Sakusa Kiyoomi ghét đồ đôi

https://la-perdition.lofter.com/

Atsumu đang mua sắm nhu yếu phẩm hàng ngày trong siêu thị, trước khi đi ngủ tối qua, Sakusa đã lên danh sách mua sắm cho ngày cuối tuần, danh sách này được dán trên tủ lạnh vào buổi chiều.

Hàng loạt sản phẩm rực rỡ trên kệ thu vào tầm mắt của Atsumu, và anh nhìn xuống tờ giấy trên tay - găng tay cao su dùng một lần, khăn tắm, chất khử trùng, giấy vệ sinh, hai thứ sau đánh dấu đặc biệt nhãn hiệu được sử dụng thường xuyên và khoai tây, hành tây, thịt bò.

Atsumu lại nhìn vào khăn tắm trên kệ trước mặt, một trong những dấu hiệu màu đỏ có dấu "🈹" dán vào mắt anh, hai chiếc khăn chỉ có 900 yên. Nhưng đó là một bộ đồ đôi.

Nhưng đó là một bộ đồ đôi.

Các cặp đôi mặc đồ đôi là chuyện bình thường, có ai nói gì đâu. Khốn khiếp! Chỉ có Omi-kun là không nghĩ như vậy.

Khi mới chung sống, anh ấy đã mua một chiếc cốc đôi màu xanh đỏ, trước khi mua, anh ấy đã nghĩ rằng Omi-kun sẽ rất vui khi sử dụng nó với mình, nhưng Sakusa chỉ liếc nhìn chiếc cốc mà anh mua và phát ra âm thanh khinh bỉ từ anh ấy: "Thật là nhàm chán."

Atsumu không tin vào chuyện ma quỷ, vì vậy anh ấy đã mua một đôi bàn chải đánh răng, một bộ đồ ngủ, một đôi dép đi trong nhà và tất nhiên là một chiếc khăn tắm của cặp đôi. Không ngoại lệ, lần nào Sakusa cũng dùng những kỹ năng giễu cợt của mình với cậu, "cặn bã", "ngây thơ", "nhàm chán", thể hiện sự ghê tởm hoàn toàn. Atsumu phải nghĩ rằng, Omi-Omi có vẻ rất ghét những bộ đồ đôi. Trang phục riêng của anh ấy hầu như đều có màu sắc trầm. Có lẽ anh ấy không thích những sản phẩm đồ đôi có màu sắc sặc sỡ vì không thích loại màu này. Một sự thể hiện quyền sở hữu rất trẻ con.

Lần đầu tiên Atsumu do dự về hành động của mình, có lẽ lần này anh nên tuân theo nguyện vọng của Omi-kun và thôi ép anh dùng đồ đôi. Nhưng bộ này rẻ, hai chiếc khăn còn rẻ hơn những chiếc khăn khác trên kệ. Hoặc anh ấy có thể đưa một trong số chúng cho Samu sau khi anh ấy mua bộ đồ. Samu luôn phàn nàn rằng anh ấy trông không giống một người anh trai, lần này anh đã tặng quà cho anh ấy, vì vậy anh ấy không nên nói những điều như vậy. Atsumu không khỏi có chút tự hào.

Cuối cùng thứ mà anh cho vào giỏ là một cặp khăn tắm của cặp đôi màu xanh bột, và một bộ khăn màu xám khác. Trên đường trở về, anh đặc biệt rẽ vào Onigiri Miya, vừa nhìn thấy anh, Osamu đã phát cáu: "Sao hôm nay mày lại ở đây? Ở đây không có onigiri miễn phí cho này ăn."

Trả lời câu nói của anh ấy là giọng Atsumu đáp lại: "Tao mua một chiếc khăn tắm và đến tặng mày một chiếc." Sau đó, anh ấy lấy chiếc khăn màu xanh trong chiếc khăn đôi ra và đưa cho Osamu.

Osamu bị hành động của anh làm cho bối rối, làm sao anh lại đưa khăn cho người khác? Atsumu nhìn ra sự nghi ngờ của anh.

"Tao đã mua một bộ khăn tắm đôi giảm giá, nhưng Omi-kun không thích sử dụng đồ đôi. Đừng cảm ơn tao quá nhiều." Con cáo hoàn toàn thô lỗ.

"Tao còn nói tại sao mày lại tốt bụng như vậy? Hóa ra là mày dùng tao làm trạm thu gom rác thải. Sakusa không muốn nên mày nhét nó vào người tao đúng không?"

"Muốn hay không, nếu không muốn thì trả lại cho tao."

"Tại sao tao lại không lấy chứ, cũng đang thiếu cái làm giẻ lau."

"Dù mày muốn nói gì, tao đã tặng mày một món quà 'thiết thực' hôm nay. Hãy nhớ miễn phí cho tao khi Jackala đến ăn tối."

"Khăn tắm giảm giá cho một bữa ăn, đi nằm mơ đi Tsumu!"

Atsumu đã quay lại và bước ra khỏi cổng của Onigiri Miya, anh ta vẫy tay để bỏ lại lời mắng mỏ giận dữ của Osamu sau lưng mình.

Khi anh về đến nhà, Sakusa đã đợi anh trên ghế sô pha, và nhướng mày khi thấy anh bước vào với một chiếc túi mua sắm. Atsumu đang có tâm trạng tốt, vừa rồi anh đã chiếm thế thượng phong trong cuộc cãi vã với Samu, nghĩ đến mấy cái khăn tắm hôm nay anh mua, Omi-Omi lần này chắc hài lòng lắm. Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt anh không kìm được.

Sakusa cầm túi đồ trên tay định phân loại đồ ăn và đồ dùng cần thiết hàng ngày, nhìn thấy nụ cười của Atsumu, anh không khỏi cong mắt: "Miya, sao anh vui thế?"

Atsumu khịt mũi hai cái: "Vừa mới tích cóp việc tốt."

Chuyển động trên tay Sakusa dừng lại khi anh lấy chiếc khăn tắm ra, một màu hồng và một màu xám, cả kích thước lẫn họa tiết đều không giống mẫu đồ đôi. Anh ta ngẩng đầu nhìn Atsumu "Lần này không phải anh mua mẫu đồ đôi sao?"

Nghe thấy câu hỏi của anh, Atsumu vui vẻ hơn hẳn: "Tôi đã mua nó, mẫu đồ đôi rất rẻ, nhưng Omi-kun không phải rất ghét đồ đôi sao? Tôi đưa chiếc còn lại cho Samu." Sakusa vẻ mặt trở lại bình thường nơi người sống nên tránh xa: "Anh đưa cái kia cho Osamu-san?" Hắn dừng một chút, cảm thấy có chút nghiến răng nghiến lợi.

Atsumu cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí xung quanh, anh không biết điều gì khiến Sakusa không hài lòng, và nhấn mạnh lại: "Tôi biết cậu không thích đồ đôi, vì vậy tôi đã đặc biệt chọn một chiếc khăn khác cho cậu."

Sakusa mặt càng đen hơn: "Tôi ..." Anh nuốt nửa câu sau trước khi nói xong.

Atsumu cho rằng anh chán ghét việc mua đồ giảm giá, liền nói thêm: "Khăn tắm tôi mua cho cậu còn đắt hơn cả hai chiếc của tôi."

"Đó không phải là vấn đề." Nói xong, không khí xung quanh Sakusa hoàn toàn đông đặc đến 0°C.

Atsumu sắp chết cóng bởi mũi tên lạnh lẽo ẩn hiện trong mắt, hắn cảm thấy không thể giải thích được, đây không phải là trọng điểm, thì muốn làm sao nữa? Sự thay đổi sắc mặt đột ngột của Sakusa hoàn toàn phá hỏng tâm trạng tốt của anh, hạnh phúc anh vừa có được từ Osamu bốc hơi như băng chảy, chỉ còn lại một mảnh nhiệt độ thấp.

Mấy ngày sau Sakusa không còn mặt mũi tối sầm, nhưng tâm trạng rõ ràng không được tốt như trước, Atsumu cũng tức giận với thái độ của anh ta - cười không thích anh khi mua đồ đôi, nhưng khi anh thực sự hoàn thành mong muốn cũng không hạnh phúc.

Nhiệt độ thấp tiếp tục lan rộng giữa hai người cũng đồng nghĩa với khó khăn.

Thứ sáu là ngày thường để giặt quần áo. Sakusa đặc biệt hơn về khía cạnh này. Anh ấy sẽ không thích Atsumu trộn quần áo của anh ấy với nhau và anh ấy sẽ không thích vì không thêm bột giặt, nước xả và chất khử trùng theo thứ tự. Theo thời gian, tất cả nhiệm vụ của Atsumu là gấp quần áo đã giặt và phơi khô.

Khi Atsumu đi lấy quần áo trong máy giặt, anh thấy Sakusa đã giặt chung quần jean và khăn tắm của hai người, chiếc quần jean đen đã phai màu, còn hai chiếc khăn tắm một màu hồng và một màu xám được nhuộm đến không thể nhìn thấy màu ban đầu. Omi-Omi thực sự đã quên rằng quần áo sáng màu không thể giặt chung, và anh ấy cũng giặt áo khoác và khăn tắm cùng nhau! Ai có thể hiểu được nỗi kinh hoàng của Atsumu vào lúc này? Hóa ra Sakusa, người luôn hoàn hảo, cũng sẽ làm một điều ngu ngốc như vậy.

Anh không khỏi muốn cười nhạo Sakusa, hướng phòng ngủ hét lớn: "Omi-kun, cậu thật sự là phạm sai lầm cấp thấp, khăn tắm và quần jean không giặt chung được, đều bị nhuộm hết!"

"Ồ, vậy chúng ta phải mua thêm hai cái nữa." Giọng Sakusa truyền đến với cậu qua cửa phòng ngủ, nghe có vẻ hơi buồn tẻ, và không đáp lại sự trêu chọc trong lời nói của cậu. Atsumu không nhận được phản ứng như mong đợi, và không khỏi cảm thấy có chút phiền muộn.

Vì một sai lầm nhỏ của Sakusa, hai người họ đã cùng nhau xuất hiện ở siêu thị vào tối thứ Sáu. Những chiếc kệ trước mặt vẫn rực rỡ sắc màu, Atsumu loay hoay hồi lâu muốn lấy thêm một chiếc khăn màu xám. Sakusa nắm lấy tay anh, chỉ vào chiếc khăn tắm của cặp đôi vẫn đang bán bên cạnh: "Cái này là được rồi." Khi Atsumu nhìn sang, anh tránh ánh mắt của mình, khẩu trang đen không che hết được gò má đỏ bừng.

Đại não của Atsumu dừng lại một chút, phản xạ có điều kiện thốt lên: "Nhưng mà Omi-Omi không phải ghét đồ đôi sao?" Sakusa nhìn lại rồi nhìn thẳng vào mắt anh, lông mi giật hai lần: "Tôi chưa bao giờ nói điều đó đáng ghê tởm." Nói xong, anh ta hơi cúi đầu xuống để tránh ánh mắt kinh ngạc của Atsumu. Lần này ngay cả cổ cũng bị nhuộm đỏ.

Mọi thứ trong quá khứ đều nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Atsumu, mỗi khi mua đồ đôi, Sakusa đều chế nhạo anh, nhưng anh ấy không dứt khoát từ chối, cũng không vứt bỏ những thứ đó mà ngoan ngoãn dùng nó cùng với anh. Nếu anh ấy thực sự ghét nó, những chiếc bàn chải đánh răng, dép và khăn tắm đó đã vào thùng rác từ lâu, và sẽ không bao giờ có bình minh thứ hai.

Atsumu trợn to hai mắt, giây tiếp theo nụ cười tràn ra khóe miệng, nhìn đến Sakusa trước mặt, tựa hồ sẽ đánh anh nếu cười, anh che khóe miệng ho khan hai tiếng, "Vậy chọn nó." Chiếc khăn tắm của cặp đôi màu xanh bột lại rơi vào giỏ hàng của anh.

"Omi, hóa ra cậu giặt khăn là vì lý do này."

"Câm miệng, nói thêm một lời nữa, ngày mai anh sẽ không nhìn thấy mặt trời."

"Được rồi được, tôi sẽ không nói."

Hóa ra Omi-Omi không hề khó tính, chỉ là không thẳng thắn cho lắm.
-----
ư, mình muốn hỏi là nếu có 1 chap tsumu so*g tí*h thì có phản cảm quá k?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro