Người chồng mới
bản này có bạn dịch trên fb có sự cho phép của tác giả rồi nha
---
Atsumu mở mắt. Nắm chặt tay. Ngón chân lắc lư.
Cậu nhanh chóng đứng dậy khỏi giường và chạy vào phòng tắm. Trong gương, một người đàn ông tóc vàng đang nhìn lại mình.
Atsumu giơ tay, quay người và nhảy ngay tại chỗ. Khi hình ảnh phản chiếu của người đàn ông sao chép các chuyển động của mình một cách hoàn hảo, Atsumu cười đắc thắng.
Cậu ấy đã làm được.
Đôi mắt cậu lướt qua cơ bụng nổi rõ và cặp đùi dày của mình, và cậu thử nghiệm uốn cong cánh tay của mình. Cậu lè lưỡi và nháy mắt với mình trong gương, hài lòng với những gì mình nhìn thấy.
Vì vậy, cậu không chỉ cướp được một cơ thể mà còn là một cơ thể nóng bỏng ở đó? Ngọt ngào.
Trong tinh thần phấn chấn, Atsumu quay trở lại căn phòng mà mình tỉnh dậy. Giờ cậu đã xác nhận hành vi trộm xác thành công, cậu phải tự làm quen với môi trường của mình để đảm bảo rằng không ai nghi ngờ điều gì.
Sau đó cậu vào phòng ngủ và thấy một người đàn ông đang ngủ trên giường.
Atsumu chớp mắt bối rối, trước khi mắt nhìn lên và đáp xuống bức ảnh cưới được đóng khung trên đầu giường.
Ồ.
Mình đã kết hôn.
Nhưng tại sao biểu cảm của họ lại dữ tợn như vậy? Thay vào đó, điều này có thực sự đã được thực hiện tại một đám tang hay không? Không phải các cặp đôi phải tươi cười khi tự chụp ảnh cưới hay sao? Có lẽ nó đã được chỉnh sửa và chồng của mình không thực sự trông lộng lẫy như trong hình?
Atsumu lặng lẽ đi đến bên chiếc giường đã bị người đàn ông chiếm giữ. Cậu cố nghiêng người về phía trước và giữ mắt trước người bạn đời của mình, nhìn vào bức ảnh, sau đó nhìn lại người đàn ông.
Atsumu ước gì bây giờ mình đang ở với chủ nhân của cơ thể ban đầu, để có thể nắm lấy vai và lắc mạnh tên đó trong khi hỏi, có phải anh thật sự khó chịu khi kết hôn với một anh chàng nóng bỏng như vậy không??
Căn hộ rộng lớn, giường cỡ King, và khi cậu mở tủ quần áo không cửa ngăn bên người chồng của mình để lộ ra hàng loạt bộ vest và giày da, Atsumu biết chắc chắn rằng mình đã kết hôn với một người đàn ông giàu có.
Sau đó, một lần nữa, nếu họ ngủ chung giường và thậm chí có khung ảnh cưới của họ, điều đó có nghĩa là họ đang có quan hệ tốt, phải không?
Anh quay lại nhìn người chồng, dành một hoặc hai phút để thưởng thức viên kẹo ngọt ngào trước mắt.
Mắt cậu lướt qua điện thoại của chồng. Bây giờ là sáu giờ rưỡi, và đồng hồ sẽ đổ chuông sau một giờ nữa. Điện thoại riêng của cậu không đặt bất kỳ báo thức nào, vì vậy cậu nghĩ rằng mình không có bất kỳ kế hoạch nào vào buổi sáng.
Vậy thì, đó không phải là cơ hội hoàn hảo để làm tròn bổn phận của một người chồng sao?
Atsumu dọn đĩa xuống ngay khi chồng mình bước vào phòng ăn.
"Ah, chào sáng sớm', uh ー"Shush, tên anh ta là gì? "Chồng!"
Người đàn ông đứng yên tại chỗ, nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp.
Tại sao anh ta chỉ đứng đó? "Chồng?"
"Cậu đang chơi trò gì vậy, Miya?"
Atsumu tim đập thình thịch. Có phải mình đã mắc sai lầm?
"Anh đang nói chuyện gì vậy? Vợ chồng đi ăn cùng nhau không phải là chuyện bình thường sao?" Atsumu cười, cố gắng che giấu sự lo lắng trong giọng nói của mình.
"... Đúng vậy," chồng anh miễn cưỡng đồng ý.
"Vậy thì, ngồi đi! Em đã làm bữa sáng," Atsumu líu lo.
"Tôi có thể thấy điều đó," chồng anh ta lẩm bẩm khi anh ta chậm rãi lê bước về phía bàn, nhìn vào đĩa một cách thận trọng. "Cậu không hạ độc cái này, đúng không?"
Atsumu thở hổn hển với sự xúc phạm giả tạo. "Em sẽ không bao giờ!"
Cái nhìn nghi ngờ của người đàn ông không bỏ qua. "Sau đó, cậu đã nhổ vào nó?"
"Thực sự bắt đầu bị xúc phạm ở đây," Atsumu nói một cách khô khan. "Nhưng không, em không nhổ vào nó, và em cũng không làm rơi nó xuống sàn hay rắc bụi lên nó. Nó chỉ đơn giản là thịt xông khói và trứng thôi, em thề."
Từ từ, rất chậm, chồng cậu cầm dao nĩa và cắt một miếng trứng. Atsumu quan sát khi biểu hiện của anh dần biến thành một sự ngạc nhiên thú vị khi anh càng nhai.
"Nó ngon," anh ta nói, cắn một miếng thịt xông khói. "Tôi không biết cậu có thể nấu ăn."
"Em đang học", Atsumu nói dối. "Nhân tiện, em có đề cập đến kế hoạch nào cho ngày hôm nay không?"
Chồng cảnh giác nhìn anh. "Cậu không thường chỉ đi tiệc tùng với bạn bè của mình hay sao? Cậu chưa bao giờ nói với tôi về bất kỳ kế hoạch của cậu trước đây."
Báo động đỏ, báo động đỏ! Atsumu nhanh chóng kiểm tra lại. "Đúng, đúng. Tôi, uh, tôi ー Tôi đi mua sắm!" cậu nhanh chóng thốt lên. "Cửa hàng tạp hóa để mua sắm. Vào buổi chiều. Có gì muốn em lấy cho anh không?"
Chồng anh hơi nguôi ngoai. "Không, tôi không sao, cảm ơn." Anh ta nhìn xuống đĩa trống của mình. "Và cả bữa ăn nữa."
Atsumu cười rạng rỡ khi nhận thấy chiếc đĩa sạch như thế nào. "Không sao! Đây, em sẽ chỉ lấy những thứ này," anh nói, cầm lấy đĩa của họ.
Chồng anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Cậu đã nấu cho chúng tôi, vì vậy tôi nên là người rửa chúng."
Atsumu xua đuổi anh ta. "Không, không sao đâu.
"... Được rồi," anh ta dừng lại, "cảm ơn."
Gia đình Sakusa và Miya là những công ty kinh doanh hợp tác có từ nhiều thế kỷ trước. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi cả hai gia đình vẫn tuân thủ các cách thức thiết lập hợp đồng truyền thống.
Cụ thể là thông qua hôn nhân.
Sakusa Kiyoomi đặc biệt không bận tâm về điều đó. Anh ấy không phải là một người dành cho các mối quan hệ và người đàn ông mà anh ấy kết hôn phải thừa nhận là rất hấp dẫn.
Nhưng đó là tất cả những gì cậu ta có.
Gần một thập kỷ trước, người ta nói rằng cặp song sinh Miya rất thân thiết, họ có thể là một cặp song sinh dính liền. Bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy một trong số họ mà không có người kia, ngay cả khi họ đang đánh nhau.
Đó là cho đến khi họ bước sang tuổi mười sáu.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, ngay cả bản thân gia đình cũng không biết, nhưng một ngày nọ, dường như Miya Atsumu đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Cặp song sinh bắt đầu đánh nhau mọi lúc, không bao giờ đồng ý về cùng một điều. Atsumu đột nhiên bắt đầu tiệc tùng, la cà tại các quán bar và hiếm khi trở về nhà. Cậu ta phung phí tiền một cách phù phiếm, nhưng chỉ được phép làm như vậy nếu cậu ta không ngủ lang hoặc phê ma túy. Cậu ta thậm chí còn có vệ sĩ theo dõi từng cử động của mình.
Cậu ta trốn học liên tục, và điểm số của cậu ta giảm sâu đến nỗi phải bỏ học. Việc nhốt cậu ta ở nhà và thuê gia sư riêng không có kết quả, và cuối cùng cha mẹ cậu ta cũng đã từ bỏ.
Vào thời điểm đó, họ đã thực sự từ bỏ mọi giả vờ. Họ đã dành nhiều năm đi khắp thế giới để cầu nguyện các tôn giáo khác nhau cứu rỗi cậu ta, và thậm chí bắt đầu quyên góp hàng triệu USD với hy vọng rằng việc tốt sẽ thay đổi con trai của họ trở lại.
Nó đã không.
Khi nhà Sakusas đề nghị một hợp đồng liên quan đến cuộc hôn nhân giữa người thừa kế của họ và bất kỳ người nào trong số song sinh Miya, họ quyết định cử Atsumu thay vì Osamu, người được sắp đặt để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Bất kỳ cuộc phản đối nào của cậu ta đều nhanh chóng bị dập tắt với nguy cơ bị từ chối, vì nhà Sakusas vẫn chấp nhận cậu ta bất chấp danh tiếng đó.
Đó là cách họ kết hôn.
Và thực sự, Sakusa không bận tâm. Miya hiếm khi ở nhà nên không phải ngủ chung giường. Cậu ấy ăn bên ngoài, tiệc tùng bên ngoài và ngủ bên ngoài. Họ giữ cho riêng mình và căn hộ ー một căn hộ nhỏ để anh ấy dễ dàng dọn dẹp hơn - món quà của gia đình hai bên thực tế là của anh ấy.
Sự sắp đặt bất thành văn của họ đã tiếp tục kéo dài một tháng sau khi kết hôn, cho đến khi một ngày nọ, Miya quay lại, tắm rửa và đi ngủ mà không nói một lời.
Sakusa đã cảnh giác, xem xét sự thù địch mà anh đã gặp. Miya chẳng có gì khó chịu cả, nhưng cả đám cưới và buổi chụp ảnh đều được tổ chức kỳ diệu trong cùng một ngày, vì vậy anh chỉ cần chịu đựng cậu ta trong một ngày.
Anh ấy nhẹ nhõm hơn khi thiếu một cơ thể bên cạnh anh ấy khi anh ấy thức dậy. Anh ấy cho rằng Miya đã rời đi, à, dù cậu ta đi đâu mỗi ngày, và cầu nguyện rằng sẽ không gặp lại cậu ta trong một thời gian dài.
Những lời cầu nguyện của anh ấy chắc hẳn đã bị bỏ qua, bởi vì điều đầu tiên anh ấy nhìn thấy khi bước vào bếp là Miya đang dọn bàn ăn.
Có một cái gì đó rất khác ở đây, anh ấy nghĩ vậy.
Miya ra hiệu mời anh vào bàn, và Sakusa muốn từ chối cậu ta bao nhiêu thì anh cũng không thể phủ nhận rằng mùi thịt xông khói và trứng quyến rũ một cách kì lạ.
Anh ấy ngập ngừng thử món ăn và ngạc nhiên thú vị bởi nó ngon như thế nào, ngay cả với vị giác tinh tế của anh ấy. Anh ấy nói với Miya nhiều vào hôm đó.
Họ tổ chức một cuộc trò chuyện nhỏ trong khi họ ăn. Miya càng nói, sự nghi ngờ của anh ấy càng tăng lên. Vẫn chưa đủ để xác định một kết luận, vì vậy hiện tại, Sakusa quyết định để mắt đến cậu ta.
Khi anh ấy chuẩn bị đi làm, Atsumu chặn anh ấy ở cửa và đưa cho anh ấy một hộp cơm trưa.
"Đây là gì?" anh ta hỏi.
"Bữa trưa đó."
"Tại sao?"
Khuôn mặt của Miya được vẽ với sự bối rối. "Tại sao cái gì?"
"Tại sao cậu lại làm bữa trưa cho tôi?" Sakusa làm rõ.
Câu trả lời của Miya rất chân thành, Sakusa cảm thấy má mình hơi nóng lên bên dưới lớp mặt nạ của mình.
"Bởi vì anh là chồng em."
... Chà, đó không phải là một thay đổi tồi.
Atsumu thở dài, nhìn người đàn ông rời đi.
Và ở đây cậu đã nghĩ rằng chồng mình không thể nóng bỏng hơn được nữa. Cậu chưa bao giờ sai lầm như vậy trước đây.
Nếu người chồng mặc bộ đồ ngủ khiến cậu thèm khát đến mức uống một bình nước đầy, thì người đàn ông mặc vest đó có thể đổ đầy nước vào bụng cậu mà vẫn chưa đủ.
Atsumu gục mặt vào tay mình và hét lên một tiếng như bị bóp nghẹt.
Sau khi xong việc, cậu quay lại và đi vào phòng làm việc. Rất may, tất cả các phần của giá sách đều được dán nhãn và các tệp được sắp xếp tốt, vì vậy không mất nhiều thời gian để chọn ra cái có chứa giấy chứng nhận kết hôn của mình.
Đã đến lúc phải đặt tên cho khuôn mặt điển trai đó rồi, cậu nghĩ, lật hồ sơ sang trang đầu tiên.
Ở đó, dưới hàng có nhãn 'Tên', nó ghi: Sakusa Kiyoomi và Miya Atsumu.
"Sakusa Kiyoomi," cậu ấy nói thử, "Kiyoomi." Cậu nhíu mày. Quá dài.
"Omi," cậu nói, trước khi gật đầu với chính mình. Hoàn hảo.
Hoàn toàn không để ý đến cái camera ở góc phòng.
Sau khi lấy nguyên liệu cho bữa tối, Atsumu lê bước về nhà với cả hai tay xách đầy túi hàng tạp hóa. "Không thể tin được rằng tủ lạnh trống rỗng như vậy," cậu lầm bầm. "Anh ấy thật may mắn khi có tôi."
Ngay sau đó, điện thoại của cậu đổ chuông.
Atsumu liếc nhanh đôi bàn tay đang bận rộn của mình và suy nghĩ về việc đặt đống tạp hóa xuống đất tạm thời để trả lời điện thoại. Sau đó, cậu nhớ lại các loại vật dụng sạch sẽ ở nhà và làm thế nào cậu hầu như không tìm thấy một hạt bụi trước khi quyết định chống lại nó.
Dù là ai thì cũng có thể đợi cho đến khi tôi về đến nhà, cậu nghĩ.
Thật không may cho cậu ấy, người gọi rõ ràng không có cùng suy nghĩ, bởi vì tiếng chuông vẫn tiếp tục cho đến khi Atsumu ở trong bếp, đặt túi lên quầy.
Giờ đây, tay cậu ấy cuối cùng cũng được tự do, Atsumu giật điện thoại ra khỏi túi sau và mạnh tay nhấn vào nút 'Chấp nhận cuộc gọi'.
"Anh muốn gì?" anh ấy gầm gừ vào thiết bị.
Cậu gặp phải một tràng cười đáng ghét. "Anh bạn, tôi đã gọi cho cậu nhiều năm rồi! Tại sao cậu mất nhiều thời gian để trả lời?"
Atsumu kéo điện thoại ra khỏi tai và nhìn chằm chằm vào nó một lúc với vẻ hoài nghi. "Tại sao lại nghĩ vậy? Tôi đang bận!"
Tiếng cười trở lại. "Ừ, đúng rồi. Cả hai chúng tôi đều biết lịch trình của cậu rảnh như không."
Cảm thấy rằng mình sẽ không thể vượt qua cái đầu dày của anh chàng, cậu càu nhàu, "Nghe đây, anh muốn gì? Tôi có nhiều việc phải làm và nó không thể nói với anh."
Anh ta nghe thấy một tiếng thở dài phẫn nộ. "Được rồi, được rồi, sheesh. Không cần phải dò xét như vậy. Các chàng trai và tôi đang định đánh vào quán bar ở trung tâm thành phố, vì vậy tôi nghĩ cậu có thể tham gia cùng chúng tôi và cho chúng tôi một chuyến đi."
Atsumu dừng lại ở nơi anh ấy đang cất đồ tạp hóa. "Có phải anh đang đùa tôi không? Anh đã gọi cho tôi mười phút liên tục chỉ để mời tôi làm tài xế riêng?"
"Này, bây giờ đừng nói như vậy. Chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Chỉ là trò đùa nhỏ giữa bạn bè thôi, haha! Hơn nữa, nếu không có tôi thì cậu sẽ ở đâu?"
Atsumu chế nhạo. "Tận hưởng cuộc sống ở thiên đường," với người chồng của tôi. "Tôi đã đi chơi với anh đủ rồi. Không bao giờ gặp lại nữa," cậu nói ra, cúp máy và chặn số.
Vài phút tiếp theo có rất nhiều người khác gọi cho cậu, vì vậy cậu trực tiếp tắt điện thoại của mình và quyết định thay đổi số của mình.
Lúc bảy giờ, cậu nghe thấy tiếng chìa khóa leng keng ngoài cửa và đứng dậy khỏi chiếc ghế dài, lạch cạch đi tới cửa ra vào. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Atsumu cười rạng rỡ với chồng mình.
"Chào mừng trở lại, Omi-kun! Em vừa nấu xong." Atsumu chống tay sau lưng và uốn cong hông, nhón gót khi nhìn chồng qua hàng mi. "Anh có muốn ăn tối không? Hay là tắm? Hay ... em?" Cậu nháy mắt.
Sakusa nhìn anh ta bằng một cái nhìn ghê tởm, thậm chí còn tháo mặt nạ ra để nhấn mạnh điều đó. "Xin đừng nói với tôi rằng cậu đã nghĩ ra điều đó một mình."
Atsumu ngửa đầu cười. "Không, em đã thấy nó trong một bộ truyện tranh shoujo. Em lấy nó, anh không thích nó à?"
"Xin đừng làm vậy nữa."
"Không vui đâu, Omi-Omi!"
"Và đừng gọi tôi những biệt danh đó nữa."
Atsumu cười toe toét. "Tại sao không? Anh không nghĩ rằng chúng dễ thương à?"
"Đó chính xác là lý do tại sao tôi không muốn nghe chúng" Sakusa nhấn mạnh.
"Ồ, thôi, không có gì sai khi các ông chồng gọi nhau bằng tên gọi yêu."
Sakusa nheo mắt. "Không, hoàn toàn không." Anh bước quanh Atsumu và đi vào phòng ngủ. "Tôi đi tắm trước."
Nụ cười của Atsumu không hề chùn bước. "Được rồi. Em đã chuẩn bị sẵn bồn tắm cho anh, vì vậy hãy dành thời gian cho mình."
"...Cảm ơn."
Sau bữa tối, Sakusa đòi rửa bát.
"Anh không thấy mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả sao? Hãy nghỉ ngơi và để phần việc còn lại cho em" Atsumu lập luận.
"Cậu nói như thể việc rửa bát sẽ hút hết năng lượng còn lại của tôi. Sẽ không. Hơn nữa, tôi biết cậu đã dành cả ngày để dọn dẹp nhà cửa. Nếu có gì thì cậu cũng mệt mỏi như tôi", Sakusa kể lại.
Atsumu hừ hừ. "Em chỉ cần kéo trọng lượng của mình xung quanh nhà. Không có gì to tát."
Sakusa thở dài. "Tại sao chúng ta không làm các món ăn cùng nhau?" anh ấy thỏa hiệp.
"Tốt thôi," Atsumu thừa nhận.
Họ đang cọ rửa đĩa thì Atsumu giật mình ngẩng đầu lên. "Ah!"
Sakusa quay sang anh ta để cảnh giác. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Atsumu nhanh chóng dùng khăn lau khô tay và nhấc điện thoại lên, giữ nút nguồn. Sau khi điện thoại của anh ấy hiển thị màn hình khóa, anh ấy gục vai xuống.
"Một số tên rác rưởi sẽ không ngừng gọi điện cho em sau khi em cắt đứt với chúng, vì vậy em đã tắt điện thoại của mình, nhưng em đã sử dụng sinh trắc học để mở khóa nó suốt thời gian qua và bây giờ điện thoại của em đã khởi động lại, em không thể sử dụng nó 'vì em không nhớ mật khẩu của mình, "Atsumu giải thích.
Sakusa nhướng mày. "Cậu cắt đứt ai?"
Atsumu vẫy tay một cách miễn cưỡng. "Chỉ là những người em từng đi chơi cùng."
Sakusa ậm ừ, cất những chiếc đĩa khô đi. "Vậy là cậu định ở nhà thường xuyên hơn?"
Atsumu nghiêng đầu. "Chà, em không làm việc phải không?"
"Không."
"Nhưng đúng là như vậy."
"Đúng."
"Điều đó có nghĩa là em là một người vợ và là trụ cột của gia đình này," cậu kết luận.
"Tôi cho rằng cậu có thể nói như vậy," Sakusa nói, không đề cập đến việc ngày hôm trước là lần đầu tiên Miya bước vào ngôi nhà.
"Vậy thì điều đó có trả lời câu hỏi của anh không?"
Khóe môi anh nhếch lên. "Có đấy. Tối nay ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta hẹn hò."
Atsumu chớp mắt. "Còn công việc thì sao?"
"Tôi sẽ nghỉ một ngày để chúng ta có thể lấy cho em một chiếc điện thoại mới và lấp đầy tủ quần áo trống rỗng thảm hại của em. Em đã tắm chưa?"
"Ừm, không. Như anh đã nói, em không có quần áo."
Sakusa gật đầu. "Vậy thì cứ tiếp tục đi. Tôi sẽ cho em mượn một ít cho đến khi em có của riêng."
Atsumu sáng lên. "Ồ, được rồi. Cảm ơn!"
Sau bữa sáng vào sáng hôm sau, tài xế của Sakusa không chở họ đến trung tâm thương mại gần nhất mà đến cửa hàng điện thoại lớn nhất Nhật Bản.
Atsumu theo sát phía sau Sakusa, nhìn chồng mình quẹt thẻ và dẫn cậu vào, bỏ qua hàng dài đằng sau họ.
"Omi-kun?"
"Hả?"
"Anh có phải là khách VIP ở đây không?"
Sakusa dừng bước. "Xin lỗi?"
Atsumu ra hiệu một cách mơ hồ với mặt tiền cửa hàng. "Đám đông ở đó trông giống như họ đã xếp hàng từ hôm qua, nhưng tất cả những gì anh phải làm là xuất trình thẻ để bỏ qua hàng đợi."
Sakusa ném cho anh một cái nhìn thích thú. "Miya ー"
"Gọi tôi là Atsumu, chúng ta đã kết hôn!"
"ー Atsumu," anh ấy sửa lại, "gia đình tôi sở hữu cửa hàng này."
Atsumu trông như thể cậu ấy không thể quấn lấy những lời của Sakusa, xoay người để nhìn xung quanh một lần nữa. "Gia đình anh... sở hữu cửa hàng này?" Atsumu lặp lại một cách đáng kinh ngạc.
"Đúng vậy" anh ta nói, bỏ qua thực tế rằng đó là kiến thức phổ biến.
Atsumu chớp mắt. "Hừ. Được rồi."
Sakusa gật đầu về phía nhiều loại điện thoại. "Đi chọn một mẫu."
Atsumu liếc nhìn vô số thiết bị di động mà cậu cho rằng có thể lên tới hơn một trăm chiếc và quyết định đơn giản, "Em sẽ lấy cái mà anh có."
Sakusa nhướng mày. "Có rất nhiều để lựa chọn, nhưng em chọn của tôi mà không cần nhìn cái khác?"
"Tất nhiên," Atsumu trả lời một cách hiển nhiên. "Làm thế nào khác em có thể kết đôi với anh?"
"Và tại sao em muốn kết đôi với tôi?" Sakusa hỏi, mặc dù anh ấy đã biết câu trả lời.
Đúng như dự đoán, Atsumu trả lời, "Bởi vì chúng ta là chồng của nhau!"
"Ngài có phải là thành viên ở đây không, thưa ngài?" người thu ngân, người có bảng tên Shimizu Kiyoko, hỏi.
Atsumu ngập ngừng trả lời, "Tôi không nghĩ vậy?"
"Sử dụng tư cách thành viên của tôi," Sakusa xen vào. "Tôi sẽ trả tiền cho cậu ta."
Atsumu lắc đầu nguầy nguậy. "Không, không sao cả, tôi có thể tự trả tiền," anh nói, đẩy thẻ của mình về phía Kiyoko. "Nơi đây."
Kiyoko lịch sự cầm lấy nó bằng cả hai tay và nhấn vào máy thẻ tín dụng. Cô ấy thử lại vài lần nữa trước khi từ bỏ và trả lại. "Thưa ngài, có vẻ như thẻ của ngài đã bị hủy."
Atsumu lấy lại nó và nhìn chằm chằm vào nó, như thể chiếc thẻ sẽ cho cậu biết lý do một cách kỳ diệu. "Chà, thật là khó xử."
Sakusa cười khúc khích, đưa cho Kiyoko một tấm thẻ đen. "Nếu tôi không nhầm, một trong những ... người bạn của em có vị trí khá cao trong ngân hàng đó."
"Ý là anh ta cố tình hủy thẻ của em?"
"Rất có thể. Mặc dù nó thực sự không gây hại gì cho em, nhưng em sẽ thấy bẽ mặt nếu mua thứ gì đó đắt tiền ở gần những người khác. Như bây giờ."
Atsumu cau mày. "Thật là hèn hạ."
"Đừng lo lắng về nó," Sakusa đảm bảo, "Tôi sẽ giải quyết nó cho em."
"Được rồi," Atsumu nói, mặc dù cậu có cảm giác rõ ràng rằng chồng mình không nói về thẻ của mình.
Sau khi Kiyoko hoàn tất giao dịch, Sakusa chuyển thẻ của mình cho Atsumu. "Giữ lấy."
Đôi mắt của Atsumu lồi lên, và cậu nghe thấy tiếng thở dốc nhẹ từ phía bên cạnh. "Cái gì? Em không thể làm như vậy!"
Sakusa nhìn anh ta một cái nhìn hài hước. "Tại sao không?"
Atsumu ra hiệu một cách điên cuồng với tấm thẻ khi cậu cảm nhận được ánh mắt thấu hiểu từ khán giả của họ. "Nó, nó ー nó màu đen!"
"Tôi không thấy có vấn đề gì ở đây," Sakusa nói một cách thờ ơ. "Chẳng phải em là người nói "tôi là trụ cột của gia đình sao?" Để chồng tôi tiêu tiền của tôi thì có gì sai?"
Atsumu lắp bắp, cố gắng trả lời.
Sakusa dẫn họ ra khỏi cửa hàng. "Hãy bắt đầu. Chúng ta vẫn phải thiết lập di động của em."
Sau khi nhận được thẻ SIM mới, họ lái xe đi ăn trưa. Atsumu loay hoay với cài đặt điện thoại của mình sau khi đã trao đổi số với Sakusa.
Cậu ấy lưu số liên lạc của chồng mình là '🖤 Hubby Omi 🖤', sau đó liếc nhìn ảnh hồ sơ trống rỗng với vẻ không hài lòng. Chuyển sang chế độ máy ảnh, cậu ấy xoay điện thoại sang một bên và chụp nhanh một bức ảnh.
Cậu nhìn thấy một bên là Sakusa mặc toàn đồ đen, áo cổ lọ nhét trong quần jean và chiếc áo khoác màu xám đậm được gấp gọn gàng bên cạnh anh ta. Khẩu trang của anh ấy đã được tháo ra, đầu anh ấy dựa vào tay anh ấy với cánh tay của anh ấy gác lên bệ cửa sổ ô tô. Trên đỉnh đôi chân bắt chéo của anh ấy là những tài liệu mà anh ấy dùng một tay để lướt qua.
Chồng của cậu vô cùng hấp dẫn và Atsumu đang rất cần nước.
"Các thiếu gia, chúng ta đã đến."
Atsumu nhìn lên từ điện thoại của mình. "Chúng ta ở đâu?" cậu hỏi khi người lái xe ra khỏi xe để mở cửa cho họ.
Sakusa xuống xe và đưa tay ra để cậu nắm lấy. "Sao em không tự mình xem?"
Atsumu bước xuống xe và nhìn lên thấy một nhà hàng. Riêng mặt tiền cửa hàng rộng ít nhất mười mét và cửa hàng cao ba tầng. Các bức tường được làm bằng gỗ, có một màn hình kính trưng bày nhiều loại onigiri và tấm biển theo truyền thống được treo trên vải trước cửa.
Onigiri Miya, nó viết.
Atsumu nhướng mày trước cái tên quen thuộc và quay sang Sakusa. "Có phải đây là...?"
"Đúng vậy, đó là nhà hàng của gia đình em" Sakusa khẳng định.
"Tôi có ấn tượng rằng em đã không gặp em trai của mình trong một thời gian, vì vậy tôi nghĩ chúng ta có thể đến thăm chi nhánh mà anh ấy quản lý."
Tim của Atsumu đập nhanh hơn một chút. Nếu họ là gia đình, thì khả năng bị phát hiện không phải là khá cao sao? Đây mới chỉ là ngày thứ hai cậu ở trong cơ thể này, và cậu ấy không muốn phải đối mặt với hậu quả sớm như vậy.
"Atsumu? Em ổn chứ?"
"Đúng vậy! Em chỉ thấy phấn khích thôi, Omi-Omi," Atsumu trả lời, tinh tế lau bàn tay đầy mồ hôi trên quần của mình.
"Em đã không gặp anh ấy trong một thời gian dài, vì vậy cảm ơn anh vì điều này." Cậu thu hết can đảm và lảng vảng về phía trước, nắm lấy tay nắm cửa.
Tôi có thể làm được điều này, cậu tự nhủ, kéo cánh cửa ra.
"Chào mừng đến với Onigiri Miya!"
Atsumu dõi theo giọng nói, và khi cậu ấy nhìn thấy giọng nói đó đến từ ai, cậu ấy cảm thấy như thể hơi thở của mình như bị dập tắt.
Phía sau quầy là một người đàn ông có cùng chiều cao, dáng người giống nhau và khuôn mặt giống nhau.
Họ nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên cho đến khi Sakusa bước vào và mắt người đàn ông chuyển sang một bên, ánh lên sự nhận ra.
"Sakusa-san," anh ấy chào, "rất vui được gặp lại."
"Ở đây cũng vậy, Osamu-san," Sakusa chào, kéo Atsumu ngồi trước mặt người đàn ông. "Tôi sẽ có một umeboshi."
Osamu gật đầu, sau đó quay về phía Atsumu và lạnh lùng hỏi: "Mày muốn gì?"
Tiếng rên rỉ của Atsumu phát ra một cách tự nhiên, như thể đó là một bản năng. "Đây có phải là cách mày đối xử với một khách hàng không? Và anh trai của mày cũng không kém!"
Nhìn thấy vẻ mặt không thay đổi của người em song sinh, cậu ấy cáu kỉnh, "Tốt thôi, tốt thôi. Tao sẽ ăn cá ngừ béo với hành lá."
Osamu đóng băng. "Mày nói gì vậy?"
Atsumu ngoáy mũi. "Mày đã bị lãng tai rồi sao? Tao đã nói là tao muốn cá ngừ béo với hành lá."
Osamu nghi ngờ nhìn anh ta. "Tao tưởng mày ghét cá ngừ?"
Atsumu tạm dừng. "Tao nói như vậy sao?"
"Đúng vậy," Osamu chậm rãi nói, "khi chúng ta mười sáu tuổi, và mày đột nhiên nói rằng cá ngừ có mùi vị tệ nhất mặc dù trước đó mày không thể đi được hai ngày mà không có nó để ăn."
Hả, mới mẻ. "Chà, nó lại thay đổi, và bây giờ tao thích cá ngừ, nên đi làm cho tao một cái!" cậu tuyên bố.
Osamu mở miệng để phản bác lại, nhưng anh ta tự cắt ngang trước khi anh ta có thể nói bất cứ điều gì. Anh ném cho Atsumu một cái nhìn phức tạp cuối cùng trước khi vào bếp.
"Tôi rất ngạc nhiên khi chúng ta có thể gặp Osamu-san hôm nay," Sakusa bình luận. "Tôi nghe nói gần đây anh ấy đang bận giải quyết các vấn đề của công ty và có ít thời gian hơn để nấu ăn. Hương vị onigiri mà anh ấy nghĩ ra rất đáng được khen ngợi."
"Tất nhiên là vậy!!! Samu đã tạo ra chúng, sau tất cả!" Ngực Atsumu căng phồng vì tự hào, và một góc trong tâm trí cậu tự hỏi tại sao mình lại có cảm xúc mạnh mẽ như vậy. Cậu ấy không biết những lời này đến từ đâu, nhưng sự chân thành mà cậu ấy gửi gắm vào đó là không thể nhầm lẫn và cậu ấy chỉ biết chúng không phải là dối trá.
"Anh biết không, nó thường thức cả đêm nấu ăn trong bếp và em là người hi sinh vị giác cho nó. Em đã ăn tất cả các thí nghiệm thất bại của nó, và để em nói với anh, một số tệ như vậy, anh sẽ tự hỏi làm thế nào một sự quái dị có thể tồn tại ... "
Sakusa nhìn cậu luyên thuyên với đôi mắt dịu dàng, thỉnh thoảng gật đầu và chăm chú lắng nghe. Thật dễ thương, cách Atsumu sáng lên và cử chỉ cuồng nhiệt khi kể lại lịch sử nấu ăn của Osamu.
Và riêng tư, anh ta nghĩ rằng anh ta có thể xác nhận sự nghi ngờ của mình, đặc biệt là khi anh ta nhận thấy một cái bóng ló ra sau bức tường bếp.
"... và có một lần nó chơi khăm em bằng cách đưa cho em một onigiri đầy ớt, mù tạt, hạt tiêu và wasabi! Em đã uống hai hộp sữa và cuối cùng trong nhà vệ sinh hàng giờ đồng hồ, nhưng điều đó chẳng thấm vào đâu so với vị giác của em đã được chiên trong nhiều ngày ー "
"Đồ ăn đây" Osamu cắt ngang.
Atsumu quay ngoắt lại, chảy nước miếng vì mùi thơm. "Ooh! Cảm ơn về bữa ăn!"
Osamu quan sát khi cậu cầm chiếc onigiri cực lớn bằng cả hai tay, hít thở hương thơm và cắn một miếng thật to, lấp đầy miệng. Cậu ấy hơi khó chịu vì cái nóng, nhưng vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
Nó quá đỗi quen thuộc ー cách anh ấy thưởng thức từng miếng ăn. Động tác của anh ấy rất tự nhiên, một thói quen mà anh ấy đã không gặp trong tám năm qua, và Osamu không thể kìm lại được nữa.
Anh ấy quay về phía anh rể của mình và yêu cầu bằng một giọng điệu cụt ngủn, "Sakusa-san, tôi có thể nói chuyện với anh được không?"
Sakusa nhìn anh với ánh mắt hiểu biết khi anh đứng dậy khỏi ghế đẩu. "Tất nhiên."
Trong khi đó, Atsumu phớt lờ họ, có những điều tốt hơn để suy nghĩ. Với một người chồng giàu có, gợi cảm và một người anh em nấu thức ăn phù hợp với các vị thần, cậu bị cám dỗ để ném hạnh phúc của mình vào khuôn mặt của những khốn nạn đó. Tôi sẽ ở đâu nếu không có anh hả? Đây đúng là ở thiên đường.
Khi Sakusa quay lại, Atsumu đã ăn xong bữa trưa của mình từ lâu. "Samu đâu? Và anh làm gì lâu thế? Đồ ăn của anh hết lạnh rồi," anh phàn nàn.
Sakusa đặt một đĩa onigiri khác xuống trước mặt anh. "Xin lỗi, chúng tôi có một số điều cần thảo luận. Em trai em vẫn đang nấu ăn trong bếp, nhưng anh ấy nghĩ một món có thể không đủ cho dạ dày của em và làm một món khác cho em," anh nói lời xin lỗi. "Ngoài ra, không có gì lạ khi ăn onigiri lạnh."
"Đó là thứ rác rưởi mà anh tìm thấy trong các cửa hàng tiện lợi. Em hy vọng anh không ăn chúng, vì của Osamu tốt hơn." Atsumu trầm ngâm. "Hoặc em có thể làm chúng cho anh. Chúng không tuyệt bằng của nó, nhưng em hứa chúng tốt."
"Tôi sẽ không phản đối điều đó," Sakusa nói với anh ta. "Tôi thích món ăn của em rất nhiều."
Atsumu đỏ mặt trước lời khen ngợi của anh ấy. "Đúng vậy? Ý em là," cậu húng hắn ho, "tất nhiên là có! Em là một Miya ー kỹ năng nấu ăn xuất sắc trong gia đình."
"Mày nói mạnh miệng so với một người đã không nấu ăn trong nhiều năm," Osamu bình luận khi anh ta bước ra khỏi bếp. Sakusa giả vờ không để ý rằng vành mắt anh đang nhuốm màu đỏ.
Atsumu bĩu môi. "Tao đã nói rồi, tao là một người đàn ông đã thay đổi!"
Osamu nhướng mày thách thức. "Ồ, vậy sao?"
"Ừ!"
"Vậy thì lần sau hãy quay lại đây và chứng minh cho tao thấy. Tao không tin vào lời nói mà không có hành động."
Atsumu hất cằm ra. "Tao cá là tao sẽ làm được."
Họ có một cái nhìn chằm chằm kéo dài một phút vì cả hai đều không biết phải nói gì tiếp theo. Sakusa phá vỡ sự im lặng bằng cách đứng dậy và lau tay bằng khăn khử trùng. "Cảm ơn vì bữa ăn rất ngon."
"Cảm ơn vì đã đến," Osamu quay lại, lắc đầu khi Sakusa cố gắng trả tiền. Anh đưa cho cả hai một hộp onigiri từ sau quầy. "Anh có thể dùng món này cho bữa tối, tất cả là do tôi. Chỉ cần trở lại thường xuyên hơn, được chứ?" anh ta nói, liếc nhanh về phía người anh song sinh của mình.
Sakusa gật đầu đầy hiểu biết. "Chúng tôi sẽ làm vậy."
Họ đang ở một trung tâm mua sắm ở Ginza, chọn quần áo cho Atsumu khi cậu ấy lên tiếng.
"'Samu rất thích nấu ăn, anh biết không?"
Đôi mắt của Sakusa hướng về đôi mày đang nhíu lại của Atsumu. "Đúng vậy, tôi nhận thức được."
"Nhưng nó cũng phải chăm sóc công ty."
"Dù gì thì đó cũng là một công việc kinh doanh của gia đình."
Cậu ấy do dự, "nếu em giúp nó trong công ty, nó có thể tập trung vào nấu ăn và phục vụ đồ ăn không?"
"Không hoàn toàn, nhưng anh ấy chắc chắn sẽ có nhiều thời gian hơn cho việc đó," Sakusa nói.
"Vậy thì ー"
"Nhưng em không thể giúp anh ấy."
Atsumu hất đầu về phía anh ta một cách phẫn nộ. "Tại sao không?!"
"Chà," Sakusa lấy một chiếc áo len màu hồng phấn ra khỏi giá và đưa nó ra trước mặt Atsumu, "Tôi không nghĩ bố mẹ em sẽ để cậu tiếp quản công ty khi em còn chưa tốt nghiệp trung học."
Atsumu tạm dừng. "Anh có thể nói lại một lần nữa không?"
"Quản lý công ty là rất nhiều trách nhiệm vì em sẽ phụ trách hàng nghìn nhân viên và em không có đủ trình độ cho việc đó nếu chỉ có chứng chỉ trung học cơ sở." Anh ta đưa chiếc áo len cho một nhân viên, người đi lấy chiếc áo mới để thêm vào đống quần áo đang ngày càng tăng của họ để mua.
Atsumu muốn xé toạc mái tóc của mình. Tại sao linh hồn ban đầu lại khiến mọi thứ trở nên khó khăn với cậu như vậy? Anh ta không định giúp Osamu chút nào sao? Anh ấy không biết tình yêu gia đình là gì?
"Em không cần phải giúp đỡ," Sakusa chỉ ra một cách thản nhiên. "So với những năm tháng đi học, em có thể chỉ cần ở nhà và tiếp tục làm những gì em làm. Tôi kiếm được quá đủ để cả hai chúng ta sống trong cuộc sống xa hoa."
Và Atsumu biết điều đó là sự thật. Sakusa có thể dễ dàng chi hàng nghìn, có thể hàng triệu, mà không cần để mắt đến. Atsumu có thể chọn cách ngồi lại và tận hưởng cuộc sống, để bản thân được quấn trong chiếc chăn êm ái nhất ở nhà, ăn những bữa ăn ngon nhất hoặc đi du lịch đến mọi quốc gia mà cậu ấy muốn. Cậu ấy có thể làm tất cả những điều đó và hơn thế nữa, nhưng ...
"Không, em muốn giúp nó," Atsumu kiên quyết nói. "Cho dù phải học mười, hai mươi năm, dù có ghét bỏ việc gì, em cũng sẽ làm được. Omi-kun, anh sẽ giúp em chứ?"
Sakusa nở một nụ cười chân thật, không kiềm chế với một chút tự hào. "Tất nhiên, Atsumu."
Atsumu sớm phát hiện ra rằng chồng mình là một người đàn ông làm việc hiệu quả đến đáng sợ.
Sakusa nghỉ một ngày nữa và lao vào nghiên cứu, dành cả ngày để tìm kiếm những gia sư giỏi nhất và ra lệnh cho cấp dưới mua những tài liệu cần thiết. Vào ban đêm, phòng học được chia đôi, và giá sách mới tinh của Atsumu chứa đầy văn phòng phẩm, sách giáo khoa và sách tham khảo.
Khi được hỏi làm thế nào để cảm ơn anh ấy, Sakusa chỉ nói, "Chỉ cần đảm bảo rằng em làm sạch mọi bề mặt mà gia sư của em chạm vào."
Atsumu quyết định tích trữ nhiều vật dụng làm sạch hơn.
Trong vài tháng tới, lịch trình của cậu ấy dày đặc. Giữa việc học và nội trợ, cậu đến thăm em trai và cải thiện kỹ năng nấu nướng của mình, đặc biệt là giờ cậu muốn thêm umeboshi vào tất cả các bữa trưa tự làm của Sakusa.
Osamu gọi cậu ta simp, và Atsumu thấy mình không thể từ chối điều đó.
Vào cuối tuần, họ dành buổi sáng trong phòng tập thể dục.
Atsumu luôn kết thúc việc uống cạn toàn bộ chai nước một lít của mình bất cứ khi nào cậu thấy mồ hôi chảy xuống bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể của chồng mình, và cố gắng đánh lạc hướng bản thân bằng cách tập luyện chăm chỉ hơn nữa.
Tất nhiên, điều này dẫn đến việc cậu ấy quá kiệt sức để nấu ăn vào buổi chiều, nhưng nó không phải là vấn đề vì Osamu gửi những hộp onigiri cho họ, đôi khi anh ấy sẽ tham gia khi anh ấy tự giao chúng.
Sau bữa trưa, họ sẽ nằm dài trên ghế sofa và xem các chương trình ngẫu nhiên trên TV, đọc sách hoặc giải câu đố cùng nhau. Đôi khi, Sakusa sẽ giúp cậu ấy học tập, và Atsumu phải chiến đấu với sự thôi thúc muốn ngất ngây trước trí tuệ của anh ấy.
Vào buổi tối, họ hẹn hò khắp Tokyo. Một số bữa tối ở nhà hàng cao cấp, một số ở Onigiri Miya vì Atsumu nghĩ rằng bạn không bao giờ có thể ăn quá nhiều onigiri, một số ở những địa điểm mà em trai cậu ấy giới thiệu, và một số là thức ăn đường phố đạt tiêu chuẩn vệ sinh của Sakusa.
Vào ban đêm, khi họ nằm trên giường cùng nhau, khoảng cách giữa họ nhỏ dần mỗi ngày.
Đó là một quá trình dần dần ー từ khi ngủ với ngón út của họ chạm đến nắm tay, đến việc Atsumu ôm cánh tay Sakusa, ngả đầu vào ngực anh, đến việc chồng anh vòng tay qua. Bây giờ, tất cả những gì Sakusa phải làm là mở rộng vòng tay của mình và chúng sẽ bị Atsumu lấp đầy trong giây tới.
Vì vậy, bạn có thể đổ lỗi cho Atsumu vì đã đổ trước chồng của mình? Cậu ấy yêu những điều Sakusa làm cho cậu ấy, với cậu ấy, và cho cậu ấy ー trái tim cậu ấy, và d ー
Chà, họ chưa đi xa hơn việc âu yếm, nhưng một người đàn ông có thể hy vọng.
("'Samu."
Osamu quay đầu về phía cậu, quan tâm đến giọng nói của cậu. "Chuyện gì vậy?"
Với tất cả sự nghiêm túc, Atsumu hỏi, "Làm thế nào để chồng tao đụ tao vào tuần tới?"
Osamu không kìm lại được khi anh ta hất mái chèo về phía cậu.)
Dù sao, đây là nơi họ đang ở bây giờ ー Sakusa đang đọc sách trên ghế sofa và Atsumu đan len bên cạnh anh ấy.
Sắp đến Giáng sinh rồi, và Atsumu muốn tặng Sakusa một thứ gì đó mà cậu ấy tự làm, vì vậy cậu ấy đã quyết định đan một chiếc khăn màu xanh lá cây cho anh ấy. Cậu đã nghĩ đến việc làm trong bí mật để có thể gây bất ngờ, nhưng chỉ còn chưa đầy một tháng để hoàn thành và thời gian rảnh cũng khó nên cậu đành cam chịu làm ngay.
"A!" anh ta hét lên.
Sakusa ngay lập tức đặt cuốn sách của mình xuống. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Atsumu đặt kim và vải xuống để kiểm tra ngón tay của mình. "Tự đâm mình, em nghĩ nó chảy máu."
Sakusa mở to mắt. "Máu?!"
"Không có gì to tát đâu ー" Atsumu bắt đầu, nhưng Sakusa đã cắt đứt cậu bằng cách ôm cậu vào lòng và đưa họ vào phòng tắm.
Anh nhẹ nhàng đặt Atsumu xuống nắp bồn cầu và hướng dẫn cậu rửa sạch máu trong khi lục tung các ngăn tủ để lấy bộ sơ cứu. Khi tìm thấy nó, anh quỳ xuống đất dưới chân Atsumu và nhẹ nhàng thấm khô vết thương nhỏ bằng khăn tay.
Atsumu quan sát cách Sakusa nâng niu bàn tay mình và nhẹ nhàng bôi thuốc sát trùng. Nó quá cẩn thận, quá dịu dàng, và nó khiến ngón tay cậu ấy bỏng rát từ nơi chúng được chạm vào.
Atsumu yêu anh ấy.
Cậu ngạc nhiên trước ý nghĩ đó, và Sakusa ngay lập tức dừng động tác, ngẩng đầu lên và nhìn cậu với vẻ lo lắng. "Xin lỗi, tôi có làm em bị thương không?"
Atsumu nhanh chóng lắc đầu. "Không, không, đừng lo," anh ta nói với vẻ cam đoan. "Nó chỉ là một vết cắt nhỏ, nhưng anh sẽ hành động như em bị đâm."
"Đừng đùa về điều đó," Sakusa nói một cách nghiêm túc. Anh ấy kết thúc bằng cách quấn một chiếc khăn quấn quanh ngón tay của chồng mình và hôn nhẹ, lầm bầm, "Tôi rất đau khi em bị thương."
Phải, anh ấy chắc chắn đang yêu.
"Chúa ơi, Atsumu-kun, hôm nay trông con đẹp trai quá!" người phụ nữ lao vào.
"Trông bác thật lộng lẫy, Sakusa-san. Đôi hoa tai đó thực sự làm nổi bật đôi mắt của bác," Atsumu khen ngợi.
Bà Sakusa che miệng thanh lịch khi cười thích thú. "Đừng ngại, hãy gọi tôi là Mẹ! Tôi đã nghe đủ thứ chuyện đáng yêu về con và con trai tôi!"
Atsumu ngượng ngùng cười khi ông Sakusa đề nghị gọi ông là 'Cha'.
Chính xác thì làm thế nào mà cậu lại rơi vào tình huống này?
Một tuần trước, Sakusa đã mời cậu ấy với tư cách là bạn tiệc của mình đến Lễ kỷ niệm cuối năm hàng năm của Itachiyama vào ngày 24, một bữa tiệc kết hợp cho Giáng sinh, Cuối năm và Năm mới.
Cậu đã đồng ý, một phần vì Sakusa sẽ tham dự, và một phần vì chồng cậu cũng nói rằng họ sẽ phục vụ đồ ăn từ Onigiri Miya ー và Atsumu sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội ăn onigiri miễn phí do chính tay em trai mình làm.
Sakusa sau đó đã đưa cậu đến để lấy một bộ đồ được thiết kế riêng bởi Azumane Asahi và mái tóc của cậu được tạo kiểu bởi Kageyama Miwa.
Mặc dù Sakusa đã cảnh báo trước với cậu rằng sẽ có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cậu, nhưng cậu không ngờ rằng mình lại nhận được sự chú ý tuyệt đối như vậy.
Khoảnh khắc cửa xe mở ra, cậu bị ánh sáng chói lòa bắn ra, lập tức cân nhắc yêu cầu tài xế đưa mình trở lại. Trong khi cậu đùa giỡn với ý tưởng đó, Sakusa đi ra từ phía bên kia và đi vòng quanh xe, đưa tay cho cậu như mọi khi.
Cậu đã nhận lấy nó, nghĩ rằng nó không thể tồi tệ hơn, và phải ăn lời khi mọi người quay mặt đi khi họ bước vào tòa nhà.
Một người đàn ông với mái tóc nâu và lông mày rậm sau đó gọi chồng mình, tự giới thiệu mình là "Komori Motoya, anh họ của Kiyo, nhưng cậu có thể gọi tôi là Motoya!" Trước khi kéo họ vào giữa phòng, nơi của gia đình chồng cậu.
"Đó là sự thật," Komori nói, "mặc dù nó bắt đầu với những hộp cơm trưa hàng ngày của Kiyoomi."
Bà Sakusa vỗ tay vui vẻ. "À, vâng, tôi nghe nói rằng Kiyoomi đột nhiên bắt đầu mang thức ăn của riêng mình từ nhà và tâm trạng của anh ấy luôn tốt hơn sau bữa trưa!"
Komori cười khẩy. "Anh ấy cũng rất bảo vệ nó. Có một lần con đã trộm được một quả trứng, và Kiyo đã bắt con phải làm thêm giờ trong một tuần."
"Motoya," Sakusa rít lên, vành tai anh ửng hồng.
Atsumu tròn mắt nhìn chồng. "Aww, Omi-Omi, anh yêu món ăn của em nhiều như vậy?" cậu ấy trêu chọc.
"... Tôi đã nói với em rằng tôi thích nó," Sakusa lầm bầm.
Ông Sakusa nhướng mày. "Con có nghĩa là con đã thích nó đủ để ngân hàng ー"
"Được rồi," Sakusa cắt ngang, "Con nghĩ chúng ta đã tương tác với nhau đủ cho ngày hôm nay. Atsumu, chúng ta đi lấy đồ ăn nào."
Atsumu rên rỉ, "Nhưng em muốn nghe thêm!"
Sakusa tỏ vẻ đau khổ.
Atsumu vỗ cánh tay an ủi, mặc dù nụ cười thích thú vẫn còn trên khuôn mặt. "Được rồi, được rồi, dù sao thì em cũng đói rồi. Rất vui được gặp ngài, ngài ー" cậu nhanh chóng thay đổi lời nói trước đôi mắt nheo nheo của họ, "ー Cha, mẹ, Motoya."
Họ gật đầu tán thành, và Sakusa kéo anh về phía phần tự chọn.
Trong khi họ ăn, mọi người tiến lên để giới thiệu về mình. Một số là đối tác kinh doanh, một số quen biết với chồng cậu, và những người khác là những người cố gắng leo lên thang, nở nụ cười giả tạo với cậu và hầu như không che giấu ánh mắt trịch thượng của họ.
Atsumu không thực sự quan tâm đến họ. Cậu không có lý do gì để ー không phải khi Sakusa cắt đứt họ một cách nhanh chóng, họ rời đi trước khi họ có thể tự làm mình xấu hổ thêm nữa.
Ngoại trừ một lần.
Đã muộn, nhưng xin chúc mừng cuộc hôn nhân của anh, Sakusa-san. Mặc dù vậy, thật tiếc khi đất nước đã mất đi một trong những người đàn ông độc thân đủ điều kiện nhất."
Không hiểu sao cậu không thể không thích anh chàng này. Bất chấp những lời dễ chịu thốt ra từ miệng người đàn ông, Atsumu cảm thấy như có một thông điệp tiềm ẩn.
Anh quyết định đặt tên cho hắn là Bạch Liên Hoa.
Sakusa ậm ừ một cách vô tư. "Tôi thấy."
Tên bạch liên hoa coi đó như một dấu hiệu để tiếp tục. "Tinh thần trách nhiệm của anh là điều mà tôi ngưỡng mộ. Tôi tưởng tượng không thể dễ dàng đồng ý với một cuộc hôn nhân sắp đặt, càng không thể với một người mang một ... danh tiếng độc nhất vô nhị như vậy."
Chờ đã, hôn nhân sắp đặt?
Bàn tay quanh eo Atsumu siết chặt, nhưng không đau đớn. "Và thế có nghĩa là gì?" - Sakusa hỏi, giọng anh có vẻ gì đó khó hiểu.
"Xin thứ lỗi cho tôi," Bạch liên hoa nói lời xin lỗi, nhưng rõ ràng là anh ta không có ý. "Chỉ là tôi đã nghe một số tin đồn bất lợi về Miya-san liên quan đến kiểu người mà anh ấy dễ mến, trình độ học vấn và thói quen chi tiêu của anh ấy. Tôi cho rằng ai đó ở vị trí của anh có thể đã đánh giá cao một đối tác khác với những khía cạnh tốt hơn. "
Và đột nhiên, mọi thứ trở nên có ý nghĩa hơn rất nhiều - sự cảnh giác của Sakusa khi cậu làm bữa sáng, phản ứng sững sờ và thái độ lạnh lùng của Osamu khi họ gặp nhau lần đầu, và ánh mắt dò xét của đám đông.
Atsumu đã nghĩ rằng đó chỉ là cậu đã sai vì cậu không biết tính cách của ban đầu, nhưng những người xung quanh ấm lên nhanh chóng đến mức cậu không nhận ra có gì bất ổn.
Bây giờ cậu ấy đã nhận thức được tình huống mà cậu ấy đã tiếp cận, bất kỳ lời nào cậu ấy có thể nói để tranh luận về trường hợp của mình đều chết trong miệng. Làm sao cậu có thể biện minh cho những hành động mà bản thân chưa từng làm?
Sakusa nói thay cậu.
"Anh có làm việc ở Itachiyama không?"
"Tôi có, thưa ngài!" người đàn ông nhiệt tình trả lời.
"Vậy thì thật tiếc khi anh sẽ phải bắt đầu năm mới để tìm kiếm một công việc mới."
Anh ta lắp bắp, "C-cái gì?"
"Kể từ hôm nay, anh không còn là nhân viên của chúng tôi nữa," Sakusa thẳng thắn nói. "Tôi đã kết hôn với Atsumu được nhiều tháng, và tôi biết trực tiếp rằng em ấy là bất cứ điều gì ngoài những gì anh đã mô tả. Tôi sẽ không dung thứ cho việc anh vu khống em ấy."
Bạch liên hoa tức giận. "Ngài không thể làm như vậy! Đó là một sự lạm dụng quyền hạn!"
Sakusa cười thầm. "Và anh định làm gì? Kiện tôi đi? Tiếp tục đi ー Tôi sẽ gặp anh trong phòng xử án, nơi chúng ta có thể nói về việc anh nói xấu chồng tôi." Anh tặc lưỡi cáu kỉnh. "Và ở đây tôi nghĩ việc Sagi Bank phá sản là đủ để cảnh báo. Bảo vệ, đưa anh ta đi. Iizuna, đưa anh ta vào danh sách đen."
Một người đàn ông lơ lửng gần đó cúi đầu xác nhận và bắt đầu gõ vào điện thoại của anh ta trong khi một nhân viên bảo vệ năng động với những vệt tóc trắng và đen hất người đàn ông mới thất nghiệp qua vai và đi thẳng đến lối ra.
Sakusa quay sang khán giả của họ và quan sát xung quanh họ với một cái nhìn lạnh lùng. "Tôi hy vọng thông điệp của tôi rõ ràng. Nếu có ai nói xấu chồng tôi, các người sẽ rời khỏi công ty này nhanh hơn người đàn ông đó."
Sau đó, anh xin lỗi cha mẹ vì đã rời đi sớm và phá hỏng bữa tiệc, họ xin lỗi vêc hành động của mình và hướng Atsumu đến thang máy dành riêng cho anh.
"Anh không cần phải làm thế," Atsumu lẩm bẩm, tựa trán vào vai chồng, người đang luồn tay còn lại qua mái tóc của Atsumu.
"Tất nhiên rồi. Tôi sẽ là người chồng như thế nào nếu không đứng ra bênh vực cho em?" anh ta thì thầm.
Atsumu nhích lại gần, nắm chặt lấy tay áo Sakusa. Ngực cậu cảm thấy thật ấm áp, thật tràn đầy tình cảm, và cậu thấy mình càng lún sâu thêm. Đó là một cảm giác gây nghiện ー một cảm giác mà cậu ấy hoàn toàn thích thú.
Khi thang máy lên đến tầng cao nhất và cửa mở, Atsumu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chỉ để trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. "Cái ... cái gì đây?" cậu hỏi, sững sờ.
"Món quà Giáng sinh của em," Sakusa trả lời.
"Anh đang tặng em một ー" cậu dừng lại để liếc nhìn lần thứ hai, "ー máy bay trực thăng?"
"Cái gì? Không," Sakusa cười khúc khích, đưa cậu về phía trước và gật đầu với những người bên trong. "Ý tôi là, tôi có thể mua một cái cho em nếu em muốn, nhưng cái này sẽ đưa chúng tôi đến với món quà của em."
"Chúng ta đi du lịch ra khỏi đất nước?" Atsumu đoán, thắt dây an toàn.
Sakusa phủ nhận điều đó. "Có lẽ là lần sau. Nghĩ lại, chúng ta vẫn chưa có kỳ nghỉ trăng mật, đúng không?"
Máy bay trực thăng cất cánh với Atsumu vẫn đang suy đoán.
Cuối cùng khi cậu bỏ cuộc, Sakusa đưa cho anh ta một ngôi sao trang trí có kích thước bằng thân mình. "Chúng ta ở đây," anh ta nói, khi những người khác trên trực thăng buộc dây xung quanh họ.
Atsumu ngơ ngác nhìn ngôi sao. "Cái này để làm gì?"
"Nhìn ra bên ngoài."
Atsumu làm, và anh ấy thấy mọi người bàn tán về cây thông Noel lớn nhất Tokyo. Nó được trang trí rất đẹp và hơi đóng tuyết, nhưng cậu ấy không thể không cảm thấy như thể thiếu một thứ gì đó từ nó ...
"Chờ đã, ngôi sao ở đâu?"
"Em đang giữ nó," Sakusa trả lời.
Atsumu nhìn xuống vật trên tay mình. "Vậy thì quà của tôi là ...?"
"Tôi nghe Osamu-san nói rằng giấc mơ thuở nhỏ của em là gắn ngôi sao lên cây thông Noel lớn nhất," Sakusa nói một cách thản nhiên.
Atsumu hào hứng thở hổn hển.
Sakusa vòng tay quanh anh. "Gần nửa đêm rồi. Em chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ!" Atsumu kêu lên, bật dậy trên gót chân của mình.
Khi những người khác hạ họ xuống, những người bên dưới bắt đầu đếm ngược.
"5!"
"Omi-kun."
"4!"
"Ừ?"
"3!"
"Cảm ơn anh."
"2!"
Cậu áp môi mình vào môi Sakusa.
"1!"
Cậu nhanh chóng ngắt nó ra và quay sang trồng ngôi sao vào đúng vị trí của nó ngay khi đám đông đang reo hò.
Cậu không nhìn lại, cảm thấy toàn bộ khuôn mặt và cổ của mình đỏ bừng vì ánh mắt dữ dội phía sau khi họ được kéo lên phía sau. Sakusa không nói gì, và cậu ấy cũng vậy.
Khi bước vào phòng ngủ, Atsumu giật bắn người, nhớ lại chiếc khăn mình đan cho chồng. Cậu lấy nó trên bàn cạnh giường và đưa nó cho Sakusa một cách ngượng ngùng. "Nó thật tầm thường so với những gì anh đã cho em, nhưng ... đây. Giáng sinh vui vẻ, Omi-kun."
Sakusa nhận lấy nó, cảm nhận lớp vải mềm mại trên tay mình. "Em biết đấy, ngôi sao không phải là điều duy nhất tôi nghe được từ em trai em."
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Atsumu, anh nhếch mép. "Anh ấy nói rằng em đã rất khao khát từ lâu rồi. Có chuyện muốn liếm mồ hôi trên bắp tay của tôi không...?"
Khuôn mặt đã nguội lạnh của Atsumu trên đường trở về lại bùng cháy một lần nữa.
Sakusa nghiêng người về phía trước thì thầm vào đôi tai đỏ bừng của cậu, "Nếu em nghĩ rằng chiếc khăn không đủ để làm quà, thì toii biết em có thể tặng tớ một thứ khác."
Anh ấy nghiêng đầu thắc mắc, và Atsumu để mình bị kéo lên giường.
Có thể nói, họ đã trải qua Giáng sinh ở nhà.
(Chiếc khăn có thể đã được sử dụng cho các mục đích khác.)
Atsumu rất, rất vui khi nói rằng cuộc sống hôn nhân của cậu ấy giờ tràn ngập hương vị. Kể từ Giáng sinh, dường như một phần ẩn trong thiên đường của cậu ấy đã được mở khóa và các hoạt động vào ban đêm của họ tràn ngập ... tốt, mọi thứ tốt hơn là không nên nói.
Hehehe.
"Hộp cơm trưa của anh đây. Chúc anh có một chuyến đi an toàn, Omi-kun!"
Sakusa nhận lấy nó, mỉm cười nhẹ. "À, đúng rồi, tôi quên đề cập đến chuyện này, nhưng tôi có một cuộc hẹn tối nay, vì vậy tôi sẽ không về nhà ăn tối."
Atsumu bĩu môi. Sakusa chuyển hộp cơm cho tay đang cầm túi đựng đồ của anh và kéo cậu lại gần để hôn lên đỉnh đầu cậu. "Đừng nhớ anh quá," anh cười khúc khích.
Atsumu nhướng mày. "Anh chắc là em không nên là người nói như vậy chứ?"
"Tôi nghĩ nó áp dụng cho cả hai chúng ta," Sakusa nói với một nụ cười tự mãn, chạm vào môi mình. Atsumu nhận lấy tín hiệu, kiễng chân lên để trao nụ hôn tạm biệt cho chồng. "Về nhà an toàn."
"Tôi sẽ làm vậy" Sakusa hứa trước khi đi làm.
Đây không phải là lần đầu tiên Atsumu ăn tối mà không có Sakusa, với việc được giao vị trí của chồng anh trong công ty, nhưng điều đó không khiến cậu cảm thấy cô đơn hơn chút nào. Cậu đã nghĩ đến việc đi ăn với người em song sinh của mình, nhưng đến phút cuối lại nhớ ra rằng em trai đã hẹn hò vào đêm hôm đó.
Vậy là cậu ấy ở đây, rúc vào giường. Trong một nỗ lực để đánh lạc hướng bản thân khỏi sự thiếu vắng hơi ấm quen thuộc, cậu lướt qua Twitter, đọc những bài báo và bài đăng về người chồng thân yêu của mình.
Và sau đó cậu nhìn thấy nó.
Một tờ báo lá cải hoàn toàn mới, được đăng chỉ một phút trước, mới ra lò.
Sakusa Kiyoomi đã được nhìn thấy rời khỏi nhà hàng sao Michelin với Ushijima Wakatoshi chỉ hai ngày trước Ngày lễ tình nhân ?!
Atsumu nhấp vào bài báo, nheo mắt khi nhận ra bộ quần áo Sakusa đang mặc trong ảnh giống hệt bộ quần áo anh mặc trước khi ra khỏi nhà.
Cậu ấy biết tốt hơn là tin những gì Internet nói. Tin tưởng anh ấy, cậu ấy thực sự làm, nhưng ー
Tại sao anh lại đứng gần anh ấy như vậy? Em tưởng anh không thích tiếp xúc ?! Tại sao anh lại dễ dãi như vậy khi anh thậm chí không làm điều đó với các đối tác kinh doanh của mình? Tại sao anh lại gặp nhau ở một nhà hàng nổi tiếng như vậy? Không phải các cuộc họp kinh doanh thường bao gồm nhiều hơn hai người?
Chúa ơi, điều gì sẽ xảy ra nếu ー nếu Sakusa lừa dối cậu thì sao? Atsumu tái mặt trước ý nghĩ đó. Họ đang ở trong một cuộc hôn nhân sắp đặt, vậy nếu Sakusa có người mà anh ấy thích trước khi họ kết hôn thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không phải là mẫu người của Sakusa, và Sakusa thực sự thích một người đàn ông mạnh mẽ, lực lưỡng? Atsumu không có nghĩa là gầy gò, nhưng rõ ràng là cơ bắp của cậu ấy không thể so với Ushijima.
Cậu đặt điện thoại xuống bàn cạnh giường và ném khăn trải giường lên đầu, cuộn mình vào người. Sakusa luôn luôn như vậy trong cuộc đời cậu, đã trở thành một phần của cậu, và Atsumu yêu anh bằng cả trái tim mình.
Họ rất thân mật, nhưng cả hai đều chưa từng nói "Anh yêu em" với đối phương trước đây. Sakusa không thích cậu ấy theo cách giống cậu ấy sao? Sakusa có thầm nghĩ mình không xứng với anh ấy không?
Cậu sụt sịt, cố gắng kìm lại tiếng nức nở của mình. Cậu ấy đã rất hạnh phúc trong suốt thời gian qua, nhưng có lẽ mọi thứ đã quá tốt để trở thành sự thật.
"Atsumu, tôi về rồi."
Anh ấy sẽ tự mình giữ im lặng.
Cánh cửa mở ra, và Sakusa lại gọi. "Atsumu?"
Cậu nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó giường lún xuống và cậu cảm thấy một bàn tay đang vuốt ve đầu mình qua lớp vải.
"Em buồn ngủ rồi à?" Sakusa nhẹ nhàng hỏi. Khi Atsumu không trả lời, Sakusa thì thầm nhẹ nhàng, "Ngủ ngon, Atsu."
Cậu ấy gần như ước gì nước mắt của mình sẽ không dừng lại chỉ vì một biệt danh.
"Cậu cãi nhau với Atsumu à?" Komori hỏi khi ngồi xuống cạnh Sakusa trong quán cà phê.
"Không."
"Ồ? Vậy là cậu đã gắt gỏng cả buổi sáng mà không có lý do gì sao?"
"Im đi, không có chuyện gì đâu. Tôi luôn thế này," Sakusa càu nhàu, tháo nắp hộp cơm, rồi im lặng khi nhìn thấy bên trong.
"Này, Atsumu đã làm gì cho cậu hôm nay ー" Komori nhìn xuống, "ー ồ, wow." Anh nhìn lại khuôn mặt táo bón của Sakusa. "Cậu chắc không có chuyện gì xảy ra chứ?"
"... Không phải tôi biết," Sakusa cuối cùng cũng thừa nhận. Anh ấy không thể phủ nhận điều đó ー không phải khi bằng chứng đang ở ngay trước mặt, mang hình dáng của một hộp cơm cờ Nhật Bản. Nó chỉ là một hộp cơm với một umeboshi duy nhất ở giữa, và không có gì khác.
"Được rồi," Komori hài lòng, tỏ vẻ thương hại anh, "chuyện gì đã xảy ra?"
Sakusa thở dài. "Tôi không biết. Em ấy đã ngủ khi tôi về nhà tối qua, nhưng mắt em ấy sưng húp khi chúng tôi thức dậy, vì vậy em ấy có thể đã khóc. Tôi cố hỏi nhưng em ấy không cho tôi biết có chuyện gì và nói chung là chỉ tránh nói chuyện với tôi. "
"Hừm ..." Komori trầm ngâm. "Hôm qua có đi đâu không?"
"Ngoài việc gặp Wakatoshi-kun vào bữa tối, không."
"Cậu ăn ở nhà hàng công cộng à?"
"Vâng, bên trong một gian hàng riêng."
"Ra vậy," Komori xoa cằm. "Hãy để tôi kiểm tra một cái gì đó," anh ta nói và gõ vào điện thoại của mình. Trong khi chờ đợi, Sakusa ủ rũ chọc phá cơm của mình.
"Aha," Komori nói, "có vẻ như cậu đã có một vụ bê bối nhỏ đêm qua."
"Tôi đã có một cái gì?"
"Chà, chính xác thì tôi sẽ không gọi đó là một vụ bê bối," anh nói. "Một tay săn ảnh đã theo dõi cậu và viết một bài báo liên quan đến cậu và Ushijima-san. PR đã xử lý nó, nhưng tôi đoán Atsumu đã nhìn thấy nó trước khi nó bị gỡ xuống."
"Cho tôi xem bài báo," Sakusa yêu cầu, giật lấy điện thoại từ Komori. Anh ấy lướt qua nó một chút và rên rỉ khi xong việc.
Komori giật chiếc điện thoại ra khỏi tay, cho nó vào túi. "Vậy, tại sao cậu lại gặp anh ta để ăn tối?"
Sakusa mệt mỏi nhìn anh. "Bởi vì ngày mai là ngày lễ tình nhân."
Komori gật đầu hiểu ý. "Chúc may mắn khi giải thích điều đó cho anh ấy."
"Cảm ơn," Sakusa lẩm bẩm. Anh đang suy nghĩ về việc nên ăn cơm và umeboshi riêng hay cắn một miếng nhỏ với những khối cơm lớn thì Komori từ đâu lấy ra một hộp cơm khác và đặt nó trước mặt anh.
Sakusa nhướng mày. "Đây là gì?"
Komori nở một nụ cười xấu xa. "Thực ra, Atsumu-san đã đến trước đó để giao thứ này, nhưng yêu cầu tôi đảm bảo rằng cậu đã nhìn thấy cái mà anh ấy đưa cho cậu trước. Tôi không hiểu tại sao cho đến khi cậu tháo nắp ra."
Sakusa mở hộp đồ ăn trưa thứ hai, và Komori bật cười sảng khoái với đống đồ ăn kèm. "Trời ạ, các người cho nhau roi cho vọt".
Sakusa chỉ ậm ừ và cuối cùng bắt đầu vào bữa trưa của mình. Cứ để Atsumu giận anh nhưng vẫn chiều anh với đồ ăn, anh nghĩ lung tung.
Dễ thương.
Khi về đến nhà, anh ấy không giải thích ngay với Atsumu. Thay vào đó, anh yêu cầu Osamu giúp anh trì hoãn thời gian, thực hiện bằng cách thách thức Atsumu trong các trò chơi trực tuyến.
Cuối cùng, khi gần đến giờ, anh ấy kéo Atsumu ra phòng khách để nói chuyện.
"Atsumu," anh ấy bắt đầu, "liên quan đến bài báo em đã xem ngày hôm qua ..."
Atsumu quay đi. "Em không biết anh nói chuyện gì. Bài báo nào? Em không đọc bất kỳ bài nào liên quan đến anh hay Ushiwaka nào đó."
Sakusa cố kìm lại nụ cười khi tiếp tục. "Nó thực sự không phải như những gì em nghĩ."
Atsumu hừ hừ. "Ừ? Vậy thì sao?"
Đúng lúc đó, đồng hồ điểm 12 giờ và chuông cửa reo. Atsumu nhướng mày trước sự gián đoạn đột ngột. "Tên khốn nào đang gõ cửa nhà chúng ta lúc nửa đêm?"
Sakusa nghiêng đầu. "Sao em không mở cửa và tìm hiểu?"
Atsumu gửi cho anh một cái nhìn không rõ ràng trước khi đứng dậy khỏi ghế đi văng.
Bên ngoài là một người đàn ông giao hàng với một bó hoa hồng gồm 99 bông hồng và một món quà cỡ vừa. "Giao hàng cho Miya Atsumu," anh nói.
"Đó là tôi," Atsumu xác nhận. Anh ký vào biên nhận và lấy hoa hồng trong khi Sakusa mang quà vào bếp. Sau khi người giao hàng rời đi, Atsumu theo sau Sakusa, người đưa cho cậu một con dao và ra hiệu cho cậu mở nó.
Khi cậu ấy làm vậy, Sakusa nói với cậu ấy, "Wakatoshi-kun đã kết hôn rồi. Tôi cũng vậy."
"Chưa bao giờ ngăn cản bất cứ ai khỏi vụng trộm", Atsumu đáp lại, nhưng kẻ ăn vụng rình rập, đã biến mất từ lúc cậu nhìn thấy những bông hoa đó. Cậu ấy không cần phải đoán để biết rằng chúng được gửi bởi chồng mình.
Osamu sẽ gọi anh ta là kẻ yếu kém. Atsumu sẽ bảo anh ta đóng bẫy của mình.
Cậu gỡ bỏ lớp giấy gói để lộ ra một ... đồ kim loại. "Đây là gì?" Cậu ấy hỏi trong sự bối rối.
"Nó dành cho một đài phun sô cô la," Sakusa trả lời. "Wakatoshi-kun đã kết hôn với Tendou Satori."
Atsumu giật bắn mình trước cái tên đó. "Nhà sản xuất sôcôla nổi tiếng ở Paris? Em nghe nói phải mất ít nhất ba tháng để đặt hàng trước những loại sôcôla sang trọng của anh ấy!"
"Đúng vậy," Sakusa khẳng định, "vì vậy tôi đã nhờ Wakatoshi-kun giúp đỡ và đãi anh ấy bữa tối hôm qua như một lời cảm ơn. Đáng lẽ Tendou-san cũng sẽ ở đó, nhưng chuyến bay của anh ấy bị hoãn và anh ấy không thể ' không làm cho nó. "
Atsumu cảm thấy mắt mình ngấn nước. "Vậy ... anh ấy không phải là người anh yêu thầm thời thơ ấu mà anh đã yêu từ lâu nhưng không thể tự mình thú nhận và kết thúc trong một cuộc hôn nhân sắp đặt với những hối tiếc mà anh sẽ giữ suốt đời sao?"
Sakusa chớp mắt, sửng sốt trước giả định của mình. "Cái gì? Không, tất nhiên là không. Em lấy ý tưởng đó từ đâu? Anh ấy chỉ là một người bạn thân," anh nói, kéo Atsumu lại gần hơn, "và chỉ có một người mà tôi từng yêu theo cách đó, Atsu."
"Ai?" Atsumu thở phào hỏi, và Sakusa dừng lại ngay trước khi môi họ chạm vào nhau.
"Em."
Anh thu hẹp khoảng cách giữa họ.
"Có vẻ như ngày lễ tình nhân của cậu đã diễn ra tốt đẹp", Komori bình luận.
Sakusa trả lời với một tiếng ậm ừ đồng ý. "Chúng tôi đã cùng nhau nướng một chiếc bánh sô cô la và ăn nó với nước xốt mà tôi nhận được từ Tendou-san."
Komori than vãn, "Nhìn cậu này, đẩy cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của mình vào khuôn mặt buồn bã, cô đơn và độc thân của người anh họ độc thân. Cậu là một người đàn ông đã thay đổi, Kiyo."
"Có lẽ anh sẽ gặp may mắn hơn nếu anh ngừng chạy trốn khỏi những buổi xem mắt mù quáng mà mẹ anh sắp đặt cho anh."
"Không, cảm ơn," Komori từ chối. "Atsumu đã làm gì cho cậu hôm nay?"
Sakusa đảo mắt. "Anh không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi hỏi như vậy sao?"
"Không!" Komori quan sát khi Sakusa mở hộp cơm hai lớp của mình, và lông mày của anh ấy dài đến tận chân tóc. "Hộp cơm cắm ngược lá cờ Nhật Bản? Anh ấy chắc hẳn đã thực sự có tâm trạng tốt."
Sakusa cười khúc khích, lấy hộp trên cùng đầy umeboshi với một viên cơm nhỏ ở giữa. Đúng như dự đoán, bữa trưa thực sự của anh ấy được đóng gói ở lớp dưới cùng.
Anh ấy có một người chồng dễ thương làm sao.
"Chúng ta đã tới đó chưa?"
"Không."
"Được ... Còn bây giờ thì sao?"
Sakusa thở dài. "Chúng tôi sẽ sớm tới thôi."
"Nhưng đó là những gì anh đã nói năm phút trước!" Atsumu rên rỉ.
"Và năm phút đã trôi qua ..." Osamu lẩm bẩm. "Thật là tốt khi anh có cửa sổ màu. Nếu ai đó nhìn thấy chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ ở trong đồn cảnh sát ngay bây giờ."
Họ chắc chắn, vì cả anh ấy và Atsumu đều đang ở trong một chiếc ô tô màu đen với một tấm vải đen quấn quanh mắt, trông giống như họ đang bị mắc kẹt trong một trong những tình huống bắt cóc điển hình nào đó, mặc dù anh ấy đang ngồi phía trước và hai người còn lại ở hàng ghế sau . Ngược lại, Sakusa đã đến nhà anh từ sáng sớm với Atsumu, sau đó yêu cầu cả hai tự bịt mắt khi họ đã lên xe.
Osamu không hài lòng lắm khi phải thức dậy vào rạng sáng vào ngày sinh nhật của mình. Atsumu dường như chỉ mong chờ bất cứ điều gì Sakusa có trong kế hoạch.
"Được rồi, chúng ta ở đây. Các cậu có thể tháo khăn bịt mắt ngay bây giờ," Sakusa nói.
"Cuối cùng," Osamu càu nhàu, cởi nút vải.
Điều đầu tiên anh nhìn thấy là hình ảnh phản chiếu trong gương chiếu hậu, cho thấy cảnh Sakusa đang giúp Atsumu ra khỏi xe - một cảnh điển hình mà anh nhìn thấy từ cửa kính của cửa hàng mình. Khi Sakusa bắt gặp ánh mắt của anh ấy, anh ấy nhướng mày như thể muốn nói, cậu sẽ không ra ngoài sao?
Sakusa và những tiêu chuẩn kép của anh ấy.
Lắc đầu, anh ta ra khỏi xe một mình. Khi anh ấy nhìn lên, anh ấy nhận ra rằng họ đang ở Nhà thi đấu Thủ đô Tokyo, và cha mẹ của họ đang đứng trước cửa ra vào, vẫy tay chào họ.
Atsumu chồm lên, tách khỏi Sakusa để ôm họ vào lòng. "Pa, Ma, cha, mẹ! Mọi người đang làm gì ở đây?"
"Chà, hôm nay là sinh nhật của con" ông Sakusa bắt đầu.
Ông Miya tiếp tục, "Chúng tôi nghe nói rằng hai người đã quan tâm đến các giải đấu V. League từ cuối năm."
"Đặc biệt là kể từ khi Osamu bắt đầu hẹn hò một cầu thủ bóng chuyền chuyên nghiệp nào đó!" Bà Miya nháy mắt trêu chọc.
"Vì vậy, hai gia đình chúng ta đã quyết định tổ chức một số trận giao hữu giữa các đội Division One yêu thích của các con" bà Sakusa kết thúc.
Sakusa cho biết thêm, "Các trận đấu sẽ được ghi lại bằng các sản phẩm mà chúng tôi đang quảng cáo và thực phẩm được tài trợ bởi cha mẹ của con."
"Vì vậy, đó là lý do tại sao Sunarin bận rộn. Con biết anh ấy đang giấu con điều gì đó," Osamu lẩm bẩm với một vệt ửng hồng nhẹ trên má.
"Omi-kun, đó có phải là lý do tại sao gần đây anh lại làm phiền em không?" Atsumu hỏi, hất đầu về phía chồng mình. "Không phải em có vấn đề với cách anh đã làm nó, nhưng anh biết," cậu nói thêm với một đôi lông mày của mình.
Sakusa vò tóc Atsumu, phớt lờ những ánh mắt đăm đăm của gia đình họ. "Đôi khi, tôi thực sự nhớ khi em như thế."
"Chỉ một vài lần?" Osamu nói một cách mỉa mai.
Sakusa gửi cho anh một nụ cười tự mãn. "Cậu có muốn biết không?"
"Ghê quá," Osamu lẩm bẩm, tạo ra một âm thanh nôn nao khi ông Sakusa vỗ tay để thu hút sự chú ý của họ. "Được rồi, các chàng trai, các con có thể tiếp tục cuộc trò chuyện của mình khi chúng ta không có mặt. Trận đấu sẽ không bắt đầu cho đến khi chúng ta ngồi vào chỗ, vì vậy chúng ta hãy vào đi, phải không?"
Các trận đấu kéo dài đến tận tối. Đó là những trận đấu giao hữu, nhưng với động lực về tiền bạc và khát khao chiến thắng, các cầu thủ đã có một màn trình diễn hay, xứng đáng với danh tiếng của họ.
Sau khi thu thập một số chữ ký, hai gia đình thưởng thức bữa tối tại một nhà hàng sang trọng. Khi bánh đến, họ hát bài hát chúc mừng sinh nhật và cặp song sinh nhắm mắt lại để thực hiện điều ước.
Khi Atsumu mở mắt ra, cậu không ngờ rằng mình sẽ đột ngột bị cảm xúc của mình lấn át.
Tất cả họ đều đang nhìn cậu ấy một cách âu yếm và, trời ơi, đau quá. Thật đau lòng vì cậu ấy không phải là con trai thực sự của họ, vì cậu ấy không phải là anh trai thực sự của Osamu, vì cậu ấy không phải là chồng thực sự của Sakusa.
Cậu là một kẻ cướp xác, một kẻ lạ mặt ngẫu nhiên đã lấy đi những gì không phải là của bản thân. Và điều tồi tệ nhất là, cậu ấy không thể rời đi. Một, vì chiếm đoạt cơ thể không giống như chiếm hữu ー linh hồn ban đầu đã biến mất, vì vậy cậu không thể trả lại cơ thể, và hai, bởi vì cậu ích kỷ.
Khi cậu nghĩ về tất cả tình yêu, tất cả sự ủng hộ mà những người này đã dành cho cậu một cách thoải mái, cậu biết rằng không có một mảnh vỡ nào trong tâm hồn cậu sẵn sàng chia tay họ.
Nhưng ngay cả khi vẫn còn, cậu ấy khao khát và cậu ấy muốn. Cậu ấy khao khát một tình yêu chân chính, trung thực ー một tình yêu không được xây dựng từ những lời nói dối, đó là tình yêu chỉ dành cho cậu ấy và cậu ấy.
Vì vậy, cậu phá vỡ nó.
"Tôi xin lỗi," anh ấy nghẹn ngào trong nước mắt, "Tôi rất xin lỗi."
"Atsumu? Có chuyện gì vậy?" Bà Miya lo lắng hỏi. Bên cạnh cậu, Sakusa nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cậu, đan các ngón tay vào nhau. "Atsu?"
"Tôi xin lỗi," Atsumu lặp lại. Cậu siết chặt tay Sakusa lần cuối và hít thở sâu. Đây chính là nó."Con không phải là con trai của bác, và con không thể trả lại anh ta."
Khi nhìn thấy khuôn mặt trống rỗng của mọi người, cậu ấy nói thêm, "Tôi là một kẻ cướp cơ thể. Năm ngoái, tôi đã đá linh hồn của con trai bác ra khỏi cơ thể của nó khi nó đang ngủ và chiếm lấy nó. Tôi đã giả vờ là nó kể từ sau đó."
Cậu cúi đầu xấu hổ, sợ phải nhìn thấy phản ứng của họ, vì vậy cậu không thấy Sakusa đang nhìn Osamu.
Osamu hắng giọng. "'Tsumu."
Atsumu giật mình, bàn tay không được Sakusa nắm chặt nắm chặt lấy gấu quần khi cậu ấy sẵn sàng la hét hoặc hét lên, có thể là cả hai.
Nhưng những gì xảy đến tiếp theo không phải là bất cứ điều gì cậu có thể mong đợi.
"Chúng tôi biết."
Trong vài giây, những lời của Osamu không ghi nhớ trong tâm trí cậu, nhưng khi chúng xảy ra, tay nắm của cậu chùng xuống và cuối cùng cậu cũng nhìn lên. "Gì?" cậu nói, kinh ngạc.
"Chúng tôi đã biết kể từ lần đầu tiên em nói chuyện với chúng tôi," Sakusa thừa nhận. "Hơn nữa, anh thấy em nhìn vào giấy đăng ký kết hôn của chúng ta để tìm ra tên của em."
Osamu cười. "Linh hồn bị đuổi ra ngoài hoàn toàn khác với anh. Anh ta thà chết chứ không nói chuyện với chúng tôi và anh ta không nấu ăn. Anh ta chỉ biết tiêu tiền mình không kiếm được, nhưng mày chưa tiêu một xu nào từ tài khoản ngân hàng của mày. "
Giọng anh dịu đi khi anh đưa tay lên vuốt trán cặp song sinh của mình. "Mày có biết không? Anh ta chỉ bắt đầu hoạt động theo cách đó tám năm trước. Trước đó, anh trai tao giống như 'chăm chỉ', ủng hộ, biết tao như bàn tay của anh ấy, giống như cách anh có thể nói về tuổi thơ của chúng tôi với những câu chuyện không chớp mắt. "
Giọng của Atsumu run run khi anh hỏi, "Mày định nói gì vậy?"
Osamu nhếch môi thành một nụ cười. "Mày lấy lại cơ thể của chính mình, đồ ngốc. Chào mừng trở lại, Miya Atsumu."
Sau một hồi khóc lóc và được bố mẹ xác nhận, Atsumu phải đối mặt với Sakusa. "Bây giờ mọi thứ đang diễn ra, có điều em muốn hỏi."
"Nó là gì?"
Atsumu co rúm người lại. "Chúng ta có thể gỡ tấm ảnh cưới trên giường xuống không? Em thực sự rất ghét nó."
Sakusa nhếch mép. "Tôi sẽ làm cho em một cái hay hơn," anh nói, quỳ xuống. Atsumu mở to mắt khi Sakusa thò tay vào túi, lấy ra một chiếc hộp và đưa cho cậu ấy một chiếc nhẫn mà Atsumu biết sẽ vừa vặn với ngón tay mình.
"Miya Atsumu," anh ấy gọi một cách thân thương, và Atsumu cảm thấy trái tim mình rung động. "Mặc dù chúng ta đang ở trong một cuộc hôn nhân sắp đặt, nhưng em làm cho nó cảm thấy ấm áp hơn nhiều so với cách gọi nó. Tôi cũng chưa bao giờ thích bức ảnh đó, vì em không phải là người tôi chụp cùng. Vậy tại sao chúng ta không chụp lại lần này với em và tôi? Tôi yêu em, Atsumu. Em sẽ lấy tôi chứ? "
"Vâng!" Atsumu khóc, vòng tay qua cổ Sakusa khi anh đứng dậy. Sakusa cười khúc khích, ôm cậu vào lòng.
Gia đình xung quanh họ cổ vũ, và Atsumu chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy khi được về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro