Người cô đơn
Trận tuyết đầu mùa tại thành phố dường như đến muộn một chút so với trước kia, gần đến tết mới rơi nhiều hơn, tô điểm trên từng ngọn cây, phong cảnh thanh nhàn thuần chất.
Bốn đoá hoa phòng 109 ỉu xìu uể oải từ trong ký túc xá đi ra, âm thầm than thở thời tiết lạnh quá, đi đường quá mệt mỏi, cuộc sống cực khổ, thi cử tả tơi.
- Ôi, vừa muốn ăn tết, vừa muốn thu tiền lì xì, vừa phải lớn thêm một tuổi! - Momo vươn tay đón lấy bông tuyết.
- Không sao, chỉ số thông minh của cậu vẫn giậm chân tại chỗ, duy trì lại số tuổi. – Nayeon hất mái tóc.
- Cậu lại ăn hiếp người ta, cậu khi dễ người ta không có đàn ông! Tzuyu, đàn ông nhà cậu có em trai không?
"..." Tzuyu yên lặng đỏ mặt, hiện nay anh ấy còn chưa phải là đàn ông của người ta mà!
- Ngày mai các cậu đều đi rồi, tớ lại thành người cô đơn. - Momo than thở.
Ngoài cô ra những cô bạn khác đều không phải là dân bản xứ, ngày mai thi xong bọn họ đều phải rời khỏi.
Đúng vậy, sau khi về nhà Sana cũng thành người cô đơn, nhìn thấy Momo, cô đột nhiên bắt đầu sinh ra cảm giác buồn buồn:
- Không sao đâu mà, qua tết tụi mình vẫn sẽ gặp lại, có bỏ cậu luôn đâu mà lo.
- Sóc con, tớ biết cậu yêu tớ, nhưng mà khuôn mặt của bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu nhìn tớ như vậy, tớ sẽ rất bối rối đấy. - Momo bĩu môi.
"..." Sana kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thấy Jungkook và Taehyung ngay trước mặt đang đi tới.
Lúc Momo đang than thở thì Jungkook và Taehyung đã đứng trước mặt nhóm người của Sana.
- Haiz, chúng ta không có đàn ông vẫn nên đi trước đi. - Nayeon ôm vai Momo, rồi vẫy tay với Sana và Tzuyu.
Momo rúc vào lồng ngực bằng phẳng của Nayeon, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Lập tức rớt xuống một người đàn ông cho tôi đi! Không thì hai người cũng được mà!
- Rớt xuống hai người để cậu làm gì hả! - Nayeon nói.
- Tớ có thể thưởng thức nha! Anh ngồi xuống, anh ngồi lên trên, bắt đầu, hành động! - Momo tưởng tượng.
"..." Sana và Tzuyu giả vờ không nghe thấy, nhưng không có cách nào bỏ qua vẻ mặt mất tự nhiên của Jungkook và Taehyung.
Quả nhiên đàn ông chân chính không thể nào hiểu được tình yêu lớn lao của hủ nữ!
Đợi Momo và Nayeon hoàn toàn biến mất, Jungkook ho nhẹ một tiếng, nhìn Sana nói:
- Em thu dọn đồ đạc xong chưa?
- Ừm, đêm qua đã xong hết rồi, anh thì sao, bâygiờ cần em qua đó thu dọn giúp anh không?
- Không cần, anh không mang nhiều thứ lắm.
Sana nhìn sang Taehyung nãy giờ chưa nói gì, cô cười trêu chọc:
- Ủa? Đây không phải Taehyung sao? Anh cũng ở đây à? Gì thế, tìm tôi hả?
Từ hôm sinh nhật, Nayeon vạch trần một câu, Taehyung và Tzuyu liền bước vào trạng thái nửa kết giao, nói là nửa kết giao là vì hai người vẫn chưa chính thức chọc thủng lớp cửa sổ giấy kia, nhưng hễ khi Taehyung không có việc gì thì sẽ hẹn Tzuyu cùng ăn cơm, còn chờ cô tan học, mua một chút đồ ăn vặt mà nữ sinh thích ăn cho cô, nghiễm nhiên chính là thái độ theo đuổi.
Taehyung đương nhiên nghe được sự trêu chọc của Sana, nhìn về phía Tzuyu vẫn cụp mắt nói:
- Gần đây anh bận thi cử, không thể xem em ăn uống tốt không, anh thấy gần trường vừa mở một quán ăn mới, không bằng bây giờ chúng ta đi thử?
- Được. - Tzuyu ngoan ngoãn đáp lời, cô ngước mắt nhìn Taehyung gần ngay trước mắt, hai má ửng đỏ, mặt mày thẹn thùng.
Taehyung cười nhẹ, xoay người nói với Jungkook:
- Muốn đi cùng không?
- Không được, quấy rầy không tốt đâu. - Jungkook nhìn bạn tốt, nhẹ giọng nói.
- Đúng vậy, quấy rầy không tốt đâu! - Sana mau chóng nói theo, nháy mắt với Tzuyu.
- Được rồi, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa. - Taehyung vui vẻ đáp lại, rồi cùng Tzuyu rời đi.
Nhìn thấy hai bóng dáng sánh vai nhau đi, Sana nói với Jungkook ở bên cạnh:
- Kookie, thực ra bọn họ rất xứng đôi nhỉ. Một người xinh xắn đáng yêu ngoan ngoãn, một người cao lớn tính cách chững chạc, thật sự là một đôi mà.
- Ừ, rất xứng đôi. Giống như chúng ta.
- Ừ nhỉ, giống chúng ta nhưng em đáng yêu hơn a!
Jungkook gõ mũi cô một cái rồi nắm tay cô bỏ vào trong túi áo gió, hai người chậm rãi đi về phía trước. Bông tuyết tiếp tục rơi lả tả, dừng trên mái tóc màu đen, từng chấm từng chấm, từng chút một, dần dần một đầu trắng xoá.
- Sana, đến nhà anh ăn tết nha. - Jungkook đột nhiên thốt lên câu này, sương trắng làm mờ ánh mắt Sana.
- Lúc bà nội dọn qua nhà chú có gọi điện cho anh, bà nói rất lo lắng cho em, bà cũng biết em không muốn đến nhà chú ăn tết. Thực ra, bà nội tuổi đã cao, nhất định phải có người bên cạnh, em đến trường, chú đón bà về cũng tốt, nhưng bà vẫn không yên lòng về em. Anh cũng không yên tâm, chỉ khi có em ở trước mắt anh thì anh mới yên tâm.
Anh làm sao bỏ mặc cô một mình đối diện với cănnhà lạnh lẽo, một mình trải qua ngày tết âm lịch vốn nên đoàn viên chứ.
- Cùng anh về nhà nha.
Sana nhìn cặp mắt đen láy dịu dàng lại nghiêm túc kia chăm chú, một chỗ nào đó trong lòng cô không thể kiềm chế mà mềm xuống, thứ đã từng mất đi nhưng vẫn luôn khao khát, giờ phút này đã lấp đầy trong trái tim cô.
- Được. - Sana khẽ đáp lời, cô dựa vào vai Jungkook, dụi dụi đôi mắt đã hơi ướt át.
Mùa đông này hoá ra cũng không lạnh lắm!
Continue...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro