Năm trăm ngàn won
Sau khi ăn uống no đủ, Jungkook và Sana ngồi xe đến cửa hàng bách hoá lớn nhất trong thị trấn. Vừa đến nơi, Sana liền kéo Jungkook đi dạo trong khu đồ nam ở tầng dưới, chỉ cần thấy bộ nào hợp với anh thì cô sẽ bảo anh đi thử ngay, Jungkook gõ trán cô, buồn cười nhắc nhở, hôm nay là mua quần áo cho em, anh ôm vai Sana, vào thang máy đi thẳng lên khu đồ nữ.
Khu đồ nữ suy cho cùng vẫn náo nhiệt hơn khu đồ nam, không chỉ có quần áo rực rỡ đầy màu sắc, đủ loại kiểu dáng, màu sắc thay đổi trăm loại đa dạng, tuyệt đối không giống khu đồ nam, rập theo khuôn khổ mà kiểu dáng cũng đơn điệu. Trong phút chốc, Sana hoa cả mắt, cô giãy khỏi tay Jungkook, ngắm nghía từng bộ quần áo, cái này đẹp, cái kia cũng được, wow, cái này cô từng nhìn thấy trên tivi, lời nói tán thưởng không dứt bên tai, khiến cho cô gái bán hàng nhìn về phía Jungkook cười thân thiện, còn nói, bạn gái anh thật sự rất đáng yêu.
Jungkook không hề ngăn cản, mặc cô sờ cái này nhìn cái kia, thấy cô thích anh liền cầm lấy đưa cho cô đi thử, chờ cô đầy hứng khởi từ trong phòng thay đồ đi ra, Jungkook cũng sẽ rất kiên nhẫn tiến lên nhận xét một lần, rồi bảo cô thử màu khác, từ đó chọn ra cái thích hợp nhất với cô.
Từ giá hàng Jungkook cầm lấy một chiếc áo khoác ngoài bằng vải nỉ Hàn Quốc màu đỏ thẫm, anh đưa cho Sana, nói:
- Em thử cái này đi.
Sana nhận lấy, theo bản năng nhìn nhãn mác, âm thầm hít một hơi, rồi lập tức đưa cho Jungkook, nói:
- Em không thích màu đỏ thẫm, em thấy cái màu đen bên kia cũng được.
Đùa cái gì chứ, một chiếc áo khoác ngoài hơn 500.000 won, ăn thịt người sao? Cô không cần đâu, mặc trên người sẽ có cảm giác tội lỗi!
- Được, vậy thử chiếc kia đi. - Nhận lấy cái áo trong tay Sana, đầu ngón tay của anh hơi dùng sức, tấm nhãn mác bị rớt ra.
Sana tận mắt nhìn tấm mác nhỏ bé kia rơi xuống đất, cô ngẩng đầu nhìn về phía Jungkook, đáng thương nói:
- Kookie, anh nói xem, nếu em thành tâm thành ý xin lỗi các cô ấy, em có thể không mua cái áo này không?
Hơn 500.000 won đó, là tiền sinh hoạt của mấy tháng lận, cô phải làm thêm bao lâu mới có thể kiếm được 500.000 won chứ!
- Hưm, chắc là vô dụng thôi, nhãn mác rớt rồi các cô ấy cũng không thể bán ra.
Sana chán nản, cô xa xỉ một lần vậy, cùng lắm thì khai giảng sẽ tìm thêm một công việc.
- Quên đi, chúng ta hãy mua nó đi. Vốn là do chúng ta làm rớt.
- Ừ, vậy mua đi. Em đi thử đi.
- Nếu không mặc vừa thì làm sao đây?
- Không đâu, chắc chắn sẽ vừa mà. - Jungkook khẽ cười, anh đã xem kỹ số đo mới ra tay, nhất định là vừa người.
- Chỉ mong thế.
Sana ôm chặt cái áo, xoay người đi vào phòng thử, trong lòng không ngừng cầu nguyện, không mặc vừa thì sẽ hy sinh vì chính nghĩa!
Sana vừa tiến vào, Jungkook liền đến quầy thu ngân, lấy thẻ ra thanh toán, thuận tiện còn bảo cô bán hàng tìm số đo tương đồng của chiếc áo khoác màu đen kia rồi gói lại. Anh và Sana ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng mua cho cô bộ quần áo nào, nhất là anh không nên cứ cầm tiền của bố mẹ đi ra ngoài tiêu xài. Hiện tại, anh có thể kiếm tiền, có khả năng nuôi sống Sana, anh sẽ tìm mọi cách đối tốt với cô, bù đắp tất cả cho cô.
- Jungkook? - Một tiếng đàn ông không quá xác định vang lên cách đó không xa.
Jungkook xoay người, trông thấy một anh chàng ăn mặc có chút chín chắn đang nghi hoặc nhìn anh, lúc thấy anh xoay người, anh ta hơi sửng sốt, rồi nhanh chân bước tới.
- Tôi còn tưởng rằng đã nhìn lầm rồi! Không ngờ thật là cậu! - Anh chàng ra vẻ thân thiện vỗ vai Jungkook, cười ha ha nói.
- Ừ, không ngờ gặp cậu ở đây.
Jungkook lịch sự trả lời. Anh chàng này là bạn học thời trung học của anh, nhưng trước kia cũng không quen thân lắm, sau khi lên đại học chưa từng liên lạc với nhau, vừa rồi chợt trông thấy, Jungkook nhất thời không nhận ra.
- Đúng vậy, thật là khéo nha, thế nào? Cùng bạn gái tới mua quần áo hả?
- Ừ, cô ấy ở bên trong thử quần áo. - Jungkook nói xong thì Sana từ phòng thử đồ đi ra.
- Kookie, anh xem, vừa y luôn!
Sana không trông thấy người đứng bên cạnh Jungkook, cô phấn chấn ra khỏi phòng xoay một vòng, duỗi cánh tay, ánh mắt cười cong lên.
Anh bạn học sững sờ, ngoại trừ ngạc nhiên thú vị bởi vẻ đẹp của Sana lúc này, thì anh ta còn sửng sốt vì Jungkook không có đổi bạn gái.
Xoay người xong, Sana đứng vững lại, trông thấy người bên cạnh Jungkook, cô hơi sửng sốt, sau khi nhận ra người kia, cô vội vàng chào hỏi:
- Chào anh, lại gặp nhau ở đây.
Sana thường đến trường Jungkook, cũng khá quen thuộc với bạn học của anh, mặc dù chưa nói qua mấy câu, nhưng thấy mặt cũng nhận ra.
- Xin chào, cô thật sự càng ngày càng đẹp ra!
Anh bạn học lại vỗ vai Jungkook, rõ ràng dùng thêm mấy phần sức lực hơn vừa rồi, chính là hâm mộ ghen tị đấy!
- Ha ha, anh cũng...càng ngày càng có khí chất. - Sana muốn khen anh ta đẹp trai, thế nhưng, đứng chung với Jungkook nhà cô, cô thật sự nói không nên lời.
- Ha ha ha, vừa lúc tình cờ gặp cậu, tối mai lớp chúng ta có một buổi tụ họp nho nhỏ, những ai có thể liên lạc được đều tới cả, cậu nhớ phải đi nhé, tôi sẽ thông báo địa chỉ ở trên diễn đàn trường, nhớ mang theo người nhà nữa!
- Được, có thời gian tôi nhất định đi. - Jungkook cười nhẹ, đáp.
- Tốt, một lời đã định. Tôi phải đi trước, bằng không bạn gái tôi sẽ nổi bão. - Anh ta cười khổ, chào Sana, rồi vội vàng chạy đi.
- Anh ngẩn ngơ gì đó? Còn nữa, sao anh lại mua luôn chiếc màu đen kia?
- Không phải em thích cái kia sao?
- Nhưng đã mua cái này rồi mà.
- Một chiếc là mẹ anh tặng cho em, chiếc kia là anh tặng cho em, thế thì vừa đúng.
- Vậy thì còn phải mua thêm một cái xem như là chú tặng em nha.
- Ừ, rất có lý. - Jungkook nói xong liền đi chọn quần áo.
Sana vội túm lấy anh nói:
- Ơ kìa, em nói đùa mà!
Jungkook xoay người, sau đó cười nhẹ, Sana phát hiện mình bị trêu chọc, cô thẹn quá hoá giận bắt lấy tay anh đưa vào trong miệng.
- Em cắn nhanh một chút, cắn xong rồi còn phải đến nhà em đấy.
- Đến nhà em làm gì?
- Sau kỳ nghỉ em còn chưa trở về lần nào, tuy rằng muốn đến nhà anh ăn tết, nhưng em cũng phải trở về xem một chút chứ.
Sana vẫn còn nâng bàn tay của Jungkook, có chút ngây ngốc nhìn anh, ấm áp trong lòng.
Continue...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro