anh?".

"Hả?". Điền Chính Khanh sững người.

"Vào nhà vệ sinh mà như biến thành người khác. Nói thật đi, có phải là anh tìm cao thủ đứng sau bày mưu cho anh?". Sa Hạ nghi ngờ hỏi, "Anh vào nhà vệ sinh là để gọi cho quân sư của mình, đúng không?".

Điền Chính Khanh lau mồ hôi lạnh trên trán. Thôi được, lúc học thuộc lời thoại anh quá chuyên tâm. Lời nói của anh trai không được trải qua quá trình "Chính Khanh hóa", quá nghiêm túc, vì thế không giống với anh lắm.

"Ha ha, chẳng có cách nào cả, gặp chuyện như thế này, tôi phải nghiêm túc một chút". Điền Chính Khanh gượng cười, cầm cốc trà trên bàn muốn che giấu sự lúng túng của mình. Nào ngờ vừa uống, mặt đã nhăn như quả táo tàu.

Sặc! Ai cho thứ gì vào trà vậy?

Sa Hạ ngồi đối diện đang mỉm cười nhìn anh. Điền Chính Khanh nghiến răng, khạc nhổ trước mặt nữ sinh thì thật không phong độ. Thế nên anh ta nhắn nhó nuốt cái thứ nước kỳ lạ đó vào bụng.

Đợi anh ta nuốt rồi, Sa Hạ mới ngạc nhiên nói: "Này? Anh có sở thích tự ngược đãi mình? Đó là dầu tỏi mà anh cũng uống được?

"...".

Anh chưa bao giờ ăn món ăn Tứ Xuyên, không biết quán ăn Tứ Xuyên dùng loại cốc giống như cốc uống trà để đựng dầu tỏi. Màu sắc của nó nhìn trong suốt rất giống nước trà. Cái cô Sa Hạ này cũng thật biến thái, giương mắt nhìn mình cầm dầu tỏi mà cũng không nhắc một tiếng, đợi mình uống rồi mới nói, ra vẻ vô tội?

Đột nhiên Điền Chính Khanh có ý nghĩ kích động muốn bóp cổ mình. Anh trai chị dâu mẫu thuẫn với nhau, anh trở thành bia đỡ đạn. Vẫn chưa kết hôn đã thê thảm như thế này rồi, sau này Sa Hạ vào nhà họ Điền, không biết sẽ ngược đãi anh như thế nào. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh tuyệt đối có thể giành được giải nhất trong cuộc bình chọn "Người em thê thảm nhất" năm nay.

"Những lời mà anh nói lúc nãy, cho dù là cao thủ nào dạy thì hình như cũng rất có lý". Sa Hạ mỉm cười quay về chủ đề chính, "Có điều chuyện kết hôn, tôi còn phải hỏi ý kiến của cô ấy đã".

"Dĩ nhiên rồi". Điền Chính Khanh gật đầu, "Người mà cô thích tên là gì?".

"Cô ấy tên là Đa Huyền, là luật sư". Sa Hạ tỏ vẻ rất kiêu ngạo, "Tôi nói cho anh biết, cô ấy là đai đen Taekwondo, lại còn giành được giải cao trong cuộc thi Taekwondo. Có một lần tôi cùng cô ấy đến ngân hàng rút tiền, trên đường gặp mấy tên lưu manh. Cô ấy chỉ tung vài chiêu đã đánh bại mấy tên ấy, ra tay cứ phải gọi là". Sa Hạ ngừng một lát, "Khụ, ngại quá, cứ nhắc đến cô ấy là tôi lại không kìm nén được lòng khâm phục và ái mộ của mình, khiến anh chê cười rồi".

"...". Thì ra là một cô gái bạo lực. Trán Điền Chính Khanh lại lấm tấm mồ hôi lạnh. Cô gái ấy chỉ cần vài chiêu là đánh bại được đám côn đồ, loại người không bằng côn đồ như anh, một cú là có thể làm sái quai hàm rồi.

Năm nay anh trai đúng là gặp vận hạn, dây vào cô gái không đơn giản chút nào. Một người tư tưởng bạo lực, một người hành vi bạo lực. Bây giờ song kiếm hợp bích, đúng là thiên hạ vô địch.

Điền Chính Khanh im lặng một lúc mới khẽ nói: "Có thể gặp cô ấy được không? Tôi nghĩ có rất nhiều vấn đề nên bàn bạc với cô ấy thì tốt hơn". Chỉ sợ Sa Hạ đang bịa chuyện, vì thế nhất định phải để "người tình đồng tính" kia lộ diện. Đây cũng là điều mà anh trai đã dặn đi dặn lại.

"Nhưng cô ấy ở Trung Quốc". Sa Hạ vờ ra vẻ buồn phiền nhưng trong lòng thì mừng thầm. Cá sắp cắn câu rồi.

"Không sao, bảo cô ấy đi máy bay sang đây". Điền Chính Khanh cười nói.

"Cô ấy là luật sư, thường ngày rất bận rộn, anh tưởng là nói ra nước ngoài thì có thể ra nước ngoài được sao". Sa Hạ cau mày, "Có điều, đợt này cô ấy có vài ngày nghỉ, nhưng tôi không biết cô ấy có tiền để mua vé máy bay không. Cô ấy mới đi làm, thu nhập không cao. Haizz, ra nước ngoài một chuyến chẳng phải dễ dàng...".

"Không vấn đề gì, cứ bảo cô ấy đến đi, tôi thanh toán vé máy bay đi về và tất cả chi phí ăn nghỉ". Điền Chính Khanh ngừng một lát rồi ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Chỉ cần cô ấy đồng ý là cô sẽ đồng ý, đúng không?".

"Dĩ nhiên rồi". Sa Hạ cười nói, "Được rồi, cứ thế nhé, tôi bảo cô ấy sang đây, chúng ta gặp nhau sau. Bye bye".

"Ừ, bye bye".

Nhìn bóng Điền Chính Khanh biến mất khỏi tầm mắt, lúc ấy Sa Hạ mới cười thầm, gọi điện thoại cho Đa Huyền.

"Tiểu Huyền à, mày đến chưa?".

"Đến ngay đây".

"Tốt quá, chờ mày, bye".

Sa Hạ vừa tắt máy thì nhìn thấy một cô gái dong dỏng cao xuất hiện ở cửa nhà hàng. Vẫn là mãi tóc ngắn gọn gàng phong cách, quần bò và áo phông ngắn tay đơn giản, nói chuyện làm việc nhanh như chớp. Vừa nói "đến ngay đây" là đến ngay thật.

Sa Hạ vừa nhìn thấy cô ấy đã xúc động đứng dậy, "Tiểu Huyền, ở đây ở đây".

"Tao nhìn thấy từ lâu rồi, đừng có vẫy tay với tao như con ngốc thế". Đa Huyền nói rồi rảo bước lại gần, nhếch mép mỉm cười, ôm chầm lấy Sa Hạ, "Con ranh, nhớ mày chết đi được".

Sa Hạ vội vàng ôm cô, phấn khích nói: "Tao cũng thế".

Đa Huyền không kìm được vuốt tóc Sa Hạ, "Mấy hôm trước tao còn nói với Tỉnh Đào, không biết có phải mày bị bắt cóc rồi không. Xem ra bọn tao lo lắng vô ích rồi, mày béo trắng như thế này, trông chẳng giống bị ngược đãi chút nào".

"Béo trắng, mày đang hình dung lợn à?".

"Mày không phải là lợn sao?".

"Thôi được, dù sao thì chúng ta là đồng loại". Sa Hạ mỉm cười nhìn Đa Huyền, "Tao quên không mang sạc điện thoại, không liên lạc được với bọn mày".

"Mày đúng là đần độn".

"... Đần độn cũng là một cảnh giới".

Hai người ôm nhau vừa nói vừa cười, gây sự chú ý của bàn bên cạnh. Lúc ấy Sa Hạ mới buông Đa Huyền ra, cười bảo: "Nào, mau ngồi đi, tao đã gọi toàn món Tứ Xuyên mà mày thích nhất để tiếp đón mày".

"Ôi, ngay cả món chân gà xào cay mà tao thích nhất cũng có. Sa Hạ mày đúng là tri kỷ của tao". Đa Huyền đặt túi xuống, cầm đũa ăn nhiệt tình, "Tao chỉ sợ không quen với đồ ăn bên này, trước khi lên máy bay còn mang một đống mỳ tôm. Không ngờ vừa xuống máy bay đã có món chân gà xào cay thích nhất".

"Hi hi, còn có món phở chua cay mà mày thích nữa".

Sa Hạ đẩy bát phở chua cay bên cạnh về phía cô, "Vừa mới bưng lên, vẫn còn nóng đấy. Mày ngồi máy bay lâu như thế chắc là đói lắm. Chúng ta ăn trước đã, ăn xong rồi tính".

"Được, tao đang đói lắm đây, ăn đi, ăn đi, chỉ có hai chúng ta thôi, cứ ăn thoải mái".

Hai cô gái bắt đầu ăn, đúng lúc ấy nhân viên phục vụ lúc nãy đi ngang qua, không kìm được lau mồ hồi trên trán. Chả trách cô gái kia gọi nhiều đồ ăn như vậy. Thì ra còn có vị khách thần bí, lại còn có thể uống hết lọ dầu tỏi, sức ăn của họ đúng là khó mà tính được. Cách ăn lại càng khó có thể tưởng tượng được.

Nhờ sự nỗ lực của hai người, một bàn thức ăn nhanh chóng được giải quyết sạch sẽ. Lúc thanh toán, đột nhiên Đa Huyền lấy ví tiền và nói:

"Để tao trả, bây giờ tao đi làm rồi, là người có thu nhập. Mày vẫn còn là sinh viên".

Sa Hạ cười nói: "Khách sáo gì chứ, mày sang đây tao phải tiếp đón chứ. À đúng rồi, quên không nói với mày, lúc nãy tao còn lừa được của Điền Chính Quốc một khoản tiền".

"Cái gì?". Đa Huyền cau mày, "Lừa thế nào?".

"Tao nói vòng vo tam quốc, nói mày không có tiền đi New York, không mua được vé máy bay. Hắn liền nhận lời bao vé máy bay đi lại và tất cả mọi chi phí ăn ở cho mày. Ha ha ha, cộng tất cả lại cũng không ít, coi như là tặng mày làm quà ra mắt. Mày có thể kiếm thêm một khoản".

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Sa Hạ, Đa Huyền không kìm được bật cười, "Mày đúng là đồ gian tà". Cô ngừng một lát rồi nói, "Có điều, quà ra mắt này tao rất thích, ha ha ha".

"Kiếm được tội gì mà không kiếm, dù sao thì hắn có tiền, lừa một khoản, thưởng cho diễn xuất tài hoa của mày".

Hai người cười rất gian tà, khiến nhân viên phục vụ đang bê khay đi qua nhìn mà rùng mình.

Lần này Đa Huyền đến New York, vốn dĩ là văn phòng cử người ra đón, có điều vì có cô bạn thân Sa Hạ ở đây nên Đa Huyền đã từ chối sự sắp xếp của văn phòng luật sư. Cô vừa xuống máy bay là bắt xe đến nhà hàng mà Sa Hạ đã cho địa chỉ, sống ở khách sạn mà Sa Hạ đã đặt trước, chính là phòng bên cạnh trong khách sạn mà cô đang ở.

Ăn xong hai người về khách sạn, không có việc gì nên chạy sang phòng nhau buôn dưa lê. Đa Huyền kể cho Sa Hạ nghe rất nhiều chuyện, chuyện bây giờ có một anh chàng rất dịu dàng đang theo đuổi Tỉnh Đào. Người đó là bạn của anh trai Tỉnh Đào, tên là Hy Triệt, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ đến thành phố B làm việc, trúng tiếng sét ái tình với Tỉnh Đào...

Tóm lại, Đa Huyền nói liến thoắng một hồi lâu, Sa Hạ nghe mà trợn mắt há mồm. Không ngờ Tỉnh Đào có thể có được vận đào hoa như thế. Tuy anh chàng Hy Triệt kia nghe có vẻ có chút vô lại, có điều thông tin về tình yêu mới của Tỉnh Đào vẫn khiến Sa Hạ vô cùng vui mừng.

Tối qua buôn dưa muộn quá, ngày hôm sau, lúc Sa Hạ thức dậy thì đã là buổi chiều. Cô nhắn tin cho Đa Huyền, cô ấy nói ăn cơm rồi, thế nên Sa Hạ xuống dưới mua chút gì đó giải quyết bữa trưa.

Cô online trong phòng một lúc, ước chừng thời gian sắp đến, liền nhắn tin cho Điền Chính Quốc, hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt theo cách mà Đa Huyền đã nói.

"Chính Quốc, tối nay cô ấy đến New York. Tôi hẹn cô ấy đi hát karaoke ở gần đây, anh có đi không?"

Điền Chính Quốc đọc tin nhắn này, sắc mặt không được dễ coi cho lắm.

Anh ta tưởng rằng Sa Hạ nói mình là người đồng tính, chẳng qua chỉ là cái cớ trong bước đường cùng. Không ngờ cô đã biến ra một "người tình đồng tính" thật, chẳng mấy chốc đã đến New York, liệu có phải là diễn viên của khoa điện ảnh không?

Cho dù thế nào anh buộc phải gặp cô gái đó. Nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc vội vàng nhắn lại: "Ok, địa điểm ở đâu? Tôi gọi JK đi cùng nhé".

"No vấn đề".

Sa Hạ nhắn địa chỉ cho anh ta, Điền Chính Quốc tiện tay chuyển tin nhắn sang cho em trai, đồng thời bổ sung một câu: "Anh đã chuẩn bị xong mọi chuyện tiếp theo, đây là lần cuối cùng chú đóng giả làm Điền Chính Quốc. Tối nay anh đi cùng chú".

Có anh trai đi cùng, Điền Chính Khanh thấy tự tin hơn hẳn, lập tức nhắn lại: "Ok! Hai anh em chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng nhau chiến đấu. Sa Hạ không biết anh cũng từng học Taekwondo, lại còn lấy Taekwondo ra dọa em. Đừng nói là có một Đa Huyền, cho dù có mười con hổ cái chúng ta cũng không sợ".

Bảy giờ tối, hai anh em cùng đến quán karaoke đã hẹn. Điền Chính Quốc mặc complet là lượt, áo sơ mi màu xám, cà vạt chỉnh tề, giày da bóng lộn. Phong độ và khí chất của anh hoàn toàn là của mẫu người đàn ông thành đạt, gợi cảm. Còn Điền Chính Khanh thì ăn mặc rất phóng khoáng, áo hở ngực, đầu gối còn có lỗ thủng, cách ăn mặc ấy vừa nhìn là biết công tử đào hoa không chút gò bó.

Hai người đi cùng nhau, rõ ràng là không hài hòa một chút nào, giống như đàn piano và đàn ghi ta đặt cạnh nhau. Có điều vẻ ngoài đẹp trai vẫn khiến người ta thoáng nhận ra nét giống nhau trong quan hệ huyết thống.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Điền Chính Quốc cùng Điền Chính Khanh sánh vai bước vào phòng hát trên tầng. Họ chưa từng đến quán karaoke này. Xem ra Sa Hạ rất có bản lĩnh, mới ở đây hai tuần mà đã biết hết những chỗ ăn chơi nổi tiếng.

Ánh đèn rực rỡ khiến người ta có chút chóng mặt, tiếng nhạc bên tai cũng inh tai nhức óc. Điền Chính Quốc vốn không thích những chỗ ồn ào huyên náo như thế này, cố gắng kìm nén tâm trạng để gõ cửa.

Không gian trong phòng rất yên tĩnh, không có tiếng nhạc, đèn rất sáng. Sa Hạ đang ngồi nghịch điện thoại một mình. Thấy hai người bước vào, cô ngẩng đầu, mỉm cười và nói: "Hi, hai người đến rồi à".

"Ừ". Điền Chính Quốc gật đầu, "Người mà cô nói đâu?".

"À, cô ấy vào phòng vệ sinh, ra ngay bây giờ đây".

Sa Hạ vừa nói xong, Điền Chính Quốc đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của một cô gái vang lên từ phía sau.

"Tôi về rồi".

Hai anh em cùng ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một cô gái người dong dỏng cao đứng trước mặt. Cô ta mặc quần bó sát, đi giày cao gót, mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay đơn giản, mái tóc ngắn tôn lên khuôn mặt lạnh lùng, vừa nhìn là biết... mẫu người chua ngoa.

Sa Hạ nhìn thấy Đa Huyền, cứ như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng đứng dậy, đang định kéo Điền Chính Quốc ra giới thiệu thì đột nhiên thấy Đa Huyền mỉm cười, đi đến trước mặt JK.

"Anh Điền, chào anh".

"...".

Sa Hạ ngây người đứng đó, Điền Chính Khanh hoàn toàn hóa đá. Sắc mặt của Điền Chính Quốc thì khó coi vô cùng...

Dường như Đa Huyền hoàn toàn không phát hiện bên cạnh mình đã có hai người trong trạng thái hóa đá, còn ánh mắt của người đàn ông đối diện lạnh đến nỗi gần như muốn đóng băng mình.

Cô mỉm cười, bình tĩnh nói: "Có lẽ anh không nhớ, vụ án tranh chấp đầu tư của các anh lần trước chính là do văn phòng luật sư Thời Đại của chúng tôi xử lý. Lúc ấy tôi thực tập ở đó, có thể anh không chú ý tới tôi".

"Có điều, một người nổi tiếng tới thường xuyên xuất hiện trên mặt báo như anh Điền đây thì những người dân thường như chúng tôi không muốn chú ý cũng khó".

"Huống hồ gần đây tin đồn giữa anh và Sa Hạ nhà chúng tôi náo nhiệt như thế. Tôi đã nhìn thấy thông tin hai người sắp kết hôn ở trên rất nhiều tạp chí. Ảnh của hai người gần như đã truyền đến khắp các ngõ ngách, bàn làm việc của tôi cũng có một tấm".

Trong không khí tĩnh lặng đến ngạt thở, Đa Huyền tiếp tục nói một mình: "Đúng rồi, tôi xin tự giới thiệu. Tôi tên là Đa Huyền, là luật sư". Sau đó lễ phép đưa tay ra.

Sau một hồi im lặng... dài đằng đẵng như một thế kỷ. Cuối cùng Điền Chính Quốc đã điều chỉnh được tâm trạng, trước ánh mắt sắc nhọn như lưỡi dao giết người của Sa Hạ, anh từ từ đưa tay ra, vờ làm ra vẻ bình tĩnh, bắt tay Đa Huyền.

"Cô Kim, thì ra là cô... rất hân hạnh".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #sakook