chap3: bình yên sau giông bão

Sau màn “giông tố” ở phòng thiết bị, Taufan quyết định dành một ngày để... “ẩn mình” khỏi hai Halilintar kia. Cậu trốn vào thư viện, nơi chỉ có sách và sự yên tĩnh.

Min với Rin đều không quên Taufan, nhưng biết rằng ép buộc chỉ làm mọi chuyện tệ hơn. Thay vào đó, họ tìm cách tiếp cận theo kiểu khác.

Một hôm, khi Taufan đang ngồi đọc sách một mình, Min xuất hiện với một hộp bánh tự làm, trông có vẻ hơi “ngố tàu”:

— “Taufan, tớ làm bánh này, cậu thử ăn xem!”

Taufan nhìn hộp bánh méo mó, rồi phá lên cười:

— “Min, trông bánh như… bánh tổ ong mà lại lộn xộn quá.”

Min cười híp mắt:

— “Ừ, đúng rồi! Nhưng mà do tớ làm đấy! Món quà nhỏ để nói... tớ không làm phiền cậu nữa đâu, mà chỉ muốn là bạn.”

Rin thì lặng lẽ đứng ngoài cửa, nhìn Min và Taufan cười nói, ánh mắt bớt căng thẳng.

Ngày hôm sau, Rin mang đến cho Taufan một cuốn sổ nhỏ, bìa cứng, có dòng chữ: “Ghi chú vui vẻ”.

— “Nếu cậu buồn, ghi vào đây. Tớ sẽ đọc mà không cần phải hỏi nhiều.”

Taufan mở cuốn sổ, thấy bên trong đã có vài dòng chữ nguệch ngoạc, rất… “Rin”:

“Tớ không phải là người giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng tớ sẽ cố gắng làm cho cậu cười.”

Taufan mỉm cười, cảm thấy ấm áp hơn.

Ba người – một chút ngọt ngào, một chút hòa bình, và quan trọng nhất là sự kiên nhẫn cùng thấu hiểu.

Mọi thứ, có thể sẽ không hoàn hảo ngay, nhưng ít nhất, họ đang cố gắng cùng nhau.

Sau khi Rin trao cuốn sổ, Taufan lặng lẽ viết vài dòng đầu tiên. Những suy nghĩ nhỏ bé, những điều vui vẻ dù đơn giản: như hôm nay trời nắng đẹp, hay tiếng chim hót bên ngoài lớp học.

Min thì hay ghé qua thư viện, đem theo những câu chuyện vụn vặt, những câu đùa “không ra đâu vào đâu” để kéo Taufan ra khỏi vỏ bọc của mình.

Một lần, cả ba cùng ngồi dưới gốc cây sau trường, Min lấy ra chiếc loa nhỏ phát bản nhạc mà Taufan thích. Rin bật cười khi Min cố nhảy theo giai điệu dù chẳng ăn nhập gì với nhạc.

Taufan cảm thấy lòng mình dần nhẹ nhàng hơn, như thể từng mảng sương mù trong tâm hồn đang dần tan biến.

Dù vẫn còn nhiều chuyện chưa rõ, họ đã bắt đầu học cách kiên nhẫn và cho nhau cơ hội. Bình yên không phải là vắng bóng mâu thuẫn, mà là cách họ cùng nhau vượt qua nó.

Taufan chưa từng nghĩ rằng mình có thể cảm thấy dễ chịu khi ở bên cạnh hai người bạn này. Trước kia, cậu luôn giữ khoảng cách, ngại mở lòng, sợ những lời nói vu vơ sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Nhưng giờ, Min và Rin không giống những người khác. Họ không đẩy cậu vào những cuộc tranh luận hay những trận cãi vã căng thẳng. Họ chỉ âm thầm ở đó, sẵn sàng lắng nghe, chờ đợi.

Một buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu ngả vàng, Min kéo Taufan ra sân trường. Cậu còn mang theo một chiếc khăn choàng sặc sỡ mà Min tự tay đan, hơi rộng nhưng đầy ấm áp.

— “Mặc đi, tớ biết cậu không thích nói chuyện, nên tớ chuẩn bị sẵn cho cậu một “vũ khí” chống rét.”

Taufan nhìn Min, rồi nhìn chiếc khăn. Cậu cười nhẹ, cảm thấy có một thứ gì đó trong lòng dần tan chảy. “Cảm ơn,” cậu nói, dù giọng còn khàn khàn.

Rin đứng bên cạnh, nở nụ cười rụt rè:

— “Chúng ta không cần nhiều lời. Chỉ cần thế này, cùng nhau, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Ngày hôm đó, ba người ngồi dưới bóng cây già, không ai nói nhiều, chỉ là cùng nhau yên lặng, tận hưởng khoảnh khắc bình yên.

Taufan thầm nghĩ, có lẽ cơn giông bão vừa qua chỉ là thử thách nhỏ để họ nhận ra một điều: dù ai đó có mạnh mẽ, kiên cường đến đâu, thì cũng cần những người bạn bên cạnh. Những người không chỉ đứng ở bên khi vui, mà còn ở lại khi khó khăn.

Từ hôm đó, họ bắt đầu xây dựng lại mối quan hệ, từng bước một. Có những lúc Min vui tính làm Taufan bật cười tới mức không kìm được, có khi Rin kiên nhẫn ngồi bên, chia sẻ những suy nghĩ thầm kín mà không cần nói thành lời.

Taufan cảm thấy không còn cô đơn nữa.

Thay vì đối đầu hay tranh cãi, họ học cách thấu hiểu, bao dung và cho nhau cơ hội sửa sai.

Dù biết tương lai vẫn còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng trong lòng Taufan, ánh sáng nhỏ bé của tình bạn đang dần lan tỏa, ấm áp và bền chặt hơn bao giờ hết.

Buổi tối hôm đó, Taufan mở cuốn “Ghi chú vui vẻ” mà Rin tặng. Cậu đọc từng dòng chữ, cảm nhận được sự chân thành và cố gắng của bạn. Dòng nào cũng như một lời động viên nhẹ nhàng, làm dịu đi những mệt mỏi trong lòng.

Min gọi điện thoại:

— “Này, cậu ngủ chưa? Tớ tìm được một quán trà sữa mới, tuần tới đi thử nhé?”

Taufan gật đầu, dù biết Min không nhìn thấy. “Ừ, tớ đi.”

Rin nhắn tin:

— “Mai học nhóm nhé. Tớ có vài bài muốn hỏi cậu.”

Taufan mỉm cười, cảm thấy sự kết nối không còn là gánh nặng nữa, mà trở thành điểm tựa vững chắc.

Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, Taufan nghĩ về họ – những người bạn đã giúp cậu tìm lại sự bình yên.

Và cậu biết, dù cuộc sống có bao nhiêu thử thách, cậu không còn phải đơn độc đối mặt nữa.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro