Chap 15


Tối muộn - Một quán cà phê vắng vẻ

Nhã Nghiên ngồi đối diện Sa Hạ, tay cầm tách cà phê, đôi mắt nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ, nơi ánh đèn thành phố phản chiếu trên mặt kính, tạo nên một khung cảnh mơ màng. Sa Hạ ngồi đối diện, im lặng quan sát Nhã Nghiên. Không có câu chuyện nào đặc biệt, chỉ là những khoảnh khắc yên lặng giữa họ, những phút giây trôi qua không vội vã.

Sa Hạ cẩn thận đặt chiếc ly của mình xuống bàn, rồi nhìn vào mắt Nhã Nghiên. Một sự im lặng bao trùm, nhưng lần này không phải là sự xa cách. Cảm giác quen thuộc, ấm áp lan tỏa trong không gian.

"Chị không uống thêm sao?" - Sa Hạ phá vỡ không gian im lặng bằng một câu hỏi nhẹ nhàng.

Nhã Nghiên chỉ lắc đầu, mỉm cười. "Em cứ uống đi."

Sa Hạ hơi cúi đầu, mắt vẫn không rời khỏi Nhã Nghiên, nhưng không nói gì thêm. Cảm giác như có một điều gì đó chưa thể nói ra, nhưng cả hai đều cảm nhận được rõ ràng trong không khí.

Một vài phút nữa trôi qua, Sa Hạ rút ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau vết mực nhỏ trên tay Nhã Nghiên mà không nói một lời. Nhã Nghiên thoáng giật mình nhưng rồi lại mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa từ cử chỉ ấy.

"Em luôn chu đáo như vậy." - Nhã Nghiên khẽ nói, giọng điệu mềm mỏng nhưng không thể che giấu sự cảm kích.

Sa Hạ khẽ mỉm cười, nhưng không trả lời. Cô chỉ nhìn vào Nhã Nghiên, đôi mắt đượm vẻ quan tâm và ấm áp. Không phải là sự ngưỡng mộ, mà là một sự quan tâm thầm lặng, những cảm xúc chưa thể nói ra.

Không khí lại chìm vào im lặng. Nhã Nghiên nhìn xuống tay mình, rồi lại ngước lên, bắt gặp ánh mắt Sa Hạ.

"Em có điều gì muốn nói?" - Nhã Nghiên hỏi khẽ, giọng hơi nghẹn lại.

Sa Hạ nhìn cô, rồi lại quay đi, nhưng không phải vì không muốn đối diện mà vì... không thể tìm được từ ngữ phù hợp để diễn tả tất cả những gì trong lòng.

"Không cần phải nói gì đâu." - Sa Hạ thì thầm, ánh mắt lại trở lại với Nhã Nghiên. "Chỉ cần chị ở đây, là đủ."

Một câu nói đơn giản, nhưng lại mang đầy ý nghĩa. Nhã Nghiên khẽ nhướng mày, đôi môi khẽ cong lên. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay về phía Sa Hạ, một hành động vô thức nhưng đầy ý nghĩa.

Sa Hạ nhìn vào bàn tay ấy, rồi không ngần ngại đặt tay mình vào. Một sự kết nối thầm lặng giữa hai người, không cần phải nói lời nào, cũng đủ để hiểu.

---

Sáng hôm sau - Văn phòng IN Entertainment

Bầu không khí trong phòng họp đang rất căng thẳng khi các nhân viên làm việc với tốc độ cao để giải quyết một công việc mới. Nhưng giữa tất cả sự bận rộn đó, Nhã Nghiên không thể không nghĩ về những giây phút đêm qua. Sự hiện diện của Sa Hạ vẫn còn trong tâm trí cô, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.

Vẫn như mọi khi, Nhã Nghiên ngồi vào bàn làm việc, nhưng hôm nay, cô có một cảm giác kỳ lạ. Những buổi sáng trước đây, công việc luôn chiếm lĩnh toàn bộ suy nghĩ của cô, nhưng hôm nay, những khoảnh khắc yên tĩnh bên Sa Hạ lại chiếm lĩnh tâm trí cô.

Cô khẽ mỉm cười, rồi lại tiếp tục công việc. Nhưng, trong lòng cô, một phần nào đó đã bắt đầu thay đổi.

---

Tối - Trước cửa căn hộ của Nhã Nghiên

Một tin nhắn từ Sa Hạ lại xuất hiện trên điện thoại Nhã Nghiên.

"Em có thể gặp chị một lát không?"

Nhã Nghiên mỉm cười, không vội trả lời ngay. Cô để điện thoại trên bàn, đứng dậy, bước đến cửa sổ. Ánh đèn mờ ảo của thành phố lại hiện lên trước mắt cô, giống như đêm qua. Một cảm giác ấm áp, một cảm giác của sự gần gũi không cần nói thành lời.

Sau một lúc suy nghĩ, cô cuối cùng nhắn lại.

"Được, nhưng chỉ một lát thôi."

------

Một tuần sau - Căn hộ của Nhã Nghiên

Mặc dù thời gian trôi qua khá nhanh, nhưng mỗi lần gặp Sa Hạ, Nhã Nghiên vẫn không thể tránh khỏi cảm giác bối rối. Những khoảnh khắc của sự yên lặng giữa họ đã dần thay đổi thành những sự hiện diện đầy ý nghĩa. Nhã Nghiên cảm nhận được rõ ràng những thay đổi trong lòng mình.

Hôm nay, Sa Hạ lại đến trước cửa nhà cô, mang theo một bó hoa đơn giản. Những cánh hoa trắng tinh khôi như làm nổi bật lên sự chân thành trong ánh mắt của cô.

"Chị không thích hoa, nhưng em vẫn cứ mang đến." - Nhã Nghiên mỉm cười khi nhận lấy bó hoa.

Sa Hạ đứng im, đôi mắt cô không rời khỏi Nhã Nghiên. Lần này không còn sự im lặng kéo dài như trước nữa. Cả hai đứng đối diện, cảm giác như mọi thứ xung quanh họ đã biến mất. Chỉ còn lại khoảnh khắc này, một khoảnh khắc không cần lời nói.

"Em muốn chị cười." - Sa Hạ khẽ thì thầm, không biết tại sao lại có thể nói ra những lời này, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Nhã Nghiên, cô chỉ cảm thấy mình muốn bảo vệ nụ cười ấy mãi mãi.

Nhã Nghiên ngạc nhiên, nhưng không giấu được nụ cười nhẹ nhàng của mình. Đó là nụ cười mà Sa Hạ đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng hôm nay lại có vẻ khác.

"Vậy em muốn làm gì để chị cười?" - Nhã Nghiên trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy hài hước.

Sa Hạ nhìn cô một lúc, rồi lại mỉm cười, đặt bó hoa xuống bàn gần đó. "Em không cần phải làm gì. Chỉ cần em ở đây là đủ."

Nhã Nghiên nhìn Sa Hạ, cảm giác như cô đang nhìn thấy một phần khác trong con người ấy. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người như Sa Hạ lại có thể dễ dàng bày tỏ tình cảm, nhưng càng ở bên cô, Nhã Nghiên càng nhận ra sự ấm áp chân thành trong từng cử chỉ.

---

Tối - Tại một quán ăn yên tĩnh

Mọi thứ đang diễn ra thật nhẹ nhàng. Sa Hạ không còn là cô gái lạnh lùng trước kia. Cô bắt đầu tìm cách để gần gũi với Nhã Nghiên hơn, tìm cách làm cho cô ấy cảm thấy thoải mái. Những bữa ăn đơn giản, những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng ý nghĩa.

"Chị vẫn chưa bao giờ nói cho em biết, chị thích ăn gì nhất." - Sa Hạ bất ngờ hỏi khi cả hai đang ngồi thưởng thức bữa tối.

Nhã Nghiên mỉm cười, đưa mắt nhìn cô. "Em biết mà, chị không thích gì nhiều đâu."

Sa Hạ khẽ cười. "Thế nếu em chọn món gì cho chị, chị sẽ ăn?"

Nhã Nghiên ngập ngừng một chút, rồi trả lời. "Nếu là em chọn, thì chị sẽ thử."

Đó là những giây phút mà họ hiểu nhau hơn, dù chỉ qua những câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại là những lời bộc bạch không thể dễ dàng nói ra.

---

Ngày hôm sau - Trở lại công ty IN Entertainment

Hôm nay Nhã Nghiên cảm thấy lạ. Cô không hiểu sao, nhưng mỗi lần nghĩ về Sa Hạ, trái tim cô lại cảm thấy nhẹ nhàng, như một điều gì đó mà cô chưa thể lý giải. Công việc như thường lệ, nhưng trong những giây phút nghỉ ngơi, cô lại nghĩ đến những cuộc gặp gỡ gần đây với Sa Hạ.

Khi Sa Hạ đến công ty, ánh mắt cô liền tìm kiếm Nhã Nghiên. Lần này, không có những câu hỏi hay sự ngại ngùng nữa. Chỉ cần một cái nhìn đủ để hiểu nhau.

"Em đến có chuyện gì sao?" - Nhã Nghiên khẽ hỏi, nhưng trong giọng nói lại không giấu được sự vui mừng.

Sa Hạ mỉm cười, bước đến gần cô. "Có chút chuyện cần bàn, nhưng... em muốn gặp chị hơn."

Nhã Nghiên không biết phải nói gì, chỉ khẽ cười. Cô không còn cảm thấy mệt mỏi hay căng thẳng khi đối diện với Sa Hạ nữa. Cảm giác này, có thể gọi là sự an yên, là cảm giác mà cô chưa từng có trước đây.

---

Một buổi tối không xa

Vài ngày nữa, Sa Hạ tiếp tục lặng lẽ ở bên cạnh Nhã Nghiên. Mối quan hệ giữa họ cứ thế trưởng thành, không vội vàng nhưng lại đầy chắc chắn. Mỗi lúc ở bên nhau, không cần phải có những lời nói hoa mỹ, chỉ cần một ánh mắt, một cái chạm tay nhẹ nhàng, là đủ để cả hai cảm nhận được tình cảm chân thành đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc.

---

Ngày hôm sau - Công ty IN Entertainment

Không khí trong công ty hôm nay vẫn như bao ngày bình thường. Nhưng với Nhã Nghiên, dường như mọi thứ xung quanh cô đều có một sự thay đổi nhỏ. Mỗi khi đi ngang qua những khu vực mà cô biết Sa Hạ sẽ xuất hiện, tim cô lại đập nhanh hơn. Những cuộc nói chuyện giữa họ dường như đang ngày càng ít đi, nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác gần gũi lạ lùng, một sự kết nối mà cô không thể lý giải.

Một ngày, khi đang làm việc, Nhã Nghiên nhận được tin nhắn từ Sa Hạ. "Chị đang ở đâu? Em muốn gặp."

Chưa bao giờ, một tin nhắn lại làm cô cảm thấy rộn ràng trong lòng như vậy. Dù công việc vẫn cần được ưu tiên, nhưng cô không thể từ chối cuộc gặp này. "Em đến công ty sao?" - Nhã Nghiên trả lời.

Không lâu sau đó, Sa Hạ xuất hiện tại cửa phòng làm việc của Nhã Nghiên, ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy Nhã Nghiên đang mỉm cười.

"Chị đang bận sao?" - Sa Hạ hỏi, đôi mắt cô không thể giấu đi sự mong chờ.

Nhã Nghiên lắc đầu nhẹ, đóng laptop lại và đứng dậy. "Không bận lắm. Chúng ta có thể đi ăn trưa."

Hai người ra ngoài, nhưng thay vì một cuộc gặp gỡ như bình thường, hôm nay, cảm giác giữa họ dường như khác hẳn. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều trở nên đầy ý nghĩa. Tại quán cà phê yên tĩnh, cả hai ngồi đối diện nhau, không nói gì, nhưng trong không khí vẫn đầy sự kết nối.

"Em nghĩ, nếu chúng ta tiếp tục như thế này, sẽ có ngày mọi thứ sẽ thay đổi." - Sa Hạ bỗng lên tiếng, giọng cô có chút gì đó sâu lắng.

Nhã Nghiên ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cô. "Em nói vậy có nghĩa là sao?"

Sa Hạ mỉm cười, nụ cười ấy không còn lạnh lùng như trước nữa, mà là một nụ cười ấm áp, đầy tự tin. "Có nghĩa là, em sẽ không để chị rời xa em nữa. Em muốn chúng ta là một phần quan trọng trong cuộc sống của nhau."

Nhã Nghiên cảm thấy lòng mình lắng lại, trái tim cô đập nhanh hơn khi nghe những lời ấy. Cô nhìn Sa Hạ, không biết phải nói gì, nhưng trong sâu thẳm, cô biết rằng những cảm xúc này không phải là ngẫu nhiên. Chúng đến từ sự chân thành và sự quan tâm thật sự.

"Vậy... em muốn gì?" - Nhã Nghiên hỏi lại, dù không biết là câu hỏi này có quá thẳng thắn hay không.

Sa Hạ không trả lời ngay lập tức. Cô chỉ lặng lẽ cầm tay Nhã Nghiên, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến mọi suy nghĩ của Nhã Nghiên ngừng lại.

"Chỉ muốn bên cạnh chị, cho dù thế nào đi nữa." - Sa Hạ nhẹ nhàng nói.

Một khoảng lặng bao trùm lấy không gian giữa họ. Nhã Nghiên cảm nhận được tình cảm chân thành từ Sa Hạ. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng một điều chắc chắn rằng, từ giây phút này, mối quan hệ của họ sẽ không còn giống trước nữa.

_________________^_^________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #sanayeon