Anh có muốn một ít kẹo bạc hà không?
https://archiveofourown.org/works/35930422?view_adult=true
01
"Tsumu, mày quen mang kẹo bạc hà từ khi nào vậy?"
Khi được hỏi bởi em sinh đôi, Atsumu đã nhận ra vấn đề này.
Cậu lần mò tờ giấy gói bị xé rách giữa các ngón tay, do dự một lúc, đưa nó lên gần môi, đẩy viên kẹo hình bầu dục màu trắng vào trong miệng. Cậu để viên kẹo khô lăn trong miệng hai lần, cho đến khi hơi mát lan tỏa, sau đó mới miễn cưỡng giải thích mơ hồ: "Chà ... có thể mày không tin, nhưng tất cả đều là do Omi-kun"
"Omi-kun?" Osamu nhanh chóng đáp lại, "A, là Sakusa, thói quen sạch sẽ mà mày vẫn luôn nói không thể hòa hợp."
"Đúng ... Omi-kun thực sự có ác ý với tao. Anh ấy luôn chế giễu kỹ năng hài hước của tao, và cũng không thích tao ở bẩn. Có trời mới biết tao đã cẩn thận nhất để không xúc phạm anh ấy trong đội!"
Osamu đã chọn cách phớt lờ những lời phàn nàn mà anh đã nghe nhiều lần. Anh dùng ngón tay gõ vào quầy, ra hiệu cho Atsumu nhanh lên và nói rõ điểm.
Liếc nhìn Osamu, Atsumu ném tờ giấy gói vào thùng rác, thò tay vào túi áo khoác sờ soạng rồi lấy ra vài viên bạc hà giống hệt vừa rồi.
"Những thứ này đều do Omi-kun đưa cho tao, không phải khó tin sao?"
Osamu nhớ lại những lời phàn nàn của Atsumu và khi những Jackals đến Onigiri Miya để dự tiệc, Sakusa đã cố gắng khiến bản thân biến mất vào góc tường. Ngạc nhiên rằng người như vậy sẽ tặng một thứ gì đó cho người khác, anh ấy gật đầu đồng ý.
Atsumu tiếp tục nói: "Gần đây sau khi luyện tập, anh ấy thỉnh thoảng ném những viên kẹo được bọc trong giấy này cho tao. Mày biết tao thích ăn cay kiểu này, nhưng đôi mắt của anh ấy siêu đáng sợ - tôi chỉ có thể chấp nhận cúi đầu. Mỗi lần hai viên, sau khi bỏ vào túi, tao dần quen với việc ăn chúng khi không có việc gì làm."
"Tất nhiên tao tự hỏi ban đầu anh ta có muốn đầu độc tao không, nhưng ai lại nỡ lòng từ bỏ chuyền hai đẹp trai và điêu luyện nhất trong đội như tao?"
"Ha, tao nghĩ anh ta không thích mày hôi miệng thì đúng hơn?" Osamu đánh không thương tiếc.
"Há, không thể nào!" Atsumu tức giận cầm một viên kẹo ném vào mặt em trai, nhưng Osamu đã khéo léo bắt lấy. Vừa thấy vậy, cậu bất mãn lẩm bẩm nói: "Lúc này mới có thể phản ứng nhanh như vậy, chữa bệnh cho heo."
"Tao nghe thấy mày, Tsumu."
Sau cuộc cãi vã thường ngày với nhau, trên đường trở về kí túc xá, Atsumu không khỏi lo lắng về khả năng Osamu đã vô tình nhắc đến lúc nãy - Sakusa không nên ám chỉ rằng cậu ấy bị hôi miệng, đúng không?
Chờ đã, cậu ấy biết là mình không có, và nếu có, không cách nào anh ấy không tìm thấy nó, nhưng nếu điều đó đang ám chỉ điều gì đó khác thì sao?
Dù không muốn thừa nhận nhưng cậu không muốn bị Sakusa ghét bỏ chút nào.
Anh quyết tâm tìm hiểu xem tại sao Sakusa lại đột ngột làm điều này.
02
Sau khi tập luyện bình thường, Sakusa vẫn mang theo hai viên kẹo bọc trong giấy, dựa vào cửa tủ, chờ đợi Atsumu để ý đến mình.
Cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ phía sau, Atsumu hít sâu một hơi, biết rằng cơ hội đã đến. Cậu giả vờ bình tĩnh quay đầu lại, giữ nguyên giọng điệu thường ngày khiến Sakusa đau lòng, nói: "Hôm nay có kẹo không? Chẳng lẽ Omi-kun định chuyển nghề làm giáo viên mẫu giáo, lấy tôi thử nghiệm."
Sakusa đã sớm nhướng mày, "Cậu có thể nghĩ như vậy, nhóc."
Atsumu nghẹn ngào, sau khi bị khiêu khích, anh ta lập tức quên mất mục đích ban đầu của mình, và đáp trả không chịu thua kém, "Được rồi, xin ngài Sakusa giám sát tôi ăn."
Anh duỗi tay hứng lấy viên kẹo bị lạnh lùng ném qua, vốn dĩ chỉ muốn ăn một viên. Nhưng Atsumu thấy Sakusa khoanh tay lại để xem cậu có thể bày ra chiêu trò gì, vì vậy cậu ấy thực sự muốn cho Sakusa xem một cách kỹ càng.
Từ từ bóc tờ giấy kẹo ra, cậu theo thói quen vươn lưỡi ra để nhặt nó lên - nhớ rằng Sakusa thường mắng cậu vì giữ lưỡi tốt, rất mất vệ sinh - và cố tình kéo dài thời gian để lưỡi cậu tiếp xúc với không khí, sau đó móc kẹo vào miệng, lăn vài vòng trong miệng, cuối cùng cố định nó giữa má phải và răng.
Cậu liếc nhìn Sakusa với đôi mắt đắc thắng, và thấy Sakusa thực sự cau mày, vì vậy cậu ăn một miếng khác với hành động tương tự, và thè lưỡi ra liếm xung quanh môi anh ta. Khi cậu nhìn lại lần nữa, Sakusa đã quay đầu đi, không nhìn mình nữa.
Cậu ấy đã cố gắng hết sức để biểu diễn, nhưng sự chú ý của đối tượng đã không còn đổ dồn vào cậu ấy vào một lúc nào đó. Atsumu bóp nát viên kẹo bằng một tiếng "click" và cố gắng đến trước mặt Sakusa với một chút không hài lòng. Sakusa vụt qua trái và phải, nhưng anh không muốn nhìn cậu.
Cậu nhún vai để tuyên bố chiến thắng trong cuộc chiến, nhưng đột nhiên thấy dái tai của Sakusa vẫn còn đỏ. Nhận ra điều đó có nghĩa là gì, hiếm khi nắm bắt được phản ứng đặc biệt của Sakusa, và Qtssumu ngay lập tức ngây thơ giữ lấy nó, và thậm chí còn háo hức muốn Sakusa bày tỏ điều đó.
"Omi-kun! Cậu thẹn thùng sao? Tại sao?"
"Tôi biết có lẽ là do tôi, nhưng là thật sao? Cậu thẹn thùng sao?"
Atsumu tiếp tục nói, cố gắng nhận được phản hồi từ Sakusa. Ngay khi cậu đang muốn thử, và muốn đưa tay chạm vào mái tóc xoăn của Sakusa để có thể nhìn rõ hơn dái tai của Sakusa, Sakusa, người đang bị Atsunu trêu chọc qua lại cuối cùng cũng đành chịu.
"... Miya" Hắn nhún vai tránh khỏi tay Atsumu, lùi lại một bước nói: "Anh thật ồn ào."
"Tôi muốn biết Omi-Omi đang nghĩ gì." Atsumu tỏ vẻ vô tội, "Chính vì vậy,"
"Nó giống như những gì cậu nghĩ." Sakusa cắt ngang câu nói chuyện phiếm của mình, không còn tránh ánh mắt của Atsumu nữa, "Bởi vì cậu."
"A," đột nhiên bắt gặp ánh mắt nghiêm túc và sâu thẳm của Sakusa, cộng thêm việc không ngờ Sakusa sẽ thừa nhận, Atsumu sững sờ "... Tôi?"
"Ừm."
Nói xong anh liền xách ba lô bỏ đi, để lại một mình Atsumu thẫn thờ.
"Ha-khụ, khụ." Atsumu mất một lúc mới có phản ứng, hít một hơi thật sâu nhưng bị hơi lạnh đọng lại trong bạc hà làm cho nghẹn lại. Sau khi xoa xoa cổ họng, hắn nắm lấy Hinata gần nhất không thể tin được, "Shoyo, cậu có nghe anh ta nói không?"
"Em đã nghe điều đó, Atsumu-san, và em nghĩ những người khác cũng có thể làm chứng!"
Đến lúc này, Atsumu mới nhận ra những người đồng đội khác vẫn luôn ở đó, không nghi ngờ gì nữa, cậu và Sakusa đã có một buổi sáng vui vẻ rõ ràng. Cậu bối rối mở miệng và chạy trốn dưới ánh mắt trêu đùa của những người khác.
03
Ngay cả sau trải nghiệm nhục nhã như vậy, Sakusa vẫn nhất quyết ném một kẹo gói bạc hà cho Atsumu thường xuyên.
Atsumu cũng nhớ ra mục đích ban đầu của mình: tìm lý do tại sao Sakusa lại cho mình kẹo.
Nhưng kể từ đó, cậu đã không thể không nhìn hành vi của Sakusa bằng con mắt tinh tường.
"Những người bình thường có xấu hổ vì đồng đội nam mà họ có mối quan hệ tốt ăn kẹo không?" Atsumu hỏi trong cuộc trò chuyện anh em quen thuộc với Osamu, giơ điện thoại lên.
"Một người bình thường sẽ không, nhưng chỉ khi các đồng đội nam của anh ta không hành động thô lỗ như vậy. "Osamu chọc và nói:" Chắc cậu ấy đã cố tình làm vậy, Tsumu."
"Sakusa thực sự rất đáng thương." anh ấy nói thêm," được trở thành một người đồng đội tốt với mày."
"Này! Không phải vì Phản ứng không hữu ích sao?"); Anh ấy im lặng lắng nghe khi chia sẻ những câu chuyện cười hài hước với anh ấy (Osamu: "Có lẽ sẽ rắc rối hơn nếu từ chối."); Và - Tsumu, đừng ngắt lời! "
"Chà, dù sao" kết luận của Osamu qua ống nghe, "trường hợp trên khiến tao nghĩ rằng có lẽ mày là người đã ám ảnh Sakusa."
"Sao có thể như thế được."
"Một vài tuần trước, mày không nghĩ rằng anh ấy sẽ hòa hợp với mày."
"Bằng không, nếu như ngay từ đầu nhớ lại, mày tại sao lại quan tâm anh ta nhiều như vậy."
Atsumu làm theo lời của Osamu và nhớ lại rằng cậu ấy cũng là một vận động viên bóng chuyền đã sớm bộc lộ năng lực của mình, tất nhiên cậu ấy đã chú ý đến Sakusa. Sau khi tiếp xúc với tuyển trẻ Quốc gia, cậu ấy cảm thấy kỹ năng của mình tốt, muốn chuyền bóng cho kẻ mạnh là chuyện bình thường. Sau đó, Sakusa nhập vào Black Jackals và tự nhiên hành động với các đồng đội, cậu cố gắng chăm sóc Sakusa vì nguyên tắc phục vụ tay đập, Sakusa tuy rất thờ ơ nhưng chưa bao giờ từ chối anh trực tiếp nên anh chỉ tiếp tục tương tác.
"Hãy nghĩ lại xem, đây có thực sự là cái duy nhất?"
"Nên- uh, tao không phủ nhận rằng anh ấy có một khuôn mặt ưa nhìn, thoạt đầu tao nghĩ nó bắt mắt, ahem. Và anh ấy là người duy nhất đáp lại mọi trò đùa của tao; thật là vui khi cạnh tranh với anh ta; gần đây tao cũng phát hiện ra rằng anh ta có vẻ không giống nhau. Không phải là ghét tao ... "Atsumu đếm ngón tay.
"A, mày đúng là một tên ngốc. Osamu thở dài và nói, "Tao không biết ý của Sakusa là như vậy."
"Nhưng nếu ai đó cho mày xem mặt trước đó, mày sẽ không muốn nói một lời nào với anh ta cả. Có vẻ như Sakusa có thái độ khác thường với mày, nhưng mày cũng đang đối với anh ấy như vậy."
"Thế là sao?" Atsumu bối rối hỏi.
"Ừ, thay vì rối rít ở đây, tao đề nghị mày nên hỏi rõ ràng, hỏi bất cứ điều gì." Osamu cười nhẹ," Là một người anh em, tao không nên nói như vậy, nhưng tao rất vui khi thấy những ngày mày không phàn nàn với tao sau khi tìm ra tình hình. "
04
Mặc dù Atsumu thường xuyên cãi nhau với Osamu, nhưng cậu chắc chắn rằng nếu Osamu nói rằng anh chỉ hiểu mình đứng thứ hai trên bảng xếp hạng của Atsumu thì sẽ không ai dám gọi là số một, kể cả chính cậu.
Vì vậy, cậu ấy quyết định hỏi Sakusa tại sao anh ấy lại tiếp tục đưa cho mình kẹo bạc hà.
Câu hỏi này là câu hỏi ít khó chịu nhất mà cậu ấy có thể nghĩ ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, và cho dù cậu ấy có sai thì cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của đồng đội. Hơn nữa, cậu đã tò mò về nó rồi, mọi thứ bắt đầu từ việc Omi-kun gửi kẹo cho cậu, phải không?
Cuối buổi huấn luyện hôm nay, khi nhìn thấy Sakusa đang tựa vào cánh cửa tủ chờ mình một lần nữa, cậu biết rằng cơ hội đã đến.
Cậu ấy đặc biệt thu dọn đồ đạc từ từ cho đến khi những người đồng đội còn lại rời đi -- Atsumu tin chắc rằng Sakusa sẽ không bao giờ rời đi trước - cậu ấy quay đầu lại đối mặt với Sakusa.
"Cậu có muốn tôi ăn kẹo không?" Cậu hỏi nhẹ nhàng, vì sợ một viên nặng hơn có thể làm lộ ra giọng điệu không ổn định của mình.
"Ừ." Sakusa khẽ gật đầu, ra hiệu cho Atsumu đưa tay ra.
Atsumu ngoan ngoãn duỗi tay ra, cầm lấy viên kẹo, thản nhiên hỏi: "Nói thật, tôi cũng tò mò rất lâu rồi, tại sao cậu luôn cho tôi kẹo?"
Sakusa thận trọng nhìn Atsumu một lúc, như để xác nhận lý do cậu hỏi, trước khi quay đầu trả lời: "Bạc hà có rất nhiều tác dụng. Ví dụ, chúng có thể giảm buồn ngủ, buồn nôn và đầy hơi."
"Ừ, nhưng cậu chỉ giao cho tôi thôi?" Atsumu hỏi thêm mà không cho Sakusa cơ hội để tránh nặng nề mà buông tay.
"... Cậu thực sự muốn biết câu trả lời sao?" Sakusa khó chịu kéo mặt nạ lên mặt lần nữa, "Cậu có thể không thích nó."
"Làm sao tôi biết được nếu Omi-Omi không nói cho tôi biết." Đến giờ, Atsumu đã chắc chắn 90% câu trả lời sẽ là gì, nhưng cậu không cảm thấy chán ghét hay rút lui, và thậm chí - rất mong đợi điều đó.
"Miya." Sakusa nhìn đôi mắt sáng ngời của Atsumu mà thỏa hiệp, "Đôi khi cậu thật phiền phức."
"Tôi đã biết về điều này." Atsumu mỉm cười hạnh phúc và yêu cầu Sakusa tiếp tục.
"Nhưng tôi không thực sự ghét nó, vì vậy Motoya cũng đề nghị rằng tôi có thể chia sẻ với cậu một số điều tôi thích."
"Đây có phải là bạc hà không?"
"Ừ." Tai Sakusa dần đỏ lên, và anh ấy nói ra những từ tiếp theo một cách chậm rãi và khó khăn, "Ý tôi là, vì tôi thích điều này, tôi cũng muốn chia sẻ nó với những người tôi thích."
"Là tôi." Giọng Atsumu có chút kích động, nhưng cậu cố gắng kiềm chế bản thân vì sợ làm Sakusa sợ.
"Vâng." Tất nhiên Sakusa, người đang quan sát người trước mặt, không bỏ sót sự phấn khích của Atsumu, thậm chí anh còn hiểu lầm. Trong cơn bực bội, anh xoa xoa đôi lông mày vốn đã nhăn nheo của mình và nói: "Nếu cậu muốn cười, hãy cười nhiều nhất có thể, thế thôi".
"Không - Omi-kun, cậu làm sao có thể chắc chắn tôi sẽ cười nhạo cậu khi tôi có tâm trạng như vậy?" Thấy vậy, Atsumu không còn bị đè nén, nở nụ cười chân thành, "Tuy rằng tôi không rõ lắm. Là tôi vì sao thích cậu, nhưng nếu là cậu, tôi sẽ rất hạnh phúc. "
"Vậy," Sakusa ngập ngừng nuốt nước bọt.
"Vậy, sao anh không thử mời em hẹn hò?" Atsumu mặt đỏ bừng đề nghị.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, cả hai đều lặng lẽ chờ đợi. Dưới ánh mắt khích lệ của Atsumu, Sakusa hít một hơi thật sâu, anh sẵn sàng vì Atsumu mà tiến lên một bước.
Anh vươn bàn tay hơi run đang quấn trong tay áo khoác của đội mình, kéo bên hông Atsumu qua lớp vải. Vẻ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt nhợt nhạt của anh, và anh hơi cúi đầu xuống để che đi vẻ cứng đờ của mình bằng kiểu tóc mái xoăn. Sau đó, anh ấy hạ quyết tâm và ngẩng đầu lên-
"Atsumu, anh thích em, có muốn hẹn hò với anh không?"
"Chà, em đồng ý."
---
có 1 bộ sakuatsu khá hay, gồm 2 phần. Tuy nhiên mình sẽ không dịch nó vì nó khá buồn dù nó kết HE và tình yêu sakuatsu trong đó thì thật tuỵt. Nên mình sẽ đề tên dưới phần cmt, các cậu có thể lên AO3 đọc nha :v
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro