Người tôi thích biến thành mèo (1)
"Hôm nay dự báo mưa to, kèm theo sấm sét...".
Sau khi kết thúc vài trận đấu tập, Atsumu ở trong phòng thay đồ nhìn vào dự báo thời tiết phát sóng trên điện thoại di động, nhìn ra ngoài cửa sổ đã phủ lên một tầng trời u ám.
"Omi-kun, bên ngoài hình như sắp mưa." Atsumu vừa thay quần áo, vừa nói với một người khác trong phòng thay đồ.
"ừm."
Sakusa Kiyoomi, là người Atsumu thầm mến nhiều năm. Anh không thể nhớ khi nào anh bắt đầu thích cậu ấy, có thể là khi ở trường đại học, hoặc lâu hơn. Tóm lại phần tình cảm này đã kéo dài đến nay, anh rất hưởng thụ cùng đối phương tương tác như hiện giờ, chưa từng có ý định cùng cậu bày tỏ.
Anh thích sự kiên trì Omi-kun.
Thích Omi-kun thô lỗ phê phán.
Giống như thích tất cả mọi thứ của Omi-kun.
Atsumu đưa lưng về phía chàng trai tóc đen, ngâm nga bài hát thay quần áo, đang định cùng Sakusa sớm chào hỏi rồi rời đi, ngoài cửa sổ bỗng nhiên trong nháy mắt bổ xuống một trận lóe sáng, sáng đến mức Atsumu chỉ thấy, một trận tiếng sấm thật lớn đi theo, Atsumu dám khẳng định đây là tiếng sấm lớn nhất anh từng nghe qua.
Nhưng cảnh tượng trước mắt càng làm cho anh khó hiểu. Rõ ràng vừa rồi Sakusa người còn ở trước mặt anh, hiện tại lại đột nhiên biến mất. Anh ngạc nhiên trong vài giây và nhìn xung quanh.
Chẳng lẽ là bị tiếng sấm dọa sợ, trốn vào tủ khóa sao?
Atsumu âm thầm cười, cảm thấy điều này có thể được thêm vào danh sách bí mật dành cho Omi-Omi.
Anh đi khắp nơi gọi tên Sakusa, toàn bộ phòng thay đồ đều tìm một lần, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của cậu.
Đột nhiên, dưới chân chịu một cảm giác mềm mại, khiến Atsumu hoảng sợ.
Đó là một con mèo đen.
"Ừm? đứa nhỏ này làm sao chạy vào nơi này."
Atsumu khó hiểu nghĩ. Anh cẩn thận ôm con mèo đen lên nhìn kỹ, nó có bộ lông mượt mà, đôi mắt màu vàng sương mù, là một con mèo thập phần xinh đẹp.
Con mèo không vui nhíu mày, đặt tay lên miệng Atsumu, giống như ý bảo anh buông mình xuống.
Toàn bộ phòng tập thể dục chỉ còn lại Atsumu, không, đúng mà nói hẳn là còn có Sakusa, nhưng anh không bao giờ nhìn thấy đối phương ra khỏi phòng thay đồ.
Đứa nhỏ này, không phải là...
Chuyện không phù hợp với khoa học như vậy, rất nhanh lại làm cho anh bỏ đi ý nghĩ trong đầu.
Atsumu ngồi xổm trên mặt đất nhìn chằm chằm con mèo kia đang liếm lông mình, giống như là Sakusa sớm yêu sạch sẽ. Anh suy nghĩ một hồi, không có cách nào, quyết định trước tiên đem đứa nhỏ này mang về chỗ ở của mình.
Anh không có kinh nghiệm nuôi mèo, lái xe đi đường vòng đi mua chút thức ăn cho mèo và đồ hộp, trên đường mèo đều rất ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, chỉ là ánh mắt con mèo này rất sắc bén, Atsumu ngay cả ở ghế lái cũng có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng.
07:41 P.M.
Atsumu và con mèo trở về chỗ ở của họ. Anh ngồi trên ghế sofa với sự rắc rối và tìm kiếm thông tin. Ví dụ, 100 khái niệm nuôi mèo, bách khoa toàn thư y học nô lệ mèo, v.v.
Sau khi leo qua tất cả các loại văn bản, Atsumu quyết định đưa con mèo này đi tắm đầu tiên.
Trên mạng viết mèo không thích tắm rửa, vừa chạm vào nước sẽ giống như điện giật thoát khỏi tay chủ nhân. Atsumu rất lo lắng trong quá trình tắm bị nó cào tay, không nghĩ tới con mèo này còn rất ngoan ngoãn, tùy ý để Atsumu xoa xoa thân thể, thành thật mà nói nhìn lâu còn rất đáng yêu.
Nhưng chỉ giới hạn trong việc làm sạch cơ thể. Atsumu cảm thấy con mèo này có đủ thiếu đánh, nhìn thấy trên bàn có thứ gì đó muốn đẩy xuống, còn ném vỡ một cái cốc, dẫn tới bị Atsumu mắng một trận. Nhưng đối mặt với ánh mắt vô tội của mèo con, Atsumu lại mềm lòng sờ sờ đầu nó, quét mảnh vụn vào thùng rác.
Mèo còn có thể trực tiếp ghé vào bàn phím laptop của anh khi anh phát lại video trận đấu bóng chuyền, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Atsumu, giống như đang thử giao tiếp với anh, nhưng Atsumu chỉ ôm mèo trở lại bên mình, không để ý đặc biệt, sau đó mèo dùng sức đạp anh vài cước, rời khỏi phòng.
Cuộc sống như vậy qua mấy ngày, Atsumu còn giúp nó đặt biệt danh là Omi-Omi. Mặc dù nếu biết chắc chắn Atsumu sẽ bị mắng - không đặt tên của người khác thành biệt danh động vật. Nhưng bởi vì con mèo này thực sự quá ghê gớm. Hơn nữa khi Atsumu chống lại đôi mắt màu vàng sậm của nó, sẽ không khỏi nhớ tới ánh mắt người mình thích cũng như vậy.
Kỳ quái chính là, Sakusa đã sớm mấy ngày không có xuất hiện trong đội để luyện tập. Tuy rằng nói còn rất lâu nữa mới đến mùa giải tiếp theo, nhưng người cũng không xuất hiện, cũng không cách nào tiến hành luyện tập. Mọi người xung quanh đều đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là cảm lạnh sao, hay là trong nhà đột nhiên có việc gấp. Ngay cả huấn luyện viên cũng có chút nóng vội, nếu xảy ra chuyện gì không tốt thì sẽ hỏng rồi.
Sakusa có thể biến thành mèo.
"Loại lời nói ngu xuẩn này làm sao có thể tin tưởng được." Atsumu thầm nghĩ thầm.
Tuy rằng lúc đầu cùng con mèo kia ở chung không vui vẻ lắm, khi Atsumu muốn sờ sờ lưng nó, sẽ bị mèo con hung hăng đấm vài quyền, sau đó dùng ánh mắt ghét bỏ: đêm qua anh đã lâu nên muốn xem một bộ phim cũ, nó lại canh trước tv không nhúc nhích, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào Atsumu ngồi trên sô pha.
Đôi khi, còn có thể lấy bóng chuyền đặt ở góc đẩy tới đẩy lui, sau đó không ngừng meo meo kêu, giống như là muốn cùng Atsumu chơi bóng vậy. nhưng Atsumu giơ một quả bóng, không cẩn thận rơi xuống đầu con mèo, sau khi bị nó đánh vài quyền, mèo tức giận trừng mắt nhìn liền rời khỏi phòng.
Điều này quả thực giống hệt tính cách của Sakusa.
Bất quá mấy ngày nay, Atsumu về nhà, đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra, sẽ nghe thấy tiếng bước chân trả lời. Anh biết mấy ngày nay Omi-Omi rất tích cực chờ anh về nhà, vừa mở cửa lớn, một đoàn màu đen liền quấn lấy mắt cá chân của mình, cọ xát cọ xát, khiến cho anh cả ngày mệt mỏi đều tan thành mây khói.
Hơn nữa, mấy ngày gần đây mèo con đều tự động chạy lên giường ngủ, vốn lúc đầu còn rất ghét bỏ nhà của Atsumu, hiện tại lại sẽ ở bên cạnh mình cùng nhau an tâm đi vào giấc ngủ.
Gần đây còn có mưa dông lớn, ngoài cửa sổ lóe sáng không ngừng, mèo con mỗi lần bị thanh âm đinh tai nhức óc dọa sợ, đều nhanh chóng vọt vào trong ngực Atsumu trốn đi, cơ thể cũng run rẩy. Atsumu cũng sẽ an ủi nó, đừng sợ, em sẽ không có việc gì. Anh nhớ lại ngày anh gặp nó cũng là một ngày có thời tiết xấu như vậy.
Dần dần, anh cũng quên mất những suy nghĩ không khoa học lúc trước, chỉ đem con mèo này đối đãi như một con mèo hoang đáng yêu nhặt về nhà vào một ngày nào đó.
Ngày hôm sau.
10:12 P.M.
Atsumu hoảng loạn. Ngày hôm nay anh về muộn hơn bình thường, nhưng vừa về đến nhà lại không có bóng dáng quen thuộc đến đón mình. Anh lục lọi mọi ngóc ngách trong nhà, kể cả dưới sô pha mà Omi-Omi thích trốn, cũng không tìm được tung tích của con mèo.
Anh không nói hai lời liền xông ra ngoài phòng. Cho dù bên ngoài mưa to, cũng không che ô, mặc cho mưa to rơi trút xuống người mình, quần áo ướt đẫm trên người, chỉ sốt ruột không ngừng gọi tên mèo con.
Sau một thời gian dài, cuối cùng anh đã tìm thấy nó trong một cửa hàng hoa gần nhà của mình.
"Đồ ngốc!" Atsumu khóc đến mặt mũi tèm lem, chỉ ôm chặt lấy con mèo cũng ướt đẫm. "Đừng để tôi lo lắng...".
Con mèo ngẩng đầu nhìn anh một cái, lẳng lặng ngoan ngoãn ở trong ngực anh.
8:40 A.M.
Một ngày nghỉ nhàn nhã, Atsumu và mèo đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
"Em biết không, " Atsumu vuốt ve cằm mèo, hiện tại nó đã không phản đối nữa. "Anh rất thích Omi-Omi nha."
Con mèo dường như có gì đó không thể ngẩng đầu lên, giống như là bởi vì nghe được tên, đáp một tiếng rồi lại tiếp tục liếm lông mình.
"À. Anh đương nhiên cũng thích em, bất quá anh nói là Omi-Omi trong đội của anh."
Atsumu ôm con mèo vào trong ngực, giống như bằng hữu tâm sự bí mật, dù sao mèo con lại nghe không hiểu lời người ta nói, có nói cũng không sao, Atsumu yên tâm nói chuyện.
"Omi-Omi tuy rằng tính tình siêu tồi tệ, lại thích sạch sẽ, còn rất khinh bỉ người khác." Atsumu nghẹn miệng, nói. "Nhưng thật ra anh ấy siêu —— đáng yêu."
Mèo nhíu nhíu mày, đấm vào bụng Atsumu, còn cắn vào tay anh, khiến cho tóc vàng đau đớn kêu một tiếng.
"không phải đang nói em, đồ ngốc." Atsumu xoa đầu nó, cười nói. "Bí mật này chỉ nói cho em biết nha."
Anh không nghĩ tới mình sẽ có một ngày trở thành một con sen cho một con mèo quá thiếu đánh và quá đáng yêu.
Atsumu từ đáy lòng cảm thấy có thể nhặt được con mèo này thật sự quá tốt.
Vài ngày sau.
9:03 A.M.
Vào thời điểm này, Atsumu nên vẫn còn trong giấc ngủ, nhưng trọng lượng xuất hiện trên vai khiến anh từ từ mở mắt ra.
Con mèo không đủ mạnh để ôm con người vào giấc ngủ. Atsumu mơ hồ nghĩ thầm.
Phải, bởi vì nó không phải là một con mèo.
Nằm bên cạnh mình là một người đàn ông.
Hơn nữa người đàn ông kia còn là Sakusa Kiyoomi.
Lượng tin tức quá nhiều khiến Atsumu không dám lộn xộn thân thể, anh cứng ngắc nằm tại chỗ, nhìn khuôn mặt ngủ của người trước mắt đối mặt với mình, khí tức trầm ổn hìnhnhuw vẫn còn đang ngủ say, không giống với nhíu mày bình thường, hiện tại giữa lông mày của cậu không có một chút dao động, hơn nữa tay cậu còn ôm ngang Atsumu.
Nhưng rốt cuộc vì sao Sakusa xuất hiện ở nhà mình? đầu Atsumun trống rỗng, anh đã thật lâu không gặp được đối phương.
Lông mi thật dài. Atsumu nghĩ thầm. Anh từ từ đưa tay ra để bí mật chạm vào nó.
"Xem đủ chưa?"
Lời nói trầm thấp lại từ tính rơi vào ánh mặt trời vượt qua khung cửa sổ. Atsumu hoảng sợ đến giật mình, tay trong nháy mắt rút về chăn.
"Cậu, cậu tỉnh?" Atsumu hoảng hốt hỏi, trên mặt nhiễm một mảnh ửng đỏ. "Không đúng, vì sao cậu lại xuất hiện ở nhà anh?"
Sakusa sớm nhíu nhíu mày, khó hiểu nhìn lại Atsumu.
"Cái này còn chưa đủ rõ ràng sao." Sakusa sớm chậm rãi nói, ánh mắt vẫn là lộ ra vài tia không vui.
"Tôi đã biến thành mèo."
Tại sao cậu có thể nói điều này mà không gặp chút khó khăn nào?! Thật muốn chửi bới mà! Atsumu mở to hai mắt, không thể tin được mà nghĩ ngợi.
Anh nhớ tới mấy ngày trước còn làm nũng với mèo con, còn tâm sự bí mật với mèo con, còn...
"Trước đừng quản những chuyện không khoa học kia nữa." Atsumu thật cẩn thận hỏi. "Cậu... đối với việc biến thành mèo còn có ký ức gì không?"
Sakusa suy nghĩ một chút.
"Đương nhiên không nhớ rõ."
Đang lúc Atsumu âm thầm mừng thầm, thở phào nhẹ nhõm, Sakusa lại chậm rãi nói.
"Bao gồm cả chuyện anh nói anh thích tôi."
Lần này Atsumu mở to hai mắt, trên mặt nhanh chóng nhiễm một tầng ửng hồng mỏng manh, há miệng lại nói không nên lời, anh ấp úng bối rối chính mình.
"Kh-- không phải" Atsumu giả vờ không có chuyện gì xảy ra, biện giải cho mình. "Cậu xem, tôi nói là dành cho mèo mà."
"Tôi không phải chỉ là con mèo kia sao."
Mặt Atsumu đỏ lên, cho đến khi tới tận mang tai, giống như một quả táo. Khóe miệng Sakusa sớm hơi nhếch lên một chút góc độ.
11:31 A.M.
Atsumu vốn theo thói quen buổi trưa muốn rót thức ăn cho mèo con ăn, nhưng trong nháy mắt lấy ra bị Sakusa hung hăng trừng mắt một cái.
"Ừm? trên đầu cậu đó là..."Atsumu kinh ngạc nhìn Sakusa, ánh mắt trừng thật to. "Mèo... tai mèo sao?"
Sakusa sớm nhận ra lời Atsumu nói, sờ về phía tóc mình.
"Ừm." hình như là vậy." Sakusa nói. Cái đuôi vẫn còn.
Nó thật là phản khoa học. Anh theo phản xạ muốn sờ sờ đầu cậu, nhưng bị tầm mắt lạnh như băng của Sakusa quét tới, anh lựa chọn rụt tay về.
"Chẳng lẽ cậu còn có khả năng trở về?" Atsumun từ bỏ suy nghĩ mà ngồi trên ghế sofa. "Đây là phép thuật sao?"
Sakusa yên lặng ngồi xuống bên cạnh anh, mày cau chặt tự hỏi. Giữa hai người đột nhiên an tĩnh lại, không khí yên lặng nặng nề.
Atsumu đang cố gắng suy nghĩ về khả năng của tất cả mọi thứ, đột nhiên cảm thấy đằng sau có một cảm giác mềm mại.
Anh lặng lẽ nhìn về phía Sakusa, người đàn ông đang cúi đầu trượt di động tra cứu tin tức, nhưng cái đuôi mèo phía sau cậu vô ý thức quấn quanh sống lưng Atsumu.
Người còn hơi phát ra tiếng kêu.
Thật dễ thương.
Khi Sakusa sớm ý thức được, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Atsumu đang cười trộm, đứng dậy muốn rời đi.
"Chờ đã, đừng đi!" Atsumu vội vàng giữ chặt tay Sakusa, ngoài dự liệu anh không có bị hất đi.
Atsumu đem tư liệu tìm được trên màn hình di động đưa cho đối phương xem.
Điều gì sẽ xảy ra nếu nó trở thành một con mèo?
Chỉ cần tìm kiếm nụ hôn của tình yêu đích thực, bạn có thể trở lại như cũ. Nếu không, sau trăng tròn đầu tiên, nó sẽ không bao giờ được phục hồi.
"Đừng cho tôi xem loại truyện cổ tích này." Sakusa nhíu nhíu mày, vịn trán ngồi trở lại sô pha.
"Làm ơn, cậu nên thử xem một chút." Atsumu nói, tuy rằng nói anh không biết tin tức này tin cậy. "Mau đi tìm người...".
À, đáng lẽ tôi không nên nói vậy.
Nếu Omi-Omi có nụ hôn tình yêu đích thực, khẳng định là một cô gái ở một góc nào đó trên thế giới.
Cậu sẽ đi lên shinkanan ngay bây giờ, tìm người đó và hôn cô ấy mà không do dự.
Tôi sẽ ở trước trăng tròn bị nuốt chửng, thất tình, khóc lớn một hồi, sau đó bị đối phương trêu chọc cả đời đi.
Không bằng, cậu vĩnh viễn hóa thành một con mèo. Ở lại với tôi đi.
Cảm giác ghen tuông và bất lực leo lên trái tim của Atsumu, những suy nghĩ mâu thuẫn xen kẽ trong tâm trí của mình.
Thật muốn khóc. Thật khó chịu. Anh phải ra khỏi đây ngay.
Một trận đau mũi không thể dừng lại mà xông lên khóe mắt.
Một giây, hai giây, ba giây.
Đột nhiên, Atsumu cảm giác được một trận xúc cảm mềm mại dán lên môi mình. Hơi thở quen thuộc của gỗ tuyết tùng đánh vào đầu mũi.
Ánh mắt anh đối với Sakusa xám xịt không ánh sáng, hai tròng mắt sâu không thấy đáy phảng phất như có một hang động tối đen, vài mái tóc đen buông xuống trước trán trắng nõn của cậu.
Nhưng anh ấy thích điều đó rất nhiều.
Tôi thích cậu ấy trong một thời gian rất lâu rồi.
Atsumu còn chưa kịp phản ứng, đối phương chậm rãi rời khỏi cánh môi của mình.
Tóc vàng trợn to hai mắt, ngón tay sờ lên đôi môi vừa mới được hôn qua, hai gò má lập tức nhiễm một trận ửng đỏ, cho đến khi tai, nước mắt vừa rồi không cẩn thận đảo quanh hốc mắt còn trượt xuống hai má.
Sakusa càu nhàu một tiếng, trừng về phía đầu mũi bắt đầu đỏ bừng, rút ra khỏi Atsumu đang bắt đầu khóc lóc.
"Chán ghét như vậy coi như thôi vậy."
"Không phải...!!" Atsumu vội vàng dùng tay áo lau nước mắt không nên xuất hiện. "Tôi quá, quá hạnh phúc."
Sakusa sớm hừ nhẹ một tiếng, tay vuốt ve tóc Atsumu, lại hôn anh thật sâu một lần nữa.
Tai mèo trên đầu tóc đen dần dần biến mất, cùng lúc, cái đuôi cũng không thấy bóng dáng.
Atsumu sẽ không bao giờ quên rằng con mèo thối đi ra ngoài vào ngày mưa đó, chỉ muốn mang lại một bông hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro