Tâm sự mối tình đầu
Cả ngày náo nhiệt, màn đêm buông xuống kết thúc một ngày, sinh viên mới đang ở trong hoàn cảnh lạ lẫm tại ngôi trường đại học này, trong lòng ôm khát vọng về tương lai, và mệt mỏi ngủ thiếp đi. Mấy năm tới, bọn họ sẽ trưởng thành ở nơi này, lột xác, có xấu có tốt, chậm rãi, cặn kẽ, nếm trải cuộc sống của riêng mình.
Giờ đóng cổng đã qua từ lâu, đèn trong ký túc xá đều đã tắt, lúc này ký túc xá nữ sinh giống như bóng đêm dày đặc, vươn tay không thấy năm ngón tay. Thế nhưng, mấy cô gái nào đó ở trong cánh cửa nào đó, giờ phút này lại làm ra chuyện cực kỳ đen tối cực kỳ đáng khinh.
Đèn cầy, bia, chuối tiêu, vô cùng thú vị.
Sana đang cầm bia, trong lòng suy nghĩ, nếu Jungkook nhà cô biết ngày đầu tiên nhập học cô đã uống rượu, anh có thể giận cô cả đời mà lấy lại "sính lễ" hay không nhỉ, cô uống một ngụm bia, hai mắt lờ mờ, toàn thân khoan khoái.
Máy tính của Momo đang chiếu bộ phim hành động lãng mạn của đảo quốc Nhật Bản, bởi vì khí chất dung tục của mình, cho nên cô tắt tiếng, hình ảnh vốn khiến người ta huyết mạch tuôn trào bởi không có âm thanh quyến rũ và thở gấp mà khiến người ta cảm thấy quả là vô vị. Sana vươn cổ ra liếc nhìn hình ảnh kia không có tí cảm xúc, trong lòng cô kiêu ngạo lại tự hào, Jungkook nhà cô so với ông chú trên máy tính kia càng đẹp trai hơn, vóc dáng hoàn hảo, kỹ thuật tốt, thể lực rất tốt!
Nghĩ đến Jungkook thể lực không biết mệt mỏi, Sana cười ha ha ra tiếng, dưới sự thúc đẩy của cồn, tính ngay thẳng ngượng ngùng gì đó đã sớm kết bạn cùng xa chạy cao bay rồi.
- Sóc con cười gì đó? - Nayeon ném xuống hai chai bia đã uống hết, ló đầu xuống mái tóc dài tự nhiên che nửa khuôn mặt.
Sana dụi mắt, lờ mờ nhìn Nayeon. Dựa vào ánh sáng nho nhỏ của đèn cầy, mái tóc đen che khuất gương mặt Nayeon, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, bởi vì uống bia mà đôi môi mọng nước đỏ bừng, cả người toả ra vẻ quái dị của nữ quỷ.
- Ha ha ha...
Sana nâng khuôn mặt Nayeon cười ngây ngô, chọc ngón tay vào cô, yếu ớt nói:
- Cậu rất giống nữ quỷ!
Lời này vừa nói ra, Momo và Tzuyu không hẹn mà cùng nhìn về phía Nayeon, nhất thời phì cười.
Nayeon giơ móng vuốt lên, giọng nói u ám khủng bố:
- Còn cười...các cậu còn cười...
Momo và Tzuyu cùng im miệng.
- Ha ha ha... - Sana ôm bụng lăn lộn trên giường, bia đổ đầy ra giường.
- Còn cười nữa tớ sẽ ăn cậu...cậu...
Sana ngừng cười ngay tức khắc, cô ngẩng đầu nhìn Nayeon, vài giây sau, bắt đầu bật cười:
- Cậu giống đồ ngốc nha!
- Ha ha ha ha ha! - Momo và Tzuyu cười theo.
Thật lâu sau đó, Momo cười đủ rồi, cô cầm một trái chuối, cắn một miếng lớn, trêu chọc nói:
- Chuối tiêu thật sự là thứ tốt, cho dù bạn đói bụng hay là khát nước, nó đều có thể giúp bạn giải quyết, trình độ vạn năng tuyệt vời, gần bằng với dưa chuột đấy!
Nayeon rất già dặn tỏ vẻ hiểu biết mà gật đầu đồng ý.
Sana từng trải tỏ vẻ hiểu ý, uể oải lắc đầu.
- Chuối tiêu có thể giải khát sao? - Bạn học Tzuyu ngây thơ hiền lành lại đáng yêu hỏi.
"..." Ba người nhìn về phía cô tỏ vẻ thông cảm, thật sự rất muốn đập vỡ máy tính của Momo! Chẳng dạy dỗ trẻ em được gì cả!
[Tzuyu thật ngốc thật khờ]
Momo tắt máy tính, nằm sấp trên giường, cô nhìn Sana ở giường đối diện hỏi:
- Sóc con à, nói xem cậu và bạn trai khôi ngô tuấn tú của cậu quen nhau thế nào hả, tớ rất muốn nghe đó.
- Cùng câu hỏi. - Nayeon vén tóc lên, cũng nhìn về phía Sana.
- Cùng câu hỏi 10086. - Tzuyu ngồi xổm trên giường, nghiêm túc nghe chuyện xưa.
Sana chớp mắt, nhìn ba cặp mắt đang nhấp nháy như sao:
- Muốn nghe chuyện xưa, cũng được thôi, nhưng hãy kể mối tình đầu của các cậu trước đi!
- Được! Tớ kể trước! - Momo xung phong.
Sana nhìn về phía cô, ngồi xếp bằng trên giường.
- Đó là một câu chuyện thảm thương...
- Nói tiếng người! - Nayeon ôm gối ném qua.
Ôm lấy cái gối, Momo ngã nằm trên giường, che trán, uỷ khuất nói:
- Người ta nói tiếng người mà, câu chuyện rất thảm thương. Tớ vẫn thích anh ấy, anh ấy đã từng nói muốn kết hôn với tớ, nhưng vì chuyện của thế hệ trước, anh ấy đi không từ biệt, sau này tớ chưa từng gặp lại anh ấy.
Quả nhiên đầy thảm thương...
- Ôi, chuyện của thế hệ trước cần gì liên luỵ đến hai người chứ. - Sana tiếc hận nói.
- Đúng vậy đúng vậy, Momo nhất định rất đau lòng. - Tzuyu nhìn Momo với vẻ thông cảm, hoá ra dưới bề ngoài vui vẻ vô tư của cô là một trái tim bị vỡ nát.
- Cậu không phải tới giờ vẫn còn nhớ thương anh ta chứ. - Nayeon nói trúng tim đen.
- Không có đâu! Mười mấy năm không gặp, đã quên mất dáng vẻ của anh ấy lâu rồi.
- Mười mấy năm không gặp?
- Đúng vậy!
- Lúc ấy cậu bao nhiêu tuổi? - Nayeon hỏi, huyệt thái dương giật giật mấy cái.
- Năm sáu tuổi thì phải!
"..." Sao các cô lại cho rằng con khỉ này cũng từng có mùa xuân!
- Vậy Nayeon thế nào? - Cô sẽ có một đoạn tình cảm lưu luyến không kềm chế được hay không.
Nayeon tựa vào đầu giường, âm thanh hình như hơi xa xăm:
- Thì là chuyện của hai năm trước, đối phương là thầy giáo dạy thêm của tớ hồi trung học. Lúc tớ học cấp 3, môn hoá rất kém, mẹ tớ liền tìm gia sư cho tớ, mỗi tuần đều đến nhà tớ phụ đạo môn hoá. Khi đó còn nhỏ, cũng có thể gọi là mối tình đầu, hơn nữa anh ấy rất đẹp trai, dần dà tớ nảy sinh tình cảm khác thường đối với anh ấy. Cái tuổi 15 16 ấy mà, ngây thơ lại xung động, thích thì phải thổ lộ.
Dừng một chút:
- Kết quả sau ngày tớ thổ lộ, anh ấy liền nghỉ làm.
Trong phòng chợt yên tĩnh lại.
Sana nhìn Nayeon, bỗng nhiên rất hiểu cô, vào lúc ấy cô nhất định rất khổ sở, cho dù là bị từ chối cũng chẳng bằng không có kết quả thế này.
- Sau đó, tớ là đại diện môn hoá của lớp tớ đấy.
Mối tình đầu, thường thường không có kết quả tốt, hoặc là nói căn bản không có kết quả. Giống như Momo vậy, rơi vào một hồi ức mơ hồ không trọn vẹn, hoặc là giống như Nayeon, hoa chưa nở thì đã héo tàn, trở thành tiếc nuối vĩnh viễn. Nhưng cho dù quá trình và kết quả thế nào, đêm dài tĩnh lặng khi nhớ tới đoạn thời gian rối rắm lại rung động lòng người kia, nhịp tim vẫn không thể kiềm chế mà tăng tốc, khoé môi vẫn nhếch lên, mặc dù độ cong lên có nhiều chua chát, mặc dù trong lòng vẫn thiếu một góc, nhưng rốt cuộc đó là một khối trong suốt nhất ở tại đáy lòng, tuy rằng một khối này rất nhỏ, nhỏ đến tí ti, nhỏ đến mức rất hiếm khi nhớ đến nó vào ban đêm, nhưng đêm đó lại ngủ rất bình thản, mặc dù khoé mắt ươn ướt, nhưng không hối hận.
Cám ơn người kia đã tặng tôi khoảng không vui vẻ, tôi sẽ không quên.
Đã gần đến rạng sáng, chìm đắm mãi trong quá khứ, ánh đèn đã tắt, mong đợi ánh sáng mặt trời tươi đẹp.
Sana nằm trên giường, nhưng lại chẳng buồn ngủ chút nào. Câu chuyện của Momo tuy rằng hoang đường, của Nayeon dù cho không hoàn mỹ, nhưng chúng lại khiến cô xúc động, đủ loại ký ức bối rối, hoang mang ngắn ngủi đã chôn dấu sâu kín trong đáy lòng nay tuôn ra, rõ ràng như ngày hôm qua.
Cô vĩnh viễn sẽ không quên, khi Jungkook đỏ mặt chạy đến trước mặt cô, ấp úng nói muốn cô làm bạn gái của anh, trong lòng cô đã chấn động như thế nào.
Continue...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro