Chương 32.


"Có chuyện gì mà om sòm dữ đa?"- Ông Hội đồng đi ra

Cậu cả quay lại:

"Dạ không có gì đâu cha"

"Mày lại gây chuyện với em mày à?"

"Dạ anh cả hỏi thăm vết thương con thôi mà cha. Anh cả biết lỗi rồi mà, cha đừng giận nữa"- Nhã Nghiên đi tới chỗ ông Hội đồng nói

"Tay con sao rồi? Bớt đau chưa?"

"Dạ không sao đâu cha, vài bữa nữa hết à"- Nhã Nghiên mỉm cười nói

"Ừm, vậy tốt"- Ông Hội đồng ngồi xuống ghế

Nhã Nghiên như vừa nghĩ ra một cách nên cũng sà ngồi xuống đối diện cha mình:

"Cha!! Con có này hay lắm..."

"Sao? Nói đi"

"Con thấy á...nhà mình cũng đang lúc khắm khá, con định xin cha cho mở rộng thêm chuyện làm ăn ấy mà"

Cậu cả đứng kế bên nghe thế thì cũng cố vểnh tai lên mà nghe.

Ông Hội đồng suy nghĩ, thấy cũng có lí.

"Ừm, con nói phải đa. Mở rộng là tốt, mà con định làm sao?"

"Dạ...mình mở thêm mấy cái nhà máy đi cha. Rồi mình hợp tác với mấy thương nhân khác trong vùng nữa"- Nhã Nghiên nhanh chóng đưa ra đề xuất

Ông Hội đồng gật gật đầu như có vẻ sắp đồng ý:

"Ừ, con nói cũng phải lắm đa. Như vậy thì mình làm ăn được với nhiều thương nhân. Con cũng giỏi tiếng ngoại quốc, việc này xem ra được đó đa"

Cậu cả thấy ý kiến này của Nhã Nghiên cũng hợp lí, nhanh chóng nhảy vào:

"Ờ cha ơi...con thấy em ba nói đúng lắm. Hay...để con nhận việc này cho. Coi như chuộc tội. Chứ tay em ba cũng vài ngày nữa mới hết lận"

Nhã Nghiên khẽ mỉm cười, có vẻ tiến hành theo đúng ý cô:

"Dạ...nếu anh cả nói vậy thì giao cho ảnh đi cha. Con thấy ảnh...cũng hối hận muốn chuộc lỗi lắm rồi đó cha"

Cùng với sự nói giúp của Nhã Nghiên và lời năn nỉ của cậu cả nên ông cũng miễn cưỡng đồng ý.

"Thôi được rồi. Việc này coi như tao tạm giao cho thằng cả. Mày liệu mà làm đàng hoàng đó đa"

"Dạ dạ, con biết rồi"- Cậu cả cúi đầu vui mừng

Cậu cả tâm tình có vẻ hứng khởi rời đi. Còn Nhã Nghiên thì đắc ý ngồi phe phẩy cây quạt. Sa Hạ trong lòng lại bất an khi cô nhìn sơ qua là biết Nhã Nghiên lại âm mưu gì đó.

"Cô ba...cô định làm gì nữa vậy đa? Thiệt tình"

"Tôi có làm gì đâu mà sao em quýnh quáng dữ vậy đa?"- Nhã Nghiên ngước lên hỏi

"Em nhìn bộ dạng cô ba bộ không biết sao? Chắc lại âm mưu gì rồi đa"

Nhã Nghiên đứng dậy:

"Haizz...có gì đâu, tôi đâu phải người mưu mô xảo trá đa. Đi...ra ngoài dạo một chút, tôi vui lại rồi"- Nhã Nghiên mỉm cười

"Dạ"

.

Nhã Nghiên đi ra bên ngoài, trời hôm nãy cũng khá mát mẻ. Cô vừa đi vừa dùng quạt quạt, Sa Hạ đi ở đằng sau. Nhã Nghiên đi được một lát thì quay người lại.

"Sao cô ba? Bộ tay đau hả?"- Sa Hạ nhìn hỏi

"Lại đây"- Nhã Nghiên đưa tay ra

Sa Hạ đi xích lại:

"Dạ sao?"

Nhã Nghiên nhìn xuống tay mình, cô đan vào tay Sa Hạ. Nhưng Sa Hạ thì nhìn quanh rồi phủi tay Nhã Nghiên ra:

"Cô ba, đừng làm vậy đa. Người ta nhìn đó"

"Tôi với em cũng chẳng phải cô nam quả nữ gì, lo gì cơ chứ? "- Nhã Nghiên vẫn cương quyết nắm tay Sa Hạ, như thế chả khác gì cô muốn công khai

Sa Hạ vẫn ngại ngùng vô cùng:

"Thôi cô ba, em sợ lắm"

Nhã Nghiên nắm chặt tay của Sa Hạ:

"Chỉ là nắm tay thôi mà em cũng không cho nữa hả? Em hết thương tôi rồi"- Nhã Nghiên lại giở chứng như con nít

"Rồi rồi, nắm nắm nè!! Đừng la làng nữa"- Sa Hạ cuối cùng cũng nắm chặt tay của Nhã Nghiên

Nhã Nghiên thấy thế cuối cùng cũng chịu cười.

"Phải vậy chứ, giờ mình ra xưởng rồi sẵn sang mấy mẫu đất xem tá điền làm việc luôn"

"Dạ, nắm lát rồi buông ra nha"

Nhã Nghiên nhìn Sa Hạ ngại ngùng:

"Sao lúc ở trên giường em không ngại như vậy đi?"- Nhã Nghiên hỏi bên tai Sa Hạ

"Cô ba này...đương...đương nhiên là không giống rồi"

"Hahaha...nhìn em kìa, mắc cười chết!! Thôi đi, không nắng lên"- Nhã Nghiên bật cười rồi kéo Sa Hạ đi

Hai người cùng nhau đi trên con đường đất thẳng ra xưởng lúa gạo. Đi ngang qua mấy mẫu đất, tá điền nào cũng mến Lệ Sa nên ai cũng thưa gửi kính trọng. Còn Sa Hạ tay nắm Nhã Nghiên vì sợ nhìn thấy nên cứ núp sau lưng cô. Trông thật là buồn cười.

"Em bị sao vậy đa, kéo nguyên cái tay tôi ra sau lưng. Làm gì vậy, tay kia chưa đủ sao, muốn bẻ thêm tay còn lại của tôi nữa hả?"- Nhã Nghiên ngoáy đầu nhìn hỏi

"Dạ không có, em sợ mấy tá điền đồ thấy lại sinh chuyện nên mới trốn trốn núp núp vậy đó. Em thương cô ba hông hết...tự dưng bẻ tay cô ba làm gì chớ"

"Em nói gì?"- Nhã Nghiên mỉm cười hỏi lại

"Em nói tự dưng bẻ tay cô ba làm gì chớ"

"Không không, câu trước. Nói gì nói lại tôi nghe coi"

"Ờ...thì...em nói em thương cô ba hông hết..."

Nhã Nghiên kéo tay Sa Hạ lên môi mình hôn. Làm Sa Hạ giật mình.

"Cô ba...làm gì vậy đa? Đường vắng người nhưng dù gì đây cũng là ngoài đường mà"

"Rồi sao chớ? Vợ tôi...tôi hôn không được đa?"

Sa Hạ nghe xong đỏ mặt:

"Cô ba...nói gì kì vậy đa. Em làm vợ cô ba khi nào chớ"

"Vậy em nói xem...ngoài em ra thì còn ai làm vợ tôi được đa?"

"Cô ba...nói hồi em khóc á?"

Nhã Nghiên nghe thế giật mình:

"Ủa tôi làm gì em khóc, tôi có la em đâu đa"

"Thì...cô ba hông thấy hả? Mặt em đỏ bừng lên rồi...hồi nóng quá nó chảy nước mắt ra luôn đó đa. Em dễ khóc lắm á"

"Trời trời...ra là em xấu hổ đến mức đó luôn á hả? Thôi thôi, không chọc em nữa. Em mà khóc là tôi không biết đường dỗ đâu. Mỗi lần em khóc dỗ cực gần chết"

"Ý là cô ba không thích dỗ em chứ gì? Được rồi, em biết lòng dạ cô ba rồi"

Nhã Nghiên mở to mắt nhìn Sa Hạ dỗi vô cớ:

"Thôi thôi, lỗi tôi. Không cực, không cực!! Chỉ cần em khóc tôi sẽ ở bên dỗ dành em, được chưa? Giờ đi lẹ tới xưởng nè"

"Vậy còn nghe được"

Nhã Nghiên chỉ lắc đầu cười rồi hai người đi tiếp.

Tới xưởng lúa gạo...

Nhã Nghiên đi tới đây mới chịu buông tay Sa Hạ ra.

"Mọi chuyện vẫn tốt chứ hả ông Lý?"- Nhã Nghiên hỏi

"Dạ được lắm cô ba. Tay cô ba sao rồi?"

Nhã Nghiên giơ tay lên:

"Băng một cục lại rồi nè. Mà không sao đâu, chuyện nhỏ mà. Tôi tới đây để coi công việc"

"Mong cô ba nhanh chóng lấy lại quyền quản lí xưởng"

"Trời đất, ai quản lý cũng vậy thôi mà ông Lý"- Nhã Nghiên cười nói, vừa nói vừa coi sổ sách

"Dạ đâu có. Sao giống nhau được cô ba. Cậu cả sao mà chăm chút tỉ mỉ được như cô ba. Thái độ cũng hạch sách với những người ở dưới lung lắm đa"

Nhã Nghiên nghe thế đắc ý trong bụng mà bật cười:

"Vậy sao? Không sao đâu đa. Giờ tôi trở lại rồi, không cần lo"

"Dạ, cô ba làm việc tôi yên tâm lắm đa"

"Hì...ông coi trọng tôi quá rồi đó đa. Thôi đi làm việc đi. Tôi xem sổ sách lát"- Nhã Nghiên ngồi xuống bàn nói

"Dạ, vậy tôi đi làm việc"- Ông Lý rời đi

///

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro