Mẹ chồng nàng dâu

Mùa đông rét lạnh, mặc dù đã sáng, nhưng trong phòng lại mờ tối, kéo màn cửa lên, bóng mờ dày đặc càng giống như buổi tối, rất thích hợp để ngủ đông.

Jungkook mở mắt lần nữa, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Sana ửng đỏ vì giấc ngủ, anh cười, gõ lên trán cô một cái, thấy cô không phản ứng, anh lại véo mặt cô. Anh nhìn Sana trong lòng mình vẫn ngủ say như cũ, anh không nỡ quấy rầy cô, ôm cô thật chặt, anh lại nhắm mắt lần nữa cùng cô ngủ đông, nhưng ai ngờ cô có thể ngủ thẳng đến bây giờ, không có dấu hiệu muốn thức dậy. Jungkook bóp mũi Sana.

Một giây, hai giây, ba giây...Sana tát một cái trên mặt Jungkook, rồi trở người, tiếng ngáy khò khè càng có tiết tấu.

Jungkook sững sờ, anh kinh ngạc nhìn Sana đưa lưng về phía mình, hoàn toàn không dự đoán cô sẽ hành động như vậy, anh nhấc tay xốc chăn lên, rồi vỗ lên mông Sana.

"Bốp!"

Tiếng động vang lên cả phòng.

Sana che mông, xoay người qua với vẻ khó tin, cô mở to mắt trừng Jungkook, vừa rồi cô thậm chí nghe được tiếng vang!

Sana "tạch" ngồi dậy, vươn một ngón tay chỉ vào Jungkook, run rẩy lên án nói:

- Anh bạo lực gia đình!

Sana thấy sắc mặt của Jungkook ngày càng không thích hợp, cô theo ánh mắt anh nhìn qua, hai má đột nhiên đỏ lên, cô lấy tay che ngực, nũng nịu lớn tiếng hô lên:

- Anh nhìn đâu đó!

- Anh tưởng rằng em dùng tư thế như vậy ngồi trước mặt anh là để cho anh xem.

- Không có đâu!

Jungkook đứng dậy, cầm quần áo ở đầu giường, mặc từng cái vào.

Sana chớp mắt, nhìn Jungkook mặc quần áo, giống như tối qua nhìn anh cởi quần áo vậy. Cô còn tưởng rằng anh muốn...

- Mau mặc quần áo xuống lầu, mẹ anh đang chờ chúng ta xuống ăn đấy.

- Ờ.

Sana ngoan ngoãn đáp lời, vừa định đứng lên cô lại đột nhiên nghĩ tới một việc, tối hôm qua cô ngủ ở phòng Jungkook, lát nữa xuống lầu, dì Jeon sẽ hỏi cô thế nào, có thể kể lại câu chuyện ông ngoại trẻ tuổi nhất nước Mỹ mới 29 tuổi không.

Sana đáng thương nhìn Jungkook, mở miệng chầm chậm nói:

- Việc đó, lát nữa xuống lầu, anh phải cùng em sát cánh chiến đấu nha.

- Yên tâm, em không phải chiến đấu một mình.

- Tốt.

Nhận được câu trả lời khẳng định, Sana yên tâmđứng dậy mặc quần áo, khoé mắt cô lướt qua Jungkook đang thảnh thơi ngồi trêngiường nhìn cô mặc quần áo, cô bĩu môi, chậm lại động tác trên tay, đều là vợchồng già rồi, còn thẹn thùng gì nữa.

Mặc quần áo xong, Sana ngồi xuống mép giường chải lại mái tóc bị Jungkook xoa rối, lúc này mắt cá chân ấm áp, Jungkook cầm giày cô, đang mang vào chân cô.

Sana ngơ ngác mải miết nhìn mái tóc đen của anh, rồi lại nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của anh đang giúp cô nhét ống quần vào, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. Sana kiềm lòng không được mà vươn tay ôm cổ anh, cô nũng nịu nói:

- Kookie, anh thật tốt.

- Chúng ta có cần xuống lầu không? - Cứ như vậy nữa, anh thật sự mặc kệ mẹ già ở dưới lầu, tiếp tục chuyện bị ngắt ngang ngày hôm qua.

- Hả?

Sana ngây người, nhận ra tư thế bất thường của bọn họ vào lúc này, cô vội kéo Jungkook ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhỏ giọng nói:

- Chúng ta đi xuống lầu đi.

Sao hôm nay cô lại ôm ấp thế chứ, chẳng lẽ lại muốn không được thoả mãn nữa à?

Jungkook đứng dậy, kéo Sana lên định xuống lầu, ai ngờ, quần áo bị kéo lại. Anh nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Sana có phần lo lắng.

- Dì Jeon, sẽ không ở ngoài cửa chứ?

- Đi thôi.

Hai người rất ăn ý thả nhẹ bước chân, từ từ đẩy cửa ra, ừ, không có ai cả. Họ liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhoẻn miệng cười. Jungkook đóng cửa phòng, cùng Sana xoay người, họ lại thấy một chiếc bóng màu xanh nhạt lướt qua trong hành lang, rồi biến mất ở cầu thang.

Hai người lại liếc nhau, lặng lẽ cúi đầu, lời nói của bố Jungkook quả nhiên có đạo lý, mọi việc đều phải có chừng mực...

Đi xuống lầu, mẹ Jeon đã ngồi ở bàn cơm chờ bọn họ.

- Mau, lại đây ăn bữa sáng.

Hai người đi qua, chia nhau ngồi xuống, cúi đầu im lặng ăn bữa sáng, trong lòng có chung một ý nghĩ, đừng nên nói gì.

Mẹ Jeon đầy hứng thú nhìn hai người ăn, trong lòng bà không chỉ có vui mừng, căn cứ vào tình hình trong phòng khi nãy, ngày bà được làm bà nội không còn xa nữa.

- Sana à, hôm nay hai đứa có kế hoạch gì không?

- Không ạ. - Sana buông thìa, trả lời.

- Nếu hôm nay không có kế hoạch gì thì để Jungkook dẫn con đi mua vài bộ quần áo, sắp tết rồi, nên mua thêm vài bộ quần áo mới. - Mẹ Jeon nói xong, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ, đặt ở trước mặt Sana.

- Dì à, con có quần áo rồi, không cần mua đâu ạ!

- Đâu có đứa con gái nào chê nhiều quần áo, nghe lời, hôm nay con đi theo Kookie đến cửa hàng bách hoá, chọn vài bộ dễ thương, ăn mặc cho đẹp vào, đợi đến tết đi theo dì chúc tết, coi như cho dì thể diện.

- Dạ, con cảm ơn dì.

- Ngoan. Được rồi, dì đi làm đây. - Mẹ Jeon đứng dậy, cầm túi xách, rồi đến trước cửa.

- Dì, đi đường cẩn thận. - Sana tiễn đến cửa, nói với vẻ quan tâm.

- Ngoan, gọi mẹ.

"..." Tối hôm qua, dì ấy nghe được...

Jungkook đứng một bên, nhìn thấy bộ dạng mẹ con thâm tình của mẹ mình và Sana, anh cụp mắt khẽ cười. Đợi mẹ đi rồi, Jungkook trêu ghẹo nói:

- Dựa theo tình hình này, về sau anh tuyệt đối không cần lo lắng phải làm tấm ván ở giữa chịu trận, hai người không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu.

- Đó là đương nhiên, dì Jeon thương em như vậy. Anh cẩn thận đấy, sau này chọc ghẹo em, em và dì sẽ cùng nhau đối phó anh!

"..." Trong nháy mắt Jungkook tỉnh ngộ, chuyện đó rất có khả năng.

Continue...


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro